Kiều Nữ Lâm gia

Chương 50




La Châm gấp gáp, “Không phải nói ném một chén qua liền lỡ tay đập chết sao? Sao lại thành trúng độc?”

Sắc mặt Tiêu thị xám tro, hồi lâu mới nói: “Châm con dâu, con đi ra ngoài trước.” Giọng nói âm trầm khàn khàn, rất không giống với giọng nói bình thường của bà.

Tuy trong lòng Toàn thị có vô số nghi vấn, nhưng cũng không dám không tuân theo, nhẹ nhàng đáp một tiếng, lui ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, quay người lại đóng cửa cực kỳ chặt chẽ.

Trong nhà chỉ còn lại Tiêu thị và La Châm mẹ con hai người.

La Châm dậm chân, “Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vốn con còn tưởng rằng… Haizzz, con mới vừa nghe được tin tức còn khổ sở thay La Giản kia, dù sao nhân mệnh quan thiên, chết lại là vị chủ sự hộ bộ, quan viên triều đình, hắn coi như không cần đền mạng, ít nhất cũng phải dâng tiền chuộc tội, chức vị Thế tử cũng phải chắp tay nhường lại… Con lo lắng suông cho hắn rồi, hiện giờ hắn được rửa sạch, sự tình không còn!”

Nếu hại trí mạng Sài chủ sự là độc, mà không phải ngoại thương La Giản tạo thành, như vậy La Giản phạm tội chỉ là đánh bị thương người, rất nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục.

Tiêu thị ngơ ngác ngồi giống như lão tăng nhập định, thật giống như ngu ngốc.

La Châm càng nghĩ càng tức giận, “Là ai tự chủ trương dùng độc cho Sài chủ sự trước, là ai ?”

Tiêu thị đăm chiêu, khó khăn mở miệng, “Là nương để cho bọn họ làm như vậy.”

“Tại sao?” La Châm hoang mang không hiểu.

Tiêu thị như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói: “Để La Giản lỡ tay đánh người dễ dàng, để cho hắn lỡ tay đánh chết người liền khó rồi. Nương vốn muốn không có sơ sẩy, ai ngờ sẽ là kết quả như vậy. Châm nhi, nương hoàn toàn không ngờ vụ án đánh chết người trước mặt mọi người rõ ràng như vậy lại còn có khám nghiệm tử thi, càng không nghĩ tới Sài gia sẽ đáp ứng.”

“Hoàng thượng tự mình mở miệng, Sài mỹ nhân dám không đồng ý sao?” La Châm cười khổ.

“Cái gì?” Chân mày Tiêu thị giật giật, cảm giác bất an trong lòng càng thêm nồng nặc.

La Châm rất khổ não, đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng nói lời trong cung truyền tới cho Tiêu thị, “… Quý phi nương nương an bài chuyện này thật sự không chê vào đâu được, người chết chính là Sài chủ sự, ca ca ruột chết yểu, muội muội biết có thể không kêu oan sao? Chuyện này không phải đã chọc đến trước mặt Thái hậu nương nương, chọc đến trước mặt đông đảo phi tần, truyền tin rồi hả? Ai ngờ người định không bằng trời định, lúc ấy Hoàng thượng cũng ở Dưỡng Ninh cung, không biết Lâm Đàm dùng lời ngon tiếng ngọt như thế nào, Hoàng thượng lại bị nàng ta che mắt, đồng ý khám nghiệm tử thi.”

Tiêu thị cắn nát răng ngà, “Lại là Lâm Đàm này! Châm nhi con nói xem, La Giản kiểu khiếp nhược kia, vĩnh viễn đều là bùn nhão không trát thành tường, La Thư là một người tính tình nóng nảy, chỉ một chút, làm việc lo trước không lo sau, nhưng nàng ta có thể nuôi ra Lâm Đàm khuê nữ như vậy, tâm kế, tài ăn nói, kiến thức, can đảm, một dạng không thiếu!”

