Kiều Nữ Lâm gia

Chương 14




Tam phu nhân Sơn gia từ trước đến giờ trầm ổn thận trọng, nhất thời mắc cỡ mặt đỏ rần.

Người vừa nói những lời ấy đương nhiên chính là em dâu bà, ngũ phu nhân Sơn gia rồi, ngũ phu nhân này mặc dù “Lặng lẽ hỏi” thị nữ bên cạnh, nhưng mà, ý vị khiêu khích này quá nồng đậm. Những lời này của bà ta vừa nói ra khỏi miệng, không khí vốn hòa nhã vui sướng lập tức trở nên khẩn trương, nụ cười đầy mặt La phu nhân, Đàm Tuệ cũng đọng lại.

Lâm Đàm vốn đứng sau lưng La phu nhân, lúc này bước nhanh về phía trước nói cho bà biết, “Nương, cần gì phải vì người không liên quan mà ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của người?” Cũng nói nhỏ với La phu nhân, âm thanh không cao không thấp, không khác ngũ phu nhân lắm.

Lâm Đàm siết chặt tay La phu nhân, dùng ánh mắt khích lệ, nóng bỏng nhìn bà, nụ cười trên mặt La phu nhân lại một lần nữa tràn ra, nhanh nhẹn nói với tam phu nhân và Hướng đại phu nhân: “A Thấm ngày ngày nhắc tới Trăn Trăn và Du Ninh đó, nhìn xem, ba đứa bé thật thân nhau.”

Tam phu nhân và Hướng đại phu nhân theo ánh mắt của La phu nhân đều nhìn về phía Lâm Thấm, Sơn Trăn Trăn, Hứa Du Ninh, vẻ mặt hiền từ; “Không phải như vậy sao, nha đầu nhà ta cũng nhớ a Thấm, đã nói nhao nhao mấy ngày, phải tới thăm a Thấm. Ôi chao tôi, nhìn ba hài tử này, giống như chị em ruột, thật tốt!” Nóng bỏng khích lệ ba đứa bé, lạnh nhạt ngũ phu nhân ở bên cạnh, không ai để ý tới.

Không có ai đánh ngũ phu nhân, cũng không có ai mắng ngũ phu nhân, nhưng bà lại cảm thấy trên mặt nóng rát, cực kỳ bối rối.

Bà tỏ thế định tới khiêu chiến gây sự, ai biết khóe mắt của đối phương ngay cả liếc cũng không liếc về phía bà, hoàn toàn như không thấy bà, điều này càng khiến cho bà lúng túng khổ sở mất mặt mũi hơn đánh bà mắng bà bác bỏ bà.

Mấy đứa bé Lâm Thấm, Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh, San tỷ nhi không hề phát hiện ra mạch nước ngầm bắt đầu khởi động giữa người lớn, lúc này đây đứng thành vòng tròn, chăm chú nói chuyện.

Lâm Thấm đưa ra hai ngón tay út, khoe khoang nàng lập tức có hai thân thích, tiểu cô nương Hướng Du Ninh không phục, cũng đưa ra từng ngón tay mập mạp đếm từng ngón, “Ta có tổ phụ, tổ mẫu, có cha, có nương, có đại ca nhị ca tam ca, có đại tỷ, ta còn có đại cô mẫu nhị cô mẫu tam cô mẫu…” Rất nhanh mười đầu ngón tay đã không đủ để đếm rồi.

Lâm Thấm chìa hai bàn tay nhỏ ra, không lên tiếng, trong lòng thầm đếm, “Ta có cha, có nương, có đại ca, có tỷ tỷ, có nhị ca, có dì họ, có biểu tỷ…” Đếm số người có thể đếm một lần, mười đầu ngón tay còn dùng không hết. dfienddn lieqiudoon

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêm lại, giấu hai bàn tay nhỏ bé ra sau lưng.

“Thân thích của a Thấm không nhiều như Du Ninh, là như vậy!” La phu nhân, Hướng đại phu nhân đều mỉm cười.

