Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!




A Kiều ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy nhớ lại những gì mình đã nói và làm tối hôm qua, A Kiều chỉ muốn tìm một khe hở ở đầu giường để chui vào.

Nàng trúng tà quái quỷ gì, chẳng những chủ động chui vào chăn của quan gia, mà còn nằm sấp kêu quan gia đè lên lưng nàng?

A Kiều không có mặt mũi nào gặp người khác, nằm quay mặt vào trong, không bao giờ muốn rời giường.

Triệu Yến Bình bưng nước rửa mặt đi vào, thấy nàng còn chưa dậy, nghĩ đến bữa sáng đã chuẩn bị xong bên ngoài, nếu nàng ngủ nướng chắc chắn sẽ bị lão thái thái mắng, Triệu Yến Bình đi tới trước màn ho khan một tiếng.

Cô nương trong màn ôm chăn nhích vào bên trong, còn kéo chăn che khuất đầu.

Triệu Yến Bình sửng sốt, lập tức nhận ra nàng xấu hổ vì chuyện tối hôm qua.

Nhìn chiếc chăn nhỏ cuộn tròn bên trong, nghĩ đến giây phút đè nàng cảm thụ rõ ràng núi đồi và thung lũng, phía dưới của Triệu Yến Bình trở nên căng cứng và đột nhiên khô khốc.

Đừng nói A Kiều không dám đối mặt hắn, lúc này Triệu Yến Bình cũng không biết nên biểu hiện thờ ơ thế nào trước mặt nàng.

“Nếu nàng không muốn dậy, ta sẽ nói với lão thái thái là nàng bị bệnh, đợi chúng ta lên đường rồi, nàng kêu Thúy Nương đưa cơm nóng cho nàng.” Triệu Yến Bình thì thầm cách màn lụa.

Lên đường?

A Kiều bỗng nhiên nhớ, năm trước mỗi nhà đều phải đi tảo mộ cúng tổ tiên, hôm nay quan gia muốn đưa Triệu lão thái thái về quê Thẩm Gia Câu.

Cũng may, buổi chiều quan gia mới trở về, đến lúc đó nàng có thể thản nhiên đối diện quan gia.

“Ừ, mọi người ăn trước đi.” A Kiều rầu rĩ đáp.

Triệu Yến Bình nhanh chóng rửa mặt, đi ra ngoài, giải thích với Triệu lão thái thái.

Triệu lão thái thái nhíu mày nói: “Hôm qua vẫn khỏe, sao mới sáng sớm đã bị bệnh?”

Triệu Yến Bình vô cảm nói: “Nửa đêm hôm qua nàng tỉnh dậy, có lẽ bị cảm lạnh.”

Bệnh cảm có thể nặng hoặc nhẹ, Triệu lão thái thái lo lắng A Kiều sẽ lây bệnh cho tôn tử, cơm nước xong đi xem A Kiều, bà dặn dò A Kiều nhớ mời lang trung, ban ngày mở cửa sổ thông gió, nếu chạng vạng A Kiều còn chưa khỏe, đêm nay qua tây phòng ngủ với bà, tóm lại Triệu lão thái thái thà rằng mình bị bệnh, không muốn A Kiều lây cho đại tôn tử bảo bối của bà .

Mặt A Kiều đỏ bừng, càng giống bị sốt vì cảm lạnh, Triệu lão thái thái nói gì, nàng đều ngoan ngoãn gật đầu.

Về quê viếng mộ là việc trọng đại, Triệu lão thái thái không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho A Kiều, sau khi dọn dẹp một chút, bà kêu tôn tử đánh xe, hai bà cháu sớm xuất phát.

A Kiều nằm trong phòng, nghe thấy láng giềng hỏi thăm Triệu lão thái thái đi đâu, và tiếng trả lời của Triệu lão thái thái.

Sự ngượng ngùng của A Kiều đã bị những lời này xóa sạch.

Nếu nàng là thái thái chính thất, hôm nay có thể đi theo quan gia và lão thái thái về quê viếng mộ, nhưng nàng chỉ là tiểu thiếp, không có tư cách đi cúng phụ thân và tổ phụ của quan gia, và các tổ tiên khác của Triệu gia.

