Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 48: Gặm cắn




Edit: Boo

Beta: Quanh

“Sao Đại sư huynh và đại tẩu còn chưa tới?” Phùng Trọng Thanh đứng ở sảnh đường nói, cong cái mông nhỏ ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn xuyên qua rèm cửa xanh biếc.

Vừa dứt lời liền thấy mấy cung nữ đi từ bên ngoài vào.

“Tới rồi.” Phùng Trọng Thanh ồn ào lên tiếng: “Phan sư huynh, Kha sư huynh, mọi người mau nhìn đi, vị bên cạnh Đại sư huynh chính là đại tẩu đó.”

Lời Phùng Trọng Thanh nói không được mọi người hưởng ứng, hắn cũng không cảm thấy khác thường, vẫn vẫy đuôi thân mật: “Ôi chao! Sao Đại sư huynh và đại tẩu bây giờ mới tới, hai người đang nói cái gì vậy? Cái gì vậy.... Tay Đại sư huynh đang làm gì kia? Giữa ban ngày ban mặt, sao lại có thể ôm ôm ấp ấp! Ôi chao, thói đời ngày sau, thói đời ngày sau!”

Âm thanh ngạc nhiên truyền tới trong viện, những người khác không nghe thấy, nhưng Diêm Mặc tai thính mắt tinh, tầm mắt liền chuyển tới, xuyên thấu qua đám hoa cỏ, song cửa khắc hoa, rèm cửa xanh biếc rồi chuẩn xác không hề lệch nhìn chằm chằm vào Phùng Trọng Thanh đang tròn xoe mắt ở bên trong.

Phùng Trọng Thanh như bị ong đốt, lập tức lui ra sau một bước, vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, có lẽ Đại sư huynh không nhìn thấy đệ, Kha sư huynh___”

Hắn nhìn sang bên cạnh, kết quả không có ai, vội quay sang nhìn bên phải, bên phải cũng không có ai, vội vàng xoay người, hai vị sư huynh hắn vừa nhắc tới đang đứng ở bên cạnh sư tổ, vẻ mặt ngiêm trang, vô cùng chính trực.

Phùng Trọng Thanh ngạc nhiên nói: “Kha sư huynh, không phải vừa rồi huynh nói muốn rình xem sao?”

Kha Lương chớp mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên hơn cả tiểu đệ: “Đệ đang nói gì vậy? Tất nhiên Đại sư huynh và đại tẩu sẽ đến, chúng ta quanh minh chính đại đứng đây chờ, cần gì phải rình coi, đó không phải việc làm của quân tử.”

Phùng Trọng Thanh liền choáng váng, rõ ràng vừa rồi Kha sư huynh vào đây trước rồi hắn mới theo vào sau, tại sao bây giờ lại nói khác với lúc trước vậy?!

Kha Lương lại thở dài, ra vẻ dạy bảo, nói: “Tiểu Thanh Thanh, sư huynh đã nói cho đệ bao nhiêu lần, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn. Có phải vậy không Đại sư huynh?”

Phùng Trọng Thanh choáng váng quay đầu, liền thấy Đại sư huynh và đại tẩu bước vào trong phòng.

Diêm Mặc lười để ý đến động tác nhỏ của ba vị sư đệ, chỉ dùng ánh mắt liếc mỗi người một cái.

Ngay lúc đó Phùng Trọng Thanh liền rụt cổ lại, Kha Lương thì cứng đờ chớp chớp mắt một cái, không khỏi trừng mắt liếc Phùng Trọng Thanh một cái, chỉ trách tên sư đệ ngu ngốc này làm lộ chân tướng, làm liên lụy hắn sau này sẽ bị sư huynh tính sổ. Chỉ có Phan Lê là không chịu ảnh hưởng gì, khóe miệng vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

Chử Thanh Huy vừa vào bên trong, đầu tiên nhìn thấy một ông lão ngồi ngay ngắn ở ngay vị trí chủ vị. Lòng nàng trở nên thấp thỏm, nhưng lão nhân gia nhìn nàng bằng ánh mắt từ ái, nàng lập tức yên tâm hơn rất nhiều, xem ra lời an ủi vừa nãy của Diêm Mặc không sai. Trong lòng thầm nghĩ, tiên sinh thật không lừa nàng, sư tổ nhìn rất hiền lành.

