Kiều Nữ Lâm gia

Chương 48




Ngay trước mặt Hoàng đế và Thái hậu, Phùng Quý phi chính là trong lòng không thoải mái cũng sẽ không biểu hiện ra, trên mặt vẫn mang nụ cười khiêm tốn hiền hòa giải thích cho Lâm Thấm tiểu oa nhi này, “Cậu ngươi và hai vị quan viên hộ bộ vô tình gặp nhau trong tửu lâu, bởi vì có tranh chấp với một người trong đó, trong cơn tức giận ném ra một cái chén, đập chết một người khác. Hắn đánh chết là một người, người này là chủ sự một hộ bộ.”

“Ngươi nói láo!” Lâm Thấm giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Cậu ta mới không đánh chết người, ngươi nói láo!”

“Nói bậy!” Cao Nguyên Dục thêm dầu bên trên lửa đốt.

Giọng Lương Luân bất mãn, “Quý phi nương nương, người nói chuyện với đứa bé thật ra nên uyển chuyển một chút.”

Lâm Thấm bốc đồng dậm chân, dùng hết hơi sức toàn thân gào Phùng Quý phi: “Ngươi nói láo, cậu ta sẽ không đánh chết người!”

Phùng Quý phi chấp chưởng lục cung, sao có thể không có người vì nàng nói chuyện chứ, một vị quý nhân có họ Phùng giống vậy không nhịn được đứng dậy, “Lâm nhị tiểu thư, Quý phi nương nương thân phận tôn quý, lại là trưởng bối, sao ngươi có thể kêu to như vậy với nương nương? Nương nương độ lượng, không so đo với ngươi, ngươi cũng không thể không thôi, vẫn kêu la về phía nương nương.”

Lâm Thấm nhìn Phùng quý nhân, oa một tiếng bật khóc, xoay người nhào lên đầu gối Hoàng đế, nước mắt ròng ròng, tội nghiệp, “Cậu ta không giết người, không có… Người xấu xí đó hung ta, hu hu hu…”

Đám người Phùng Quý phi đều nhìn đến choáng váng. Vị nhị tiểu thư Lâm gia này đúng là tự quen thuộc, lần đầu tiên gặp mặt Hoàng đế bệ hạ, nàng liền làm nũng đến rồi!

“Cậu, phạt nữ nhân hung dữ đó mắng a Thấm.” Lương Luân nhảy lên chọc Hoàng đế.

Cao Nguyên Dục bịch bịch bịch chạy đến trước mặt Phùng quý nhân, dùng sức đẩy nàng ta hai cái, “Nữ nhân xấu, hù dọa đứa bé!”

Phùng quý nhân vừa thẹn vừa cáu, lại không dám động đến Cao Nguyên Dục một ngón tay út, cười giải thích, “Thập tứ Điện hạ, thần thiếp không hù dọa đứa bé, chính là không để cho nàng ta kêu gào với Quý phi nương nương…”

Cao Nguyên Dục nào chịu nghe, đưa tay hung hăng đánh nàng ta mấy cái.

Tiểu mập mạp vẫn rất có sức lực, Phùng quý nhân bị hắn đánh hít vào khí lạnh.

“A Dục, không cho hồ đồ.” Bách phi nhíu hai mày ngài lên.

“Đây không phải hồ đồ.” Thái hậu tỏ vẻ đau lòng, “Nhị tiểu thư Lâm gia là khách Dưỡng Ninh cung mời tới, a Dục đây là bất bình thay Thái hậu, cũng đang bảo vệ tổ mẫu, có đúng không?” di3n~d@n`l3q21y'd0n

“Thái hậu nương nương, người cũng quá thiên vị tiểu tôn tử đi.” Mọi người đều nghĩ như vậy.

“Dạ, a Dục đang bảo vệ tổ mẫu.” Bách phi tự nhiên không dám không thuận theo Thái hậu, vội mềm giọng nói.

Nàng lên tiếng ngăn Cao Nguyên Dục lại, là bởi vì không đáng vì giúp Lâm gia mà huyên náo không vui với Phùng Quý phi nhưng Chu Thái hậu lên tiếng, đó lại là chuyện khác rồi.

Hoàng đế quay khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thấm lại, ý bảo nàng nhìn về phía trước.

Lâm Thấm có thể thấy được Cao Nguyên Dục nhảy lên nhảy xuống đánh Phùng quý nhân, trên khuôn mặt nhỏ bé còn vương nước mắt lộ ra nụ cười vui vẻ, “Tiểu mập mạp, đánh nàng ta, đánh nàng ta!”

