Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 51: Tự biết mình




Rời khỏi nhà Quý Ngũ thúc, ngồi xe chạy vội tới nha môn Binh bộ, Lục Thất ở trong xe yên lặng suy tư. Hắn tìm tới Quý Ngũ thúc, một là muốn mượn lực lấy được văn khế bán thân của Lục Nga. Chỉ cần văn khế bán thân của Lục Nga tới tay, ngày sau tự có biện pháp biến thành thuộc quyền sở hữu của hắn.

Hai là hắn nghĩ đến thu Quý Ngũ thúc làm phụ tá, nhân tài khó được, có thể có một thuộc hạ trung tâm như một càng khó được.

Hiện giờ Lục Thất đã biết bản thân thiếu cái gì, một là hắn hoàn toàn không có căn cơ, hai là không có uy vọng. Căn cơ chính là sự hỗ trợ của gia tộc, tỷ như Tiêu phủ huyện Thạch Đại, công tử tiểu thư trong Tiêu phủ cứ tự nhiên là có được nô bộc và tay đấm trung tâm, đó là nhờ quyền thế dài lâu của Tiêu phủ dưỡng thành đấy.

Mà Lục gia hắn thì sao? Chẳng qua chỉ là một đống cát thải bằng mặt không bằng lòng, đều là một lũ tâm tính bần dân thầm nghĩ ăn hôi cơm đại hộ. Căn bản không thể trông cậy vào đám thân nhân này có thể đồng tâm hiệp lực làm được đại sự gì.

Về phần uy vọng, Lục Thất quá trẻ tuổi, cũng chưa thống lĩnh quân lâu dài. Trong mắt binh dũng ở huyện Thạch Đại hắn đúng là có một chút uy vọng, nhưng rất bạc nhược, không qua nỗi thử thách gì lớn. Nếu có một ngày hắn ở huyện Thạch Đại bị vây trong hoàn cảnh yếu thế, chân chính có thể vì hắn liều lĩnh, một lòng cùng hắn tiến thoái, chỉ sợ không có một ai.

Ba người Đỗ Dũng có lẽ có thể cùng hắn cùng chung phú quý, nhưng một khi có quan lớn dùng thủ đoạn dụ dỗ và đe dọa đối phó với bọn họ, khả năng bọn họ gạt bỏ Lục Thất là rất lớn. Dù sao Lục Thất cùng với bọn họ cũng chưa từng trải qua sinh tử khảo nghiệm tình hữu nghị.

Ở Hưng Hóa quân Lục Thất có giao tình với hơn mười vị chiến hữu, nhưng trong Hưng Hóa quân, hắn vẫn bị vây ở vị trí nhân vật phụ. Có hữu nghị sâu nhất với hắn chính là Chu Vũ và Vương Bình, còn có ba người có quan hệ rất tốt thì đã chết trận rồi. Vương Dũng là đội trưởng, có ân với hắn, nhưng luận tình hữu nghị thì không bằng Chu Vũ. Giữa hắn với Vương Dũng nói đúng hơn là một loại quan hệ thượng cấp với cấp dưới, nói cho rõ ràng, hắn ở trong quân chính là thân binh của Vương Dũng.

Nhớ tới Chu Vũ khi còn trong quân, tâm tình của Lục Thất trở nên ấm áp, không khỏi cảm thán. Y đối đãi với hắn giống như huynh trưởng đối với đệ đệ ruột thịt của mình. Hắn là cảm thán Chu Vũ đúng là một vị tướng tài chân chính.

Trên thực tế, rất nhiều nhiệm vụ điều tra dò thám trong quân đều là Chu Vũ thay Vương Dũng bày bố, nhưng người được lợi chỉ có thể là Vương Dũng. Còn tên Vương Bình kia chỉ là một gã mãnh tướng làm việc đi thẳng về thẳng.

Lục Thất tiếc nuối cho Chu Vũ nhân tài không được trọng dụng, nhưng hắn cũng không có cách nào khác. Chức sự Lữ Soái Ung Vương phủ của hắn so về mặt thực quyền có khi còn không bằng với Chu Vũ hiện giờ đấy. Hơn nữa đối với hắn Chu Vũ là huynh trưởng, cho dù hắn có tâm để cho Chu Vũ đi theo hắn, tình huống đó cũng thật lúng túng. Huống chi quy về dưới trướng Ung Vương phủ sẽ càng là có tài mà không phát huy được.

Quý Ngũ thúc từng là mã phu thân binh của phụ thân, sau khi phụ thân của Lục Thất bị bãi quan, chuyển nhà tới huyện Thạch Đại, Quý Ngũ thúc vẫn chủ động đi theo, thậm chí cầu làm nô cho Lục gia. Y đối với phụ thân của Lục Thất quả là chân thành trung tâm.

Đương nhiên cũng có thể nói là vì năng lực sinh tồn của Quý Ngũ thúc không mạnh, cho nên mới một mực đi theo phụ thân Lục Thất. Nhưng Lục Thất cũng thấy được, thu hoạch của mấy năm lăn lộn của Quý Ngũ thúc cũng rất không tồi, điều này chứng tỏ năng lực của Quý Ngũ thúc rất mạnh.

