Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 205: Từ Huyễn




Trung tuần tháng tám, cuối thu trời quang đãng, tại các châu Thái Nguyên lòng người vui sướng, nơi nơi đều là hình ảnh bận rộn thu hoạch, có nông dân, có binh lính, còn có thương nhân trao đổi buôn bán, có quan viên mua lương thực.

Ngu Vương Lục Thiên Phong quả thật nói lời giữ lời, lương thực sản xuất tại mấy châu Thái Nguyên toàn bộ đều thuộc sở hữu điền chủ, được tùy ý mua bán, tuy nhiên chỉ có thể bán cho quan phủ và thương nhân hợp pháp, nguyên do là tránh để cho lương thực chảy về phía phe phản nghịch.

Lục Thất vẫn như cũ trấn thủ ở Đức Châu, thu hoạch đồng áng ở Đức Châu không đủ, khu vực phía bắc Đức Châu vì bị Yến quân xâm lấn khắp nơi đói kém, đất Tề Lỗ cũng nghèo nàn, đại lượng nhân khẩu đã đi chạy nạn về phía bắc, bởi vì ở phương bắc có Ngu Vương cứu trợ, có thể được phát cháo uống, nghe nói Thái Nguyên được mùa thu hoạch, Ngu Vương dùng bạc mua lương thực từ nơi đó cứu tế Hà Bắc.

Lục Thất trấn thủ Đức Châu. Tề Châu và Thanh Châu của Hà Nam đạo tiếp giáp với phía đông nam Đức Châu hiện giờ đã bị thế lực của Trương Vĩnh Đức xâm chiếm, Lục Thất cũng không xuất binh đi tranh giành. Sau khi Trương Vĩnh Đức chiếm cứ khu vực Tề Châu, chỉ cho hai ngàn quân lực trú đóng trấn thủ tại mỗi châu, không có thay thế quan viên trị chính nguyên bản, nhưng lại bức bách các châu huyện giao nộp thuế phú.

Ngày này, ngoài quân doanh của Lục Thất bỗng nhiên có một vị khách đến, tự xưng Từ Huyễn, Lục Thất nghe báo xong tự mình đi ra ngoài đón. Đứng ở ngoài viên môn có hơn mười người, trước nhất là một người mặc áo bào bằng vải thô bình thường, đã qua tuổi năm mươi, râu tóc hoa râm, khuôn mặt hơi gầy, nhưng khí độ nho nhã tựa thanh trúc.

- Không ngờ Từ đại nhân đến đây, mời vào trong ôn chuyện.

Lục Thất mỉm cười đi lên thi lễ, hắn ở Giang Ninh đã từng gặp qua Từ Huyễn, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau.

- Từ Huyễn không dám, Ngu Vương điện hạ cất nhắc rồi.

Từ Huyễn cung kính đáp lễ, sau đó cùng Lục Thất đi vào quân doanh, nhóm người tùy tùng có môn tướng tiếp đón.

Vào trướng soái, Lục Thất mời Từ Huyễn ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói:

- ‘Hà Khúc phú’ của Từ đại nhân, ta đã nghe qua, khắc sâu trong lòng.

Từ Huyễn hơi giật mình, nói:

- Có thể vì Điện hạ tận chút sức lực nhỏ mọn, là may mắn của Từ Huyễn.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:

- Từ đại nhân đến gặp, là có chuyện gì chăng?

Từ Huyễn gật đầu nói:

- Từ Huyễn tới gặp Điện hạ, là muốn thỉnh cầu Điện hạ tiến quân chiếm lấy Thanh Châu. Thanh Châu bây giờ thu hoạch đồng áng ít ỏi, mà Trương Vĩnh Đức lại dùng binh uy bóc lột Thanh Châu, vạn dân Thanh Châu thật là khổ không thể tả.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Không dối gạt Từ đại nhân, hiện giờ ta vẫn không thể phát binh gây chiến với Trương Vĩnh Đức, bởi vì chưa có chuẩn bị tốt.

- Điện hạ chưa chuẩn bị tốt, chẳng lẽ là quân lực ở Yến địa bị kiềm chế?

Từ Huyễn nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Yến địa trên cơ bản đã được bình định, hiện giờ chủ yếu là đang cùng Liêu quân chinh chiến. Tuy rằng ở ngoài Nhạn Môn quan Định Quốc công đã đánh bại Liêu quân rất nhiều lần, nhưng Liêu quân vẫn kiên trì giằng co không dứt, mà ở Doanh Châu cũng đang giao chiến với Liêu quân, nhưng chỉ có thể phòng ngự không bại mà thôi.

- Doanh Châu? Không ngờ đại quân của Điện hạ đã mở rộng đến tận Doanh Châu rồi, theo hạ quan biết, Doanh Châu vào thời Đường triều là An Đông đô hộ phủ, mà lãnh thổ rộng lớn phía bắc Doanh Châu chính là Bột Hải đô đốc phủ (Cát Lâm, Hắc Long giang).