Sau đó mới chú ý đến ba người trẻ tuổi đứng bên cạnh sư tổ, đây chắc đều là sư đệ của Diêm Mặc, bọn họ người nào cũng ngọc thụ lâm phong, tư thế oai hùng, tuổi chỉ tầm trên dưới 20, chỉ có Phùng Trọng Thanh nhìn nhỏ hơn, nàng liền nhìn qua loa bọn họ một chút.

Nàng nhìn thoáng qua rồi thu lại tầm mắt, bị Diêm Mặc dẫn đến hành lễ trước mặt Nghiêm lão, nhận trà từ cung nữ, cung kính đưa lên trên, hơi có chút ngượng ngùng nói: “Mời sư tổ dùng trà.”

Nghiêm lão vui tươi hớn hở nhận trà, uống một ngụm lớn, vội nói không ngừng với Diêm Mặc: “Mau đỡ dậy, mau đỡ dậy.” Lão nhân gia móc từ ống tay áo một hộp nhỏ: “Sư tổ không có cái gì tốt, đồ nhỏ này tặng cho con.” Chử Thanh Huy vội đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn sư tổ.”

Nghiêm lão gật đầu, vừa lòng nói: “Cháu dâu, gả cho Diêm tiểu tử là ủy khuất con rồi, nhưng con yên tâm, ông già này không dám mạnh miệng điều gì khác, nhưng ta dám vỗ ngực đảm bảo về nhân phẩm của những đồ tử đồ tôn trong môn hộ, sau này nếu Diêm tiểu tử kia khiến con chịu một chút ủy khuất, con chỉ cần nói, dù ta có ở chân trời góc bể cũng sẽ trở về đè tiểu tử này ra đánh ba mươi roi, bắt hắn đến nhận tội với con.”

Trong đầu Chử Thanh Huy hiện lên hình ảnh Diêm Mặc bị sư tổ đè ra đánh ba mươi roi vào mông, không nhịn được cười rộ lên, dùng ánh mắt cười nhạo nhìn hắn một cái mới đáp: “Vâng, con biết sư tổ thương con.”

“Tốt tốt tốt!” Nghiêm lão mừng rỡ xoa tay, môn hạ của ông đều là một đám tiểu tử, làm gì có một tiểu cô nương ngoan ngoãn nũng nịu như vậy? Ông mới nhìn một chút đã thích, hận không thể kêu đám đồ tử đồ tôn dập đầu kính trà với tiểu cô nương, khóe mắt nhìn sang ba đồ tôn, duỗi tay vỗ lên người Kha Lương cách ông gần nhất: “Còn không mau ra mắt đại tẩu của các con?”

Kha Lương chịu một cú đánh của sư tổ, ngầm nhe răng trợn mắt, nghĩ thầm quả thật là quá thiên vị, tức chết hắn.

Nếu ở trước mặt sư phụ, sư tổ một câu đồ tôn ngoan, đồ tôn tốt, còn đối với sư phụ thì trợn mắt nhướn mày, kiểu gì cũng không thấy vừa mắt. Hiện giờ có một sư tẩu mới, đồ tôn bọn họ lập tức cảm nhận được sự ghẻ lạnh của sư phụ.

Oán thầm thì oán thầm nhưng vẫn không dám nhiều lời, lập tức tiến lên chắp tay hành lễ, tủm tỉm cười nói: “Kha Lương ra mắt đại tẩu.”

Chư Thanh Huy đáp lễ: “Sư đệ vạn phúc.”

Lúc sau, Phan Lê và Phùng Trọng Thanh cũng cùng chào hỏi nàng.

Nếu là ở gia đình bình thường, tân nương mới ra mắt gia đình nhà chồng nhất định sẽ có nhiều chuyện muốn nói, nhưng ở nơi này chỉ có Nghiêm lão nhân là trưởng bối, tuy tuổi trẻ cũng đã từng thành thân nhưng ông là một đại nam nhân, nào có biết nói chuyện gì với tân nương? Huống hồ Thượng Thanh Tông bọn họ không hề câu nệ những tiểu tiết này, gặp nhau nói mấy câu xong mọi người liền tản đi.

