Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 207: Đại gian




Trương Vĩnh Đức đi rồi, Lục Thất chỉnh biên quân lực Trương Vĩnh Đức để lại một chút, đào thải binh lính yếu nhược về quê, quan tướng thừa ra thì nhập vào những đội quân khác làm phó tướng, còn lại được mười vạn quân. Nhược binh bị đào thải được cấp công văn miễn thuế, sau khi hồi hương có thể được miễn một bộ phận thuế phú của quan phủ.

Lục Thất trong quá trình chỉnh quân, đã báo quân tình đến Khai Phong Phủ, nói rằng chủ tâm của Vĩnh Đức quận vương không phải là phản bội triều đình, mà là vì tức giận hắn mới đi lạc lối, hiện giờ đã quay về với triều đình, đi U Châu đối kháng với Liêu quốc.

Chờ khi tấu thư của Lục Thất đến Khai Phong Phủ, Khai Phong Phủ đã biết chuyện xảy ra trước đó ở Đại Danh Phủ. Lục Thất đưa thư cho Trương Vĩnh Đức, gần như ai ai cũng biết, hành động này của Trương Vĩnh Đức là cúi đầu trước Lục Thiên Phong. Cao thấp Khai Phong Phủ đa số đều cảm thấy Tống quốc của Triệu thị khó có thể trường cửu.

Ngày kế sau khi tấu thư của Lục Thất đến nơi, Khai Phong Phủ phát sinh một sự kiện khiến người sửng sốt, nhưng trong lòng cũng đã biết rõ. Thái tử Đại Chu thỉnh cầu Hoàng đế cho từ vị, tự nói năng lực không đủ để gánh vác giang sơn Đại Chu, thỉnh Hoàng đế lập người có đức hạnh tài năng khác. Hoàng đế Đại Chu chuẩn cho Thái tử từ vị, phong làm Trịnh Vương.

Thái tử từ vị, chẳng khác nào tuyên cáo Hoàng đế Đại Chu có ý nhường ngôi cho Ngu Vương, bởi vì Tào Vương đã trở thành Tế Thủy Bá, Kỷ Vương không còn là Đại đô đốc Quan Lũng, những người con trai khác của Hoàng đế càng không có khả năng làm người thừa kế. Các đại thần tiến cung khuyên Hoàng đế đừng cho Thái tử từ vị, nhưng lại bị Vương Kế Ân từ chối khéo, nói Hoàng đế bệ hạ thân thể không khỏe, không nên lao tâm, các đại thần đành phải trở về.

Trong Noãn đình ở hậu hoa viên, Trịnh Vương Hi Huấn lệ rơi đầy mặt, quỳ gối trước mặt Chu hoàng đế buồn bã khóc, Hoàng hậu Đại Chu ngồi ở bên trái Hoàng đế cũng ảm đạm rơi lệ. Vẻ mặt của Chu hoàng đế lạnh nhạt, rõ ràng có chút mệt mỏi.

- Phụ hoàng, cho dù nhi thần vô năng, phụ hoàng vẫn có thể truyền ngôi cho Hi Cẩn cơ mà, giang sơn Đại Chu sao có thể giao cho người ngoài được chứ?

Trịnh Vương bi thương khóc lóc kể lể, kỳ thực không phải là y chủ động xin từ vị, mà là phụ hoàng của y trực tiếp tuyên cáo.

- Hi Huấn, phụ hoàng hỏi ngươi, ngươi có thể tự nhận là huynh đệ các ngươi có bản lĩnh hơn Trương Vĩnh Đức hay không?

Chu hoàng đế nhẹ giọng nói.

Trịnh Vương vẻ mặt cứng đờ, buông xuống mắt không nói gì, Chu hoàng đế nói:

- Biết rõ không thể làm mà còn cố làm, là vì ngu xuẩn. Đến Trương Vĩnh Đức cũng đã quỳ lạy cúi đầu trước Lục Thiên Phong, ngươi còn uất ức cái gì?

