Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ

Chương 17: Trúc mã




Tống Dật được đỡ ngồi lên ghế, trên người thoang thoảng mùi rượu, một học sinh mở cửa sổ cho thoáng khí, người còn lại đi tới bên bàn pha một bình trà.

Khang Quận vương chậm rãi thong thả tiến vào, quan tâm hỏi: “Tống Giải Nguyên có việc gì không?”

Hai học sinh muốn hành lễ, hắn khoát tay miễn lễ, nói: “Hai ngươi trở về đi, phòng của ta sát vách, hôm nay ta cũng uống nhiều, vừa vặn cùng Tống Giải Nguyên uống chén trà đàm đạo.”

Hai người cáo lui, trong phòng liền an tĩnh. Tống Dật mặt đỏ rực, hai mắt lờ mờ, đầu tựa vào một bên ghế, hữu khí vô lực thở gấp.

“Uống chén trà đi.” Khang Quận vương khoan thai đem ly trà đến trước mặt Tống Dật, rồi lại tự rót cho mình một ly.

Tống Dật mắt say lờ đờ mông lung, nhưng cũng còn chút ý thức, trong miệng hàm hồ nói:“Đa tạ...... Vương gia.”

Khang quận vương ôn hòa cười:“Không cần khách khí, bổn vương vừa mới vào kinh, gặp được Tống Giải Nguyên tại Lộc Minh Yến, thật là duyên phận.”

Tống Dật hai mắt híp lại, tựa hồ sắp ngủ.

Khang quận vương lại nói:“Đọc sách là chuyện tự giác, chỉ là Tống Giải Nguyên sắp được tôn vinh, mọi người đều nói ngươi mùa xuân sang năm sẽ trúng Trạng Nguyên.”

Tống Dật ánh mắt tan rã nhìn cây hoa quế ngoài cửa sổ, trong miệng thì thào lặp lại hai chữ Trạng Nguyên.

Trúng Trạng Nguyên là giấc mộng của từng người đọc sách, là mục tiêu nhất trí, nhưng mục đích chưa chắc giống nhau. Có người vì vinh hoa phú quý, có người vì làm rạng rỡ tổ tông, cũng có người trẻ tuổi được Hoàng thượng coi trọng, trở thành hoàng thất giai tế. Tống Dật lại là vì cái gì đây?

“Đường làm quan rộng thênh thang. Trạng Nguyên được cưỡi mã dạo phố, uy phong bậc nào. Tống công tử tướng mạo câu giai, nói không chừng Hoàng thượng hội chỉ hôn, đem một vị công chúa, quận chúa nào đó gả cho ngươi.” Mặc Kỳ Kiêu khóe miệng gợi lên một chút ý cười nhìn về phía hắn.

Tống Dật ánh mắt bị kiềm hãm lại, theo bản năng lắc đầu:“Không cần...... Không cần công chúa......”

Khang quận vương khóe miệng ý cười đọng lại, có thâm ý khác nhìn hắn.

Tống Dật ánh mắt nhớ về xa xưa mà hỗn độn, nhìn một gốc cây hoa quế phía trước cửa sổ kia, giữa sương mù lại dường như thấy được một cô gái nhỏ xinh xắn. Năm Thiên Thuận thứ 19, ngày 15 tháng 4, sau điện tuyển, mẫu thân mang theo mình, mẫu thân A Thiến mang theo nàng cùng Nhiễm Tử Lâm, đi trên đường xem Trạng Nguyên dạo phố. Tân khoa Trạng Nguyên Dương Quyết ngọc thụ lâm phong, đầu đội kim hoa, mũ cánh chuồn, mặc áo đỏ thẫm, chân đeo khóa kim an, tiền hô hậu ủng, quân lính mở đường, khí khái phi phàm. Cách một vị bảng nhãn hơn năm mươi tuổi, là một tiểu công tử Nhiễm Thám Hoa Lang xa tướng hô ứng, khuynh đảo vô số cô gái hoài xuân ở Đế đô.

Trở lại Nhiễm gia, mẫu thân cười hỏi Tống Dật:“Dật nhi có muốn giống Nhiễm thúc thúc làm một Thám Hoa Lang không?”

Tiểu thiếu niên chín tuổi chạy đến trước mặt tiểu oan nhi đang được đút hạnh nhân tô:“A Thiến, muội nói, trúng Thám Hoa được không?”