Từ Huyễn kinh ngạc nói.

- Kiến thức của Từ đại nhân thật uyên bác, hiện tại ta ở Doanh Châu thiết lập Bột Hải đại đô đốc phủ, để Dương Diên Chiêu nhậm chức Đại đô đốc, thống soái ba mươi vạn quân lực tác chiến với Liêu quân.

Lục Thất nói.

Từ Huyễn ngẩn ra, nói:

- Điện hạ thiết lập Bột Hải đô đốc phủ, cho Dương Diên Chiêu thống soái ba mươi vạn quân lực, mà phụ thân của Dương Diên Chiêu là Định Quốc công, chẳng phải đang chiến đấu với Liêu quân ở ngoài Nhạn Môn quan sao?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Phụ tử Định Quốc công đều là danh tướng thiện chiến, quen thuộc đánh trận ở phương Bắc.

Từ Huyễn nghe xong muốn nói lại thôi. Lục Thất nhìn thấy thì khẽ cười, nói:

- Nếu không dùng phụ tử Định Quốc công, ta chưa chắc có khả năng chống đỡ Liêu quân tiến chiếm Yến địa đấy, cho nên ta đã nguyện dùng người thì sẽ không nghi ngờ.

Từ Huyễn hiểu được gật đầu, ý tứ của Lục Thất là nói phụ tử Định Quốc công đáng giá mạo hiểm trọng dụng, mặc dù trọng dụng phụ tử Định Quốc công sẽ tồn tại mối họa ngầm phản loạn, nhưng so với họa Liêu quân xâm lược, nội hoạn nhẹ hơn, đây cũng là cách làm hoàn toàn tương phản với Lý quốc chủ.

Dừng một chút, Từ Huyễn lại nói:

- Ngày hôm nay Điện hạ đã có được Quan Lũng, Hà Đông, Hà Bắc, và Yến địa, chỉ còn kém tranh giành Trung Nguyên thôi. Điện hạ là muốn lật đổ Chu quốc sao?

Lục Thất hơi lắc đầu, nói:

- Ngày sau ta sẽ không diệt Chu, bởi vì Hoàng đế Đại Chu bệ hạ đã phong ta làm Ngu Vương.

- Ý Điện hạ là, Hoàng đế Đại Chu bệ hạ thật sự sẽ nhường ngôi cho Điện hạ?

Từ Huyễn nói.

- Có lẽ vậy, cho nên Hoàng đế bệ hạ còn tại, ta sẽ không thay thế.

Lục Thất trả lời.

Từ Huyễn gật đầu, nói:

- Hiện giờ Điện hạ đã chiếm được đại thế, nếu có thể được Hoàng đế Đại Chu nhường ngôi, đó là đáng giá chờ đợi, dù sao hành thích vua sẽ mang tới rất nhiều hậu quả xấu. Từ xưa đến nay, quyền thần đăng vị đều muốn được nghi thức nhường ngôi, như vậy sẽ có thể dùng được cả thế lực mới cũ dung hợp với nhau.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:

- Triệu Khuông Dẫn đã chỉnh trăm vạn quân, không bao lâu nữa sẽ khai chiến với ta, Từ đại nhân nếu còn muốn trở về Thanh Châu, ta hy vọng Từ đại nhân có thể nước chảy bèo trôi.

Từ Huyễn cười khổ gật đầu, nói:

- Hạ quan là một văn nhân, loạn thế chỉ có thể tùy sóng cầu sinh.

Lục Thất gật đầu, thoáng suy nghĩ rồi nói:

- Từ đại nhân, ta có chuyện muốn mời ngài trợ giúp, chỉ là có chút không tiện mở miệng.

Từ Huyễn ngẩn ra, nói:

- Mời Điện hạ cứ nói, nếu là việc hạ quan có khả năng làm, tuyệt sẽ không chối từ.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Từ đại nhân hẳn là biết chính thê của ta là Ngô Thành công chúa, ta muốn thỉnh Từ đại nhân thừa nhận chính thê của ta là con gái ruột.

Từ Huyễn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lục Thất, nói:

- Vì sao Điện hạ lại có thỉnh cầu như vậy?

- Bởi vì ta không muốn Ung Vương trước kia trở thành phụ thân của Hoàng hậu, ta cũng cần phụ thân của Hoàng hậu là một người cao nhã có đức hạnh, có tài hoa.

Lục Thất thẳng thắn nói.

Từ Huyễn nghe vậy lắc đầu, nói:

- Việc này không được, Ung Vương xuất thân tôn quý, hạ quan xa không sánh bằng.

