Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm




Không muốn nàng vất vả?A Kiều ngăn nước mắt, nửa tin nửa ngờ nhìn quan gia bên cạnh.

Triệu Yến Bình rũ mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng không có chút nhu tình nào.

A Kiều đã hiểu, vừa dùng ống tay áo lau khóe mắt vừa tự giễu mình: “Quan gia không thích chính là không thích, cần chi nói lời này để dỗ dành ta, ngài nói không sai, ta đã lãng phí bạc tiêu tiền phung phí, ta cho rằng nếu ta tỉ mỉ may áo choàng cho quan gia, quan gia sẽ gần ta một chút, không phải lúc nào cũng coi ta như người ngoài.”

A Kiều buồn bực hắn không nhận món quà nàng tốn thời gian may từng đường kim mũi chỉ cả tháng trời, bực xong lại phát hiện trong lúc vô tình mình đã tiết lộ tâm tình muốn gần hắn, A Kiều xấu hổ vô cùng, nhào đầu lên gối, lặng lẽ nức nở.

Đến lúc này, A Kiều không rõ quan gia không chạm vào nàng bởi vì lời thề, hay thật sự không có hứng thú với nàng.

Có khi hắn đối tốt với nàng, làm nàng cảm giác như được ăn mật ngọt, có khi lại hung dữ lạnh như băng làm nàng sợ hãi, không dám tới gần.

Còn không bằng Mợ, ít nhất A Kiều biết mình có làm thế nào cũng không làm Mợ hài lòng, hoàn toàn chặt đứt ý tưởng, đáy lòng cũng được yên ổn.

Nàng khóc rất thương tâm giống hệt đêm tân hôn, vô cùng oan ức, Triệu Yến Bình bất đắc dĩ giải thích: “Sao ta lại dỗ dành nàng? Nàng vừa muốn giặt quần áo vừa muốn thêu thùa, ta thật sự không muốn nàng vất vả quá, nếu không vì sao ta không thích một chiếc áo choàng đẹp như vậy?”

A Kiều lo khóc không nghe rõ lời: “May áo choàng vất vả cái gì? Lần trước lão thái thái kêu ta để tâm thêu thùa may vá, giao việc nấu cơm cho bà, quan gia không đồng ý, muốn ta làm mọi việc, khi đó sao quan gia không sợ ta vất vả? Ngài không thích ta may áo choàng, không thích ta nịnh ngài, không thích ta…”

Nàng lật lại nợ cũ mà Triệu Yến Bình đã sớm quên, Triệu Yến Bình đau đầu, quét mắt nhìn cửa, hắn hạ rèm, trầm giọng nói: “Lúc ấy ta chỉ thuận miệng khuyên lão thái thái, nếu ta không khuyên mà trực tiếp đồng ý để bà nấu cơm, lão thái thái sẽ không thoải mái trong lòng, cảm thấy ta quá sủng nàng, không hiếu thuận bà, nếu vậy, bà sẽ không mắng ta nhưng lại nghĩ cách chỉnh nàng.”

A Kiều không tin, lấy khăn che mắt nói: “Lão thái thái muốn ngài thương ta sủng ta, sao có thể nổi giận vì chuyện này, quan gia không cần dỗ dành nữa, ngài luôn miệng nói muốn dưỡng ta cả đời, nhưng không cho ta hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, lau người còn không cho ta nhìn, đây không phải ghét bỏ thì là gì?”

Lần đầu tiên Triệu Yến Bình gặp tình huống này, trước kia nàng sợ hắn, thành thật nghe lời hắn, đêm nay hắn nói một câu, nàng mở miệng xổ ra tới vài câu phản bác hắn.

“Nếu quan gia thật lòng không muốn ta, hãy trả công văn nạp thiếp cho ta, ta tự mình ra ngoài thuê nhà ở.”

