Kiêu Phong

Quyển 1 - Chương 112: Truyền công




Lục Thất gật đầu nói:
- Hóa ra cô cô tính làm như vậy.

Tân di nương khổ sở nói:
- Ta là nữ nhân, nữ nhân nên yếu đuối ôn hòa, nhưng ta là nữ nhân mạnh mẽ, từ nhỏ sinh ra ta đã vô cùng cao ngạo, là một tài nữ cầm kì thi họa không thua ai nhưng vận mệnh của ta vẫn không tốt, đúng lúc ta đến tuổi trưởng thành thì gia đình lụi bại. Ta bất đắc dĩ phải lấy chồng, gả cho người ta rồi mà bản tính vẫn khó sửa đổi, không biết đi lấy lòng chồng lại mê luyến quyền lực đối nghịch lại với trượng phu. Cho đến hôm nay chỗ dựa của ta sắp mất đi, con đường tương lai sắp có thay đổi, ta thấy ngươi là người có quyền thế ở huyện Thạch Đại, liền mong có thể dựa vào quyền thế của ngươi, có thể giúp cho ta sống được yên ổn nốt quãng đời còn lại trong Chu phủ, có thể làm một nữ nhân bình thường sống hết quãng đời còn lại. Nhưng Chu phu nhân không hề để ý đến quyền thế của ngươi, lúc ta giao ra quyền sở hữu tài sản lập tức xuống tay trả thù ta, lại còn âm mưu của Vương nhị phu nhân, ta biết Chu phủ không thể là chốn dung thân của ta nữa rồi, cho nên mới tính toán trốn đi. Ta biết rằng một mình trốn đi có rất nhiều nguy hiểm nhưng lại không muốn ngồi chờ người khác đến hại ta.

Lục Thất nghe xong im lặng, những lời này của Tân di nương hàm ẩn ý tứ mong được cảm thông, mà hắn đồng ý lấy Tân di nương làm thiếp chính là xuất phát từ hai chữ giúp đỡ, hắn đối với Tân di nương chỉ có kính trọng, không hề có một chút tham luyến sắc đẹp nào, tâm tình bình tĩnh giống như giúp đỡ một người bạn.

- Thiên Phong hy vọng cô cô có thể thuận lợi qua được cửa ải này, có được dị năng.
Lục Thất ôn tồn rẽ sang chuyện khác, hắn đối với những lời nói đau khổ của Tân di nương, không muốn phí tâm bình xét tốt hay xấu, dù sao hắn chỉ đơn giản là giúp đỡ nàng mà thôi.

- Thiên Phong, cảm ơn ngươi, không biết loại khí công này ngươi có được từ đâu?
Tân di nương thuận miệng dịu dàng hỏi.

Lục Thất ngẩn ra, chần chờ một chút hòa nhã nói:
- Ta không muốn lừa cô, công pháp lấy được như nào Thiên Phong tạm thời chưa thể nói ra.

Hắn đương nhiên không thể tiết lộ chuyện dạ minh châu, nhưng cũng không muốn gạt Tân di nương, không thể nói rõ ràng được.

Tân di nương nghe xong mỉm cười, lại dịu dàng nói:
- Không thể nói ra vậy ta sẽ không hỏi, nếu ta có thể thuận lợi qua cửa ải này, Thiên Phong có thể đem công pháp tỉ mỉ sao chép một phần cho ta được không?

Lục Thất kinh ngạc nhìn Tân di nương một cái, gật đầu nói:
- Công pháp chia thành hai phần âm dương, phần chữ dương cô cô có cũng vô dụng, ta sẽ sao lục phần chữ âm tỉ mỉ cho cô, ngoài ra còn có một bản phụ trợ ta cũng sẽ sao lại cho cô, trong đó có cả thuật nhận căn cốt.

Lục Thất tuy rằng không quan tâm đến công pháp ‘Quy xà đan thư’ lắm, nhưng hắn vẫn không muốn truyền ra bên ngoài để người khác tu luyện, dù sao công pháp này của hắn chỉ có sơ tập, có lẽ về sau sẽ phát hiện chỗ kì lạ, người luyện võ đối với bí tịch đều trời sinh có lòng muốn độc chiếm.

- Vậy thì tốt rồi.
Tân di nương vui mừng dịu dàng nói.

Lục Thất cười, đứng dậy đi lấy bút giấy, cùng Tân di nương ra sân, dựa vào trí nhớ của hắn, tinh tế viết ra hơn vạn chữ cực nhỏ và tranh vẽ, Tân di nương đang cầm một tờ giấy đã viết xong, nhìn hết sức chăm chú, cho đến lúc Đông Thanh dọn đồ ăn lên, nàng mới buông giấy trên tay xuống, vội vàng ăn nửa bát cơm xong lại cầm giấy lên xem.

