Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 27




Bọn Hùng Bá đến thôn trấn gọi là trấn Thạch Nham, so với thôn trấn của bọn họ, trấn Thạch Nham càng phồn vinh hơn một ít, không chỉ là đường phố phồn vinh, ngay cả người xung quanh trấn Thạch Nham cũng trải qua thoải mái hơn so với trấn Thạch Kiều bọn họ.

Bởi vì trấn Thạch Nham sản xuất ra lá trà, các thôn xung quanh đều gieo trồng trà.

Mà trấn Thạch Kiều còn kém chút ít, không có đồ vật gì có thể lấy ra.

Xuống khỏi xe lừa, Hùng Bá cùng Hùng Vân liền đi thẳng đến chỗ bán bò.

"Sáu con của ta là bò tốt nhất chỗ này, chỉ có sáu con này, các người tùy ý chọn."

Một đại hán râu quai nón chỉ chỉ mấy con bò buộc dưới mấy cây đại thụ.

Hùng Bá nhìn sáu con bò một chút, sau đó ngừng lại trước mặt một con bò không lớn không nhỏ, tỉ mỉ liếc nhìn.

Sừng bò to dài mạnh mẽ, đôi mắt to mà hữu thần, mấu chốt là bốn cái chân rất rắn chắc.

"Con bò này quả thật không tệ."

Hùng Bá thoả mãn cười cười, sau đó duỗi bàn tay to ra sờ sờ phần lưng bò.

Bò lớn đột nhiên bị người đụng vào như thế, toàn bộ thân đều run lên, mắt to nhìn Hùng Bá một chút, đuôi vẫy vẫy, cũng không di chuyển, lẳng lặng đứng tại chỗ.

"Bò này dịu ngoan vô cùng, đại huynh đệ ngươi yên tâm đi!"

Đại hán râu quai nón thấy vậy cười to nói.

"Đúng là dịu ngoan, " Hùng Vân nhìn bên Hùng Bá một chút, cười cười, sau đó hỏi đại hán: "Bán thế nào?"

Đại hán râu quai nón nhìn lướt qua vật liệu quần áo trên người cùng với khí chất quanh thân Hùng Bá cùng Hùng Vân xong, trong lòng tính toán, "Mười ba lượng."

Hùng Vân lắc đầu cười, "Nhiều lắm."

Cho dù con bò này tốt, nhiều nhất cũng chỉ có thể bán mười hai lượng, nhưng người này vừa lên tiếng chính là mười ba lượng.

Hùng Bá tiếp tục xem bò, việc trả giá này Hùng Vân không cho hắn nhúng tay, bởi vì Hùng Bá chỉ có thể càng trả càng cao!

Đại hán râu quai nón nhíu mày, "Bò của ta là tốt nhất, không nhiều lắm, mấy con trước đều bán với giá này."

"Chín lượng, " Hùng Vân mới không thèm để ý xem miệng hắn nói cái gì, trực tiếp trả giá nói.

Râu quai nón trợn to mắt, một câu thăm hỏi bất nhã sắp bật thốt lên, sau khi nghe thấy câu nói tiếp theo của Hùng Vân thì nheo hai mắt lại.

"Chín lượng một con, chúng ta liền mua hai con, mặt khác lại thêm tiền mua bánh xe, làm thành hai chiếc xe bò, ông cảm thấy được không?"

"Hai chiếc xe cũng không rẻ."

Hùng Vân gật đầu, "Thành giao không?"

Hùng Bá xem bò xong, cũng đi tới, hắn liếc mắt nhìn hai người, "Đàm luận thành không? Không đàm luận thành chúng ta lại đi thôn cách vách nhìn."

Hùng Vân nhìn đại hán râu quai nón, đại hán râu quai nón cắn răng, "Thành giao!"

Cùng lắm thì nhân cơ hội kiếm về từ bánh xe.