A Kiều giận dỗi, nói xong còn nghĩ, hiện tại nàng có lều có phấn mặt có tay nghề, không phải là thiếp của Triệu gia, nàng có thể tự mình ra ngoài bán hàng kiếm tiền như thường, kiếm lời mua nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ bản thân, việc gì một hai phải ăn vạ nơi này bị người ta ghét bỏ?

Xúc động ập tới mãnh liệt, A Kiều lau mắt, bước xuống giường đi ngang qua nam nhân trầm mặc, lôi ra túi tiền được giấu kín, đếm hai mươi lượng bạc nhét vào ngực nam nhân lạnh như băng kia, cúi đầu nói: “Quan gia đưa sính lễ mười lượng bạc, thái thái cho mười lượng bạc đều ở đây, phần còn lại ta không lợi dụng Triệu gia cái gì, quan gia đem công văn nạp thiếp trả ta, cho ta một phong thư thả thiếp, sáng mai ta lập tức rời đi.”

Triệu Yến Bình biết nàng nói nhảm, nguồn gốc của cơn giận là tin rằng hắn không thích nàng.

Hắn trả lại bạc, nhìn nàng nói: “Ta thật sự không chê nàng.”

A Kiều không cần bạc, quay đầu nói: “Ngài viết thư thả thiếp đi.”

Nàng mím chặt môi, nước mắt lại rơi xuống từ khóe mắt, chảy xuống đôi môi hồng của nàng, rõ ràng không muốn rời đi.

Triệu Yến Bình đứng lên, muốn nhét bạc trở lại túi tiền của nàng.

A Kiều né tay hắn, ý là không cần, Triệu Yến Bình đuổi theo nhét, A Kiều tiếp tục lui lại, hai người xoay một vòng quanh giường, bạc vẫn ở trong tay Triệu Yến Bình, thấy A Kiều còn muốn tiếp tục xoay người, ngực Triệu Yến Bình đột nhiên bốc hỏa, giật túi tiền trong tay nàng ném xuống đất, sau đó nắm cổ tay A Kiều đè người xuống!

Hai người cùng nhau té lên chăn, không đợi A Kiều phản ứng, Triệu Yến Bình đột nhiên kéo cổ áo nàng ra, làm loạn một trận từ chiếc cổ trắng ngần của nàng thẳng xuống như trâu nhai mẫu đơn.

Áo lót của A Kiều không thêu hoa mẫu đơn mà là một chùm hoa lan, đóa hoa lan màu vàng nhạt nở ngay đúng chỗ đó, nhưng trong nháy mắt, đóa hoa kiều diễm sinh động như thật bị nam nhân mắt đỏ ngậm vào miệng.

Vừa rồi A Kiều tựa như một con cá bị người đánh cá ném xuống đất, choáng váng không biết làm sao, bị Triệu Yến Bình thô lỗ lăn lộn, con cá nhỏ A Kiều giống như bị người đánh cá ném vào chảo dầu nóng bừng, nàng lấy tay đẩy vai hắn, hai chân bị hắn đè, chỉ có đôi chân nhỏ bất lực đá trên mặt đất.

“Quan gia, quan gia dừng lại!” Cảm giác kỳ lạ như nước sông cuồn cuộn muốn nuốt chửng nàng, A Kiều một tay vỗ vai hắn, một tay bịt kín miệng, đề phòng bản thân không kiểm soát được sẽ hét lên.

Triệu Yến Bình ngẩng đầu, đôi mắt có vài tia màu đỏ, hơi thở nặng nề nghe rõ hơn giọng nói: “Nàng nói ta chán ghét nàng? Vì ta không chạm vào nàng nên nàng muốn ta thả thiếp? Hiện tại ta chạm vào nàng, có đủ để chứng minh ta không ghét bỏ nàng?”

A Kiều sợ vẻ điên cuồng của hắn, càng sợ hắn tiếp tục cắn chỗ đó của nàng, quan gia mạnh như vậy, lỡ như không cẩn thận cắn đứt thì biết làm sao?