A Thiến lắc đầu:“Vì sao không trúng Trạng Nguyên?” Tuy rằng nàng chỉ có sáu tuổi, nhưng nàng cũng biết Trạng Nguyên đứng đầu, đi phía trước đội ngũ kỵ mã, mặc áo bào đỏ, người kia oai phong hơn so với Nhị thúc.

Hai vị trẻ tuổi phu nhân đều nở nụ cười, Tống phu nhân ôn nhu hỏi A Thiến:“Nếu Dật ca ca trúng Trạng Nguyên, sẽ cưỡi đại mã, mặc áo bào đỏ, cưới tân nương tử về nhà. A Thiến làm tân nương cho Dật ca ca được không?”

Nữ oa nhi sáu tuổi không biết làm tân nương đại biểu cho cái gì, nhưng từ nhỏ mẫu thân cùng Tống bá mẫu luôn nói khi lớn lên cho nàng làm vợ Dật ca ca, còn có tổ phụ Dật ca ca cũng cùng tổ phụ mình nói qua, hơn nữa Dật ca ca luôn đối xử tốt với nàng, luôn mang đồ ăn ngon đến cho nàng. Mới trước đây còn đuổi theo quỳ rạp trên mặt đất cho nàng làm ngựa cưỡi, còn đưa cho nàng chú heo bằng bông Hà Lan, cho nên nàng tuy rằng không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng cười gật đầu, mềm mại nói:“Cưỡi ngựa lớn, mặc áo bào đỏ. Cưới A Thiến, làm tân nương.”

Tống phu nhân cười nhìn về phía con trai:“Dật nhi, con nhớ rõ chưa? Đọc sách thật chăm chỉ, trúng Trạng Nguyên. Cưỡi ngựa lớn, mặc áo bào đỏ. Cưới A Thiến, làm tân nương.”

Tiểu thiếu niên chín tuổi ánh mắt tinh lượng nhìn muội muội xinh đẹp, tiểu đại nhân trịnh trọng gật đầu.

A Thiến, sang năm muội được 15 tuổi, A Thiến, sao muội vẫn chưa trở lại?

Nếu ta trúng Trạng Nguyên, là có thể vào triều làm quan, là có thể thẩm tra vụ án nhà muội. Cưới muội làm tân nương của ta, muội muội xinh đẹp, muội ở nơi nào?

Tống Dật thần thái phiêu lãng, trong miệng tự lẩm bẩm. Mặc Kỳ Kiêu rốt cuộc nhịn không được đem lỗ tai tới gần, giây lát sau, trên mặt u ám, năm ngón tay nắm lại thành quyền, khớp xương hiện lên rõ ràng.

Hắn nghe được là “Đọc sách thật chăm chỉ, trúng Trạng Nguyên. Cưỡi ngựa lớn, mặc áo bào đỏ. Cưới A Thiến, làm tân nương.”

Thì ra mười mấy năm, hắn gian khổ học tập là vì nàng, là hứa hẹn khi nhỏ làm quan lớn cho nàng cuộc sống cáo mệnh phu nhân? Này đó không trọng yếu, quan trọng là hắn vẫn không quên nàng, hơn nữa mục tiêu minh xác, muốn cưới nàng làm vợ, hai người còn có trưởng bối định ra hôn ước.

Mặc Kỳ Kiêu phẫn hận phẩy tay áo bỏ đi, hôm nay hắn vốn tính ở lại Quốc Tử Giám, nhưng Tống Dật...... Hầm hừ trở về Thính Tùng Uyển, gặp Từ Vĩnh Hàn đang ở tiền viện luyện thương.

“Thất ca, chúng ta so tài vài chiêu đi.” Mặc Kỳ Kiêu từ trên giá binh khí rút ra một trường đao, mắt hàm sát ý, tiêu sái đi lại.

Từ Vĩnh Hàn quét mắt liếc hắn một cái, thu thương lại nói:“Ai không có mắt, chọc Khang Quận vương tức giận.”

“Thất ca, huynh đừng cười đùa đệ, phóng ngựa lại đây đi.”

Từ Vĩnh Hàn đứng không nhúc nhích, thấy đao Mặc Kỳ Kiêu bổ tới, liền cử động thương nghênh chiến.

Tiểu vương gia cẩm y ngọc này thực thật là có điểm công phu, Từ Vĩnh Hàn trong lòng âm thầm khen ngợi. Quan sát từ lâu, cứ tưởng hắn chỉ biết trêu ghẹo cô nương, thì ra cũng có chút tài năng.

