Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 15: Chim ưng cô độc




Edit: Halee Az

Beta: Quanh

Mười tám tháng giêng là sinh nhật mười lăm tuổi của Thái tử và Xương Hoa công chúa, Hoàng Đế chiếu cáo với bên ngoài mừng khánh sinh [1] Thái tử, đồng thời hạ chỉ, qua sinh nhật thì Thái tử có thể vào triều tham gia chính sự.

[1]: lễ mừng thọ, mừng sinh nhật.

Vốn dĩ hôn sự của Xương Hoa công chúa sẽ được công bố sau khi Thái tử vào triều, nhưng việc chỉ hôn không thành, trong thời gian ngắn sắp tới Hoàng Đế sẽ không nhắc tới việc này vì sợ nữ nhi đau lòng, nên kêu Thái tử vào triều nghị sự trước, không nên chờ nữa.

Tại hậu cung, Hoàng Hậu làm chủ việc Xương Hoa công chúa cập kê, những vị phu nhân có phẩm cấp cao trong kinh thành cũng có thể vào cung xem lễ.

Chử Thanh Huy mặc y phục long trọng, trong tiếng xướng lễ của nữ quan tư lễ, động tác của nàng vô cùng đoan trang cẩn thận. Y phục hoa mỹ, dù nó dày nặng nhưng lại không hề ấm áp, gió lạnh thổi qua làm mặt nàng trắng bệch, cũng may biết trước như vậy nên nàng đã đánh một lớp phấn mỏng, để không nhìn thất lễ.

Nhóm phu nhân đánh giá công chúa, ngày xưa xinh đẹp nay lại thêm phần ung dung hoa quý, nhất cử nhất động đều ưu nhã đoan trang, không hổ là xuất thân hoàng gia, là nữ tử cao quý nhất.

Rất nhiều người âm thầm chỉ trích Cố gia trong lòng, chẳng phải bị quỷ ám hay sao mà lại đánh mất một cây đại thụ như vậy.

Trên đời này có người nào qua được công chúa hay sao?

Không nói đến hiện giờ vị công chúa này là hòn ngọc quý trên tay Đế Hậu, là muội muội long phượng thai với Thái tử, thân thế hiển hách như vậy, ít nhất cũng giữ được ân sủng hơn năm mươi năm không giảm. Hiện tại trong thành một số thế gia nhà cao cửa rộng cũng không dám đảm bảo ân sủng không suy. Công chúa này chính là một bùa hộ mệnh trấn gia!

Còn nữa, công chúa mỹ mạo vô song, khí thế thanh nhã, phẩm hạnh cao quý, chưa bao giờ nghe nàng trách mắng cung nhân nặng nề, Tía Tô – cung nữ thân cận bên cạnh công chúa được nàng sủng đến không thua một đại tiểu thư nhà nào đâu!

Một công chúa tính tình tốt như thế trăm năm cũng khó gặp. Cố gia lại từ chối vị công chúa này, chẳng phải là có mắt như mù sao?

Nói đi cũng phải nói lại, nhờ vị tiểu công tử Cố gia có mắt như mù nên gia tộc các nàng mới có cơ hội.

Lúc trước Hoàng Hậu khen vị tiểu công tử Cố gia, các nàng không dám tranh chấp, nhưng bây giờ Cố gia đã bị loại trừ, vậy vị trí Phò mã kia là mọi người còn cơ hội, nhà ai cướp được thì là tổ tông hiển linh.

Nghĩ đến vậy, trong lòng các phu nhân cực kì hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía công chúa như có lửa.

-----

Lễ xong, Chử Thanh Huy nhanh chóng về Vĩnh Nhạc cung thay quần áo sưởi ấm, những người còn lại trò chuyện một chút rồi lần lượt rời đi.

Trong Tê Phượng cung, muội muội ruột Hoàng Hậu – Lễ bộ thượng thư Lâm phu nhân còn chưa rời đi.

Hoàng Hậu cho cung nữ hầu hạ thay y phục, Lâm phu nhân ngồi nhìn, đợi cung nữ lui xuống mới nói: "Tam tỷ tỷ, hôn sự của công chúa tỷ định tính thế nào?"

Hoàng Hậu đẩy điểm tâm tới trước mặt nàng: "Tiếp tục quan sát thôi, tìm một người thật hoàn hảo mới được."

Lâm phu nhân khẽ nhíu mày, lo lắng: "Hai chữ "hoàn hảo" thật khó, mới vừa rồi tỷ không thấy những phu nhân đó viết tâm tư lên đầy mặt rồi ư?”

Hoàng Hậu lại không sầu lo, điềm đạm cười nói: "Không sợ các nàng tính kế, tính kế càng nhiều, càng so đo được mất, mới có thể xem trọng công chúa, càng thêm không dám coi thường."