Ra khỏi viện, Chử Thanh Huy như trút xuống được hòn đá trong lòng, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Diêm Mặc nắm tay nàng, nhận thấy tâm trạng nàng rất tốt, liền hỏi: “An tâm rồi chứ?”

“An tâm rồi.” Chử Thanh Huy gật đầu liên tục, khóe miệng gợi lên ý cười xấu xa, nói: “Lần sau đến lượt chàng lo lắng, ngày mai chúng ta phải tiến cung gặp phụ hoàng và mẫu hậu, nếu không thể khiến phụ hoàng vừa lòng, cẩn thận chàng bị ăn roi nhé.”

Diêm Mặc biết nàng đang giễu cợt theo như lời sư tổ vừa nói, nếu để cho nàng chịu ủy khuất sẽ đánh hắn ba mươi roi, hắn liền nhéo tay nàng.

Chử Thanh Huy lại rất hứng thú: “Chàng đã bị sư tổ đánh lần nào chưa?”

Diêm Mặc lắc đầu: “Chưa từng.”

“Thật à?” Chử Thanh Huy không cam lòng hỏi, nghe giọng có vẻ thất vọng.

Diêm Mặc bẹo mặt nàng: “Thật.”

Hắn chỉ bị sư phụ đánh roi, không bị sư tổ đánh, cho nên không tính là nói dối.

Chư Thanh Huy che mặt, bất mãn nói: “Sao chàng lại bẹo mặt ta, đừng bẹo mặt ta nưac, sẽ to ra đấy.”

Diêm Mặc nghe vậy liền dùng tay nhéo mũi nàng. “Cái mũi sẽ bị nhéo bẹp.” Chử Thanh Huy vội vàng bảo vệ chiếc mũi nhỏ. Diêm Mặc lại đi xoa vành tai nàng. “Ui da” Chử Thanh Huy tay chân luống cuống, tránh được cái này, không tránh được cái khác, gấp đến nỗi dậm chân:  “Chàng, chàng lại ức hiếp ta!”

Lúc này Diêm Mặc mới thu tay lại, nhịn xuống nổi xúc động muốn ôm nàng.

Chử Thanh Huy xoay người lại, rời khỏi tầm tay của hắn, hầm hừ nói:

“Không thèm đi cùng chàng nữa, chàng luôn trêu cợt ta.”

Nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực, khí phách hiên ngang đi lên trước. Diêm Mặc đi mấy bước liền đuổi kịp, lại giơ tay ôm nàng. Chử Thanh Huy thoát ra, hắn lại ôm, lại thoát ra, lại ôm, cứ như vậy mấy lần, vẫn là Chử Thanh Huy không nhịn được, cười trước: “Chàng trở nên không biết xấu hổ từ khi nào vậy?”

Diêm Mặc nhìn nàng cười, theo bản năng lại muốn đưa tay nhéo nàng, bị Chử Thanh Huy cảnh giác trừng một cái, tay hắn dừng lại giữa chừng, đưa ra phía sau.

Lúc này Chử Thanh Huy mới vừa lòng, đắc ý hừ một tiếng. Hai người trở lại hậu viện, cung nữ liền bưng đồ ăn sáng để trên bàn. Ngày hôm qua tâm tình Chử Thanh Huy khẩn trương nên không thấy đói, suốt cả ngày chỉ ăn một chút đồ ăn, tối qua lại bị Diêm Mặc ép lăn lộn một hồi, vừa rồi đi kính trà còn không có cảm giác, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy một bàn đầy thức ăn đã lập tức đói thành luống cuống.

Nàng dùng một chén cháo gạch cua, hai cái bánh bao trân châu, hai đĩa sủi cảo tôm, một phần canh hải sâm rồi mới dừng đũa, sức ăn hôm nay so với thường ngày nàng ăn nhiều hơn một nửa.

Diêm Mặc ngồi bên cạnh nhìn, vẫn cảm thấy chưa đủ, liền gắp một cuộn bánh xốp bơ sữa sang chén của nàng: “Ăn thêm một chút.”

Chử Thanh Huy lắc đầu: “Ăn không nổi.”

Diêm Mặc đưa tay sờ soạng một chút ở trên bụng nàng, nói: “Còn có thể thêm.”

Chử Thanh Huy bị hắn dọa sợ, vội che bụng, cong miệng: “Chẳng lẽ chàng định biến bụng ta trở thành một cái túi phải không? Sờ sờ là biết có thể thêm nữa hay không.”