La Châm khổ sở nâng mặt, “Lui về phía sau này nếu Minh Họa gả cho Khang Vương, làm em dâu Lâm Đàm, không biết sẽ bị Lâm Đàm bắt nạt thành cái dạng gì đấy. Nương, con vừa nghĩ liền uất ức thay Minh Họa, con bé là hòn ngọc quý trên tay muội muội và muội phu, thiên kim Tướng phủ, chiều chuộng cỡ nào, Lâm Đàm giống như, hồ đánh hải xuất đã quen, cái gì đều hiểu, cái gì cũng biết.”

(*) Hồ đánh hải xuất: là một thành ngữ Hán ngữ, so sánh với chịu được va chạm, không được chiều chuộng, xuất xứ từ Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần.

“Vậy cũng là nói sau.” Tiêu thị cũng thương yêu Thẩm Minh Họa, lời La Châm nói nhưng lại không hề dẫn tới lòng đồng tình của bà, “Châm nhi, chúng ta trước vẫn cố gắng chuyện trước mắt đi, đã lửa cháy đến nơi rồi.”

La Châm ngớ ngẩn, “Trước mắt có chuyện gì, là nguyên nhân cái chết của Sài chủ sự sao? Nương, cho dù điều tra như thế nào, cũng không tra được đến trên đầu chúng ta đi. Chẳng lẽ người… Tự mình ra mặt?” Sau khi hỏi lại, hắn không khỏi lo sợ trong lòng. Nếu như Tiêu thị thật sự không cẩn thận, lộ ra chân tướng, phiền toái này có thể to lắm. Phải biết, vụ án này cao đến Đế Vương nghe thấy, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng biết.

“Không phải nguyên nhân cái chết của Sài chủ sự, đó là chuyện nhỏ.” Tiêu thị không khỏi đầu đau như nứt, “Châm nhi, phiền toái chân chính là… Phụ thân con sắp trở lại… Haizzz, chuyện này cũng trách nương rồi, sự tình vừa xảy ra, nương cho rằng chuyện này làm hoàn mỹ vô khuyết, không hề sơ hở, liền sai người khoái mã đưa tin cho phụ thân con…”

“Cho ông ấy biết làm cái gì?” La Châm cả kinh thất sắc, kêu lên thất thanh: “Nếu ông ấy biết La Giản gặp nạn, nhất định sẽ bất chấp tất cả chạy về! Nương, nếu ông ấy trở lại, sẽ biết ngay chuyện này có kỳ quái, sẽ biết ngay có người cố ý hãm hại La Giản, rất dễ dàng nghĩ đến trên đầu chúng ta!”

Sắc mặt Tiêu thị vàng vọt, đôi môi lại trắng bệch không có một chút huyết sắc, ánh mắt càng thêm ảm đạm không có ánh sáng, “Nương biết rõ, nương biết rõ sau khi ông ấy trở về tình cảnh của chúng ta sẽ rất khó khăn, cho nên mới nói trước phải chú ý đến chuyện lửa cháy đến nơi này. Châm nhi, không thể để cho cha con biết chúng ta muốn hại La Giản, nhất định không thể để cho ông ấy biết, con hiểu không?”

“Hiểu.” La Châm phiền não gật đầu.

Tiêu thị chán nản, “Nương có thể âm thầm nghĩ cách khiến tiếng xấu La Thư khắc mẹ càng truyền càng rộng, xâm nhập lòng người, có thể khiến cho phụ thân con từng ngày từng ngày coi thường La Thư, không muốn gặp lại La Thư, nhưng La Giản nương lại không có biện pháp. Hắn là con trai trưởng của nguyên phối, là đứa con đầu tiên của phụ thân con, cho dù hắn không có tiền đồ nữa, phụ thân con cũng chưa từng nghĩ tới phải thay đổi Thế tử. Ông ấy vẫn cho rằng nương đối xử với La Giản rất tốt, cỏn tốt hơn mẹ ruột, nếu như ông ấy biết được thật ra nương muốn hại La Giản…”

(*) Nguyên phối: Vợ cả, vợ đầu

Tiêu thị trắng bệch mặt rồi, rùng mình.

Tấn Giang Hầu cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc, nếu như ông ấy lật mặt, tình cảm và thể diện gì đều bất kể.