- Phụ hoàng, nhi thần là cảm thấy giang sơn Đại Chu không thể cho người khác, sẽ thẹn với hồn thiêng của Thái tổ.

Trịnh Vương khổ sở nói.

- Dù có thẹn, cũng là trẫm thẹn, nếu không phải trẫm không muốn huynh đệ các ngươi gặp cảnh bị giết hại, trẫm đã không cần phải thẹn rồi.

Chu hoàng đế bỗng bùng lên lửa giận nói, khuôn mặt đỏ bừng, thần tình kích động ẩn chứa sự nghiêm khắc.

Trịnh Vương vừa thấy bị hù vội cúi đầu dập đầu, sợ hãi nói:

- Phụ hoàng bớt giận, nhi thần biết sai, nhi thần biết sai.

- Huấn Nhi, con lui xuống trước đi.

Hoàng hậu hoảng hốt chỉ bảo, đứng dậy đỡ Chu hoàng đế.

- Vâng, nhi thần cáo lui.

Trịnh Vương vội dập đầu đáp lại, đứng dậy xoay người rời khỏi Noãn đình.

- Xin Bệ hạ bình tâm, không nên nổi giận.

Hoàng hậu kinh hoảng nói.

Ánh mắt của Chu hoàng đế buồn bã, vẻ mặt uể oải dựa lưng vào ghế dựa lớn, một lát sau mới yếu ớt nói:

- A Lan, trẫm làm sai sao?

- Bệ hạ, thần thiếp hiểu được, Bệ hạ luôn là người kiên cường, đều là vì chúng thần thiếp và các con mới không thể không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Hoàng hậu dịu dàng nói.

- Nàng cũng thấy đấy, Trương Vĩnh Đức phản bội trẫm, đúng là trẫm đã cho Lục Thiên Phong cơ hội chiếm đoạt quân lực của y, nhưng nếu y là trung thần như Tỷ Can, sẽ không vì tổn thất quân lực mà phản bội trẫm, nói cho cùng, y vẫn có dã tâm không cam lòng làm thần. Mất đi quân lực y phản bội trẫm, như vậy một khi trẫm đi rồi, Hi Huấn đăng cơ, Trương Vĩnh Đức nhất định sẽ soán vị, dã tâm của y mới chính là nguyên nhân dẫn đến sự bội phản. Con của chúng ta không có năng lực khống chế thần tử có dã tâm, chủ nhược thì thần cường, thần sẽ không cam lòng khuất phục dưới người khác.

Chu hoàng đế khẽ nói.

Hoàng hậu gật đầu, dịu dàng nói:

- Thần thiếp hiểu được, chỉ là thần thiếp hơi lo lắng, Lục Thiên Phong thật sự có thể dung bọn Hi Huấn sao?

- Nàng yên tâm đi, Lục Thiên Phong được trẫm công nhận là chính thống, hắn sẽ thiện đãi các người, bởi vì hắn không cần quá mức lo lắng, lo ngại con trai của trẫm sẽ tạo phản. Trẫm truyền vị, bọn Hi Huấn nếu như tạo phản thì chính là đại nghịch bất đạo. Về sau bọn Hi Huấn không chưởng quản binh quyền, đều sẽ có thể làm Vương gia nhàn rỗi phú quý. Về sau Lục Thiên Phong sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào quân thần nắm giữ trọng binh, hắn cho Trương Vĩnh Đức đi U Châu, một là để áp chế Yến địa bất ổn, hai chính là nhằm chế ước phụ tử Định quốc công.

Chu hoàng đế ôn hòa nói.

Hoàng hậu gật đầu, dịu dàng nói:

- Lục Thiên Phong cũng thật lớn mật, vậy mà để cho Trương Vĩnh Đức suất lĩnh quân lực bản bộ đi U Châu, chẳng lẽ hắn không sợ Trương Vĩnh Đức ở U Châu sẽ làm phản sao?

