Kiêu Phong

Quyển 1 - Chương 80: Cầu nối




Lên phố, Lục Thất mặc trang phục bình dân màu xanh, còn Tương Nhi vẫn mặc váy lụa màu vàng nhạt, gương mặt đẹp không thể che hết niềm vui sướng. Nàng là thiếp thất, thật không ngờ mới vào nhà chồng đã có tư cách tham dự chuyện gia đình. Điều này đối với nàng là tôn trọng quá lớn.

Trúc Nhi mặc váy lụa màu xanh nhạt, dáng người nhỏ xinh như cây trúc vậy. Nàng tuổi còn nhỏ, dục vọng không nhiều nên không có hứng thú với tham gia chuyện gia đình. Nhưng nàng là cô gái nông thôn, rất ít được đến huyện thành nên trong lúc nắm tay Tương Nhi, đôi mắt to đẹp vui mừng nhìn xung quanh.

Trong lúc đi, Lục Thất ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Cô gái tên Thu Đường trong phòng nàng, sau này về ăn mặc cũng cố gắng để cô ta được giống các nàng.

Tương Nhi ngẩn người ra, vẻ mặt có chút khác thường, nhỏ giọng nói:
- Có phải là công tử đã thích Thu Đường rồi không?

Lục Thất ôn tồn nói:
- Cũng không nói là thích, chỉ có điều đó là cô gái đã từng hầu hạ ta nên ta không muốn bạc đãi cô ấy về khoản ăn mặc.

Tương Nhi trầm ngâm một lúc, nhỏ giọng nói:
- Nếu công tử đã nói như vậy thì sau này thiếp sẽ đối xử tốt và tôn trọng cô ấy.

Lục Thất ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Thu Đường là nô tì trong phòng nàng, nàng đối xử thế nào với cô ấy là chuyện của nàng. Ta chỉ nói về ăn mặc không muốn bạc đãi cô ấy chứ đâu nói là nàng phải tôn trọng cô ấy, loạn hết quy tắc chủ nô.

Tương Nhi sửng sốt, dịu dàng nói:
- Thiếp hiểu rồi!

Lục Thất nhẹ nhàng nói:
- Tương Nhi! Mặc dù Lục gia không phải là nhà giàu cửa quan nhưng lại là danh môn có quy củ. Ta lập ra gia quy mới, cho thiếp thất quyền tự chủ rất lớn nhưng không thể hiện Lục gia coi nhẹ quy tắc lễ phép. Nàng thân là thiếp phải biết tôn trọng trưởng bối, đồng thời nàng cũng phải nghiêm trị kẻ dưới.

Tương Nhi thụ giáo gật đầu, Lục Thất lại nghiêm mặt nói:
- Tương Nhi! Ta biết đia vị của nàng ở Trần phủ không cao, giờ đây nàng đã đến Lục gia thì không cần hổ thẹn xuất thân của mình không tốt. Địa vị của người phụ nữ ở Lục gia là do ta định đoạt, người phụ nữ của ta có xuất thân thế nào không có ý nghĩa gì với ta, cơ bản là không phân biệt. Ta ghét nhất là lấy thân phận để bình phẩm quý tiện của một người.

Tương Nhi nghe xong, sống mũi cay cay, tay ngọc duỗi ra nắm chặt lấy cánh tay của Lục Thất, nghẹn ngào nói:
- Công tử! Thiếp cảm ơn chàng!

Lục Thất cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Tương Nhi! Lát nữa nàng đưa Trúc Nhi đi mua cửa hàng, nàng nhất định phải nhớ, phải tự xưng mình là người Chu phủ ở Vọng Giang Bảo cử đến, tuyệt đối không được nhắc đến Lục gia, nếu không chủ cửa hàng sẽ nâng giá bán đó.

Tương Nhi gật đầu nói:
- Thiếp hiểu rồi!

Lục Thất nhẹ giọng nói:
- Đợi khi mua được cửa hàng rồi, ta sẽ đưa các nàng đi mua vòng ngọc, trang sức, quần áo mới và lễ vật. Sau giờ Ngọ, nàng mang lễ vật đến chỗ Vương Nhị phu nhân để tạ ơn mai mối.

Tương Nhi vui mừng gật đầu, Lục Thất mỉm cười nói:
- Nàng cũng đừng quá vui mừng! Ngoài lễ vật ra thì tất cả những thứ khác, nàng đều phải tự chi.

Tương Nhi dịu dàng nói:
- Thiếp biết rồi, công tử đã cho thiếp rất nhiều rồi!

Lục Thất cười nói:
- Nàng chớ nói lung tung! Ta đã cho nàng được gì đâu!

Tương Nhi hờn dỗi véo nhẹ cánh tay Lục Thất một cái. Lục Thất cười, tiện đà nghiêm mặt nói:
- Tương Nhi! Hai ngày này, nàng tự mình liệt kê một tài sản quý trong phòng vào danh sách, những vật quý đều phải báo với chỗ Ninh Nhi. Ví dụ như vàng bạc, vật phẩm trang sức, cổ vật quý, vv...Nàng nhất định đừng ngại phiền phức, sau này con cái của nàng có quyền sử dụng kế thừa tài vật trong danh sách đó. Một khi nàng không báo lên, như vậy sẽ trở thành tài vật công hữu của Lục gia.