Tiêu thị càng nghĩ càng chán nản. Ở trong kế hoạch của bà, khi Tấn Giang Hầu ra roi thúc ngựa từ biên quan chạy về, tội danh La Giản lỡ tay giết lầm người cũng đã quyết định, sau đó chuyện Tấn Giang Hầu phải làm chính là bôn ba khắp nơi cầu cạnh vì La Giản, chuộc tội, khi ông ấy phát hiện chỉ một đền tiền, quyên bạc đã không thể thuận lợi cứu La Giản ra, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau cắt thịt, dâng tấu yêu cầu phế bỏ địa vị Thế tử của La Giản, cách chức La Giản đến hồi hương ẩn cư —— sau đó Tiêu thị lại nghĩ cách khơi thông các quan viên quan trọng trong triều, lập La Châm làm Thế tử phủ Tấn Giang Hầu, thuận nước đẩy thuyền, nước chảy thành sông, đạo lý hiển nhiên.

Kế hoạch của bà thật sự vô cùng tốt, đáng tiếc, hiện giờ đều bị phá vỡ, xốc xếch không chịu nổi.

“Bổ cứu như thế nào, nương, chúng ta bổ cứu như thế nào?” La Châm lo lắng hỏi.

(*) Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi

Hắn bây giờ đã lục thần vô chủ.

(*) Lục thần vô chủ: Không làm chủ được tinh thần, hoang mang lo sợ.

Hại người không thành, ngược lại bại lộ bản thân, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nghĩ đến phải đối mặt với lửa giận của Tấn Giang Hầu, nghĩ đến người phụ thân khí khái nóng nảy cứng rắn giết người không chớp mắt của mình, La Châm không rét mà run.

“Đừng vội, đừng vội.” Tiêu thị dịu dàng nói: “Châm nhi đừng vội, để nương suy nghĩ kỹ một chút.”

Tiêu thị cũng không mượn tay thị nữ khác, mình tự tay đốt lên một lò hương.

Khói mù lượn lờ dâng lên, trong phòng tràn đầy mùi thơm thanh nhã dễ chịu.

Tiêu thị đứng ở phía trước cửa sổ yên lặng suy nghĩ, La Châm đi tới đi lui trong phòng, tâm thần không yên.

Lâm Thấm lệnh cho thị nữ cầm một chiếc ghế nhỏ nàng thích đặt vào trong sân, lại mang một cái án kỷ nho nhỏ lên, trên án kỷ để chén sứ điềm bạch, cái khay mã não màu đỏ, đầy trong chén chính là nước mật ong, trong khay để mấy thứ điểm tâm nhỏ nàng yêu thích, mềm mềm dẻo dẻo, hương vị rất ngọt ngào.

(*) Men điềm bạch: là một loại men sứ màu trắng từ lò Vĩnh Lạc (niên hiệu vua Thành Tổ thời Minh ở Trung Quốc, 1403 – 1424) sang nung. Bởi vì sản phẩm gốm sứ trắng Vĩnh Lạc đều rất mỏng đến trình độ nửa thoát thai, có thể chiếu sáng thấy hình. Ở trên mặt gốm sứ ngầm khắc hoa văn tráng một lớp men sứ trắng ôn nhuận như ngọc, liền khiến cho người ta có một cảm nhận “Điềm” (Ngọt), tên cổ là “Điềm bạch”.

Lâm Thấm ăn điểm tâm ưa thích, uống ngụm nước mật ong, vừa lòng híp mắt.

Thanh Trúc dẫn một người mặc áo choàng, đầu đội mũ trùm đầu đi vào.

Mặc dù không thấy rõ diện mạo, nhưng mà, nàng nhất định là nữ tử không thể nghi ngờ, dáng dấp vô cùng thon thả mảnh khảnh, rất xinh đẹp.

Lâm Thấm ngay cả điểm tâm nhỏ cũng không ăn, tò mò chạy tới nhìn, “Ai vậy ta?”

Thanh Trúc hé miệng cười, “Nhị tiểu thư, là chuyện người lớn.”

Tròng mắt Lâm Thấm đảo lòng vòng, “Ta không nhỏ đâu rồi, cũng coi là người lớn. Thanh Trúc tỷ tỷ, ta cũng vậy muốn quản.” Ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong cùng Thanh Trúc và nữ tử mặc áo khoác ngoài này.

