Kiều Thê Tranh Sủng

Chương 23




Kiều Vân Hy ngơ ngác một lát đã không thấy Ngạo Trác Lăng đâu, lại từ xa nhìn thấy Đang Dụ đang đi tới, tay vẫn giữ lấy Tứ Thiết vì sợ hãi mà ngả vào người, có chút hơi ngạc nhiên:

" Sao huynh lại ở đây?"

Đang Dụ vẫn dáng vẻ nho nhã như mọi khi nhưng nhìn nét mặt có chút căng thẳng, 

" Hoàng cung có thích khách, có người báo tin ta liền vội vàng tới."

" Thời gian qua huynh ở kinh thành sao?"

Đang Dụ nghe nàng hỏi ngập ngừng đôi chút sau đó mới trả lời:

" Chúng ta vào phòng nói chuyện"

Kiều Vân Hy hơi mệt một chút, Tứ Thiết chuyển sang bên người Đang Dụ đỡ, bọn họ cùng nhau đi vào trong phòng

" Ta cũng không muốn giấu muội, ba năm trước Tư Thành hoàng tử cũng đã bị thích khách giết hại...hơn nữa bọn chúng thế lực không nhỏ, tra không ra, ngày hôm nay..."

Đang Dụ chưa nói hết, Kiều Vân Hy bắt đầu ngờ ngợ, cái tên Tư Thành này sao nàng không có chút ấn tượng?

" Tư Thành....Người này là?"

" Tư Thành chính là con trai của hoàng hậu Quách Dương Ngọc, hoàng hậu sinh non, vốn là đứa trẻ không sao nhưng ngay đêm hôm ấy hoàng cung xuất hiện thích khách sau đó hoàng tử bị giết hại, hòang hậu cũng bị thương một vết lớn trên trán."

Những chuyện này hoàn toàn bất ngờ, Ngạo Trác Lăng chưa bao giờ nói về chuyện này, có điều sao Đang Dụ lại biết nhiều đến vậy?

" Ngày Tư Thành bị giết hại cũng chính là ngày hôm nay của ba năm trước, mà cũng là ngày Liễu Vương phi qua đời..."

" Hả? Trùng hợp như vậy sao? Chuyện này có thể nào...?"

Bên ngoài có tiếng náo nhiệt truyền tới, Đang Dụ vội vàng đứng dậy, trước khi đi dặn dò:

" Bên ngoài khá hỗn loạn, muội tốt nhất nên ở trong phòng."

Đang Dụ vừa rời khỏi không lâu trên nóc nhà có một người bay xuống, Kiều Vân Hy định hét lên liền bị hắn bịt miệng lại, 

" Đừng kêu"

Thấy nàng bình tĩnh lại Dẩn Khang mới bỏ tay ra, động tác hơi khó nhọc, lúc nhìn xuống máu đã nhỏ một khoảng trên nền nhà, Kiều Vân Hy vội vàng đỡ lấy hắn:

" Vương gia, ngài không sao chứ?" Lại chợt nhớ ra điều gì đó, thần chí hơi giật mình:

" Ngài...là thích khách sao?"

" Không phải..." 

Dẩn Khang nói xong liền bất tỉnh.

Kiều Vân Hy vốn còn tưởng sẽ có người tới lục soát chỗ này không ngờ không có ai đi tới, nàng cũng không nỡ để hắn tự sinh tự diệt nên âm thầm che giấu chăm sóc vết thương cho hắn. Sau một ngày một đêm Dẩn Khang tỉnh dậy thấy nàng đang ngồi bên cạnh, trên mặt có chút ngạc nhiên, một lúc sau mới hỏi:

" Ngươi không sợ ta là thích khách sao?"

Kiều Vân Hy cười cười:

" Ngài bảo không phải."

Dẩn Khang hoàn toàn không nghĩ nữ tử trước mắt sẽ nói câu này, ho khan một tiếng liền cười:

" Ta nói như vậy cô liền tin?"

Kiều Vân Hy gật đầu:

" Cũng phải, có kẻ cắp nào nhận mình là kẻ cắp đâu, ta đúng là ngây thơ quá rồi."

Dẩn Khang ngây người một lát bỗng đột nhiên chuyển sang vấn đề khác:

" Phải rồi, vòng ngọc ta tặng cô, có thể lấy lại không?"

" Hả?" Cái này là đòi quà sao?

Nghĩ vậy xong vẫn giơ tay lên tháo chiếc vòng trả lại hắn, Dẩn Khang nhìn chiếc vòng tinh sảo trên tay khóe miệng nhếch lên cười cười:

" Ta nói đùa thôi, quà tặng rồi sao có thể đòi lại." Đồ thật đã bị mang đi, hắn lấy đồ giả về làm gì?

Sau khi Dẩn Khang rời đi qua ngày hôm sau Ngạo Trác Lăng mới trở về, trên người có một vết thương y hệt như nhát kiếm trên người Dẩn Khang, miệng vẫn đang chảy máu, nhưng có vẻ như nghiêm trọng hơn, Kiều Vân Hy vội vàng gọi ngự y. Mặc dù vết thương nghiêm trọng hơn nhưng có ngự y giúp đỡ, cũng không mất nhiều thời gian để bình phục. Khanh Nhạ thời gian đó có ghé thăm một lần, nghe nói Tương quý phi vì quá đau buồn mà lâm trọng bệnh.

Sau khi bọn họ trở về Tam Lăng Vương phủ Nhị vương gia cũng chuyển tới Bắc Ngạn, tất cả bọn họ đều hiểu mặc dù không bắt được thích khách nhưng hoàng thượng ít nhiều cũng bắt đầu có đề phòng với nhị vương gia. Thực ra trong bọn họ không ai biết được hoàng thượng đã sớm muốn trừ cái gai trong mắt này đi lâu rồi, hoàn toàn không phải bây giờ mới bắt đầu đề phòng y.