Có gì mà xấu hổ, thiếp phải hầu hạ nam nhân, quan gia chưa cưới vợ, mỗi đêm đều ngủ chung phòng với nàng, khi quan gia cưới vợ, nếu nàng to gan muốn quyến rũ quan gia phải nhìn sắc mặt thái thái, một khi không cẩn thận còn đắc tội thái thái.

A Kiều lồm cồm ngồi dậy, không những không hối hận hành vi tối hôm qua, ngược lại âm thầm thề, nhất định phải quyến rũ quan gia nhiều hơn trước khi quan gia cưới vợ. Quan gia muốn giữ lời thề, nàng không bắt buộc quan gia muốn người nàng, nhưng có thể dụ, hy vọng chiếm một chỗ trong lòng quan gia.

Lấy lại tinh thần, A Kiều lấy tơ lụa tri huyện đại nhân tặng ra, cắt vài mảnh sa tanh, tự tay may xiêm y cho mình.

Quan gia và Triệu lão thái thái ngày thường đều không mặc tơ lụa, A Kiều may áo ngoài cũng không có cơ hội mặc, nếu mặc sẽ bị người ta chỉ trỏ.

Cắn sợi chỉ, A Kiều nảy ra một ý tưởng.

Mặc sa tanh đẹp vì muốn dụ quan gia, vậy nàng đem sa tanh may thành trung y, áo lót, vừa lúc một công đôi việc, chỉ mình quan gia nhìn, người ngoài không biết, khỏi bị bàn tán sau lưng.

Nói là làm, đóng lại cửa phòng, A Kiều trổ hết tài nghệ khéo léo may áo lót chuẩn bị cho quan gia, chỉ trong nửa ngày, A Kiều đã làm xong một chiếc yếm màu đỏ viền đen thêu hoa sen. Áo yếm thường mặc dài đến lưng quần, nhưng A Kiều cố ý làm nhỏ cái này, vừa đủ che rốn, phần trên cũng ngắn hơn nhiều, A Kiều đã len lén thử, sau khi mặc vào xương khóa lộ ra, ngay cả nơi mà quan gia thích, quan gia đứng trước mặt nàng nhìn xuống cũng có thể nhìn thấy bóng dáng vòng đó.

A Kiều học được phong cách này từ Hoa Nguyệt Lâu, nàng chưa gặp nam nhân, nhưng đã thấy những kỹ nữ uể oải đi lại giữa các tòa nhà, xiêm y kỹ nữ hở hang, vì vậy kiểu áo lót gì cũng thấy rõ ràng.

Hiện tại vẫn là mùa đông, trung y dày che phủ mọi thứ, chờ tới mùa xuân và mùa hạ, A Kiều mặc vào cho quan gia xem.

Sau khi mất muội muội, Triệu Yến Bình hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình Triệu nhị thúc.

Triệu lão thái thái có thể bỏ lơ nhi tử, nhưng lại thương nhớ tôn tử và chắt trai của nhị phòng, cho nên Triệu Yến Bình đánh xe về quê trước.

Ba gian phòng ở quê sát với nhị phòng, Triệu Yến Bình xăng tay áo lo dọn dẹp nhà chính, Triệu lão thái thái đi qua nhà bên.

Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm đều khoảng 40 tuổi, tổng cộng có hai nhi tử, trưởng tử Triệu Trung năm nay 22 tuổi, đã cưới vợ, có một tiểu tử mũm mĩm ba tuổi, nhũ danh là Cường Tử. Con thứ của nhị phòng là Triệu Lương, kẻ đã từng đi huyện thành tìm Triệu lão thái thái đòi tiền, năm nay hai mươi, vẫn còn độc thân.

Phu thê Triệu nhị thúc bất lương, hai nhi tử cũng không phải là người tốt.

Sau khi Triệu Trung cưới vợ còn biết lo gia đình, dựa vào vài mẫu đất có thể nuôi vợ con ăn mặc không lo, Triệu Lương vẫn nhởn nhơ, Quế Hoa cô nương trước đây đồng ý gả cho hắn đã sớm chọn người khác.

