Kiêu Phong

Quyển 1 - Chương 63: Tuyệt hảo




Vương chủ bộ gật gật đầu, nói:
- Tốt, hiền chất là một nam nhi tâm huyết, sau này trọng thúc có thể yên tâm hợp tác với ngươi rồi.

Dừng một chút Vương chủ bộ lại nói:
- Thiên Phong, lát nữa thím ngươi sẽ dẫn Trần Tương Nhi đến để nhìn ngươi, ngươi không để tâm chứ.

Lục Thất ngẩn ra, mối kết thân này đã đặt xong, còn nhìn cái gì.

Lại thấy Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Thiên Phong, thiếu nữ xinh đẹp trong lòng vô cùng thuần khiết tự tôn, không phải ngươi coi trọng tình duyên, không thích cẩu hợp sao? Vậy ngươi hẳn đưa ra thành ý, dùng tấm lòng chân thật cưới mỹ nhân về.

Lục Thất ngẩn ra, không thể tưởng tượng được Vương chủ bộ năm nay trên bốn mươi tuổi lại nói được những lời tình cảm văn nhã như thế, trong lòng hắn thoải mái, gật đầu nói:
- Thiên Phong đã hiểu, sẽ tôn trọng Trần Tương Nhi tiểu thư.

Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Nhớ kỹ, ngươi đã là người thân thiết của ta, sau này đừng bao giờ nói đến việc ngươi rút tuyển xã lộ ở đây, sẽ có người khinh ngươi tự đại lỗ mãng, cũng sẽ khiến các thê thiếp của ngươi sinh lòng ghen tuông không hài lòng đấy.

Mặt Lục Thất nóng lên, hành vi lựa chọn trên xã lộ thật sự là hoang đường lỗ mãng, hắn vội nói:
- Thiên Phong ghi nhớ.

Vương chủ bộ cười nói:
- Lát nữa Tương Nhi tiến vào dâng trà, tốt nhất ngươi chủ động đứng dậy nhận trà, một là tỏ vẻ tôn trọng nó, hai là các ngươi có thể gặp mặt nhìn nhau.

Lục Thất gật đầu nói:
- Thiên Phong nhớ kỹ.

Vương chủ bộ cười, dột nhiên ho mạnh một tiếng, tiếng ho làm Lục Thất giật mình, lập tức lại hiểu vì sao ông ta lại ho, quả nhiên ba bốn giây sau, từ cửa đi vào là Trần Tương Nhi mặc váy lụa vàng nhạt, tay nàng bưng một khay trà, bên trong khay trà có hai bát trà bằng sứ trắng tinh xảo, đầu cúi xuống đi tới trước khách.

Lục Thất khá hồi hộp nhìn Trần Tương Nhi, thấy tay ngọc của nàng khẽ run, gương mặt kiều diễm trắng như tuyết khẽ ửng đỏ. Trần Tương Nhi đứng trước bàn khách, đặt khay trà lên, Lục Thất vội đứng lên.

- Lục đại nhân, đây là cháu họ ta Trần Tương Nhi.

- Tương Nhi, vị này là Lục đại nhân, cháu kiến lễ đi.
Vương chủ bộ ôn tồn giới thiệu hai người với nhau.

Trần Tương Nhi khẽ vâng, hành lễ nói:
- Tiểu nữ bái kiến Lục đại nhân.

Lục Thất bối rối đáp lễ, nói:
- Trần tiểu thư khách khí.

Trần Tương Nhi ngượng ngùng chần chờ một chút, rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thất, nàng thấy rõ nam nhân ở trước mắt mày rậm mắt to, ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, sinh tướng đôn hậu, dung mạo bình thường, nhưng hai mắt sáng ngời hữu thần, mơ hồ có anh khí biểu lộ, thân hình cũng cao hơn nàng một đầu, đứng ở trước mặt vô cùng vững vàng trầm ổn.

Trần Tương Nhi liếc nhìn rồi cúi đầu. Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Lục đại nhân, thấy cháu họ của ta thế nào.

Ánh mắt của Lục Thất dịu dàng nhìn Trần Tương Nhi, nói:
- Trần tiểu thư thanh lịch như tiên, đoan trang thiên thành.

Thân hình của Trần Tương Nhi hơi chấn động, do dự một chút, tay ngọc đưa ra bưng bát trà sứ trắng lên, Lục Thất vội đưa tay nhận lấy, nói:
- Đa tạ Trần tiểu thư.