Lạnh nhạt ngũ phu nhân hồi lâu, lúc La phu nhân để cho mọi người đi tới phòng khách, tam phu nhân mới giống như còn có ngũ phu nhân người này, vội vàng kêu bà ta đến, thân thiết nói: “Ngũ đệ muội mau tới đây, ta giới thiệu một chút cho muội. Vị phu nhân khoan thai rộng lượng này chính là La phu nhân, thê tử Lâm Tri châu, đại cô nãi nãi của Tấn Giang Hầu phủ. Muội đại khái không biết, La Hầu gia Tấn Giang Hầu anh dũng thiện chiến, lập công quá lớn, đầu năm Di Ninh ông ấy đánh bại thiết kỵ Bắc Hồ, bắt sống mấy trăm tên Vương công quý tộc người Hồ, sĩ tốt mấy ngàn người, dê bò súc vật càng thêm đếm không hết, Hoàng đế bệ hạ cực kỳ vui mừng, trừ ngợi khen bản thân ông ấy ra, lại ra lệnh cho Lễ bộ gia phong cho nữ quyến La phủ, tỏ vẻ ân sủng. Bởi vì thái phu nhân, phu nhân La phủ đã được phong, La Hầu gia liền vì trưởng nữ đòi phong cáo cho phu nhân. Ngũ đệ muội, mặc dù ngũ đệ và Lâm Tri châu đều là ngũ phẩm, nhưng muội và La phu nhân lại khác nhau rất lớn đấy, muội theo phẩm cấp của ngũ đệ, chỉ là nghi nhân, nhưng La phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, phẩm cấp con cao hơn ta đó.”

Tam gia Sơn gia là Tuần phủ Phúc Kiến, chính quan nhị phẩm, tam phu nhân thê từ phu quý, liền có danh hiệu phu nhân. Chỉ có điều, phẩm cấp của bà dĩ nhiên giống như tam gia Sơn gia, là nhị phẩm. La phu nhân là do Hoàng đế đặc phong, chính nhất phẩm.

Ngũ phu nhân nghe trong lời nói của tam phu nhân đều bảo vệ La phu nhân, ý tứ chính là mỉa mai đệ muội ruột thịt là mình, không khỏi ngầm hiện tức giận.

Tam tẩu à tam tẩu, sao tẩu lại không phân biệt được nội ngoại thân sơ vậy.

Bà hé miệng cười, “Thường nói xuất giá tòng phu, phong cáo của phụ nhân phần lớn cho công lao của trượng phu mà được đến, La phu nhân lại dính vào hào quang của phụ thân, đây cũng là chuyện ly kỳ hiếm thấy, thành thân lập gia đình còn dựa vào nhà mẹ đẻ.”

La phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười, “Triều đình lại không cho nữ nhân làm quan, nữ nhân chúng ta nếu muốn có phong cáo, không phải dựa vào cha, chính là dựa vào trượng phu, hoặc chính là dựa vào con cháu. Con người của ta rất không soi mói, chỉ cần có phong cáo mệnh nhất phẩm phu nhân là được, ta không để ý tới như thế nào được đến. Đây có người trượng phu tốt tất nhiên là may mắn trong cuộc sống, có một người cha tốt, chẳng lẽ không phải bởi vì ta đầu thai, may mắn sinh đến trong nhà phú quý sao? Đây là đời trước của ta tích đức! Ngũ phu nhân, ngươi cũng đừng uất ức, tuy rằng lệnh tôn không hiển hách uy danh giống như cha ta, nhưng ngươi còn có trượng phu, nhi tử còn có thể dựa vào đó. Trước mắt ngươi chỉ là nghi nhân, sau này Sơn ngũ gia lên thẳng mây xanh, cho dù phong cáo của phu nhân chưa đạt tới, cung nhân, thục nhân đại khái vẫn trốn không thoát. Chính là Sơn ngũ gia không trông cậy vào được, ngươi còn có nhi tử, có đúng không?”