Lục Thất động tâm rồi, hiện tại hắn hết sức cần nhân tài có năng lực và trung tâm, hắn cần phải thu nạp căn cơ mà phụ thân hắn lưu lại.

Quý Ngũ thúc đã đáp ứng thỉnh cầu của Lục Thất. Lục Thất biết rõ hậu quả của việc Quý Ngũ thúc đi làm là đùa với lửa. Quy củ của thế lực ngầm vô cùng đáng sợ, vi phạm sẽ rước lấy thảm họa diệt môn, nhưng Quý Ngũ thúc vẫn đáp ứng. Đây là vì y ghi nhớ tình nghĩa của phụ thân Lục Thất, chỉ vì một chữ nghĩa mà đi đùa với lửa.

Nếu Quý Ngũ thúc tình nguyện đi theo hắn, thế thì hắn nên cho chức sự nào mới tốt đây?

Lục Thất yên lặng suy tính, kỳ thực La trưởng sử đối với hắn rất cảnh giác. Quan tướng thuộc biên chế của Lữ Soái, lại chỉ cấp cho Lục Thất hắn có mười hai tên thám vệ, còn binh tướng nắm giữ thực quyền chân chính, một người cũng không cho hắn. Nhưng Lục Thất cũng chỉ có thể tự thấy đủ, thám vệ tuy rằng không cầm binh, nhưng cũng là quan thân, bình dân muốn có được quan thân là một việc cực kỳ khó khăn.

Chỉ có thể đem chức đội phó đội thám vệ giao cho Quý Ngũ thúc, về sau không thể để cho Quý Ngũ thúc lại đi làm những việc hung hiểm. Đội trưởng hẳn là cho Vương Đạo. Lãnh Nhung và Đỗ Dũng như trước vẫn giữ lại đảm nhiệm chức trách ở huyện Thạch Đại, một mặt thay hắn nắm giữ binh dũng quân trong tay, mặt khác nắm trong tay thế lực quan viên của cửa thành Đông.

Đáng tiếc người mình có thể đủ tín nhiệm quá ít. Sau này chỉ có thể dùng binh dũng huyện Thạch Đại giữ chức, nếu không sẽ bị nhóm quan viên Ung Vương phủ thừa cơ đút người vào nhậm chức. Dù sao cũng là cơ hội đạt được quan thân.

Tới ngoài nha môn Binh bộ rồi, Lục Thất vừa xuống xe thì sờ sờ ngân phiếu trong ngực. Hắn sợ bị khó dễ không làm được việc, cho nên đã chuẩn bị tốt ngân lượng mở đường, hắn cũng không muốn ở trong Binh bộ chờ dài cổ. Ổn định tinh thần, bước lên bậc thang nha môn, thong dong lấy ra công văn đưa cho nha binh thủ vệ.

Nha binh sau khi cẩn thận xem qua, ôn tồn nói cho Lục Thất đi thẳng vào, qua khỏi tiền nha thì đi ra phía sau, tìm Binh bộ Lang trung Hoắc đại nhân xử lý công sự. Lục Thất khách khí nói tạ ơn, tiến vào nha môn Binh bộ. Vừa đi vào, đập vào mắt là một tòa đại viện trải đá xanh, ngoài ba mươi thước chính diện là đường lâu cao lớn mái cong ngói xanh, ở trái phải là hai dãy quan phòng, trước quan phòng nha binh cách nhau đều đặn uy nghiêm đứng, ước chừng có hai mươi người.

Lục Thất cất bước tới đường lâu cao lớn, đi qua đường lâu thoáng nhìn, bố cục kiến trúc cùng một loại với tiền nha, chỉ là kiến trúc ở chính diện là lầu các có ba cái quan môn hừng hực khí thế, trái phải là hai hàng quan phòng. Lục Thất hỏi thăm một nha binh, y theo hướng chỉ dẫn đi tới phòng đầu tiên phía bên trái. Hắn cẩn thận lên tiếng xin phép tiến vào, nghe được mời vào mới bước vào trong.

Đi vào vừa nhìn, a, một nơi làm việc rất lịch sự tao nhã nha, trác án (bàn dài) chạm trổ hoa văn, tủ sách và giá sách tinh xảo, trầm hương thấm vào ruột gan, còn có giường thấp đặt ở một góc.

Cảnh tượng thình lình đập vào mắt, Lục Thất những tưởng mình vừa bước vào thư phòng của một vị đại gia phú quý. Một quan viên ngồi sau thư án trong phòng, hơn ba mươi tuổi, mặt tròn râu dài, khí độ văn nhã, ngoài ra còn có hai tiểu đồng áo xanh đứng hầu ở bên cạnh án.

- Hạ quan bái kiến Hoắc đại nhân.
Lục Thất không tiếp tục chần chờ dòm ngó loạn, tiến lên hành lễ bái kiến.

- Ừ, công văn của ngươi.
Hoắc đại nhân ôn hòa đáp lại, cũng không biểu hiện thanh thế thượng quan.

