Kiều Y Có Độc

Chương 7: Đánh cuộc




Edit: Lily_Carlos

“Ta đã nói là không thể trị rồi mà.” Trương ma cô đắc ý nói với Thôi Trụ: “Vậy mà ngươi không tin ta cứ phải chạy đi tìm đại phu, thật phí tiền chữa trị.”

Thôi Trụ bụm mặt ngồi trên mặt đất, Thôi bà bà với Nhị Ny ôm nhau khóc rống lên.

Hồ đại phu nhíu mày nhìn Trương ma cô: “Năng lực của ngươi? Ngươi là một người chuyên về chuyện trừ quỷ đuổi ma thì biết cái gì, đi sang một bên đi.”

Trương ma cô dám nghi ngờ Cố Nhược Li nhưng lại không dám nói gì Hồ đại phu liền im lặng lui về một góc.

“Vị đại phu này.” Cố Nhược Li không nghe được nữa đi lên nói va Hồ đại phu: “Ngươi có thể thi châm làm cho người này tỉnh lại trước được không?”

Hồ đại phu hừ một tiếng quay đầu nhìn Cố Nhược Li, khi nhìn thấy những vết sẹo trên mặt nàng ông ta ra vẻ chán ghét tránh né nói: “Có tỉnh hay không thì có sao đâu chứ, ai không chết cũng phải tỉnh lại thôi.” Nếu không phải người dân trong thành Khánh Dương đều đến trước y quán của Cố phủ làm cho y quán của hắn không có chút sinh ý nào, thì sao hắn lại phải dùng thời gian nửa ngày để đi đến đây chứ.

“Vậy ngươi mang theo châm chứ?” Nàng lời quản thái độ hắn như thế nào chỉ nhìn vào hòm thuốc hắn mang theo: “Cho ta mượn dùng một chút.”

Hồ đại phu hơi sững sờ, cuối cùng cũng hiểu được là nha đầu xấu xí này muốn dùng châm, ông ta không hề che dấu sự khinh miệt trong mắt nói với Thôi Trụ: “Như thế nào, các ngươi mời đại phu?” Ông ta nói lời này không phải đã xem Cố Nhược Li là đại phu mà chỉ muốn làm nàng cảm thấy khó chịu thôi.

Trong lòng Thôi Trụ đau như cắt, cha là trời của hắn cũng là trời của cái nhà này, hắn không thể tưởng tượng được việc nếu như cha hắn cứ đi như vậy cái nhà này sẽ ra sao, cho nên dù không thể động đậy được chỉ cần cha còn sống hắn vẫn nguyện ý trả bất cứ cái giá nào.

Phải nằm một chỗ thì cứ nằm đi, còn hơn là để cha phải chết, cả đời này hắn không cưới vợ nữa là được.

“Cô nương!” Khó khăn lắm hắn mới mời được một vị đại phu tới đây, hắn sợ người này bị Cố Nhược Li làm cho tức giận rồi bỏ đi, cho nên hắn cầu xin nhìn Cố Nhược Li nói: “Cầu xin cô nương đừng gây thêm phiềm toái nữa, ý tốt của cô nương ta xin nhận nhưng xin cô hãy đi đi.”

Tất nhiên Cố Nhược Li sẽ không đi, nàng cố ý muốn trị bệnh cho Thôi đương gia vì Thôi bà bà có ân với nàng, còn vầ thái độ của người khác nàng không quan tâm một chút nào.

“Hồ đại phu.” Nàng không thèm để ý đến Thôi Trụ nói với Hồ đại phu: “Ông vừa mới bắt mạch, ông nói xem ông thấy mạch tượng như thế nào?”

Ha! Tiểu nha đầu này còn muốn kiểm tra hắn, Hồ đại phu nhìn Cố Nhược Li cười lạnh nói: “Nghe ngươi nói như vậy chứng tỏ ngươi đã bắt mạch qua?”

“Đúng vậy!” Cố Nhược Li ngồi xuống bên cạnh giường đất, nhìn khuôn mặt âm trầm bất định của Hồ đại phu bỗng nhiên cười một tiếng rồi nói: “Có hứng thú muốn đánh cược cùng ta hay không?”

“Dựa vào cái gì lão phu phải đánh cược cùng ngươi?” Ông ta có ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm mới đi đánh cược với nha đầu này, ông ta quay đầu nhìn Thôi Trụ nói: “Chuẩn bị năm lượng bạc theo ta về bốc thuốc, uống tầm mười thang sẽ có hiệu quả.”

“Năm...năm lượng bạc?” Thôi Trụ và Thôi bà bà còn chưa nói lời nào Trương ma cô đã giống như bị giẫm đuôi hét lên: “Đây là uống thuốc hay là muốn ăn thịt người, tiêu năm lượng bạc để cứu người còn chưa chắc đã khỏi không bằng cứ để nguyên như vậy.” Dù bọn họ có nhịn ăn nhịn uống ba bốn năm cũng không có từng đó bạc.