Liền châm chọc nói mát, kẹp thương mang gậy, lời nói vô cùng không khách khí.

Nhưng trong lời nói của bà mang theo cười, nếu như người nghe được giận, sẽ bị người nói không biết cười giỡn, không có độ lượng, không lòng dạ.

Ngũ phu nhân tức bể phổi.

Bà giống như cầu cứu nhìn về phía tam phu nhân, ai ngờ tam phu nhân làm bộ như nói chuyện với Hướng đại phu nhân, vốn không để ý tới bà.

Bà chỉ đành nhịn xuống một hơi, nhoẻn miệng cười làm lễ gặp mặt với La phu nhân.

Một bé trai tám tuổi, và một bé gái chừng bốn tuổi phía sau bà cũng bái kiến La phu nhân.

Bé trai tên là Sơn Gia Nam, mi thanh mục tú, cười rất ngượng ngùng, nữ hài nhi tên Sơn Gia Hoa, hai mắt thật to, toàn thân đều là vẻ hăng hái, lộ ra mấy phần hoang dã.

Sơn Gia Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Thấm, Sơn Trăn Trăn, lộ ra vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

“Nương, kêu các nàng tới chơi với con!” Nàng lắc lắc tay ngũ phu nhân làm nũng.

Ngũ phu nhân trách mắng: “Không có quy củ!” Tuy quát, nhưng giọng điệu lại mềm nhũn, cực kỳ dịu dàng.

Sơn Gia Hoa náo loạn không thôi, ngũ phu nhân hết cách rồi, giống hệt nhờ giúp đỡ nhìn về phía tam phu nhân, “Tam tẩu tẩu xem…” Muốn để cho tam phu nhân giúp bà một chút, kêu mấy người Sơn Trăn Trăn tới chơi đùa với Sơn Gia Hoa.

Trong mắt La phu nhân lóe lên nụ cười hả hê, ngoắc ngoắc Lâm Thấm, “A Thấm, ở đây còn có một tiểu tỷ tỷ này, nàng ấy kêu các con tới đây chơi với nàng ấy. Nàng ấy rất tỏ vẻ, các con mau tới đây.”

Lâm Thấm so sánh số lượng thân thích không hơn Hướng Du Ninh, đang sinh tức, nghe La phu nhân nói như vậy, ngẩng đầu nhỏ lên tùy hứng nói: “Mới không cần!” Một tay kéo San tỷ nhi, một tay kéo Sơn Trăn Trăn, “San tỷ nhi, Trăn Trăn, chạy mau!”

Ba hài tử hi hi ha ha chạy vào bên trong, Hướng Du Ninh gấp gáp: “Này, a Thấm, sao lại kéo ta?” Tiếp theo cũng đuổi theo.

Sơn Gia Hoa tức giận dậm chân.

Lâm Đàm cười, “Hài tử chính là như vậy, đại nhân càng muốn nàng làm gì, nàng càng làm ngược lại.”

Tam phu nhân và Hướng đại phu nhân cực kỳ đồng ý, nói lời tri kỷ, “Còn không phải như vậy sao! Trăn Trăn (Du Ninh) nhà ta cũng như thế, thích làm khác đại nhân.”

Tam phu nhân Sơn gia trừ mang theo tiểu nữ nhi Trăn Trăn, còn mang theo đại nữ nhi Sơn Gia Hủy, chất nữ Sơn Gia Lôi, bên cạnh Hướng đại phu nhân cũng có một thiếu nữ vị thanh xuân, là đại nữ nhi Hướng Hinh Ninh của bà. Sơn Gia Hủy, Sơn Gia Lôi và Hướng Ninh Ninh đều mười lăm mười sáu tuổi, tuổi tác tương tự Lâm Đàm, bình thường cũng thường xuyên qua lại, quen biết lẫn nhau, sau khi gặp mặt, tự có một phen thân thiết.

Sơn Gia Hủy là cô nương xinh đẹp mắt to mặt trái xoan, nắm tay Lâm Đàm, thấp giọng nói xin lỗi, “Ngũ thẩm thẩm của ta thất lễ, a Đàm, ngươi đừng để trong lòng.”