- Quãng đời còn lại của Trương Vĩnh Đức sẽ không thể nào tạo phản được nữa, trừ phi Lục Thiên Phong chết. Bởi vì một người muốn thành được đại sự, uy vọng là vô cùng trọng yếu, Lục Thiên Phong lôi kéo cấp cho Trương Vĩnh Đức bậc thang đi xuống, thả cho Trương Vĩnh Đức một con đường sống, lại còn trọng dụng tôn kính có thừa. Nếu Trương Vĩnh Đức không biết điều mà lại tạo phản, nhất định sẽ bị chúng bạn xa lạnh. Giống hạng như Triệu Khuông Nghĩa đấy, căn bản không trói buộc được quá nhiều quân tâm, quân nhân ở trong khung đều là chính trực nghĩa khí, đa số khinh bỉ nhân vật âm mưu tính kế. Cái gọi là hạng người đại gian, chính là chỉ Lục Thiên Phong và Triệu Khuông Dẫn, có thể dùng dương mưu đường đường chính chính lung lạc quân tâm, ngay cả dùng thủ đoạn âm mưu, cũng là làm một cách khéo léo không hề có chút dấu tích.

Chu hoàng đế nhẹ giọng nói.

Hoàng hậu im lặng, Chu hoàng đế lại khẽ khàng nói:

- Chính vì bọn họ thiện dùng dương mưu, mới khiến cho trẫm rơi vào bại cục, nuôi hổ thành họa.

- Bệ hạ không có bại.

Hoàng hậu dịu dàng an ủi.

Chu hoàng đế cười, nhẹ giọng nói:

- Trẫm đã bại rồi, nhưng trẫm không phải bại dưới tay Triệu Khuông Dẫn và Lục Thiên Phong, mà là bị bại bởi chính mình.

Hoàng hậu ngẩn ra, ánh mắt khó hiểu nhìn Hoàng đế, Hoàng đế nói:

- Là trẫm trị quốc sai lầm, trọng quân sự, xem nhẹ văn trị, như lời thái y nói, một người nếu bị mất cân đối âm dương, tất sẽ sinh bệnh.

Hoàng hậu khẽ ồ một tiếng, Hoàng đế lại nói:

- Quân sự tăng cường lực lượng, văn trị trói buộc tư tưởng. Sở dĩ Lục Thiên Phong quật khởi ở Tây bộ, là vì am hiểu dùng văn trị để lũng tâm. Lục Thiên Phong xưng danh vì tín ngưỡng, tín ngưỡng của Nho gia dạy cho người biết tôn sư trọng lễ, tín ngưỡng của Phật gia kết nối vạn người một lòng, tín ngưỡng của Đạo gia làm cho người thanh tĩnh vô vi. Dân tâm quy thuận thì quân tâm trung trành, dân tâm oán hận vứt bỏ thì quân tâm kiêu loạn.

Hoàng hậu nghe không hiểu nhưng cũng gật gật đầu, chần chừ một chút, dịu dàng nói:

- Nếu Bệ hạ đã có tâm truyền vị cho Lục Thiên Phong, vậy không bằng thu hắn làm nghĩa tử, chiêu cáo thiên hạ.

Chu hoàng đế lắc đầu, nói:

- Hắn làm nghĩa tử của trẫm, đối với bọn Hi Huấn chỉ có hại chứ không có lợi. Lục Thiên Phong trở thành nghĩa tử của trẫm, vậy vị trí Hoàng trữ (*) sẽ gặp phải nguy cơ, nói cách khác Hi Huấn bọn họ vẫn có tư cách trở thành Hoàng thái đệ (**), ngày sau có thể sẽ khiến cho Lục Thiên Phong bất an.

(*) người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua.

(**) em của Hoàng đế được chọn làm người nối ngôi.