“Ôi chao, nhị tiểu thư của chúng ta muốn quản, vậy cũng không ai dám ngăn.” Thanh Trúc cười nói.

Lâm Thấm hài lòng, vênh váo tự đắc nói: “Đó là đương nhiên.” Vui mừng khấp khởi đi theo vào phòng.

Đến trong phòng, nàng kia mới vừa gỡ mũ trùm đầu xuống, Lâm Thấm “Ah” một tiếng, “Là tỷ nha.”

Thì ra là La Văn Nhân.

La Văn Nhân là nữ nhi của Thế tử La Giản, từ sau khi sinh ra nâng liền nuôi dưỡng dưới gối Nhương thị, nhưng nàng cũng không phải là ruột thịt của Nhương thị. Nhương thị gả cho La Giản nhiều năm, cũng chưa từng sinh dưỡng, mẹ đẻ của La Văn Nhân cũng không biết là ai, Nhương thị yêu thích nàng lớn lên không tầm thường, liền nuôi dưỡng nàng ở trong viện mình, ăn mặc chi phí, đều cho nàng thứ tốt nhất.

Tên Văn Nhân xuất từ “Kinh thi”, “Văn nhân sướng cốc, giá ngã kỳ chúc” , văn nhân tức là da hổ, màu sắc đẹp đẽ.

(*) Bài thơ Tiểu nhung 1 – Kinh thi, tiểu nhung là xe binh, văn nhân là nệm bằng da cọp vằn để ngồi lót trên xe, cốc (đọc hứu) là cái đùm tròn giữa bánh xe, phía ngoài bị những cây căm, phía trong bị cây trục xâu vào. Cái đùm của xe to dài một thước rưỡi, còn cái đùm của xe binh dài ba thước hai tấc, cho nên xe binh gọi là sướng cốc (xe đùm dài). Kỳ: rằn ngựa kỳ màu xanh đen, chúc: Ngựa chân sau bên trái màu trắng. (Chú giải của Chu Hy – thivien.net)

Người cũng như tên, La Văn Nhân có loại khí phách xinh đẹp, thần thái hào hứng, phong cách sáng rỡ, cũng không phải là thiếu nữ hoa lụa bày biện trong khuê tú không chịu thua kém.

Thường nói cháu gái giống cô, lời này có mấy phần đạo lý, tướng mạo của La Văn Nhân quả thật có phần giống La Thư.

Lâm Thấm tìm một ghế nhỏ ngồi xuống, say sưa thú vị nhìn La Thư, Lâm Đàm và La Văn Nhân nói chuyện.

Giọng La Văn Nhân rất thanh thúy, “Cháu là thiếu nữ bình thường trong khuê, về chuyện của phụ thân cháu, cháu biết cũng không nhiều. Mọi người đại khái cũng nghĩ ra được, cháu nghe được tin tức ở phủ Tấn Giang Hầu, tất cả đều do Hầu phu nhân muốn cháu nghe được, nếu bà ta cố ý muốn lừa gạt cháu, cháu rất khó thăm dò ra đến. Cô, biểu tỷ, cháu và tất cả nữ quyến phủ Tấn Giang Hầu đều giống nhau, phụ thân cháu vừa xảy ra tai họa đã nhanh chóng nghe thấy tiếng gió, biết phụ thân cháu ở tửu lâu vô tình gặp được Sơn ngũ gia của Hộ bộ, xảy ra tranh chấp với Sơn ngũ gia, lỡ tay đánh chết một chủ sự Hộ bộ đi cùng Sơn ngũ gia.”

Lâm Đàm như có điều suy nghĩ, “Lời đồn đại Sơn ngũ gia là bởi vì Sơn ngũ phu nhân từng tranh cãi với mẫu thân tỷ khi ở An Định, mới có thể tranh chấp với cậu, lời đồn đại trong phủ Tấn Giang Hầu đúng là như vậy sao?”

La Thư lộ ra vẻ mặt thân thiết.

La Văn Nhân gật đầu.

Lâm Đàm thấy vẻ mặt nàng ấy vẫn như cũ, không khỏi hơi kỳ quái, “Nếu quả đúng như vậy, vụ án của cậu chính là do mẫu thân tỷ gây nên, muội không oán giận sao?”