Nhưng đợi đến lúc xem bánh xe, Hùng Bá bắt đầu ghét bỏ, không phải thợ không khéo, chính là cảm thấy tải trọng có vấn đề.

"Đây chính là gỗ cây du! Rất cứng rắn! "

Đại hán tức điên lên, kỳ thực trong bụng hắn cũng là giả tạo, dù sao lúc trước quả thật có người mua bánh xe nhà hắn lần lượt xảy ra chuyện.

Hùng Bá cũng không nói thêm nữa, trực tiếp đưa tay đặt ở một chỗ trên bánh xe, "Nhẹ nhàng" hơi dùng sức, liền lấy ra một mảnh gỗ.

Đại hán tử nhìn trợn mắt hốc mồm.

"Cái này gọi là cứng à?"

Hùng Bá cau mày chất vấn.

Hùng Vân cũng bất mãn, "Xem ra chúng ta chỉ có thể mua bò."

"Này này này! Làm sao có thể!" Đại hán vây quanh bánh xe đạp chân, hắn đưa tay ra dùng sức kéo kéo chỗ Hùng Bá mới vừa chạm qua, mảnh gỗ vững vàng, không bị lỗi!

"Bò còn bán không?"

"Không bán!"

Chín lượng liền muốn dắt đi hai con bò tốt như vậy của hắn, đừng có mơ!

Răng rắc.

Trong tay Hùng Bá lại thêm một mảnh gỗ, so với mảnh vừa rồi còn lớn hơn chút, "Vật như vậy còn muốn ba lượng bạc? Ta thấy phải đi tìm trưởng trấn của các người hỏi một chút, sinh ý như vậy bắt tay vào làm bằng cách nào."

Râu quai nón run lên, nhìn tay Hùng Bá một chút, lại nhìn tay của mình một chút, rồi suy nghĩ một chút lời Hùng Bá nói, lần trước hắn đã bị trưởng trấn cảnh cáo một phen.

Hùng Vân đứng bên cạnh hỏi lần nữa: "Đệ đệ ta nói được là làm được, bò còn bán không?"

"... Bán..."

Chờ bọn Hùng Bá thanh toán bạc hai con bò rồi đi mất, hán tử kia vẫn không hiểu, tại sao hôm nay bánh xe cứ lần lượt "Yếu đuối" như vậy chứ!

"Lần sau hắn còn dám gạt người ta mua bò bệnh, ta phải làm cho hắn xuất một chút máu!"

Hùng Bá cười lạnh nói.

Lần trước hắn bán cho người khác một con bò bệnh, không đến mấy ngày liền chết, người ta tìm tới cửa, hắn còn nói người khác vấy bẩn hắn, khiến cho lão gia tử nhà kia sống sờ sờ bị tức chết, việc này mấy cái trấn xung quanh đều biết, không lấy ra nổi chứng cứ, mà hiện tại bò hắn bán cũng không có vấn đề gì.

Tâm tình Hùng Vân cũng khá tốt, "Đi phố đông, nơi đó có một nhà chuyên môn làm bánh xe."

Trong tửu lâu Thạch Kiều trấn.

Tiểu nhị run run rẩy rẩy đi tới trước mặt Mã chưởng quỹ không nhìn ra tâm tình.

"Chưởng quỹ..."

Mã chưởng quỹ mặt cứng như gỗ, "Có rắm thì phóng!"

Tiểu nhị nghe vậy cả khuôn mặt đều nhăn lại, "Ta nào dám đánh rắm trước ngài."

"Có chuyện liền nói!"

Mã chưởng quỹ thở phì phò lớn tiếng nói.

"Lại tới một đội buôn nữa rồi! Bọn họ gọi Sơn Thụ..."

Lại là dã vật!

Mã chưởng quỹ chỉ cảm thấy tâm can đều đau.

"Đội người hôm nay nhiều hơn so với hôm qua, bọn họ còn gọi sáu con thỏ hoang."