Tương Nhi gật đầu nói:
- Thiếp hiểu rồi, sau này những tài vật quý báu trong tay có thay đổi, thiếp nhất định sẽ báo.

Lục Thất gật đầu, sau khi các phòng báo lên các tài vật thì có thể tránh được việc thê thiếp nghi ngờ hắn không công bằng, các tài vật dùng riêng sẽ tránh được rất nhiều chuyện phiền phức. Ba người trong lúc đi đường nói chuyện thì đã tìm đến cửa hàng cũ của Lục gia ở phố đông.

Cửa hàng cũ của Lục gia nằm ở giữa phố đông, bề mặt cửa hàng lớn gần gấp đôi cửa hiệu thuốc ở phố tây, về địa thế và quy mô đều thuộc vào cửa hàng tốt. Tiếc rằng Lục gia không giỏi buôn bán, người lại dễ nói chuyện, mua bán hàng hóa cho phép chịu nợ. Thời gian dài, hàng hóa không thu lại được, phần lớn sổ cuối cùng cũng làm suy sụp sản nghiệp chính của Lục gia.

Lục Thất ở góc đối diện nhìn cửa hàng cũ của Lục gia, trong lòng tràn đầy hồi ức đau buồn. Năm đó hắn thường xuyên đến đây chơi đùa, thỉnh thoảng còn lấy trộm hàng hóa tặng cho các bạn nghèo. Đến nay đã không còn, Lục gia vì trả nợ và mua quân dụng mà bán cửa hàng với giá năm trăm lạng. Hôm nay hắn quay lại, bất luận phải bỏ ra giá lớn đến mức nào thì vẫn phải mua lại cửa hàng. Bởi vì đây là gia sản mà phụ thân hắn để lại.

Tương Nhi và Trúc Nhi đi song song nhau, nhìn bóng hình của họ, trong lòng Lục Thất có chút không yên tâm. Lần đầu tiếp xúc với Tương Nhi, lời nói và hành vi của nàng khiến Lục Thất có chút hiểu được phần nào Tương Nhi là cô gái thông minh lanh lợi, lòng hư vinh rất lớn. Đối với Lục Thất mà nói, hắn không thích phụ nữ có lòng hư vinh quá lớn, nhưng sự thông minh lanh lợi và hiểu đạo lý của Tương Nhi khiến hắn thoải mái thích thú.

Trên thực tế Tương Nhi có vị trí rất quan trọng trong lòng Lục Thất. Mặc dù hắn còn trẻ không giỏi mưu mẹo quan trường nhưng người từng đọc binh lược như hắn hiểu rất rõ thế nào là đạo giữ mình. Hiện giờ Tương Nhi là cầu nối giữa hắn và Vương Chủ bộ, thông qua Tương Nhi có thể cho Vương Chủ bộ biết hắn là người trung thành giữ chữ tín, có thể nói cho ông ta hắn sẽ không có vai trò gì lớn trong huyện thành, sẽ không uy hiếp đến bất cứ lợi ích gì của ông ta cả.

Nhiều lần tiếp xúc, Lục Thất biết rõ Vương Chủ bộ là một nhân vật gian hùng, mà nhân vật gian hùng nào cũng đều có tật đa nghi. Hắn không muốn để ông ta nghi ngờ mình mà mất đi “ô dù” bảo vệ với Lục gia. Hắn sẽ cố gắng ưu đãi Tương Nhi, bày tỏ sự trung thành và hữu hảo với Trần phủ và Vương Chủ bộ.

Lục Thất kiên nhẫn đợi ở bên ngoài một canh giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Trúc Nhi ra khỏi cửa hàng. Ở phía xa, hắn đã trông thấy cô gái nhỏ nhắn với sắc mặt vui mừng, trong lòng hắn cũng hoan hỉ phần nào, nuối tiếc trong lòng cũng có thể tiêu tan rồi, nỗi lo lắng ban đầu của hắn là chủ cửa hàng đó sẽ không bán.

- Công tử! Một nghìn ba trăm lạng!
Trúc Nhi chạy lại vui mừng hô lên, Lục Thất cười gật đầu. Hắn đoán phải mất một nghìn sáu trăm lạng mới có thể mua được, để Tương Nhi đi mua đã tiết kiệm được rất nhiều bạc.

Lục Thất và Trúc Nhi đi đến cửa hàng, lần này hắn đóng vai là biểu huynh của Tương Nhi. Trong khi Tương Nhi làm chủ việc mua bán, tên Lý lão gia béo mập đã đưa khế ước bán cửa hàng cho Tương Nhi, rồi chuyển tay khế ước đó.