Lục Thất lấy ra công văn, lập tức có tiểu đồng đi qua cầm đi, Hoắc đại nhân ở sau án tiếp nhận công văn, mở ra xem chốc lát, mới ngẩng đầu chăm chú nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:
- Ngươi tên Lục Thiên Phong, nguyên là quân tướng thuộc Hưng Hóa.

- Vâng, đúng vậy.
Lục Thất cung kính trả lời.

Hoắc đại nhân gật đầu, nói:
- Ngươi tới trễ rồi đấy, các Lữ Soái tân nhậm khác đều đã nộp văn kiện lĩnh ấn.

Lục Thất ngẩn ra, vội ôn hòa nói:
- Hạ quan có việc trì hoãn.

Hoắc đại nhân gật đầu, tay đưa ra công văn, tiểu đồng kia giơ tay tiếp nhận xoay người ra ngoài. Lục Thấy theo dõi nhưng không hiểu ra sao, lại nghe Hoắc đại nhân ôn hòa nói:
- Ngươi chờ một chút, chủ quản rất nhanh sẽ đưa ấn đến.

Lục Thất nghe xong cảm thấy kinh ngạc, sẽ không dễ dàng như vậy chứ, lại nghe Hoắc đại nhân ôn hòa nói:
- Ngươi là người huyện Thạch Đại, có quan hệ gì với Tiêu phủ sao?

Lục Thất vừa nghe xong, hắn liền ôn hòa trả lời:
- Hạ quan không có quan hệ gì với Tiêu phủ.

- Vậy người tiến cử ngươi là ai?
Hoắc đại nhân lại hỏi.

- Là La trưởng sử đại nhân của Ung Vương phủ tiến cử.
Lục Thất ôn tồn trả lời.

Hoắc đại nhân nghe xong, vẻ mặt trở nên như cười như không, tựa hồ nghe được một chuyện gì thú vị. Lục Thấy trông thấy thì nghi hoặc, do dự một chút mới ôn tồn hỏi:
- Đại nhân, hạ quan trả lời có cái gì không ổn sao? Mong đại nhân chỉ giáo một hai, hạ quan xin cảm kích.

Hoắc đại nhân cười cười, ôn hòa nói:
- Chính thê của La đại nhân họ Tiêu.

Lục Thất nghe xong mặt lộ vẻ ngạc nhiên, tiếp theo thần sắc giật mình, hắn hiểu ra La trưởng sử và Tiêu phủ huyện Thạch Đại không ngờ lại có quan hệ thông gia, lại nghe Hoắc đại nhân hỏi:
- La đại nhân vì sao lại tiến cử ngươi?

- Ồ, là vì hạ quan ở huyện Thạch Đại từng giết phỉ cứu giúp thê nhi của La đại nhân.
Lục Thất ôn tồn trả lời.

Hoắc đại nhân gật đầu, ôn hòa nói:
- Phúc vận của ngươi thật tốt.

- Hạ quan cũng thật không ngờ có thể đảm nhiệm chức sự Lữ Soái Ung Vương phủ. Trước đây hạ quan vẫn luôn kỳ vọng vào Hưng Hóa quân.
Lục Thất cố ý nói, hắn muốn dẫn dắt Hoắc đại nhân tiết lộ ra nhiều chút bí mật trong giới quan lại.

- Kỳ vọng vào Hưng Hóa quân à? Vậy là ngươi vọng tưởng rồi, khắc khổ mười mấy năm trong quân cũng chưa chắc có thể thăng làm Doanh tướng thống lĩnh quân đâu.
Hoắc đại nhân ôn tồn đáp lại.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng là như vậy, cho nên hạ quan tiếp nhận chức sự Lữ Soái Ung Vương phủ.

Hoắc đại nhân cười cười, ôn hòa nói:
- Đường là từng bước một mà đi, quan là thăng từng bậc cấp, hiện tại ngươi đã có khởi đầu tốt rồi.

- Đại nhân, ta đảm nhiệm chức vụ Lữ Soái của Ung Vương phủ, hẳn là không còn phát triển được nữa rồi.
Lục Thất ôn tồn đáp lại.

- Ngươi nghĩ vậy là nông cạn rồi. Quan viên Ung Vương phủ cũng có thể được chuyển nhiệm thăng chức mà. Bây giờ ngươi đảm nhiệm Lữ Soái Ung Vương phủ, nói không chừng một ngày nào đó, một tờ công văn đưa xuống, ngươi lập tức bị đưa vào một biên quân (quân trấn giữ biên giới) nào đó, hoặc có khi lại được thăng nhiệm vào Vũ Lâm Quân. Ngày sau ngươi được điều đi nơi nào hay là được thăng nhiệm, chỉ có Đường Hoàng bệ hạ mới có thể làm chủ. Mà Ung Vương điện hạ chỉ có quyền chỉ huy, thậm chí quyền chỉ huy cũng có giới hạn đấy.
Hoắc đại nhân ôn tồn chỉ giáo.

Lục Thất thần tình bừng tỉnh, chắp tay thi lễ nói:
- Tạ ơn đại nhân chỉ giáo.