Tiểu mập mạp? Khóe mắt Hoàng đế giật giật, coi như hiểu tại sao tối hôm qua khi Cao Nguyên Dục dùng bữa với hắn lại lộ vẻ rối rắm như vậy với đồ ăn rồi, thì ra thằng bé bị gọi là tiểu mập mạp, tổn thương tự ái rồi, định nhịn ăn.

Hoàng đế nói nhỏ với Lâm Thấm, “A Thấm, gọi hắn là tiểu mập mạp không tốt lắm, hắn sẽ đau lòng. A Dục cũng không phải cố tình muốn ăn mập, có đúng không? Hơn nữa, hắn thật ra không tính là mập, chỉ hơi đầy đặn.”

Hai mắt Lâm Thấm vụt sáng, “Ừ, hắn cũng không coi là mập, nhưng hắn vừa thấy mặt đã giành Diệu ca ca với ta ấy…”

Hoàng đế mỉm cười, “Cao Nguyên Diệu là đại ca của hắn, cũng là tỷ phu của ngươi, hai ngươi giành đi, ai cướp được là của người đó.”

Lâm Thấm nghẹo đầu nhỏ suy nghĩ hồi lâu, khảng khái nói: “Được rồi, ai cướp được là của người đó, ta không gọi hắn là tiểu mập mạp nữa.”

Hoàng đế vui mừng, “Thế mới đúng.”

Mỗi một tiếng nói cử động của Hoàng đế tất nhiên được chú ý, không ít phi tần thấy hắn thân thiết với cô bé nhỏ như vậy, trong lòng đều lẩm bẩm, “Thì ra Hoàng thượng rất thích tiểu nữ hài nhi sao? Trước kia lại không phát hiện ra.”

Phùng Quý phi thông minh, nghe được giọng nói của Chu Thái hậu không đúng, đã vượt lên trước quát lớn Phùng quý nhân, “Ở trước mặt Thái hậu nương nương và Hoàng thượng, có phần cho ngươi hô to gọi nhỏ sao? Còn không mau lui ra!”

Phùng quý nhân vỗ mông ngựa vỗ lên đùi ngựa, cực kỳ không có ý nghĩa, uất uất ức ức khom gối, “Dạ, Quý phi nương nương.”

Cao Nguyên Dục vẫn còn đuổi theo đánh nàng, Phùng quý nhân liên tục xin tha, Cao Nguyên Dục đánh mệt, mới coi như bỏ qua cho nàng.

Phùng quý nhân trốn vào trong góc xoa bắp đùi đau nhức, bị mấy phi tần bên người nàng thầm cười nhạo rõ ràng một phen, cảm thấy trên người càng đau rồi.

Phùng Quý phi rất khéo hiểu lòng người hỏi La Thư, “La phu nhân cũng lo lắng cho lệnh huynh sao? Không bằng trước sai người đi ra hỏi chút tin tức thì tốt hơn. Không nói gạt ngươi, chủ sự hộ bộ bị đánh chết là ca ca của Sài mỹ nhân trong cung, trong nhà Sài mỹ nhân chỉ có một người ca ca như vậy, sau khi nhận được thư sắp phát điên, năn nỉ ta chủ trì công đạo thay cho ca ca nàng ấy, ta mới biết chuyện này. La phu nhân, chuyện này thật tiếc nuối, lệnh huynh địa vị Thế tử cao quý, tiền đồ thái quá, cố tình lỡ tay giết người, haizzz, chuyện này chỉ sợ khó có thể bỏ qua…” dieendaanleequuydonn

Sắc mặt La Thư tái nhợt giống như giấy Tuyên thành.

Mặc dù nàng và La Giản gặp mặt liền gây gổ tranh chấp, nhưng mà, La Giản dù sao cũng là ca ca cùng mẹ duy nhất với nàng, phần huyết mạch thân tình kia, cho dù như thế nào cũng cắt không lìa.

Lâm Đàm bước về phía trước hai bước, tư thái tao nhã khom gối: “Quý phi nương nương, lời người vừa nói, hình như có phần không thỏa đáng.”

Giọng nói rất ôn hòa, rất dịu dàng, nhưng trong ôn hòa và dịu dàng, lại hàm chứa kiên định cố chấp.

“Vậy sao?” Phùng Quý phi nở nụ cười ấm áp, giọng nói bất tri bất giác cao lên một nấc, “Câu nào ta nói sai không thỏa đáng, kính xin Lâm cô nương chỉ giáo.”