Tiểu nhị đánh bạo tiếp tục nói.

"Đừng nói nữa, " Mã chưởng quỹ đưa tay ra ngăn trở tiểu nhị, hắn mím môi một cái, cuối cùng nói: "Hôm nay ta tự mình đi mua."

Trong cửa hàng Hùng Văn.

"Bốn người chúng ta bị dằn vặt thật thảm, cũng may cũng không toi công giày vò, cũng coi như là vận khí của chúng ta không tồi."

Trên người Vương Thuận còn mang theo mùi bùn hôi, trên mặt lại là một mảnh ý cười.

Bên cạnh hắn còn ba hán tử đứng, đều là thợ săn trong thôn, một người gọi là Tiền Tam, ở cách nhà Hùng Vân một căn, một người gọi là Lý Đại Tráng, sát bên nhà Vương Thuận, còn một người gọi Tôn Thắng, sát bên nhà Liễu thẩm tử.

Trên người mấy người đều dính bùn đất, chắc là trực tiếp đưa tới, không kịp về nhà.

Triệu Văn nhìn bọn họ mang đến một con Sơn Thụ cùng một con Trường Cước Dương, mặc dù không mập bằng con Hùng Bá từng săn, nhưng vậy cũng không tồi.

"Cũng may là có mọi người, nào, cân cho ta xem một chút."

"Được!"

Mấy người Vương Thuận giúp đỡ đem Sơn Thụ cùng Trường Cước Dương nhấc lên trên cái cân lớn.

Mã chưởng quỹ mới vừa đến cửa hàng Hùng Văn liền thấy Triệu Văn đang đưa bạc cho bọn Vương Thuận.

"Tổng cộng là tám lượng, lần sau có vật gì tốt cứ việc đưa tới, nếu là quá lớn không vác nổi thì bọn ta cũng có thể đi kéo."

Tám lượng...

Mã chưởng quỹ bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ bọn họ thu đồ thật sự cao như vậy sao?

"Ôi Hùng Tam ca phu, chúng ta có thể săn được hai con này đã là rất tốt, nếu lần sau thật sự có vận may như vậy, chúng ta lại mang đến!"

Cầm bạc, trên mặt mấy người đều kìm không được cười nói.

Nếu là trước đây, bọn họ nào sẽ bán được nhiều bạc như vậy.

"Được, đi thong thả!"

"Được!"

"Đại Tráng, buổi chiều hôm nay chúng ta có lên núi nữa hay không.."

Thấy bọn người Vương Thuận đi rồi, Triệu Văn mới xoay người nhìn bên cạnh cửa hàng chỉ lộ ra một góc áo của người nào đó nói: "Mã chưởng quỹ có muốn tiến vào uống chén trà lạnh hay không?"

Mã chưởng quỹ bị Triệu Văn trực tiếp gọi tên, trên mặt nhất thời có chút lúng túng, nhưng nhớ tới việc mình tới mua đồ, làm sao còn bộ dạng kinh sợ, không nên!

Vì vậy Mã chưởng quỹ cảm thấy mình không nên kinh sợ để cho người cùng theo tới chờ ở bên ngoài, chính mình ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa hàng.

"Còn Sơn Thụ không?"

"Mã chưởng quỹ muốn thật đúng lúc, mới vừa đưa tới một con Sơn Thụ, còn có một con Trường Cước Dương đây, không biết Mã chưởng quỹ chỉ cần Sơn Thụ hay là cả hai con?"

Cái gọi là không đánh người mặt tươi cười, Triệu Văn mang trên mặt ý cười nhàn nhạt, dẫn Mã chưởng quỹ xem con mồi mới vừa đưa tới, nửa điểm sai cũng không bới ra được.

Mã chưởng quỹ nghĩ đến số bạc Triệu Văn vừa mới đưa cho mấy thợ săn kia, lại nhìn con mồi này, đúng là mới mẻ, không khỏi cảm thấy lòng dạ của mình thật sự rất không rộng lớn, còn không bằng một ca nhi.