La Văn Nhân lắc đầu.

Lâm Đàm không khỏi nhìn nhiều nàng ấy mấy lần, hỏi: “Sau khi biết vụ án của cậu, muội nghĩ cái gì, làm cái gì?”

Vẻ mặt La Văn Nhân thản nhiên, “Muội còn có thể làm gì? Muội vốn không sinh ra ở phủ Tấn Giang Hầu, mặc dù muốn làm gì vì phụ thân, cũng có lòng không đủ lực. Muội nghĩ, phụ thân coi như thật sự lỡ tay giết người, cũng không phải là tử tội, tương lai đơn giản chính là chắp tay nhường lại tòa Hầu phủ này cho người ta sau đó hồi hương ẩn cư thôi. Muội liền đuổi thị nữ ra ngoài, tự mình bắt tay thu thập hành lý, vứt bỏ toàn bộ vô cùng hoa lệ không cần, chỉ mang chút đồ đơn giản, hồi hương ẩn cư dùng được.”

La Thư lộ vẻ mặt cảm động.

Nàng là một người rất dễ dàng bị cảm động.

Lâm Đàm mỉm cười, “Muội định theo cậu hồi hương ẩn cư sao? Ở nông thôn kham khổ vô cùng, không có rượu tiệc lễ nhạc, không có quý nữ lui tới, tịch mịch vắng lạnh.”

Đôi tay Lâm Thấm chống cằm, tò mò nhìn La Văn Nhân.

Ánh mắt La Văn Nhân trong suốt, chậm rãi nói: “Trên đời này muội có duy nhất, cũng chỉ là cha của muội thôi.”

La Thư lộ vẻ rất xúc động.

Mỗi người đều nói La Giản không tốt, không có tiền đồ, không xứng làm Thế tử phủ Tấn Giang Hầu, nhưng La Văn Nhân lại nói, trên đời này nàng có duy nhất, cũng chỉ là phụ thân của nàng.

Lâm Thấm xách ghế nhỏ dời đến bên cạnh La Văn Nhân, đồng tình vỗ vỗ nàng, “Không sao đâu, không sao.” Giọng nói giống như dỗ đứa bé.

Từ lúc vào phòng, vẻ mặt La Văn Nhân vẫn bình tĩnh, lúc này lại vành mắt đỏ lên, nghiêng đầu.

Nàng nhất định là cô nương tính khí quật cường, không quen biểu lộ tình cảm ở trước mặt người khác, không quen biểu hiện mình mềm yếu ở trước mặt người khác.

Lâm Đàm khẽ cười cười, “Công sức muội dọn dẹp hành lý, sợ rằng làm không công. Sau khi trở về, hành lý vẫn đặt lại chỗ cũ đi.”

La Văn Nhân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, “Xin thứ cho Văn Nhân ngu dốt.”

Lâm Đàm cười một tiếng, nói sơ lược một chút chuyện trong cung, người của Lâm Phong, “… Vụ án của cậu cao đến tận tai thánh thượng, đã có xoay chuyển, tỷ nghĩ, có lẽ tối hôm nay cậu có thể trở lại, nói cũng không chừng.”

La Văn Nhân giống như không thể tin nhìn Lâm Đàm vài lần, trong mắt đẹp hiện ra vẻ vui thích, trịnh trọng nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Lui về phía sau cô và biểu tỷ nếu có sai khiến, La Văn Nhân muôn lần chết không chối từ.”

“Còn có muội nữa, còn có muội đấy.” Lâm Thấm ân cần đưa tay nhỏ bé ra giật giật váy của nàng.

La Văn Nhân cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt dịu dàng, “Tiểu biểu muội dĩ nhiên cũng giống vậy.”

“Như vậy nha.” Lâm Thấm cười hì hì, lộ ra một hàm răng trắng đáng yêu.

“A Thấm nhà ta có thể vẫn không rõ muôn lần chết không chối từ là có ý gì, nàng chính là thích tham gia náo nhiệt.” Lâm Đàm ngoắc kêu muội muội, mỉm cười giải thích, “Đứa bé chính là như vậy, rất thích chơi.”