Lục Thất không vội, viết xong công pháp thì ngồi xuống ăn cơm với Đông Thanh và Tiểu Vân, vừa ăn vừa hỏi:
- Đông Thanh, Tuyết Nhi cũng đi theo đến Chu phủ rồi sao?

- Vâng, chủ mẫu cho Tuyết Nhi tỷ đi cùng, Tuyết Nhi tỷ rất ít nói, chủ mẫu mang theo Tuyết Nhi tỷ đi là để giải sầu.
Đông Thanh nhỏ giọng đáp.

Lục Thất gật gật đầu, Tiểu Vân chợt cười nhu hòa nói:
- Công tử quan tâm Tuyết Nhi tỷ như vậy à.

Lục Thất quay đầu nhìn về phía nàng mỉm cười nói:
- Nếu Tiểu Vân không có ở nhà thì ta cũng sẽ quan tâm như vậy.

Tiểu Vân có chút choáng, trái tim ngọt ngào, cúi đầu ăn cơm, Lục Thất cười trong lòng có chút ấm áp vui sướng, có thê thiếp xinh đẹp, gia nghiệp thịnh vượng, hắn là một trượng phu là nam chủ của một nhà, còn đòi hỏi gì nữa, chính là hai chữ hạnh phúc.

- Thiên Phong, bước đầu của ‘Xà hình hóa nguyệt thuật’ này là thông thiên mạch, cần huyền châu dương thể hợp nhất tu luyện, mới có thể Trúc Cơ tạo thành nguyệt chi vu thân, ngươi là huyền châu thể dương sao?
Tân di nương đột nhiên nhẹ nhàng đặt câu hỏi.

Lục Thất ngẩn ra, tâm nghĩ đây không phải là phí lời hay sao, mình không phải là huyền châu thể dương vậy sao có thể khiến cho Đông Thanh có dị năng? Trên mặt vẫn dịu dàng nói:
- Ta là huyền châu thể dương, cô cô thông hiểu cổ văn à?

Tân di nương dịu dàng nói:
- Từ nhỏ ta đã rất thích đọc sách văn tự cổ, hơn nữa đọc nhiều đạo thư, rất nhiều thuật ngữ trong công pháp này đều là trên sách cổ, bởi vậy ta xem không thấy khó hiểu cho lắm.

Lục Thất nghe xong trong lòng thấy quái dị, đối với Tân di nương có cảm giác gần gũi hơn, đời sống phồn hoa bây giờ thi văn vô cùng phổ biến, nguyện ý đọc sách cổ có tính học thuật có rất ít người, nữ nhân thì càng ít hơn.

Thoạt nhìn Tân di nương quả thật là một tài nữ học rộng biết nhiều, nàng khát vọng luyện ‘Quy xà đan thư’ như vậy chẳng lẽ là biết điểm đặc biệt của ‘Quy xà đan thư’. Lục Thất nghi hoặc nhưng cũng không mang ra hỏi, hắn không muốn thân cận quá mức với Tân di nương.

Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người Tân Vận Nhi cũng không trở về, chắc là ở lại Chu phủ dùng cơm, Tân di nương dịu dàng nói muốn bắt đầu tu luyện, dưới sự thúc giục của nàng, Lục Thất mang nàng và Đông Thanh rời khỏi tiệm thuốc. Lúc ba người đi đến cửa bảo, không ngờ thủ vệ không cho Tân di nương đi ra ngoài, cứng rắn nói là do Kỳ lão đại nhân truyền quan lệnh xuống, không được để Tân di nương rời khỏi bảo.

Lục Thất nghe xong trong lòng tức giận, lần này chứng minh lời nói của Tân di nương là thật, lập tức rút lệnh bài của Huyện Úy ra lạnh nhạt nói:
- Bản quan là Huyện Úy hộ quân của huyện Thạch Đại, có quyền điều động binh lính trong Vọng Giang Bảo tiêu diệt thổ phỉ, các ngươi lập tức tránh ra cho ta, nếu dám trái lệnh, bản quan liền xử theo quân lệnh là chém đầu.

Hơn mười binh lính thủ vệ thật ra cũng biết Lục Thất là Huyện Úy hộ quân, cũng đều nghe qua ác danh của Lục Thất, vừa nghe thấy Lục Thất dùng quan uy bức bách, ai cũng bị hù không dám không tránh đường, luận về chức quan, Kỳ lão đại nhân vẫn thấp hơn Huyện Úy hộ quân.

- Các ngươi nói cho Chu phu nhân biết, bản quan mang Tân cô cô đi tìm danh y, xin thuốc cho lão phu nhân Chu phủ, mấy ngày sau sẽ về.
Lục Thất để lại một lý do hợp tình hợp lí, mới dẫn Tân di nương rời đi, hắn đương nhiên không để lại điểm sơ hở để người khác bắt thóp.