Triệu Lương cho rằng mình không cưới được Quế Hoa là do tổ mẫu không hỗ trợ, hôm nay Triệu lão thái thái tới, Triệu Lương lạnh mặt bỏ đi, loại tổ mẫu này không cần gặp.

Hắn không thích tổ mẫu, Triệu lão thái thái cũng không thích hắn, híp mắt nhìn khắp nhà lão nhị, đại khái hiểu được cuộc sống của gia đình thế nào, Triệu lão thái thái đi dỗ chắt trai ba tuổi mập mạp Cường Tử.

Cường Tử đã được cha mẹ dạy trước, biết bà cố và đại bá phụ ở huyện thành có tiền, cho nên rất dẻo miệng, nịnh Triệu lão thái thái mặt mày hớn hở, bà nhét cho Cường Tử mấy viên kẹo.

Đến trưa, Triệu Yến Bình dọn dẹp phòng xong, Triệu lão thái thái vào bếp chiên một chén đậu hủ và bánh rán, sau đó đem nhang, giấy vàng và đồ cúng đến sau núi Thẩm Gia Câu. Triệu lão thái thái chắc chắn sẽ không gọi nhi tử và con dâu đến làm đại tôn tử khó chịu, nhưng Triệu lão thái thái cảm thấy vợ chồng Triệu Trung và Cường Tử còn có chút hi vọng nên dẫn theo một nhà ba người bọn họ.

Triệu lão thái thái cố ý để Cường Tử gần gũi với Triệu Yến Bình.

Cường Tử ngoan ngoãn để Triệu lão thái thái nắm tay, thỉnh thoảng hỏi Triệu Yến Bình vài câu, kêu “đại bá phụ” rất thân thiết.

Tuy nhiên Triệu Yến Bình vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một.

Hắn không buông bỏ được.

Năm đó nhị thúc nhị thẩm thiếu tiền, vì sao không bán hai đường đệ, ngược lại bắt cóc muội muội của hắn? Bởi vì nhi tử có thể nối dõi tông đường, còn nữ nhi phải gả ra ngoài hay sao?

Nhị thúc nhị thẩm không coi muội muội hắn là người nhà, Triệu Yến Bình cũng sẽ không coi bất cứ ai trong nhà nhị phòng là gia đình mình, bất kể bọn họ vô tội hay không.

Cường Tử trắng trẻo mập mạp rất dễ thương, nhưng Triệu Yến Bình thấy đứa cháu trai này lại liên tưởng đến muội muội khi còn nhỏ thường bám theo hắn.

Nhìn gương mặt lạnh lùng, Cường Tử bỏ cuộc, thậm chí ủy khuất chạy đến cạnh mẫu thân, muốn mẫu thân ôm.

Tức phụ của Triệu Trung cũng hết dám nịnh bợ anh chồng làm bộ đầu.

Triệu Trung vỗ vai nhi tử và không nói gì.

Tới mộ Triệu gia, Triệu lão thái thái quỳ gối trước mộ lão gia tử chết sớm, rồi nhìn mộ đại nhi tử bên cạnh, khóc sướt mướt, năm nào đến cũng khóc như vậy.

Triệu Yến Bình quỳ bên cạnh tổ mẫu, rũ mắt, yên lặng dùng gậy gỗ khảy một chồng giấy vàng thật dày, để phía dưới cũng bị đốt, cháy thành từng mảnh tro tàn, bị gió thổi bay đi.

Triệu lão thái thái khóc mệt lả, trở về nhà cũ ngủ.

Triệu Yến Bình mang quà năm mới đến Thẩm gia.

Tháng giêng này, Thẩm gia sẽ tổ chức đại thọ 60 tuổi cho Thẩm viên ngoại, đại viện đã được quét dọn sạch sẽ, Thẩm viên ngoại, Liễu thị và Thẩm Anh cùng chiêu đãi Triệu Yến Bình, Thẩm viên ngoại còn mời Triệu Yến Bình tới tham gia tiệc mừng thọ của ông.