“Có chữa hay không? Nếu như không chữa thì bỏ đi.” Hồ đại phu nhấc hòm thuốc chuẩn bị rời đi, Thôi Trụ đưa tay ra muốn kéo Hồ đại phu lại nhưng lại rút về, khuôn mặt hắn trở nên vô cùng khổ sở, Thôi bà bà cũng khóc rống lên: “Chúng ta đã tạo nghiệt gì đây...”

Cố Nhược Li đứng trước mặt Thôi Trụ lạnh nhạt nói: “Ta vừa viết một phương thuốc, ngươi cứ theo đó mà bốc thuốc cho cha ngươi uống, trong vòng một lượng bạc cha ngươi có thể xuống giường.”

“Ngươi!” Thôi Trụ kinh hãi nhìn Cố Nhược Ly, Hồ đại phu nổi giận không thể tin nha đầu này lại đoạt sinh ý của hắn: “Không tính tiền khám bệnh, uống mười thang thuốc cũng mất hai ba lượng bạc rồi, mất hai ba lượng bạc hắn mới có thể tốt hơn chút vậy mà ngươi còn nói trong vòng một lượng bạc hắn có thể xuống đất làm việc, ngươi làm cho hắn xuống đất được cho ta xem.”

“Cho nên Hồ đại phu có muốn đánh cược hay không?” Cố Nhược Ly nhìn hồ đại phu nói: “Nếu ông thua tiền thuốc say này của Thôi đương gia sẽ do ông chi trả, còn nếu như ông thắng thì mạng của ta tùy ông xử lý, như thế nào?”

Tên thật của Hồ đại phu là Hồ Tuy - là tên của vị thuốc nổi tiếng, là khi bắt đầu học y sư phụ của ông ta đặt cho ông ta cái tên này, ông ta tự biết thiên phú của mình không cao nhưng ông ta vẫn có thể tự tin nói rằng mình học được ba bốn phần bản lãnh của sư phụ. Nếu gặp phải chứng bệnh phức tạp thì ông ta không thể chẩn đoán ra, hôm nay sau khi bắt mạch chi Thôi đương gia ông ta cảm thấy bệnh của người này không thể trị khỏi được, mà nếu như ông ta không chữa khỏi được thì quanh đây cũng không có người nào có thể chữa khỏi.

“Ha!” Hồ đại phu bị kích thích không vui nói: “Ai muốn cái mệnh tiện của ngươi! Nhưng mà lão phu sống đến từng này tuổi rồi chưa thấy đứa trẻ nào cuồng vọng như ngươi, y thuật bác đại tinh thâm không phải đứa hạ tiện như ngươi có thể tùy tiện khinh nhờn!”

Cố Nhược Li vẫn nhìn ông ta không nói gì.

Hồ đại phu nhìn cái dáng vẻ tự tin của nàng thì cảm thấy vô cùng tức giận, bây giờ ông rất muốn nghe thử xem nàng ta sẽ chuẩn đoán bệnh như thế nào: “Vậy ngươi nói cho lão phu biết mạch tượng và còn cả bệnh trạng của người này nữa.”

Thôi bà bà nhìn Cố Nhược Li vừa cảm kích lại vừa lo lắng: “Cháu gái, bà không giúp gì được cho cháu nên cháu không cần phải trả giá nhiều như vậy.”

“Cháu sẽ không thua.” Cố Nhược Li nói rất nhẹ nhàng nhưng lúc nàng nói thì toàn thân toát ra khi thế làm cho người khác không thể xem thường: “Mười năm trước người bệnh đã không còn nếm được mùi vị, ngày thường có bệnh trạng tay chân run rẩy, hôm nay người bệnh uống rượu lại bị ngã nên mới dẫn đến tình trạng này.” Nàng nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng: “Ta thấy người này chất lưỡi hơi hồng, mạch huyền tế, khí huyết không đủ, kinh mạch tắc nghẽn, gân không nơi yên sống dưỡng chi tượng.”

Bây giờ khi nhìn tiểu cô nương này Thôi Trụ cảm thấy ẩn dưới lớp vỏ xấu xí kia là quang mang lóa mắt, cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước, hắn tự cảm thấy xấu hổ lui lại một bước rồi ngây ngốc nhìn Cố Nhược Li.

Tiểu cô nương này thật sự biết y thuật?

Thôi bà bà và Trương ma cô chỉ nghe nàng nói thôi mà đã càm thấy choáng váng, tuy các bà không hiểu Cố Nhược Li đang nói gì nhưng có thể khẳng định rằng Cố Nhược Li biết y thuật nếu không biết y thuật sao có thể tự tin đối đáp với Hồ đại phu như vậy chứ.

“Thì tính sao.” Hồ đại phu quét mắt nhìn Trương ma cô vì ông ta biết vu y như bà ta có thể xem mạch có lẽ trước đó bà ta đã nói qua rồi, chắc chắn nàng ta chỉ thuật lại thôi bằng không việc mất vị giác mười năm trước hắn không chẩn ra được mà tiểu cô nương này lại chẩn ra được chứ.

Chắc chắn chỉ có những người quen biết lâu năm mới có thể biết.