“So với túi không lớn lắm.” Diêm Mặc nói.

“Chàng.....Hừ!” Đây chính là nói nàng không bằng một cái túi, Chử Thanh Huy mất hứng.

Diêm Mặc thấy thế, đành để cuộn bánh xốp bơ sữa vào trong chén của mình, lại gắp cho nàng chút bánh hạt sen củ từ, hỏi ý kiến nàng: “Ăn cái này?”

Thật ra không phải Chử Thanh Huy ăn không vào, chỉ là làm theo lời thái y dặn, mặc kệ lúc nào cũng chỉ nên ăn no đến bày tám phần. Thấy Diêm Mặc ôn tồn thương lượng với nàng, Chử Thanh Huy tự thấy mình hào phóng, không so đo chuyện vừa rồi hắn đem nàng so sánh với cái túi, lại nhìn khối bánh hạt sen củ từ cũng không lớn, trong bụng còn có thể thêm, lúc này mới gật đầu.

Từ trước đến nay nàng ăn cái gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, lúc này lại lo lắng ăn xong cái này, Diêm Mặc lại gắp cho nàng thêm cái khác, liền ăn càng chậm hơn. Đến lúc ăn xong, vừa ngẩng đầu lập tức kinh ngạc.

Trên mặt bàn có gần hai mươi loại cháo, thức ăn ngon miệng, là phòng bếp sợ bọn họ ăn uống không hợp nên cố ý làm rất nhiều và đa dạng. Không ngờ tới, nàng chỉ cúi đầu ăn khối điểm tâm, lúc trước còn rất nhiều thức ăn đã bị Diêm Mặc quét sạch không còn gì cả.

Nàng nhìn chén đĩa trống rỗng trên bàn, lại nhìn sang bụng của Diêm Mặc, lại nhìn lên bàn, vẫn không dám tin, nhìn Diêm Mặc nuốt miếng cuối cùng, nàng ngơ ngác hỏi: “Chàng ăn no rồi sao?

Diêm Mặc thoáng gật đầu.

Nhưng Chử Thanh Huy thấy hắn như vậy dường như vẫn chưa thực sự no, thử thăm dò hỏi: “Ngày mai bào bọn họ làm nhiều hơn một ít?”

“Được.” Diêm Mặc không khách khí gật đầu.

“......”  Trong mắt Chử Thanh Huy chỉ còn kinh ngạc và thán phục, trước nàng thấy người có thể ăn như vậy cũng chỉ có phụ hoàng, mà bây giờ, so với phụ hoàng thì tiên sinh có thể ăn nhiều hơn!

-----

Hai người súc miệng, đi vào nội thất, Chử Thanh Huy lấy chiếc hộp nhỏ mà Ngiêm lão cho nàng, chờ mong nói: “Không biết có cái gì bên trong.”

“Mở ra nhìn xem.”

Chử Thanh Huy gật đầu, cẩn thận mở ra, đập vào mắt chính là một tầng tơ lụa đỏ không biết đang bọc lấy cái gì, tuy còn chưa thấy nhưng hai người đã ngửi thấy hương sâm.

Chỉ là hương vị này khiến đầu óc được sảng khoái, tinh thần vì nó cũng dao động.

Diêm Mặc ngồi ngay ngắn, Chử Thanh Huy ngừng thở, tay nhẹ nàng gỡ bỏ lụa hồng liền thấy rõ vật phẩm bên trong, kinh hô một tiếng.

Lại là một củ nhân sâm đầy đủ rễ.

Tuy không biết cụ thể đã bao nhiêu năm, nhưng khi Chử Thanh Huy còn ở trong cung đã nhìn qua không ít bảo vật, nhân sâm trăm năm cũng đã từng dùng qua, thái y cũng đã từng nói qua về nhân sâm trăm năm, nhưng so với vật trước mắt, một chút quý giá cũng không bằng.

Nàng không khỏi nhìn về phía Diêm Mặc, lưỡng lự không muốn nhận lấy lễ vật quý giá như vậy.

Diêm Mặc nói: “Đã là đồ sư tổ tặng thì nên nhận lấy, đây là đồ lão nhân gia du ngoạn bên ngoài mà đoạt được.”