“Không dám nhận.” Lâm Đàm tao nhã lễ độ, “Quý phi nương nương, mới vừa rồi người nói cậu thần nữ và hai vị quan viên hộ bộ vô tình gặp gỡ ở tửu lâu, bởi vì tranh chấp với một người trong đó, trong cơn tức giận ném ra một cái chén, đập chết người khác, đúng không?”

“Chính thế.” Phùng Quý phi mỉm cười nói.

Trong ánh mắt của Phùng Quý phi có mấy phần mê hoặc, nàng không hiểu rõ dụng ý của Lâm Đàm.

Chuyện này thật rõ ràng, rõ ràng dễ hiểu bậc nào, Lâm Đàm hỏi cái này làm gì đây?

“Chính là những lời này không thỏa đáng.” Giọng Lâm Đàm dịu dàng, nói rất rõ ràng từng chữ một, “Quý phi nương nương, cách nói ổn thỏa là, cậu thần nữ và vị quan viên hộ bộ vô tình gặp được ở tửu lâu, bởi vì tranh chấp với một người trong đó, trong cơn tức giận ném ra một cái chén, đập trúng trên đầu một người khác, người nọ đã khí tuyệt mà bỏ mình.”

Phùng Quý phi cau mày.

Không ít phi tần cũng lộ vẻ mặt ngu ngốc.

Chuyện này… Có gì khác biệt sao? Không phải đều là một người cùng một người khác vô tình gặp mặt, đầu tiên là cãi vã, cuối cùng ra tay, vô ý lỡ tay giết lầm một người khác đứng xem.

Lâm Đàm không hề hoang mang đứng trước mặt mọi người, rõ ràng là thiếu nữ thanh xuân mười sáu tuổi, lại trầm tĩnh tao nhã, vẻ mặt tự nhiên, tư thái uyên nhạc kỳ tâm, như lân phượng kia.

(*) Uyên nhạc kỳ tâm: Lòng như đầm sâu như núi cao. Từ uyên đình nhạc trì, hình dung phẩm đức người cao thượng, sâu trầm như đầm nước, đứng vững như núi cao.

Ngay cả Hoàng đế cũng không nói nhỏ với Lâm Thấm nữa rồi, nhìn về phía Lâm Đàm.

Chu Thái hậu một tay nắm Lương Luân, một tay nắm Cao Nguyên Dục, say sưa thú vị nhìn Lâm Đàm, chờ nghe nàng nói tiếp. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tâm tình Tương Dương trưởng Công chúa dao động, “Cao Nguyên Diệu, ta hiểu rõ tại sao ngươi nhất định cưới Lâm Đàm rồi. Nàng có phong thái như vậy, khí độ như vậy, đúng là trời sinh nên gả cho ngươi làm trưởng tử phi, người khác ai cũng không xứng!”

“Có gì khác biệt sao?” Phùng Quý phi mỉm cười hỏi.

Nàng đã thầm nghĩ trong lòng nhiều lần, xác nhận lâm Đàm chẳng qua chỉ cố làm ra vẻ huyền bí, cố tình cao thâm.

Lâm Đàm mỉm cười, “Khác nhau rất lớn. Cậu thần nữ cầm chén đập một người, người này liền khí tuyệt bỏ mình, cũng không có nghĩa là người này do cậu thần nữ giết chết, Quý phi nương nương hiểu rõ chưa? Chỉ có khám nghiệm tử thi, biết rõ nguyên nhân cái chết, mới có thể kết luận.”

“Khám nghiệm tử thi?” Trong điện vang lên một loạt tiếng kinh hô.

Một người bị ngộ sát, đã cực kỳ không hay ho, sau đó lại muốn moi gan mổ bụng, đây chẳng phải càng thêm thê thảm sao. Hơn nữa, có gì hay mà khám nghiệm tử thi, không phải là La Giản lỡ tay giết người sao.

“Khám nghiệm tử thi, dường như không được.” Phùng Quý phi uyển chuyển nói, “Sài mỹ nhân chắc sẽ không đồng ý. Nàng ấy chỉ có một ca ca ruột, bị giết lầm, sau khi chết vẫn không thể yên bình, nếu bị khám nghiệm tử thi, sao có thể vui lòng.”

Một cung nữ đi vào bẩm báo, “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Sài mỹ nhân đang quỳ ở ngoài Dưỡng Ninh cung, cầu xin Thái hậu và Hoàng thượng thay ca ca của nàng ta chủ trì công đạo.”

Chu Thái hậu nhức đầu, “Hoàng đế, con xem mà làm đi.” Hôm nay ngày tốt lần đầu bà gặp cháu dâu, cố tình chỉnh ra nhiều chuyện như vậy, Chu Thái hậu rất không sảng khoái, sắc mặt liền không tốt.