Hoàng hậu khẽ ồ gật đầu, Hoàng đế lại nói:

- Mặt khác, ta truyền ngôi cho nghĩa tử là con nối nghiệp cha, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, phụ thân trao cho con gia nghiệp, không có sự tồn tại của ân nặng. Mà nhường ngôi, là trẫm ban ân cho Lục Thiên Phong, trên lưng của Lục Thiên Phong sẽ phải đeo một chữ “Ân”.

Hoàng hậu hiểu ra gật đầu, Hoàng đế nói tiếp:

- Ngày sau nhất định phải ước thúc lời nói và việc làm của đám con cháu, chớ có tự cho mình là Hoàng tộc, cho đám con cháu đọc sách nhiều vào, bớt tập võ.

Hoàng hậu im lặng gật đầu, Hoàng đế lại nói:

- Trẫm nói bớt tập võ, không phải là cấm võ, mà là lấy việc học văn làm chủ. Chuyện thiên hạ biến đổi thất thường, quá chăm chú vào văn sẽ khiến cho đám hậu sinh trở nên văn nhược, cũng không phải là phúc.

Hoàng hậu gật đầu, Chu hoàng đế khẽ thở dài, mắt nửa mở nhìn ra ngoài đình. Hoàng hậu lại dịu dàng nói:

- Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy giáng tước vị của Hi Nhượng có hơi tàn nhẫn, không bằng khôi phục lại phong vị Tào Vương cho nó.

Chu hoàng đế lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- A Lan, trẫm nói thật cho nàng nghe, nếu Hi Nhượng còn làm Tào Vương, nó sẽ trở thành một mối họa lớn, sẽ làm hại các người bị tru sát. Hi Nhượng vô đức vô năng, lại tự cho mình có năng lực làm đế vương, thời gian nó ở Hà Tây, không chút kiêng kị nhập cư hành cung, càng chỉ vì cái lợi trước mắt, tham lam nữ sắc. Triệu Khuông Dẫn ở Giang Nam sai người cho nó nữ nhân, nó lại ngu xuẩn cho là quân tướng nịnh bợ. Nếu Hi Nhượng còn làm Tào Vương, ngày sau sẽ trở thành một con rối bị kiêu thần lợi dụng, nó quá dễ dàng mắc mưu, người khác chỉ cần quăng mồi cho nó, nó sẽ liều lĩnh cắn câu.

Hoàng hậu kinh sợ run rẩy gật đầu. Chu hoàng đế cười khổ nói:

- Chuyện ở Lạc Dương đã khiến trẫm hoàn toàn thất vọng với Hi Nhượng, cũng triệt để buông tha cho hy vọng nhi tử kế vị. Hi Huấn quá văn nhược, đồng thời khuyết thiếu trí tuệ nên có của bậc đế vương. Chớ nói Lục Thiên Phong, đến cả Trương Vĩnh Đức nó cũng khống chế không được, đến cuối cùng sẽ chỉ trở thành một con rối giống như Hán Hiến Đế. Nếu hậu quả sẽ là thế, còn không bằng làm nhàn Vương phú quý cho rồi.

Hoàng hậu gật đầu, Chu hoàng đế thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- Chờ Lục Thiên Phong và Triệu Khuông Dẫn quyết ra thắng bại, trẫm liền dời đô đến thành Trường An, truyền ngôi cho Lục Thiên Phong.

Hoàng hậu ngây ra, nói:

- Bệ hạ muốn đi Trường An nhường ngôi?

Chu hoàng đế gật đầu, nói:

- Hoàng cung ở Khai Phong Phủ này, trẫm không muốn cho Lục Thiên Phong, thân là bề trên ở lại, hắn không thể nói cái gì, ngày lâu, cũng có thể truyền xuống cho các thế hệ.

Hoàng hậu gật đầu, dịu dàng nói:

- Bệ hạ dưỡng thần đi.

Hoàng đế gật đầu, nhắm hai mắt lại, chỉ là trên khuôn mặt mơ hồ lộ ra nỗi chua xót.