Lục Thất biết Lý lão gia nhưng Lý lão gia lại không biết hắn. Lý lão gia có ít nhất mười cửa hàng ở phố đông, là một thương nhân giàu có ở huyện thành Thạch Đại. Nếu như Lục Thất đến mua, người khôn khéo như Lý lão gia sẽ không bán thấp hơn hai nghìn lạng.

Còn nếu để đại gia ở phố đông biết được thì Lục Thất căn bản chớ nghĩ đến việc mua lại cửa hàng cũ đó. Hiện giờ Triệu Huyện Úy đang thù hận Lục Thất, cho nên Lục Thất dùng danh nghĩa Chu gia để mua lại cửa hàng, chỉ cần lấy được khế ước về tay thì chuyện sau này sẽ giải quyết sau.

Lý lão gia cầm bạc cười ha hả rồi đi, trong lòng Lục Thất có chút kích động. Hắn quan sát cửa hàng một lát, cửa hàng thay chủ nhiều năm nên bố cục bên trong cũng thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn là buôn bán tạp hóa như trước.

Trong cửa hàng có một chưởng quỹ họ Hoàng tầm năm mươi tuổi và hai tiểu nhị còn trẻ tuổi. Vừa thấy cửa hàng đổi chủ nhân thì ba người lo lắng tham kiến Tương Nhi, chỉ dẫn cho Tương Nhi, sau đó quay sang chào Lục Thất.

Cửa hàng đã trở lại đương nhiên vẫn là buôn bán kiếm tiền. Lục Thất dặn dò ba người tiếp tục ở lại buôn bán, sau này những chuyện ở cửa hàng có Tương Chủ mẫu đến chủ quản. Tất cả trong cửa hàng đều không cần thay đổi, chỉ cần đổi màn trướng “Lý ký” đổi thành “Chu ký” là được. Ba người làm thuê lúc này mới yên tâm, cũng biết Lục Thất mới là chủ nhân thật sự của cửa hàng, mỹ nữ mua đó chắc hẳn là thê thiếp của hắn ta.

Lục Thất và Tương Nhi cẩn thận kiểm kê hàng tồn và sổ sách, rồi hòa nhã thỉnh giáo Hoàng chưởng quỹ về nguồn hàng. Hoàng chưởng quỹ cung kính đáp lại, rất khiêm tốn và có cảm tình với chủ nhân mới của cửa hiệu.

Gần buổi trưa, Lục Thất đưa Tương Nhi và Trúc Nhi đến phố tây tìm một tửu lầu ăn cơm. Bởi vì tâm trạng tốt nên Lục Thất không kìm được muốn uống rượu, Tương Nhi cũng không hề ngăn cản, vẻ mặt điềm tĩnh nghe Lục Thất thao thao bất tuyệt nói về quá khứ, kể về chuyện của cửa hàng. Thỉnh thoảng nàng cũng nói đến những chuyện thú vị khi mình lớn lên, cũng nói đến rất nhiều chuyện trong Trần phủ, bao gồm chuyện Trần Tuyết Nhi trốn gả. Hai phu thê trong lúc nói chuyện đã vun đắp thêm rất nhiều tình cảm.

Quá giờ Ngọ, Lục Thất mới ra tửu lầu, đưa hai tỷ muội đi mua trang sức, quần áo mới và một sấp quà tặng tơ lụa. Sau khi mua xong lễ vật, Lục Thất đưa hai tỷ muội trực tiếp ngồi xe đến Vương phủ, hắn cầm quần áo hai tỷ muội thay ra và khế ước cửa hàng quay về nhà cũ.

Trở về nhà cũ, hắn trực tiếp đến gặp mẫu thân, tay Lục mẫu cầm khế ước cửa hàng đã mất bây giờ lấy lại được mà nước mắt cứ rơi. Sau khi đợi mẫu thân ổn định lại tinh thần, Lục Thất nói cửa hàng sẽ tạm thời giao cho Tương Nhi chủ quản, cũng nói thẳng Tương Nhi là cầu nối giữa hắn và Vương Chủ bộ. Lục mẫu nghe xong cũng rất thông cảm, ủng hộ quyết định của Lục Thất.

Rời khỏi phòng của mẫu thân, Lục Thất đến căn phòng ở phía đông. Căn phòng đó lớn gấp hai lần nhà cũ của hắn, kiến trúc của hai cái này không giống nhau. Mặt chính nhà cũ là phòng ở, còn mặt chính nhà phía đông là đại sảnh thoáng mát, bên trái là thư phòng và phòng của nô bộc, bên phải là hai gian phòng khách. Phía sau nhà mới là nơi ở hình thức sân nhà, có tổng cộng ba phòng chính, bốn gian, còn có một phòng chứa đồ và phòng bếp, là bố cục nhà quan phù hợp với tiêu chuẩn.

Ninh Nhi ở phía tây của căn nhà, Tương Nhi ở phía đông, ba gian chính diện chỉ có thê thất và trưởng giả mới có thể ở lại. Lục mẫu bỏ ra nghìn lạng bạc mua căn nhà phía đông, tất nhiên là để phù hợp với thân phận quan thần của con trai mình, sợ có khách đến chơi sẽ chê bai khinh bỉ.