Hoàng đế không khỏi cười cười.

La Giản vừa đúng hôm nay đánh chết người; tin dữ không sớm không muộn vào lúc này truyền đến Dưỡng Ninh cung; hiện giờ khổ chủ đều tìm tới cửa rồi, không xử trí không được; được đó, từng bước một, ép rất sát đấy.

Hoàng đế lệnh cho Lâm Đàm tiến lên trước, hỏi: “Theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?”

Lâm Đàm nói lời thành khẩn: “Vị Sài chủ sự kia quả thật chết vô cùng oan uổng, vô cùng đáng tiếc, nhưng mà, hiện giờ không thể phán đoán hắn có phải vì một kích của cậu thần nữ mà bỏ mạng hay không. Có lẽ trước đó hắn có bệnh tim, có lẽ trước đó đã trúng độc, có lẽ trên người có vết thương trí mạng khác, nếu không khám nghiệm tử thi, khó có thể đưa ra kết luận chính xác. Thần nữ dùng ngu kiến, liền tạm thời nhốt tất cả người dính líu đến vụ án, thu khẩu cung, đồng thời an bài Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, xác định nguyên nhân cái chết của Sài chủ sự.”

(*) Ngỗ tác: Pháp y

“Có lẽ trước có bệnh tim, có lẽ trước đã trúng độc, có lẽ trên người có những vết thương trí mạng khác.” Hoàng đế trầm ngâm.

Lâm Thấm siết chặt tay của hắn.

Hoàng đế không khỏi cúi đầu nhìn Lâm Thấm.

Lâm Thấm cười lấy lòng, nụ cười vô cùng nịnh hót, “Tỷ tỷ ta nói chuyện luôn luôn đúng, thật đó.”

Hoàng đế không khỏi cười toét miệng, “Tỷ tỷ của ngươi luôn luôn đúng, như vậy, trong nhà của ngươi đều nghe nàng ấy sao?”

Lâm Thấm chìa ngón tay ra đếm từng ngón, “Mẹ ta nghe, ta nghe, nhị ca của ta cũng nghe, còn có…” Đếm ba đầu ngón tay, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

Đứa bé do dự chính là rất rõ ràng, rất trực tiếp, Hoàng đế nhìn thú vị, cười nhẹ nói: “Còn cha ngươi và đại ca ngươi nữa, bọn họ không nghe sao?”

Lâm Thấm ngọt ngào cười, “Cha ta và đại ca ta, còn có tỷ tỷ ta, sẽ thương lượng sự tình với nhau, nương dẫn ta và nhị ca chơi bên cạnh.” die nda nle equ ydo nn

Hoàng đế buồn cười, “Thì ra nhà ngươi là như vậy.” Phụ thân và trưởng tử trưởng nữ thương lượng chuyện nhà, mẫu thân mang theo tiểu nhi tử tiểu nữ nhi chơi đùa, dưỡng tiểu nữ nhi thành dạng này.

Cao Nguyên Dục vốn ở bên cạnh Chu Thái hậu, nhìn thấy Hoàng đế và Lâm Thấm vẫn bàn luận xôn xao, liền khí thế hung hăng chạy tới, “Cha ta!” Đưa tay đẩy Lâm Thấm.

Lâm Thấm tức giận, nói: “Hắn cứ như vậy, ta lại muốn gọi hắn là tiểu mập mạp rồi…”

Hoàng đế vui đến không xong, hào phóng đồng ý, “Vậy ngươi cứ gọi là được.”

Lâm Thấm trộm nhìn ngó Chu Thái hậu và Bách phi, “Thôi, vẫn đừng gọi.”

“Quỷ linh tinh.” Hoàng đế cười mắng.

Hắn bỗng nhiên chua xót một trận, a Hành chính là đi vào tuổi này, cơ trí lanh lợi giống như nàng làm cho người ta yêu thương…

Khi Lâm Thấm ngượng ngùng sẽ nâng tay nhỏ bé lên, ánh mắt Hoàng đế rơi vào trên chiếc nhẫn màu xanh biếc nàng đeo trên tay, trong lòng kích động một trận. Chiếc nhẫn xanh biếc này đặc biệt chế tạo vì a Hành, nhưng nhẫn còn chưa làm xong, a Hành đã… Haizzz, đại cô nương Lâm gia vào tuổi này gặp được Diệu Linh, tiểu cô nương lại vào tuổi này đi tới Hoàng cung, đây đều là ý trời.

“Để Sài mỹ nhân đi vào.” Hoàng đế lạnh nhạt nói.