Từ thất thiếu gia nào biết đâu rằng tâm tình Khang Quận vương hôm nay tụt dốc nghiêm trọng, tức giận không chỗ trút, dường như thấy cừu nhân, giờ phút này đã là dùng mười thành khí lực.

Hai khắc sau, Mặc Kỳ Kiêu dĩ nhiên cả người ướt đẫm, mệt thở hồng hộc vẫn không chịu dừng tay. Tiết Lục bước nhanh tiến vào, muốn bẩm báo gì đó, nhìn thấy chủ tử mình thành cái dạng này, sợ tới mức giật mình.

“Nói.” Mặc Kỳ Kiêu thu đao đứng ở một bên. Từ thất thiếu gia đứng kế bên, biết tâm tư hắn, cũng không lên tiếng.

Tiết Lục trả lời:“Tiểu nhân đã hỏi thăm rõ ràng, phụ thân Tống Dật nhiều năm qua vẫn ở bên ngoài, hàng năm không ở nhà. Tống gia Từ lão thái thái làm đương gia, mẫu thân Tống Dật không có quyền, Tống Dật thì tổ mẫu nói gì nghe nấy. Tống lão thái thái ngại bần yêu phú, rất yêu tiền, nhân phẩm không tốt lắm.”

Mặc Kỳ Kiêu khóe miệng dần dần giơ lên, Tống gia có một vị đương gia lão thái thái như vậy còn sợ không từ hôn sao?

Từ thất thiếu gia nhìn hắn chốc lát giận chốc lát cười, tất cả đều là vì nha đầu Nhiễm gia kia, không khỏi cười lạnh:“Khang Quận vương muốn kết hôn, dạng nữ nhân gì mà sợ không chiếm được? Thế nhưng vì một tiểu nha đầu thần bất thủ xá (mất hồn mất vía) thì hơi quá đó.”

Mặc Kỳ Kiêu cũng không giận, hắc hắc cười nói:“Thất ca, huynh không hiểu đâu, mất hồn mất vía cũng coi là có lạc thú, có một cô nương ở trong đáy lòng, nghịch ngợm một chút đã nhảy đến tim, trước mắt, đệ nói cho huynh tưởng tượng, cái tư vị tuyệt vời này, huynh không hiểu được đâu.”

Hắn ném đao một cái, bước đến phòng ngủ:“Tắm rửa, ngủ.”

Từ Vĩnh Hàn nhìn theo thân ảnh của hắn, trông thấy ánh trăng tròn trên ngọn cây kia, một thân ảnh áo trắng hiện lên trong đầu, theo đó là một bức họa nam nhân, hắn nâng thương lên, tiếp tục luyện tập.

Gần đến hôn kỳ Đại hoàng tử, Hoàng thượng khâm điểm người thân phận tôn quý trong hoàng tộc tuổi tương đối là Hoài vương Mặc Kỳ Tuấn cùng Khang Quận vương Mặc Kỳ Kiêu làm người đón dâu, mỗi ngày đến Lễ bộ điểm mão, học tập lễ nghi, hỗ trợ xử lý hôn lễ.

Việc này tốn đến năm sáu ngày, Mặc Kỳ Kiêu bị vây ở Lễ bộ không ra được, mỗi tối nằm trên giường nhớ A Thiến đến lòng dạ nhộn nhạo lên.

Hôm đi Anh Quốc công phủ tặng quà, Tiết Lục đột nhiên từ bên trong hèm đi ra, đến bên cạnh Khang Quận vương thì thầm: “Sáng sớm hôm nay, Vệ phu nhân đi Tống gia.”

Mặc Kỳ Kiêu rùng mình, quay đầu nói với Hoài vương: “Đệ về trước đi, huynh có việc, làm xong sẽ về sau.”

Hoài vương bẩm sinh có một đôi mắt phượng hẹp dài, mũi ưng, lúc không cười cũng làm cho người ta cảm thấy mặt mang vài phần bỡn cợt, cười rộ lên thì đó là vẻ mặt hư hỏng.“Nhị ca, huynh đi đâu? Đệ với huynh cùng đi nha.”

“Không cần, đệ tức tốc đến Lễ bộ phục mệnh đi.” Mặc Kỳ Kiêu bỏ lại một câu, giơ roi đánh ngựa mà đi.

Hoài vương toát miệng nhìn bóng dáng hắn lòng như lửa đốt, suy nghĩ chuyện gì có thể làm cho nhị ca vội vã như vậy?