Triệu Yến Bình ăn không vô, dù Thẩm viên ngoại tốt với mẫu thân đến đâu, Triệu Yến Bình không cách nào chấp nhận được mẫu thân vẫn xinh đẹp của mình ở với một lão nhân bạc đầu như vậy, mặc dù năm ấy Thẩm viên ngoại vẫn trong thời kỳ sung mãn khi cưới mẫu thân. Mỗi lần tới Thẩm gia, Triệu Yến Bình đều cảm thấy áy náy, nếu không phải vì hắn, mẫu thân không cần miễn cưỡng tái giá.

Từ chối lời mời của Thẩm viên ngoại, Triệu Yến Bình tặng quà năm mới rồi rời khỏi.

Triệu lão thái thái vừa tỉnh, Triệu Yến Bình đỡ bà lên xe, đánh xe đi về.

Hai bên đường của thôn đều là đồng ruộng, tầm nhìn trống trải, Triệu lão thái thái nhìn hướng quê nhà, nhàn nhạt nói với tôn tử: “Con hận nhiều năm rồi, con muốn làm người cô đơn cả đời, huynh đệ ruột, cháu trai ruột đều không nhận ư? Con tuyệt tình như vậy, tương lai xảy ra chuyện gì, ngoại trừ huynh đệ đánh gãy xương cốt còn dính gân, con trông cậy ai sẽ giúp con?”

Triệu Yến Bình nhàn nhạt nói: “Không ai giải thích vận mệnh như vậy, ta chẳng trông cậy vào ai.”

Lời này đã đủ tàn nhẫn, một câu chặn miệng Triệu lão thái thái.

Chuyến về quê lần này làm tâm trạng hai bà cháu đều phủ một lớp sương mù, chạng vạng về đến nhà, cả hai đều trầm mặt.

A Kiều biết quan hệ bất hòa giữa quan gia và nhị phòng ở quê, thấy vậy còn tưởng rằng ở quê đã xảy ra tranh chấp, thấy tâm trạng quan gia không tốt, A Kiều vứt chuyện tối hôm qua sau đầu, cẩn thận hầu hạ hai bà cháu.

Triệu lão thái thái liếc mắt dò xét nàng: “Mời lang trung khám bệnh chưa?”

A Kiều đã chuẩn bị nên trả lời: “Không có, ngủ một buổi sáng, lúc thức dậy cảm thấy không có gì nên không đi mời.”

Triệu lão thái thái vẫn không yên tâm, ra lệnh: “Đêm nay ngươi tới tây phòng ngủ, sáng mai hoàn toàn không có gì thì dọn về.”

A Kiều nghe vậy, quay đầu nhìn quan gia.

Triệu Yến Bình không muốn đối nghịch với lão thái thái nữa nên nói: “Vậy hai người ngủ tạm một đêm.”

Giường ở tây phòng nhỏ, cũng may lão thái thái gầy, A Kiều cũng nhỏ, không đến nỗi chật quá.

A Kiều ôm chăn qua tây phòng.

Triệu lão thái thái có chuyện trong lòng, ngủ không được, quay qua A Kiều kể lể những khó khăn của người làm tổ mẫu như bà.

Chuyện Triệu gia chính là chuyện của quan gia, A Kiều nghiêm túc lắng nghe, sau đó nàng dịu dàng an ủi lão thái thái: “Ngài đừng lo, nếu quan gia tìm được Hương Vân cô nương, Hương Vân cô nương cũng không chịu nhiều khổ cực, những khúc mắc giữa quan gia và quê nhà sẽ từ từ được hóa giải.”

Triệu lão thái thái thở dài: “Làm gì dễ dàng như vậy, huyện Võ An chúng ta bao lớn, toàn bộ Đại Chu có bao nhiêu huyện Võ An.”

Sao A Kiều không biết được?

Chẳng lẽ quan gia thật sự không được gặp lại muội muội ư?

A Kiều còn muốn hỏi thăm chuyện Hương Vân cô nương, phía trong truyền đến một tiếng ngáy.

Triệu lão thái thái ngủ rồi, nhìn lão thái nhỏ bé khô cằn nhưng ngáy khò khè rất to.

A Kiều muốn quay về bên cạnh quan gia ngay lập tức!