- Ta có ấn tượng rất xấu với Ung Vương, khi ta ở Giang Ninh, Ung Vương chưa từng gặp mặt ta, sau Ung Vương bị giam ở Khai Phong Phủ, ta đến Khai Phong Phủ đi kính thăm, kết quả Ung Vương cố ý ở trong thư phòng viết chữ, để ta đứng đợi thật lâu, sau đó lại dùng thái độ kiêu ngạo cao quý của người từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với ta.

Lục Thất nói.

Từ Huyễn khẽ ồ một tiếng. Lục Thất lại nói:

- Sau này ta từ Hà Tây trở lại Khai Phong Phủ, mang theo dạ quang bôi và rượu bồ đào đến thăm, không ngờ ông ta tự cho là ta đến phụ tá ông ta làm Hoàng đế, lúc ấy ta thật sự dở khóc dở cười, thân đã bị vây trong ngục tù, vậy mà còn mơ mộng làm Hoàng đế.

Từ Huyễn nhíu mày, Lục Thất lại nói:

- Ta có được ngày hôm nay là nhờ phúc khí của Tiểu Phức, ta cùng Tiểu Phức là chân tâm tình thâm, cho nên Tiểu Phức vĩnh viễn là chính thê của ta.

Từ Huyễn chần chừ một chút, nói:

- Điện hạ, hạ quan và Ung Vương tranh giành nữ nhi, không khỏi hoang đường, sẽ làm cho người đời chê trách chất vấn đấy.

- Từ đại nhân, Tiểu Phức không phải con gái ruột của Ung Vương, là Ung Vương muốn lợi dụng Tiểu Phức đạt được thế lực mới nhận Tiểu Phức làm con. Mẹ đẻ của Tiểu Phức là một vũ cơ, cha đẻ đã mất, ta có thể nói năm đó mẹ đẻ Tiểu Phức hầu hạ Từ đại nhân, mới mang thai sinh ra Tiểu Phức, Từ đại nhân chỉ cần không phủ nhận là được.

Lục Thất nói.

- Chính thê của Điện hạ không phải là con ruột của Ung Vương ư?

Từ Huyễn kinh ngạc nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Chuyện này hoàn toàn là thật. Mẹ đẻ của Tiểu Phức bây giờ đang ở Thường Châu Tiêu thị, là năm đó Ung Vương phi đưa đi Thường Châu. Năm đó Ung Vương phi nói dối là mẹ đẻ của Tiểu Phức đã chết, nhưng khi ta đến thăm ở Khai Phong Phủ, Ung Vương phi đã thành thật nói ra, bởi vì bà ta sợ Tiểu Phức sẽ báo thù giết mẹ mà giết bà ta.

Từ Huyễn hiểu được gật đầu, chuyện của phủ Ung Vương ông ta cũng có nghe nói qua rất nhiều, nghe nói Ngô Thành công chúa và Ung Vương phi có thù giết mẹ, nhưng việc không phải con gái ruột Ung Vương lại là lần đầu nghe được. Ông ta trầm ngâm không nói.

Lục Thất cũng không nói thêm nữa. Hắn cần chuẩn bị một xuất thân khác cho Tiểu Phức, nếu để Ung Vương trở thành Quốc trượng, một là hắn không vui, hai là sẽ hình thành tai họa ngầm ngoại thích phát triển lớn mạnh, hắn không thể để cho hoàng tộc của Lý quốc chủ có cơ hội quật khởi, dù có đối xử tử tế, cũng sẽ hạn chế quyền thế.

Lựa chọn Từ Huyễn làm xuất thân phụ hệ của Tiểu Phức, một là Từ Huyễn ở Giang Nam rất có danh vọng, hai là việc mà Từ Huyễn đã làm cho Lục Thất, Lục Thất muốn hồi báo, ba là điều quan trọng nhất, Lục Thất cần nhanh chóng thành lập một thế lực quan văn mới. Nếu Từ Huyễn là phụ thân của Hoàng hậu, sẽ có thể mau chóng thu được sự ủng hộ của đám quan văn, văn trị võ công, cần phải sớm có được cân bằng.

Thật lâu sau, Từ Huyễn gật đầu nói:

- Nguyện vì Điện hạ phân ưu, được trở thành phụ thân của chính thê Điện hạ là vinh hạnh của hạ quan.

Lục Thất mỉm cười gật đầu. Từ Huyễn suy nghĩ một chút, nói:

- Điện hạ nói Triệu Khuông Dẫn chỉnh quân trăm vạn, Điện hạ có tin tưởng có thể ứng phó hay không?

Lục Thất cười, nói:

- Quân lực của ta so với Triệu Khuông Dẫn chỉ có nhiều chứ không ít.

- Nhưng quân lực của Điện hạ bị kiềm chế tại Yến địa. Quân lực tại Thái Nguyên, Quan Nội và nơi đây có thể kịp thời viện trợ cho nhau không?

Từ Huyễn lo lắng nói.

- Không sợ, ta có Tấn quốc.

Lục Thất tùy ý nói.