Trần Tương Nhi sửng sốt, lập tức vẻ xấu hổ choáng đầy má lúm đồng tiền, lưỡng lự giây lát, bưng bát trà sứ trắng lên đặt bên Vương chủ bộ. Sau đó đi đến bên cạnh cách Vương chủ bộ ba thước, cúi đầu đứng hầu.

- Hả hả, Thiên Phong ngồi đi.
Vương chủ bộ mỉm cười nói, trong ánh mắt hiện lên một tia hài lòng.

Vương chủ bộ là người từng trải, hơn nữa y từng hầu hạ công tử quan cao, nên vô cùng hiểu được ma lực chữ “tình”, y an bài như này chính là vì muốn Lục Thất động tình, nếu đơn giản chỉ gả Trần Tương Nhi cho Lục Thất, vậy thì giống như là tặng một bộ y phục, nếu Tương Nhi ở trong lòng Lục Thất chỉ như bộ y phục, vậy thì sẽ không chiếm được trái tim của Lục Thất.

Đương nhiên chẳng những Vương chủ bộ dùng mỹ nhân kế lung lạc Lục Thất, đồng thời còn gây cho Lục Thất căm ghét Triệu huyện thừa, còn tạo nên oán hận đối lập giữa Tống phủ và Lục Thất, gián tiếp cũng đối đầu với Tôn huyện lệnh, y không thể nâng đỡ Lục Thất, nhưng mua chuộc Lục Thất nhằm tạo nên tai họa ngầm cho Triệu huyện lệnh và Tôn huyện lệnh.

Sau khi Lục Thất ngồi xuống, Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, Tương Nhi tuy là tiểu thư con vợ kế của Trần phủ, nhưng Trần phủ là quan lại, cháu nên trân trọng Tương Nhi, trọng thúc hy vọng cháu có thể mời mối đi đến Trần phủ cầu thân, sau đó dùng kiệu hoa đón vào cửa bái đường thành thân, cấp cho Tương Nhi địa vị chính thiếp.

Lục Thất nói:
- Thiên Phong sẽ tôn trọng Trần phủ, bằng lòng minh mối cưới vợ, sau khi cưới về sẽ cấp địa vị chính thiếp cho Tương Nhi tiểu thư.

- Tốt, tốt.
Vương chủ bộ vui mừng nói.

- Tương Nhi, cháu quay về đi, thúc phục muốn bàn công sự với Thiên Phong.
Vương chủ bộ ôn tồn chỉ bảo, Trần Tương Nhi ngượng ngùng hành lễ với Vương chủ bộ, lại hành lễ với Lục Thất rồi mới rời đi.

Trần Tương Nhi vừa đi, Vương chủ bộ nghiêm trang nói:
- Thiên Phong, sau khi ngươi đi, ta đã đi tìm Lôi huyện úy thỏa thuận thành công, sáng ngày mai ta sẽ công bố khu vực trực thuộc, ngươi có vài phần nắm chắc, có thể thuận lợi tiếp nhận phòng ngự cửa thành phía tây.

Lục Thất sửng sốt, Vương chủ bộ lại nói:
- Thiên Phong, ý của ta là thu ngoài quan binh thành môn khá phong phú, phần lớn quan binh đều là bạn bè của Ngưu huyện úy, tuy rằng ta có thể hạ mệnh lệnh đem cửa thành tây quy về quản lý của ngươi, nhưng không thể đổi quan binh thành môn, ta sợ khi ngươi tiếp nhận, những quan binh này sẽ có mâu thuẫn với ngươi.

Lục Thất suy nghĩ một chút, mới nói:
- Quân coi giữ thành môn là năm mươi hai người, một Tào đội trưởng, một Tào đội phó, năm Hỏa trưởng và bốn mươi lăm quan binh, ý của trọng thúc là muốn đổi một nhóm người đi thủ thành môn sao?

Vương chủ bộ nói:
- Nha binh có một nửa là người của ta, nếu như có thể đổi một bộ phận quan binh đi cửa thành tây, đương nhiên là tốt nhất.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói:
- Trọng thúc, tiếp nhận cửa thành tây, ta cũng cần ba ngày mới có thể thành công.

Vương chủ bộ ngẩn ra, cau mày nói:
- Muốn dùng ba ngày.

Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng, ba ngày.

- Được, ba ngày, hy vọng ngươi trong ba ngày có thể tiếp nhận thành công.
Vương chủ bộ ôn tồn nói, trong lời nói tràn đầy chờ mong đối với năng lực của Lục Thất.

- Trọng thúc, Lôi huyện úy có lai lịch gì, y có thành ý hợp tác với ngài sao?
Lục Thất chuyển đề tài.