“Nhưng.....” Chử Thanh Huy còn chần chờ, nàng đã nhìn thấy nhiều thứ nên mới biết trong tay nàng là một đồ vô cùng giá trị, đây chính là bảo vật có thể cứu mạng.

Diêm Mặc vỗ vỗ tay nàng: “Trong lòng sư tổ đều hiểu rõ.”

Chử Thanh Huy nghĩ nghĩ, lấy túi nhỏ đem nhân sâm cất đi, sau này nếu người bên cạnh có chuyện mới lấy ra dùng. Đương nhiên nếu cả đời này không dùng thì càng tốt.

Nàng đem hộp cất đi, lại hỏi Diêm Mặc: “Trước tiên sinh nói sư tổ vẫn luôn ngao du thiên hạ, không biết lúc này ở kinh thành sẽ nghỉ lại bao lâu?”

“Sư tổ từ trước đến nay luôn tùy ý, ta cũng không biết được tính toán của ông, có lẽ sẽ một vài ngày, cũng có khi một hai tháng,”

Chử Thanh Huy vội nói: “Tiên sinh phải thường xuyên khuyên nhủ, nói lão nhân gia ở lại thêm mấy ngày.”

Tuy rằng sư tổ chưa chắc đã nghe theo lời khuyên, nhưng Diêm Mặc vẫn gật đầu.

Chử Thanh Huy lại nói: “Còn có một chuyện, trước đây sư tổ cùng các vị sư đệ đều ở bên trong phủ tướng quân, hiện giờ chúng ta chuyển đến đây, cũng nên nói sư tổ cùng các vị sư đệ nên coi nơi này như nhà mình, đừng như người xa lạ. Lời này ta nói ra sợ họ nghĩ ta khách sáo, chi bằng chàng đi nói.”

Diêm Mặc chưa từng nghĩ nhiều như vậy, hắn luôn thấy vài vị sư đệ không biết viết chữ khách khí như thế nào, lo lắng bọn họ quá mức tùy hứng, làm gì có chuyện ở phủ công chúa không quen? Lời này làm hắn thấy buồn cười.

“Chàng có nghe không đó?” Thấy hắn khống nói lời nào, Chử Thanh Huy duỗi tay đẩy đẩy.

Diêm Mặc gật đầu.

“Giờ chàng đi tìm sư tổ và các sư đệ nói một câu đi?”

“Bây giờ đi?” Diêm Mặc hỏi lại.

“Đương nhiên là càng sớm càng tốt, bằng không chàng muốn chờ đến khi nào? Mau đi đi.”

Diêm Mặc ngồi bất động.

“Tiên sinh?” Chử Thanh Huy lại đẩy hắn.

Diêm Mặc giương mắt nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Trên người có mệt không?”

Chử Thanh Huy sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hờn dỗi nói: “Chàng nói xem?”

Tối hôm qua dày vò nàng như thế nào, còn có ai rõ ràng hơn người này? Lúc này mới quá nửa buổi sáng, nàng lại không phải làm bằng sắt, sao có thể khôi phục nhanh như vậy. Hiện tại cảm thấy eo đau nhức, hai chân đi đường cũng gặp khó khăn, càng đừng nói, nơi đó.....còn bị ma xát đến khó chịu.

Hiện tại nàng chỉ chờ đến lúc đuổi được người này đi rồi lên giường nghỉ ngơi thật tốt.

Diêm Mặc nói: “Ta xoa bóp cho nàng.”

Chử Thanh Huy vội vàng lắc đầu, nàng mới không cần hắn xoa, đến lúc đó chỉ sợ tới bẹo nàng, nhéo mũi nàng, kẹp vành tai nàng, sợ không xoa nổi.

“Không cần xoa, chút nữa ta nghỉ ngơi thì sẽ tốt hơn thôi.”

Diêm Mặc liền nói: “Ta bồi nàng nghỉ ngơi.”

Chử Thanh Huy lại lắc đầu: “Không cần không cần, tiên sinh mau đi đi.”

Diêm Mắc nhấp khóe miệng không nhúc nhích.

Chử Thanh Huy đứng lên đẩy hắn, lôi người đẩy ra ngoài, cuối cùng nói: “Nhân tiện chàng dùng cơm trưa với sư tổ và các vị sư đệ đi, giờ ta đi ngủ, tỉnh lại sẽ ăn sau.”