Cũng không biết làm sao, hắn có chút ngượng ngùng, vốn chỉ mua Sơn Thụ cùng thỏ rừng, lúc này ngay cả Trường Cước Dương cũng muốn.

"Tổng cộng là mười lượng bạc, nếu Mã chưởng quỹ sợ ta hãm hại ông, có thể gọi mấy thợ săn vừa mới đi về hỏi một chút, xem thử cửa hàng Hùng Văn có tâm đen tối thật hay không."

"Ôi, không cần không cần, khách nhân bên trong tửu lâu đang chờ ta đây, không quấy rầy, đều tiến vào! Vác đồ!"

Nói xong, Mã chưởng quỹ móc ra mười lượng bạc đưa cho Triệu Văn, sau đó mang người ly khai.

Triệu Văn nhìn mười lượng bạc trong tay, độ cong ở khóe miệng sâu hơn.

Cá sắp cắn câu.

"Nhị ca, may là có huynh, chỉ cần mười tám lượng bạc là có thể mua được bò về."

Chờ bọn Hùng Bá mỗi người điều khiển một xe bò đổi mới hoàn toàn trở lại, Triệu Văn nhìn hai con bò một chút bội phục nói.

"Việc này Tam đệ có công lao lớn nhất."

Hùng Vân chỉ chỉ Hùng Bá, Hùng Bá đắc ý ưỡn ưỡn thân.

Triệu Văn cười nhìn Hùng Bá một cái, không có khen hắn cái gì, chỉ có điều khi về nhà "thăm hỏi" Hùng Bá một phen thật tốt.

"Ngày mai sắp xếp mọi chuyện cho xong, ngày mốt chúng ta đi huyện Mộc."

Hùng Bá cà cà cổ Triệu Văn nói.

Triệu Văn đưa tay ra ôm lấy đầu Hùng Bá, "Được."

Triệu Hồng gả đến huyện Mộc.

Huyện Mộc cách huyện Hợp Thuận cũng không phải rất xa, nhưng đối với Hùng Bá cùng Triệu Văn đang ở trấn Thạch Kiều mà nói thì xa một chút.

Bởi vì vị trí của huyện Mộc cách huyện Hợp Thuận hai canh giờ đi đường.

"Có cần đi thăm không?"

Đến huyện Hợp Thuận, Hùng Bá đem đồ tốt đã mua đặt ở trên xe bò hỏi Triệu Văn.

Triệu Văn lắc lắc đầu, "Không cần, lúc này cha ta chắc chắn sẽ không ở nhà, đại ca cũng có thể đi ra ngoài rồi."

Hùng Bá cũng cảm thấy Triệu Văn nói có đạo lý, liền điều khiển xe bò ra khỏi huyện Hợp Thuận đi đến huyện Mộc.

"Phu quân của nhị tỷ thế nào?"

Hùng Bá rất ít nghe người nhà họ Triệu nói tới chuyện về phu quân của Triệu Hồng, liền hỏi.

"Huynh ấy à..."

Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Văn không biết phải hình dung như thế nào, "Không thích nói chuyện, cũng không thích xuất môn."

Một người hán tử cư nhiên không thích nói chuyện thì thôi đi, lại còn không thích xuất môn?!

Điều này làm cho người từ nhỏ đã thích ở bên ngoài làm trời làm đất là Hùng Bá không thể lý giải, "Người đệ nói thật sự là hán tử sao?"

Triệu Văn lườm hắn một cái, "Phí lời!"

"Vậy huynh ấy không ra khỏi cửa làm sao nuôi gia đình?"

"Vẽ vời, hơn nữa nhị tỷ mở một cái cửa hàng nhỏ."

"Ồ?" Hùng Bá nghiêng đầu qua chỗ khác, "Là người đọc sách?"

Triệu Văn gật đầu.