“Đã trở lại, lão gia trở lại.” Thị nữ vui sướng bừng bừng đi vào bẩm báo, “Lão gia và đại thiếu gia, nhị thiếu gia, còn có Thế tử gia, đồng thời trở về rồi.”

Lâm Phong, Lâm Khai, Lâm Hàn phụ tử ba người đi ở phía trước, La Giản đi theo phía sau, ảo não.

La Văn Nhân tiến lên ân cần gọi một tiếng “Cha”, trên mặt La Giản có vẻ hổ thẹn, “Văn Nhân, con cũng ở đây à.” Mơ hồ lầm bầm câu gì, cúi đầu.

Thì ra hắn cũng có lúc ngượng ngùng.

La Thư thấy dáng vẻ này của La Giản, vừa đau lòng, vừa tức giận, bỗng nhiên đứng lên, “Huynh gặp phải tai họa bao lớn, huynh có biết hay không? Khi tin tức này truyền tới trong cung, ta khiếp sợ bao nhiêu, khó khăn bao nhiêu, huynh có biết không…”

“Phu nhân xin bớt giận, cữu huynh hôm nay cũng chịu khổ. Huống chi chuyện đã qua, hữu kinh vô hiểm, cữu huynh cũng chỉ lỡ tay ngộ thương người, tình tiết hơi nhỏ, do vậy Hình bộ và phủ Thuận Thiên đã thả người ra này.” Lâm Phong ý tốt khuyên bảo.

(*) Hữu kinh vô hiểm: Có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

“Nương, huynh muội chí thân, có lời gì từ từ nói.” Lâm Khai, Lâm Đàm, Lâm Hàn cũng khuyên La Thư.

Chỉ có Lâm Thấm nghiêm mặt, kéo kéo váy La Thư, “Nương, nương sai lầm rồi.”

La Thư ngẩn ngơ, vội nở nụ cười hỏi Lâm Thấm, “Tiểu a Thấm, nữ nhi ngoan, nương sai chỗ nào?”

Lâm Phong thấy dáng vẻ nghiêm túc này của tiểu nữ nhi bảo bối liền thấy thú vị, mỉm cười nhìn nàng, chờ nghe lời nói con nít của nàng.

“Lời này cũng chỉ a Thấm dám nói.” Lâm Khai, Lâm Đàm, Lâm Hàn thấy muội muội có vẻ mặt phớt tỉnh phê bình mẫu thân, cũng cười không được. A Thấm, đây cũng chính là muội thôi, nhỏ như vậy, nói gì cũng đều đáng yêu, nói gì đều không bị đánh, nếu đổi lại là chúng ta, khụ khụ…

Lâm Thấm ưỡn cao bộ ngực nhỏ, lựa lời nghiêm chỉnh có lực, “Cậu rõ ràng để con nói, nương, làm sao nương có thể… Tại sao có thể… ?” Suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra từ thích hợp, ton ton ton chạy đến trước mặt Lâm Phong, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Phụ thân, lúc này con nên nói cái gì đây, nói thế nào mới có học vấn?”

“Bốn từ liền rất có học vấn rồi.” Lâm Phong nín cười, “A Thấm, con nói bao biện làm thay liền rất thích hợp.” Dạy mấy lần, dạy bao biện làm thay cho Lâm Thấm.

(*) Bao biện làm thay: Làm thay việc của người khác, vượt quá chức phận

Lâm Thấm học xong khoe luôn, lập tức trở về trước mặt La Thư, nghiêm nghị khiển trách, “Làm sao nương có thể bao biện làm thay chứ?”

Cả mặt La Thư đều là ý cười, “Đúng đúng đúng, a Thấm nhà chúng ta nói rất đúng, cậu để con nói, nương không được bao biện làm thay, không được bao biện làm thay.”

La Giản vẫn là cúi gằm đầu, lúc này lại kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Ta, ta để tiểu A Thấm nói?”

“Đúng vậy.” Lâm Thấm nện bước chân nhỏ ngắn đã chạy tới, sắc mặt nghiêm trang, dáng vẻ tiểu tiên sinh, “Cậu, cậu hai tuổi liền không ai quản, về sau cháu quản cậu.”