Rời khỏi Vọng Giang Bảo tìm được một khu rừng trúc, Lục Thất để Tân di nương một mình luyện múa trên đất trống, hắn đưa Đông Thanh đến lão trạch trong thành.

Trên đường, hắn truyền lại phương pháp bảo vệ lão trạch cho Đông Thanh, dặn nàng ban đêm nếu như thấy có thổ phỉ vào nhà, phải mặc một bộ váy màu trắng che mặt, lợi dụng sự nhanh nhẹn của bản thân hù dọa thổ phỉ. Hắn biết rằng Đông Thanh còn nhỏ chưa trải thế sự, nếu để nàng xuất chiến sẽ hỏng việc, chính là dạy cho nàng một chút hành động thể hiện sự nhanh nhẹn, thổ phỉ thấy bóng trắng mơ hồ nhất định sẽ bị dọa sợ mà lui quân.

Sau khi đưa Đông Thanh về lão trạch, hắn lại đến cửa thành phía tây dặn dò một phen, từ cửa thành phía tây đến quân trường dặn dò Đỗ Mãnh và Vương Đạo, ba thủ hạ trung thành không chút do dự đồng ý. Đỗ Mãnh tỏ ý để Vương Đạo huấn luyện quân, gã tự mình đi trông coi lão trạch, cho đến khi Lục Thất đi thăm dò thổ phỉ trở về, Lục Thất nghe xong cũng an tâm, võ công của Đỗ Mãnh cũng rất được.

Lục Thất thoải mái đến rừng trúc, thấy Tân di nương duyên dáng múa ở trên đất trống, múa hoàn toàn đạt yêu cầu, hắn không khỏi thêm kính trọng Tân di nương thông minh một phần.

Hai người gặp mặt chỉ nói ba câu, liền bắt đầu tu luyện, lần này cùng với lần trước đại để giống nhau, theo ý niệm của Lục Thất huyền châu hóa thành hắc châm vô hình, từng châm theo thứ tự đâm vào huyệt mạch của Tân di nương, trong quá trình Tân di nương thông thiên mạch, thân tỏa ra hào quang màu đỏ như lửa chỉ có Lục Thất thấy được, dần dần tạo thành một cầu vồng màu son dày bằng ngón út cuộn quanh thân, sau khi cầu vồng màu son hình thành, bị ý niệm của Lục Thất dẫn dắt bay khỏi thân thể, nhập vào với huyền châu của Lục Thất.

Tu luyện đến tận lúc hoàn tất, sau khi Tân di nương thần trí tỉnh táo, được Lục Thất chỉ điểm, vui sướng đi khe núi tắm rửa, Lục Thất chính mình đứng ở chỗ cũ lẳng lặng suy nghĩ. Lần tu luyện này, dị năng nhìn trộm của hắn mở rộng ra thêm nửa tấc, loại thành quả nhỏ bé này hắn không quan tâm, hắn đang nghĩ huyền châu lúc biến thành châm màu đen có thể đả thương địch thủ trong khoảng cách có thể nhìn trộm hay không?

Hắn nhắm mắt lại minh tưởng, dùng huyền châu biến thành ba cái châm đen công kích một cây trúc, sau khi mở mắt đi đến nhìn, trên cây trúc có ba chấm nhỏ, nhưng nhợt nhạt căn bản không tính là thương tổn, điều này làm hắn rất thất vọng, tâm tư lại đặt vào việc lĩnh ngộ ‘Quy xà đan thư’.

Hắn chăm chỉ tìm hiểu như vậy, hoàn toàn là bị Đông Thanh và Tân di nương kích thích, hắn cũng không tin phần tu luyện dương thể của đan thư, thật sự chỉ là công pháp để cùng tu luyện với âm pháp.

Trong lúc yên tĩnh lĩnh ngộ, một thân váy màu tím nhạt Tân di nương yên lặng đứng trước người hắn, hắn có cảm giác ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lập tức sáng lên, trong mắt Tân di nương xinh đẹp động lòng người, một khuôn mặt trái xoan tinh xảo, một đôi mắt hạnh có lệ quang, lúc nhìn chăm chú vào giống như tiên nữ giáng trần.

- Thiên Phong, ta sẽ nhớ kĩ đại ân của ngươi.
Tân di nương thành khẩn dịu dàng nói.

- Vĩnh viễn nhớ kĩ đại ân của ta, hay là cô cô không muốn gả vào Lục gia nữa rồi.
Lục Thất tựa tiếu phi tiếu nói.

Lúc này trong lòng của hắn bỗng dâng lên khát vọng có được Tân di nương, có cảm giác sợ hãi bị người khác đoạt đi mất, nói xong lời này chính hắn còn cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.