Hùng Bá lập tức nhíu mày, hắn cực kỳ không thích giao thiệp cùng người đọc sách, tuy rằng Doãn Thành cũng là người đọc sách, nhưng huynh ấy sẽ không chủ động nhắc tới người khác.

"Huynh đừng để ý, huynh ấy sẽ không nhắc tới huynh."

Triệu Văn thở dài nói.

Lúc Triệu Hồng đáp ứng gả vào Đàm gia, Triệu Trù Đoạn không muốn, nhưng không chống cự nổi việc Triệu Hồng kiên trì.

Mặc dù Đàm gia nghèo, nhưng Đàm Lâm tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, thậm chí chuẩn bị thi cử nhân, hán tử như vậy nhiều nhà nhiều người có tâm đều nhìn chằm chằm.

Nhưng Đàm Lâm cùng tiểu nữ của Ngô viên ngoại huyện Mộc đính hôn từ nhỏ, cho nên mọi người cũng chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm tảng mỡ dày này, không dám xuống tay.

Triệu Hồng cũng chỉ là ngẫu nhiên cùng Triệu Võ đến huyện Mộc thì nhìn thấy Đàm Lâm đang bán tranh, cũng không biết làm sao liền động lòng, sau đó mua tất cả những bức họa trên sạp hàng của Đàm Lâm, sau đó Triệu Võ hỏi thăm được Đàm Lâm đã đính hôn, Triệu Hồng ảm đạm hao tổn tinh thần một phen, cũng không hỏi thăm nữa.

Vậy mà một năm sau, Đàm Lâm bị thoái hôn, lý do là hắn chưa thi đậu cử nhân ở thời điểm ước định, thất ước, cho nên Ngô viên ngoại liền lui hôn sự này.

Đàm Lâm tất nhiên là thống khổ vạn phần, hắn cùng với tiểu nữ tình Ngô gia tình đầu ý hợp, lại không thể kết bạn một đời, làm sao có thể không thống khổ.

Vì thế rất là sa sút.

Đàm phụ càng áy náy, bởi vì nếu không phải ông sinh bệnh nặng, làm hại Đàm Lâm phân tâm, Đàm Lâm cũng sẽ không tới mức thi không nổi.

"Cũng không biết có phải là do trời cao đùa cợt người hay không, Đàm gia cư nhiên đến nhà chúng ta cầu hôn, cầu chính là nhị tỷ."

Triệu Hồng tự nhiên cao hứng, nhưng Triệu Võ lại nói cho hắn biết là Đàm phụ tự mình tìm người đề thân, không có quan hệ cùng Đàm Lâm.

"Tuy rằng Nhị tỷ khổ sở, nhưng đã hơn một năm nàng cũng không quên được đối phương, cho nên kiên trì gả qua."

Đàm Lâm như là một con rối mất hồn phách, Triệu Hồng gả qua, cuộc sống có thể tưởng tượng được.

Hùng Bá nghe xong cũng không biết nên bình luận gì về Đàm Lâm cùng Triệu Hồng.

Dừng một hồi, dường như Hùng Bá nhớ tới cái gì lại nói: "Ta nhớ nhị tỷ nói nhị tỷ phu thích ăn cá."

Triệu Văn rũ mắt xuống "Đúng vậy."

Kết hôn hai năm, là tảng đá cũng nên nóng một chút chứ.

Triệu Hồng là người không chịu thua, nàng gả đi không bao lâu liền lấy tiền để dành của mình mở một tiệm vải nhỏ, hiện tại có thể nói là toàn bộ Đàm gia đều dựa vào tiệm vải này để ăn cơm.

Triệu Văn cũng đã tới tiệm vải Triệu Hồng mấy lần, cho nên đến huyện Mộc không bao lâu, bọn họ liền tìm được Triệu Hồng.

"Thật không ngờ hai người sẽ đến."

Triệu Hồng thích quần áo màu tím, cho nên hôm nay cũng mặc màu tím.