Sài mỹ nhân đầu tóc hỗn loạn đi vào trong điện, vừa tiến đến liền quỳ xuống khóc lớn, cầu xin Hoàng đế và Thái hậu báo thù cho đại ca chết oan của nàng.

Hoàng đế an ủi mấy câu, hạ khẩu dụ, “Ban thưởng cho cha mẹ Sài mỹ nhân một số lượng vàng bạc, Sài phụ được chức Thiên hộ, cho phép nhận con em trong tộc làm con thừa tự, chức vụ Thiên hộ có thể cha truyền con nối.”

Sài mỹ nhân có xuất thân không cao, trong nhà cũng không phú quý, nghe được Hoàng đế ban thưởng như vậy, vui mừng quá đỗi, vội dập đầu tạ ơn.

Mặc dù ca ca không còn, nhưng cha me vẫn còn đó chỗ trông cậy. Có gia sản, có chức vụ Thiên hộ cha truyền con nối, cha mẹ nàng có thể nhận đứa bé có tư chất tốt đến làm con thừa tự, lui về sau cũng có chỗ dựa vào.

Hoàng đế ban thưởng xong, ấm giọng nói: “Nguyên nhân cái chết của Sài chủ sự còn có nghi vấn, phải khám nghiệm tử thi rồi kết luận. Ngươi và cha mẹ nương cứ yên tam, trẫm chắc chắn sẽ sai người chuyên môn khám nghiệm, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Sài chủ sự, đưa hung thủ thật sự ra công lý.”

Trong lòng Sài mỹ nhân không ngừng kêu khổ.

Nàng đương nhiên không muốn sau khi ca ca chết còn bị khám nghiệm tử thi, nhưng lúc trước Hoàng đế đã có ban thưởng thật dày nặng, hiện giờ giọng điệu thông báo, chứ không phải thương lượng với nàng. Sài mỹ nhân địa vị thấp kém, sau khi vào cung tổng cộng chỉ gặp Hoàng đế hai lần, mới vừa rồi nàng ở bên ngoài vừa khóc lại quỳ cũng bất cứ giá nào, thật sự gặp được Hoàng đế còn khiếp đảm, không dám cự tuyệt.

Phùng Quý phi chấp chưởng lục cung, có nhiều đồng tình với phi tần trong cung, biết Sài mỹ nhân không dám mở miệng, liền nói một câu thay Sài mỹ nhân, “Hoàng thượng, người chết lớn nhất, chuyện moi gan mổ bụng này, rốt cuộc không tốt, sợ rằng tổn thương lòng Sài mỹ nhân và mẹ Sài mỹ nhân. Chính là người chết, dưới đất cũng không thể yên nghỉ.”

“Chưa chắc.” Giọng Lâm Đàm nhàn nhạt, “Nếu nguyên nhân chân chính cái chết của Sài chủ sự còn không được tra rõ liền bị chôn cất xuống, hắn mới chân chính không được yên nghỉ.”

Lửa giận của Phùng quý phi dâng trào, giọng nói liền hơi cứng rắn, “Nghe giọng của Lâm cô nương, giống như bây giờ đã xác định được cái chết của Sài chủ sự có nguyên nhân khác, ngươi biết trước sao?”

Lâm Đàm cười nhạt, “Nào có, thần nữ chỉ vì thuở nhỏ theo hầu bên cạnh gia phụ, đã nhìn quá nhiều án mạng trong huyện, trong châu mà thôi. Quý phi nương nương ở trong thâm cung, đại khái không biết những chuyện này, thần nữ tùy tiện nói một chuyện, Quý phi nương nương tùy ý nghe. Khi gia phụ nhậm chức Huyện lệnh ở Lương Nguyên từng có một nam tử chết chìm bỏ mình trong sông, nhìn dáng dấp giống như vô ý trượt chân rơi xuống nước, Huyện thừa muốn lấy tự sát kết án. Gia phụ lại lệnh cho khám nghiệm tử thi xương đầu, thấy trong đó không có cát bùn, kết luận chết rồi vứt xác. Bởi vì khi hắn bị ném vào trong sông hô hấp đã ngừng, hơi thở đã ngừng lại, cho nên bùn cát không vào. Sau đó, cuối cùng bắt được hung thủ thật sự.”

Nữ tử trong thâm cung nào từng nghe tới chuyện này? Mọi người đều ngây người.

Muôn hồng nghìn tía, ba ngàn giai nhân, Lâm Đàm đứng trong điện thẳng thắn nói, nàng giờ phút này, tay áo giơ cao, phong hoa tuyệt đại.