“Đúng vậy, quan gia không ghét bỏ ta, ta hiểu lầm quan gia rồi.” A Kiều không dám nhìn thẳng đôi mắt đỏ kia, tay nắm chăn muốn che mình lại.

Triệu Yến Bình lấy tay vứt chăn ra, A Kiều sợ hãi, ôm chân lăn đến góc giường, co lại thành một đống.

Triệu Yến Bình đứng lên, rèm lụa vừa mới nằm trên lưng hắn tự nhiên rớt xuống, che khuất bóng dáng hắn.

Xuyên qua lớp vải mỏng, Triệu Yến Bình nhìn tiểu nữ nhân bên trong, dứt khoát cởi trung y trên người, quần cũng cởi luôn.

A Kiều đã bịt mắt từ lâu, rình coi là một chuyện, nhưng hắn chủ động để nàng xem làm A Kiều luống cuống.

Nàng không dám nhìn, Triệu Yến Bình vén màn lụa ra quỳ xuống, A Kiều nghe được động tác của hắn, cả người co rút quay mặt về phía đầu giường, Triệu Yến Bình nhìn thấy, xách nàng đến giữa giường như xách một chú gà con. A Kiều sợ tới mức che mặt nằm sấp, Triệu Yến Bình giống núi cao đè lên lưng nàng, A Kiều hét lên, lúc này, hắn cúi đầu xuống, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu.

“Nàng nói ta không cho nàng xem, hiện tại sao không dám nhìn?”

A Kiều quá sợ hãi, không phải sợ bị thân thể nặng của quan gia đè chết, mà sợ bị hắn đâm chết, trong đầu chỉ còn hình ảnh cái gậy giặt đồ trong tay nhóm phụ nhân giặt đồ ở bờ sông.

Vào lúc này, A Kiều cuối cùng cũng hiểu tại sao những kỹ nữ ở Hoa Nguyệt Lâu vô cùng đau đớn khi bị khi dễ.

A Kiều run lẩy bẩy nghĩ, nếu quan gia thật sự muốn làm chuyện đó với nàng, nàng chỉ sợ không thấy được ánh mặt trời ngày mai!

“Ta không nhìn, quan gia mau đi xuống, ngài nặng quá, ta thở không nổi.” A Kiều cố gắng không nghĩ đến vật sát khí thuộc về quan gia đang chọt vào nàng, đau khổ cầu xin.

Triệu Yến Bình vẫn đè nàng, thô lỗ nói: “Ta đã thề, ngày nào chưa tìm được Hương Vân ngày đó sẽ không lập gia đình hưởng thụ hạnh phúc. Nếu nàng rất muốn, ta sẽ phá lời thề vì nàng, nhưng nếu nàng không dám thì đừng quyến rũ ta. Nếu nàng không muốn cùng ta chờ, ngày mai ta thả nàng đi, nhưng nàng đừng vu oan ta ghét bỏ nàng, Triệu Yến Bình ta không phải là loại người như vậy.”

Cuối cùng A Kiều đã rõ vì sao quan gia không cho nàng nhìn, không cho nàng đến gần hầu hạ, bởi vì khi nàng nhìn và hầu hạ, quan gia sẽ chịu đựng sự dày vò vì muốn giữ lời thề.

A Kiều đột nhiên rất đau lòng, nàng chỉ nghĩ muốn nắm được tâm quan gia mà quên mất nỗi đau trong lòng quan gia.

Hương Vân cô nương mất tích, nếu may mắn sẽ có kết quả tốt, nếu xui xẻo sẽ có khả năng lưu lạc phong trần giống nàng, bị nam nhân chà đạp, dưới tình huống này, quan gia sao có thể yên tâm thoải mái ôm ấp thê tử, thiếp thất một mình sung sướng?