Trên thực tế nàng muốn ăn trưa một mình, đỡ phải bị người nào đó ép nàng ăn nhiều hơn một chút.

Nói xong nàng liền đóng cửa phòng lại.

Diêm Mặc đứng ngoài cửa hồi lâu, vẫn không thể chấp nhận sự thật: ngày thứ hai sau tân hôn, hắn đã bị tiểu nương tử đuổi ra khỏi phòng!

Hôm nay hắn không muốn đi luyện công, cũng không nghĩ sẽ đi tìm sư đệ nói chuyện, chỉ muốn ôm người đẹp, thời thời khắc khắc đều ôm nàng.

Đáng tiếc bây giờ người đẹp không cho hắn ôm, vậy chỉ có thể tìm chuyện khác để làm.

Hắn liếc mắt nhìn hướng võ trường, nhấc chân chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng suy tư, kêu sư đệ tới, vẫn là ba người cùng nhau đánh thì hơn.

Ngoại viện, ba người vây quanh sư tổ, đám Phùng Trọng Thanh, Kha Lương bỗng nhiên rùng mình một cái.

-----

Sau khi Chử Thanh Huy đuổi người đi rồi cũng không có đi ngủ luôn, mà gọi quản sự ngoại viện tới, hỏi đến việc sắp xếp cho đám người hầu hạ người bên Thượng Thanh Tông, sau đó mới cho quản sự lui ra.

Lúc sau nàng kêu Tía Tô vào phòng, bảo nàng ấy xoa bóp cho nàng, bên hông thật sự rất đau.

Nàng nằm trên giường bị Tía Tô xoa bóp đến thoải mái. Trong lúc xoa bóp liền lộ ra một đoạn sau cổ, trên da thịt trắng nõn có chút vệt đỏ mờ ám.

Tía Tô đỏ mặt, nàng và công chúa là cùng nhau lớn lên, đương nhiên đã nhìn qua thân thể công chúa, hiện giờ trên người công chúa không chỉ có một vệt đỏ, mặt nàng liền đỏ. Lúc này mới thật sự cảm thấy trải qua tối qua công chúa không giống với lúc trước nữa.

Sợ chính mình lại nghĩ lung tung, nàng vội tìm chuyện để nói:

“Công chúa sao không ở cùng phò mã gia? Nô tỳ thấy phò mã vừa rồi rất luyến tiếc khi phải rời đi.”

Chử Thanh Huy bĩu môi: “Bảo chàng ở lại, chàng cao hứng nhưng đổi lại ta mất hứng, ngươi biết không Tô Tô, mới có một buổi tối thôi tiên sinh đã thay đổi thật nhiều, trước kia chàng cũng không có ức hiếp ta như vậy.”

Nàng một bên nói, một bên vén tay áo: “Ngươi nhìn xem trên tay đều là dấu vết chàng cắn ta, trên người cũng có. Chàng còn giảo biện nói là mút thành, tối hôm qua rõ ràng ta cảm nhận được chính là chàng cắn ta.”

Tía Tô liếc mắt một cái, thấy trên da thịt sáng bóng có từng vệt đỏ như hoa mai không thể để cho người ta nhìn thấy. Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Phò mã rất thích công chúa.”

Chử Thanh Huy nghe xong lời này, khóe miệng cong lên: “Đương nhiên là chàng thích ta.”

Đúng là biết Diêm Mặc thích nàng nên mới để cho hắn gặm, bằng không tối qua nàng đã đuổi hắn đi rồi.

Nghĩ như vậy, lại nghĩ đến vừa rồi Diêm Mặc buồn bã bị nàng túm ra ngoài cửa, trong lòng lại có chút không đành lòng, liền nói: “Chút nữa ta ngủ, ngươi đi xem phò mã đang làm gì, nếu thấy chàng nhàn rỗi không có việc gì làm thì kêu chàng đến ngủ cùng ta.”

Nàng nghĩ, chờ đến lúc mình ngủ rồi mới gọi tiên sinh tới, chẳng lẽ hắn định đem nàng gặm tới tỉnh sao?

Lại cắn nàng thử xem, hừ hừ, nàng đã kêu phòng bếp mang khúc xương tới, bảo hắn làm tiểu cẩu đi.