Như thế thì chẳng có gì lạ nữa.

“Cho nên ta đã viết một phương thuốc, Hồ đại phu ông cầm xem đi chốc nữa để Thôi Trụ đi theo ông bốc thuốc.” Cố Nhược Li lấy phương thuốc đang để trên giường đưa cho hồ đại phu, lần này Hồ đại phu cảm thấy nếu vu y biết bắt mạch thì cũng không có gì lạ nhưng nếu biết bốc thuốc thì rất hi hữu.

Người này thật sự có bản lĩnh hay sao?

Hồ đại phu nhận lấy phương thuốc bắt đầu đọc: “Bạch thược, cam thảo, cương trùng, bách túc trùng(con rết), thuyền thuế(xác ve)....” Lúc ông ta nhìn đến lượng thuốc cần dùng ở phía sau thì quay sang nhìn Trương ma cô cười nói: “Phương thuốc này là ngươi viết ra sao, một vu y như ngươi mà cũng dám viết đơn thuốc mà đã viết lại con viết ra phương thuốc dạng này.”

“Không…… Không phải ta viết.” Trương ma cô không muốn gánh tội thay người khác bà ta chỉ vào Cố Nhược Li nói: “Ta không biết chữ, phương thuốc này là nàng ta viết!”

Hồ đại phu sửng sốt, lúc này mới chú ý tới chữ viết trên phương thuốc có chút thô cuồng lại mạnh mẽ, ông ta ngạc nhiên hỏi lại Cố Nhược Li: “Thật…… Là ngươi viết thật sao?”

“Là ta viết.” Cố Nhược Li dùng vẻ mặt không có chút biểu tình gì nhìn Hồ đại phu: “Ngài còn muốn đánh cược nữa nay không? Nếu như muốn thì hôm nay ngài hãy dẫn Thôi Trụ đi bốc thuốc, sáu ngày sau ngài lại đến nhìn một cái, nếu người bệnh không thể cầm đũa ăn cơm, không thể xuống đất đi lại thì ngài muốn xử lý ta thế nào cũng được.”

Thược dược cam thảo lưu thông máu, cương tằm chống co giật giảm đau, bách túc trùng (con rết) khử phong thông mạch dùng chữa hàn nhiệt tích tụ trong bụng và trừ ác huyết, thuyền thuế(xác ve) có tác dụng tán phong nhiệt(chống co giật)…… Các loại dược liệu này ông ta đều nhận biết và biết tác dụng của từng loại nhưng mà nếu đặt đặt chung chúng với nhau thì ông ta không dám viết phương thuốc như vậy càng không dám dùng nó, cho nên cũng không dám xác định có thể dùng phương thuốc này hay không.

“Viết lung tung tên các loại dược vào nhau thì có thể chữa bệnh hay sao chứ?” Ông ta không thể xác định phương thuốc này có thể dùng hay không nhưng vẫn nói mỉa nàng: “Tiểu cô nương, ngươi phải biết một điều nếu người bệnh vì uống phương thuốc ngươi viết mà chết thì ngươi sẽ bị tống vào đại lao đấy.”

Cố Nhược Li mặc kệ ông ta, nàng hỏi ngược lại: “Vậy ngài có đánh cược hay không?”

Đánh cược hay không? Hồ đại phu nhìn Cố Nhược Li.

Tất cả người trong phòng vẫn đang nhìn chằm chằm vào người ông ta!

“Được thôi!” Hồ đại phu cười lạnh, cảnh cáo nói: “Hậu sinh vô tri, ngươi phải nghĩ cho thật kỹ!”

Cố Nhược Li sợ hồ đại phu đổi ý, gật đầu nói: “Ta nghĩ kỹ rồi.” Dứt lời nhìn Thôi Trụ: “Ngươi đi bốc thuốc cùng Hồ đại phu đi, nhớ kỹ là không thể thiếu một loại dược nào!”

Lúc này Thôi Trụ mới hoàn hồn lại chỉ phương thuốc trong tay Hồ đại phu quay lại hỏi Cố Nhược Li: “Ta…… Cha ta thật sự có thể xuống đất?”

Cố Nhược Li thực khẳng định gật đầu.

“Được.” Không biết vì cái gì lúc này Thôi Trụ lại cảm thấy có thể tin được Cố Nhược Li, hắn gấp gáp nói: “Ta đây…… Ta đây sẽ nhanh chóng đi bốc thuốc.”

Cô nương này tự tin như vậy, chẳng lẽ phương thuốc thực sự có thể dùng? Hồ đại phu nhìn Cố Nhược Ly rồi lại nhìn Thôi đương gia, cắn răng một cái nói: “Được!”

Nếu thực sự có thể dùng để trị hết bệnh, thì phương thuốc này……chính là vật báu vô giá.

“Sáu ngày sau lão phu lại đến!” Dứt lời, ông ta cầm phương thuốc nhanh chóng đi ra cửa. Nếu người bệnh uống thang thuốc này mà chết thì cũng không liên quan tới ông ta, còn về tiền thuốc ông ta sẽ nghĩ cách đòi lại.