Sau chuyện của Cố gia, suy nghĩ của Hoàng Hậu thay đổi không ít. Sau này nếu Noãn Noãn của mình thích một người tham quyền thế, ngược nàng lại không lo sợ, bởi vì người có dục vọng mới dễ bị nắm nhược điểm, mà thứ hoàng gia không thiếu nhất chính là quyền thế.

Nếu ngược lại, ngày sau Thanh Huy thích một người vô dục vô cầu, công chúa thân phận tôn quý trong mắt hắn cũng chẳng là gì, khi đó Hoàng hậu thực sự mới lo lắng, nữ nhi của mình có khi nào lại một lần nữa bi thương.

Lâm phu nhân nghĩ nghĩ, cũng xác thực một chuyện, những người đó chỉ là nhìn trúng hoàng ân trên người công chúa, mà công chúa không thiếu nhất là hoàng ân. Bọn họ nhìn trúng mới có thể lấy lòng nàng, sủng nàng, để đổi lấy thân phận phú quý. Đây chính là uy lực quyền thế, quyền lực thật lớn ở trước mắt những mưu tính đó, chỉ đơn thuần là trò đùa con nít vặt vãnh mà thôi.

-----

Ở Vĩnh Nhạc cung, Chử thanh Huy uống xong một chén trà gừng, tay ôm lò sưởi bọc thảm lông, trên người dần ấm lại, mơ màng sắp ngủ. Tía Tô một bên chỉ huy cung nữ đem hạ lễ hôm nay đưa tới cho công chúa xem, quay đầu nhìn lại thấy nàng đã ngã vào nệm ngủ rồi.

Hôm nay làm lễ cập kê nên Chử Thanh huy phải dậy sớm, lại đứng ở bên ngoài bị gió thổi lạnh, hiện tại thân thể ấm áp, nàng ngủ một giấc thật ngon.

Tía Tô chỉnh lại tư thế của nàng, đắp thêm cho nàng một cái chăn. Trong lúc Chử Thanh Huy buồn ngủ mông lung mà lẩm bẩm gì đó, Tía Tô nghiêm túc nghe xong, thấp thoáng nghe thấy nàng nói bánh Vân đoàn ăn ngon thì không khỏi bật cười.

Khi Chử Thanh Huy tỉnh lại đã là chạng vạng chiều, Tía Tô nghe động tĩnh liền vào hầu hạ nàng thay quần áo.

Chử Thanh Huy ngáp một cái, mềm mại nói: "Khi nào rồi, đem điểm tâm đi Hàm Chương điện chưa?"

Tía Tô a một tiếng: "Hôm nay vội vội vàng vàng đã quên đưa đi rồi."

Chử Thanh Huy lập tức mở to mắt: "Mau kêu Ngự Thiện phòng mang điểm tâm tới, giờ đưa đi vẫn còn kịp."

Tía Tô nhìn sắc trời, chần chừ nói: "Công chúa, xem ra lúc này điện hạ còn đang học, hay để hôm sau rồi đưa luôn."

Chử Thanh Huy đứng lên kêu người lấy áo choàng: "Bản công chúa đã hứa với Tuân nhi mỗi ngày đều đem điểm tâm đếm, huống hồ còn một phần của tiên sinh, trước nay mỗi ngày đều có, hôm nay lại không, cũng không cho người thông báo thì thật sự quá thất lễ."

Tía Tô thấy khuyên không được, đành phải cho người đi Ngự Thiện phòng thông báo, mình cũng chuẩn bị y phục đi ra ngoài.

Hôm nay so với ngày thường nàng đến muộn hơn rất nhiều, lúc Chử Thanh Huy đến Hàm Chương điện thì mặt trời đã bắt đầu lặng.

Bình thường Hàm Chương điện rất náo nhiệt, nay lại không thấy bóng người. Đúng ra bây giờ đang là tiết học, còn có thể nghe được tiếng hô quát khi tập võ mới đúng, nhưng nay chỉ nghe tiếng gió, ngoài ra cũng không có tiếng nào khác.

Không... Thật ra là có, Chử Thanh Huy bỗng thủ thế, kêu người phía sau dừng lại, nghiêng tai cẩn thận nghe.

Xen lẫn trong tiếng gió vù vù là âm thanh xé gió sắc nhọn, như thể có một thanh kiếm chém từng nhát vào không trung, phá vỡ lớp màn sương chưa kịp kết thành băng, xơ xác mà rét lạnh.

Chử Thanh Huy theo bản năng ngừng thở, thả chậm bước chân, nhẹ nhàng bước đến sau võ trường, từ từ nhìn vào.

Người nọ toàn thân là bộ y phục đen tuyền, trong tay cầm trường kiếm, giữa trời tuyết trắng bay lả tả, thân hình hắn cô độc tựa chim ưng.