Vương chủ bộ nói:
- Xuất thân của Lôi huyện úy không khác gì ngưi, là Chấn Uy Phó Úy trong quân Phụng Hóa Tiết Độ, cấp bậc cao hơn ngươi một phẩm, nghe nói Lôi huyện úy là được Phụng Hóa Tiết Độ Sứ đại nhân đề cử với Thứ sử Mã đại nhân. Mã đại nhân liền an bài đến huyện Thạch Đại đảm nhiệm Hộ quân Huyện úy.

Lục Thất ồ một tiếng, nói:
- Hóa ra là Thứ sử đại nhân an bài, khó trách ngạo khí như vậy.

Vương chủ bộ lắc đầu, cười nhạt nói:
- Ngươi đã hiểu lầm rồi, Lôi huyện úy nhìn uy vũ, nhưng thật ra là người rất khiêm nhường cẩn trọng, ngày ấy các ngươi gặp nhau, y mới đến không dám loạn dựa vào quan hệ, là cố ý bày vẻ khinh thị để tránh người khác trêu chọc vào mình, sau này ngươi sẽ biết cách làm người của y.

Lục Thất “ồ” lên gật gật đầu, hiểu trong quân đề cử Võ tán quan nhậm chức ở địa phương rất phổ biến, Lôi huyện úy chỉ là hổ giấy có chỗ dựa vững chắc, tuy nhiên giá trị con người so với hắn thì mạnh hơn nhiều, dù sao cũng là cấp trên an bài.

- Thiên Phong, cấp Võ Tán quan của ngươi cũng không thấp, mới đủ tiếp xúc quan lớn thực quyền trong quân, lúc trở về vì sao không cầu một phong thư đề cử chứ?
Vương chủ bộ chợt hỏi.

Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Ở trong quân ta thuộc dưới trướng của Đại đoàn quân Hồ tướng quân, không được tiếp xúc Tiết Độ sứ đại nhân, hơn nữa lần này về quê nhà, ta không muốn thượng vị tại địa phương đấy.

Vương chủ bộ mỉm cười:
- Ngươi đó, vẫn là tuổi quá trẻ, là quan tướng trực thuộc Tướng quân đại nhân, dĩ nhiên cũng có thể gián tiếp được nhận công văn đề cử của Tiết độ sứ đại nhân.

Lục Thất giật mình, gật đầu. Vương chủ bộ cười nói:
- Thiên Phong, ở trong quân quan hệ giữa ngươi và Tướng quân đại nhân rất tốt đúng không?

Đầu óc Lục Thất chuyển nhanh, nói:
- Không thể nói rõ là tốt, ở trong quân ta từng làm thám mã, thường xuyên bẩm báo quân tình với Binh Mã sứ đại nhân. Binh mã sứ đại nhân chính là Tướng quân đại nhân hiện giờ, tướng quân đại nhân rất ít tươi cười với ta, nhưng lần này trở về tướng quân đại nhân lại mỉm cười, còn vỗ vai ta nói một câu.

Vương chủ bộ “ồ” một tiếng, cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Tướng quân đại nhân nói gì với ngươi hả?

Lục Thất nói:
- Chỉ là một câu nói bình thường, nói là ta tuổi trẻ tài cao, sau khi về quê nhà không nên gấp gáp cưới thê thất.

Vương Chủ bộ ồ lên, thoáng chút suy nghĩ. Lục Thất nói xong mặt nóng lên, ở trong quân địa vị của hắn rất thấp, chưa bao giờ nói chuyện với Binh Mã sứ, thăm dò được quân tình đều trục cấp thượng báo, nào có đến lượt hắn đi bẩm báo, chỉ có điều hắn đã nhận biết được quy tắc quan trường, đôi khi nói chuyện phải đề cao lên.

Vương chủ bộ như suy nghĩ một chút, lại mỉm cười nói:
- Nghe thím ngươi nói muốn vun vào tộc muội cho ngươi, vậy là hôm nay ngươi được ôm ba mỹ nữ về rồi đấy.

Lục Thất đỏ bừng mặt, chân thành nói:
- Vâng, là trọng thúc và thím nâng đỡ.

Vương chủ bộ mỉm cười nói:
- Được rồi, trọng thúc còn có chút việc ngày mai phải làm, hiền chất trở về phủ trạch của ta nghỉ ngơi đi, chờ thím ngươi an bài, nhớ kỹ sáng ngày mai đến huyện nha chính thức thụ mệnh.

- Vâng, Thiên Phong ghi nhớ, Thiên Phong cáo từ.
Lục Thất đứng lên nói, Vương chủ bộ đứng dậy tiễn hắn ra khỏi thư ký đường.