"Tới thăm tỷ một chút, sinh ý như thế nào." Triệu Văn nhíu mày nói.

"Nhị tỷ, tỷ thật là lợi hại, nhìn cửa hàng thật náo nhiệt!"

Hùng Bá bội phục nói.

"Hôm nay là đầu tháng đấy, vải đều rẻ, khó tránh khỏi nhiều người."

Triệu Hồng che miệng cười nói.

Triệu Văn nhìn Đàm Mai cùng Đàm Ý đang tiếp đón khách trong cửa hàng một chút, thấp giọng nói với Triệu Hồng: "Không ngờ bọn họ còn rất biết nói chuyện."

Triệu Hồng cười nhìn Triệu Văn một cái, "Đều là ta dạy dỗ, nếu để cho đại ca bọn họ quản, không biết sẽ thành cái gì!"

Đàm Mai cùng Đàm Ý là muội muội cùng đệ ca nhi của Đàm Lâm, Đàm phụ đã sớm qua đời sau khi Triệu Hồng gả tới không bao lâu, khi đó Đàm Mai mới mười hai tuổi, Đàm Ý cũng mới mười tuổi, cho nên sau khi Triệu Hồng đến đây vẫn luôn mang theo bọn họ, hai đứa nhỏ cũng thân cận Triệu Hồng, trái lại có chút sợ Đàm Lâm không nói nhiều.

Nghe Triệu Hồng nhắc đến Đàm Lâm, Hùng Bá không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Hồng, lại phát hiện sắc mặt Triệu Hồng cũng không khá lắm, hắn theo bản năng đưa một ánh mắt cho Triệu Văn.

Triệu Văn cũng phát hiện thần sắc Triệu Hồng khá là mệt mỏi, "Gần đây nhị tỷ ngủ không ngon à?"

Triệu Hồng sững sờ, lập tức nâng tay sờ sờ mặt của mình, "Rõ ràng như vậy à?"

Triệu Văn gật đầu.

Triệu Hồng ngượng ngùng cười cười.

"Ta mang thai."

"Mang thai?!"

Triệu Văn bị Triệu Hồng nói giật mình, tuy rằng Hùng Bá kinh ngạc nhưng cũng không khoa trương như Triệu Văn, hắn nhìn Triệu Văn rồi liếc nhìn Triệu Hồng một chút, cuối cùng đứng lên nói: "Các người cứ trò chuyện, ta đi cho bò ăn."

Nói xong xoay người ra khỏi cửa hàng.

"Đệ xem hán tử nhà đệ kìa, mượn cớ cũng không tìm được cái nào tốt."

Triệu Hồng cười đến mức nước mắt chảy ra.

Triệu Văn rất nghiêm túc, hắn nhìn Triệu Hồng nói: "Các người động phòng à?"

Triệu Hồng giơ tay lau nước mắt rơi trên khóe mắt, cuối cùng gật đầu.

"Vào hai tháng trước, đệ cũng biết, chúng ta..., cho nên ta vốn muốn cùng cách, nhưng huynh ấy không đồng ý, đệ biết không? Đó là lần đầu tiên từ gương mặt không có cảm xúc gì của huynh ấy ta nhìn ra được sự kinh hoảng, còn có sợ hãi."

Triệu Hồng hơi xúc động, cũng có chút thất thần, "Ngay vào lúc ta triệt để hết hy vọng, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ, cho nên liền thuận theo tự nhiên."

Nói là thuận theo tự nhiên, nhưng Triệu Hồng lại biết, mình đã đợi gần hai năm.

"Nhị tỷ phu hiện tại đang ở đâu?"

Triệu Văn đột nhiên hỏi.

"Ở chỗ Chu phu tử, huynh ấy chuẩn bị năm nay đi thi cử nhân."

Vừa nghe lời này, Triệu Văn mới bán tín bán nghi là Đàm Lâm có chút tỉnh ngộ.