“Ta không đi, ta muốn cùng quan gia chờ tin tức Hương Vân cô nương, trừ phi quan gia đuổi ta đi, ta sẽ không bao giờ giận quan gia nữa.” A Kiều ngoan ngoãn nằm sấp dưới thân hắn, đáp lời đầy dịu dàng nhưng kiên quyết.

Nàng đòi đi kích thích Triệu Yến Bình say rượu nổi điên, hiện tại nàng không rời đi, lửa giận trong ngực Triệu Yến Bình cũng dần dần bị dập tắt.

Hắn rời khỏi người nàng, đi ra khỏi màn, nhặt trung y vứt trên mặt đất lên mặc vào.

A Kiều không dám lộn xộn, kéo chăn của mình, nằm bất động.

Triệu Yến Bình nhặt túi tiền của nàng đặt trên bàn trang điểm, thổi đèn, đứng yên một mình bên ngoài thật lâu mới lên giường ngủ.

A Kiều không dám thở mạnh.

Trong chăn, trung y của nàng vẫn mở, áo lót bị quan gia cắn ướt một mảng lớn, lúc ấy vừa kinh hoàng lại sợ mất miếng thịt, hiện tại nằm chung chăn với quan gia, mảng ướt ướt lạnh lạnh kia dính vào người nàng, cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng a Kiều, tựa như đôi môi của quan gia vẫn còn ở nơi đó.

Khuôn mặt A Kiều lặng lẽ đỏ bừng, mắt hạnh mơ màng nhìn đầu màn.

Thật kỳ lạ, lúc quan gia uống say nổi điên, tại sao không hôn miệng nàng mà lại cắn chỗ kia của nàng? Có ý gì?

Nhưng A Kiều chỉ có thể giấu vấn đề này, không dám hỏi ai, cũng không có người để hỏi.

Áo lót không biết khô lúc nào, A Kiều từ từ chìm vào giấc ngủ, ngày thường không nằm mộng, đêm nay A Kiều mơ thấy quan gia không nghe lời cầu xin của nàng dừng lại, mà tiếp tục hung dữ cắn nàng, còn muốn đưa vật to lớn đáng sợ kia cho nàng, A Kiều vừa khóc vừa trốn, nhưng sức của quan gia quá lớn, nàng trốn không thoát, Thúy Nương nghe tiếng khóc vọt vào giúp nàng kéo quan gia ra.

Nửa mơ nửa tỉnh, A Kiều mơ màng suy nghĩ, trong nhà này chỉ có Thúy Nương đối xử với nàng tốt nhất, mỗi ngày đều cười gọi nàng tiểu nương tử, giành làm việc thay nàng, còn giúp nàng kiếm tiền.

Triệu Yến Bình cũng nằm mơ, trong giấc mơ của hắn không có Thúy Nương, chỉ có A Kiều khóc sướt mướt, tay đẩy hắn, chân đá hắn, nhưng không làm được gì, cuối cùng vẫn bị hắn làm được, ủy khuất liên tục gọi quan gia, mà hắn dường như không nghe, chỉ lo lấn lướt nàng.

Khi cảnh trong mơ kết thúc, Triệu Yến Bình đột nhiên tỉnh lại.

Đầu đau muốn nứt ra, Triệu Yến Bình nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, xa xa có tiếng gà gáy truyền đến.

Triệu Yến Bình thu hồi tầm mắt, nhìn bên trong, thế nhưng không nhìn thấy rèm ngăn, khuôn mặt trắng nõn ngủ say của nàng đập thẳng vào mắt.

Đôi mắt như bị phỏng, Triệu Yến Bình lập tức nghiêng đầu, đồng thời mọi chuyện xảy ra tối hôm qua hiện lên trong đầu hắn, nhưng chỉ giới hạn nhớ tới mình đã làm gì, những thứ khác không cảm giác rõ ràng lắm, ấn tượng sâu sắc duy nhất là bờ vai trắng như tuyết, áo lót màu xanh lá mạ, còn có một đóa hoa vàng kiều diễm.