Sơn Gia Lôi mày nhỏ mắt dài cũng nghiêm chỉnh, “Ta đoán, có thể trong lòng bà ấy thấy kỳ quái, định nhỏ giọng hỏi một câu, ai biết hơi sơ ý, giọng lên quá cao…” Nói xong, chính nàng cũng cảm thấy không thể tự bào chữa, bất giác khuôn mặt thanh tú ửng đỏ.

Dung mạo Hướng Hinh Ninh xinh đẹp, lời nói cũng dễ hiểu lưu loát, “Cho dù ngũ phu nhân như thế nào, tóm lại chúng ta vẫn tốt đẹp, là được.”

“Vậy còn cần phải nói sao.” Lâm Đàm duyên dáng.

Lâm Đàm cùng với Hướng Hinh Ninh, Sơn Gia Hủy, Sơn Gia Lôi thân mật thắm thiết đi vào phòng khách.

Đến phòng khách, lần nữa làm lễ ngồi xuống hàn huyên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ lên trên người mấy tiểu cô nương.

Thấy Lâm Thấm và Hướng Du Ninh vẻ mặt thành thật vạch đầu ngón tay đếm thân thích nhà ai nhiều, trong mắt đều thoáng hiện nụ cười.

La phu nhân cười nói: “Mấy vị đừng cười nhạo, nhị tiểu thư này của nhà ta ngày ngày vẫn sống cuộc sống không buồn không lo, chỗ không được hoàn mỹ nhất, chính là không có thân thích lui tới. Ngày hôm qua dì họ và tiểu biểu tỷ của con bé tới làm khách, con bé liền sướng đến hỏng rồi, cuối cùng có thân thích.”

Tam phu nhân và La phu nhân khi nói tới tiểu nữ nhi đặc biệt đồng cảm, mỉm cười nói: “Việc này cũng khó trách, rốt cuộc là tính tình trẻ con.”

Hướng đại phu nhân vô cùng đồng ý: “Tiểu hài tử mọi nhà thích nhất vui vẻ, đến cùng chỗ, cái gì cũng phải so sánh. Nhà Du Ninh và Trăn Trăn đều ở vùng này, thân thích tự nhiên nhiều hơn một chút, cha nương a Thấm đều là người kinh thành, thân thích ở An Định đương nhiên ít hơn, đây có là gì đâu? Cố tình mấy đứa ngay cả thứ này cũng muốn so, vẫn còn so sánh say sưa ngon lành, thật là buồn cười chết người.”

Mặc dù thân phận, tính tình khác nhau, mấy vị phu nhân này đều cưng chiều tiểu nữ nhi, đây đại khái không có nghi vấn.

Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ qua lại thân thiết.

Nếu đứa bé chơi chung vô cùng tốt, các mẫu thân bất tri bất giác cũng sẽ thân mật rất nhiều.

Lâm Thấm so sánh thân thích không sánh bằng Hướng Du Ninh, không cách nào, ôm Lâm Đàm nắm quả đấm mập mạp mũm mĩm, “Tỷ tỷ, cầu cứu.”

Lâm Đàm khẽ dời làn váy, tư thái tao nhã ngồi xổm xuống, “A Thấm, ghé tai lại đây.”

Lâm Thấm mừng rỡ, vội vàng nghiêng đầu nhỏ qua, “Tỷ tỷ, muội nghe rõ, lắng nghe.”

Lâm Đàm nhỏ giọng, tinh tế nói cho nàng mấy câu.

Lâm Thấm chớp mắt cũng không chớp, nghe vô cùng tập trung.

Chỉ chốc lát sau, nàng cất bước chân ngắn nhỏ đi tới trước mặt Hướng Du Ninh, lớn tiếng tuyên bố, “Có chính là có, một là có, một trăm cũng là có! Tóm lại ngươi có thân thích, ta cũng có thân thích!”