"Đệ yên tâm đi, hiện tại ta sống rất tốt."

Cả người Triệu Văn dựa vào tường phía sau, hé mắt, "Vậy sao sắc mặt tỷ còn kém như vậy."

Triệu Hồng nghe vậy, nhất thời trên mặt có chút ửng đỏ, "Chuyện này..., đệ bảo ta phải nói như thế nào đây, buổi tối ta không dám ngủ."

"Tại sao?"

Triệu Văn thật tò mò.

Triệu Hồng cắn cắn môi đỏ, "Ta ngủ không thành thật, sợ đè lên hài tử."

Triệu Văn cả kinh, nhìn bụng Triệu Hồng, "Không có chuyện gì chứ?"

Triệu Hồng vốn chỉ là mượn cớ, nhưng không ngờ Triệu Văn lại còn coi thật, nàng hơi sững sờ, cuối cùng nháy mắt một cái, ra vẻ nghĩ mà sợ nói: "Nhị tỷ phu của đệ vẫn luôn ôm ta, không có việc gì, sau này đệ cũng phải chú ý chút, nếu không xoay mình một cái cũng có thể đụng vào hài tử."

"Nghiêm trọng như thế?!"

Triệu Văn hít vào một hơi.

"Đúng vậy."

Triệu Hồng lấy tay che miệng rất sợ mình cười ra tiếng.

"Vậy đi vệ sinh thì sao? Tắm rửa nữa?"

"Khụ khụ, cũng phải cẩn thận chút."

Triệu Văn thận trọng gật đầu, quyết định nếu có hài tử sẽ để Hùng Bá hỗ trợ trói tay chân của hắn lại mà ngủ.

Tắm rửa thì để Hùng Bá múc nước dội người cho hắn, không khom lưng, để tránh đè lên hài tử...

Thấy Triệu Văn nhíu chặt lông mày không nói câu nào, từ trước đến giờ Triệu Hồng biết tính tình của hắn nhanh chóng xoay người không hề có một tiếng động cười to.

Đệ ca nhi của nàng ở phương diện này quả thực là một thằng nhóc ngốc!

Không bao lâu sau,Triệu Hồng đóng cửa hàng, mang theo Hùng Bá cùng Triệu Văn trở về Đàm gia.

Tuy rằng năm đó Đàm gia nghèo, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, có một cái nhà có chút cũ, mặc dù không lớn bằng nhà cũ của Triệu gia, nhưng gốc gác cũng không kém.

"Hùng tam thúc, xe bò để ở bên này, ta dẫn thúc đi.

Đàm Ý năm nay mười hai tuổi, tính tình có chút giống Triệu Hồng, làm chuyện gì cũng đều hấp tấp.

Hùng Bá chào Triệu Văn xong, cười cười nắm bò đi cùng Đàm Ý.

Đàm Mai đi đến chỗ Chu phu tử tìm Đàm Lâm, Triệu Hồng thì lại mang theo Triệu Văn tiến vào phòng khách.

"Đệ nghỉ ngơi trước một chút, ta đi mua cá."

Hôm nay mặt trời có chút to, bọn họ đi đường tốn không ít thời gian, Triệu Văn quả thật có chút mệt mỏi, vì thế hắn gật đầu.

Chờ Hùng Bá vào nhà, Triệu Văn đã ngủ.

Hùng Bá lẳng lặng ngồi ở bên giường, sắc mặt nhu hòa nhìn gương mặt khi ngủ của Triệu Văn, sau đó cầm tay Triệu Văn.

Tác giả có lời muốn nói: Triệu Văn: Đi vệ sinh cũng là vấn đề.

Sau khi Hùng Bá biết, bưng cái thùng gỗ lớn đuổi theo Triệu Văn chạy khắp nơi, ân cần nói; "Ta tới hứng ta tới hứng!"

Triệu Văn chạy như điên: "Lão tử từ chối!!!!!!"