Khi nói đến “Tóm lại”, nàng cố ý lên giọng, nghe vào thật sự đầy đủ khí thế.

Hướng Du Ninh hơi mơ hồ rồi.

Nàng lui về sau một bước, đưa tay túm váy Hướng Hinh Ninh, “Tỷ…” Cũng nhờ tỷ tỷ giúp đỡ.

Hướng Hinh Ninh hé miệng cười, ngồi xổm người xuống giống như Lâm Đàm, ở bên tai tiểu muội nhỏ giọng dạy nàng mấy câu.

Hướng Du Ninh cũng liền có chủ ý.

Nàng và Lâm Thấm đứng mặt đối mặt, ưỡn eo thon nhỏ, không hề yếu thế chút nào, “Một chính là một người, hai chính là hai người, một không phải hai, hai cũng không phải một trăm!”

Lâm Thấm trợn to hai mắt, tỏ vẻ khó hiểu.

“Tỷ tỷ, nàng ấy có ý tứ gì?” Nàng nhỏ giọng hỏi Lâm Đàm.

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng mọi người đều nghe được.

Tam phu nhân Sơn gia và Hướng đại phu nhân đều cảm thấy buồn cười, không hẹn mà cùng nâng tách trà lên, che giấu nụ cười nhộn nhạo bên môi.

Sơn Trăn Trăn chạy tới khuyên can, “A Thấm, Du Ninh, thôi, thôi.” Mỗi tay kéo một người, dùng sức kéo tay nhỏ bé của các nàng vào một chỗ, muốn làm một người hòa giải.

Lâm Thấm thở phì phò nhìn Hướng Du Ninh: “Lời này của ngươi có ý gì?”

Hướng Du Ninh vô tội nháy mắt, “Ta cũng không biết, tỷ tỷ ta dạy ta nói…”

“Phụt…”

Tam phu nhân Sơn gia và Hướng đại phu nhân vốn nhịn cười đến nghẹn, nghe đến chỗ này không nhịn được nữa, phun trà.

La phu nhân cười chảy ra nước mắt.

Đàm Tuệ cũng lấy khăn tay che miệng, cười đến run run rẩy rẩy cả người.

Khóe mắt ngũ phu nhân giật giật một cái, cảm thấy mấy người trước mắt quả thật làm cho người ta không cách nào nói được, đây là trông nom đứa bé như thế nào? Nuông chiều tiểu nữ nhi thành ra như vậy. Thì ra đứa bé thích cãi nhau với người khác, làm trưởng tỷ liền dạy nàng gây gổ với người như thế nào? Hừ, dạy đứa bé như vậy, trưởng thành khẳng định miệng lưỡi bén nhọn, một chút hiền thục khiêm nhường cũng không hiểu!

Sơn Gia Hoa nhìn mà thèm, chạy tới túm lấy tay nhỏ bé của Lâm Thấm hét lên: “Ta mang các ngươi đi chơi!”

Lâm Thấm liếc nhìn nàng ta, “Ai cần ngươi mang?” Gạt tay Sơn Gia Hoa ra, “Trăn Trăn, Du Ninh, San tỷ tỷ, chúng ta đi hái hoa hay đi cho cá ăn? Nếu mọi người không sợ, chúng ta đi xem Đại Bạch cũng được!”

Bốn tiểu cô nương nhiệt liệt thương lượng một lát, quyết định sau cùng, “Trước hái hoa, rồi đi cho cá ăn, Đại Bạch cũng không đi nhìn đi, nó sẽ cắn người.”

Thương lượng xong, Lâm Thấm cười hì hì nói cho La phu nhân và Lâm Đàm, “Nương, tỷ tỷ, chúng con ra ngoài chơi.” Reo hò với Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh, San tỷ nhi liền chạy ra ngoài.

“Dám không đợi ta!” Sơn Gia Hoa bị chọc tức.

Ngũ phu nhân đau lòng nữ nhi, vội vàng sai khiến đám người nhũ mẫu, thị nữ cùng đi, để Sơn Gia Hoa cũng đi qua.