Kim Bài Đả Thủ

Chương 128: Trích – Hoa Miêu hậu truyện




Lưu ý: Đây chỉ là một trích đoạn từ Hoa Miêu hậu truyện có đề cập đến Vũ-Lỗi chứ không phải toàn bộhậu truyện nha. Hậu truyện tác giả vẫn chưa viết xong…

____________________________

Ở Giang Hải có một tiệm KTV tên là Quang Dương. Quang Dương là tiệm lâu đời, lúc karaoke mới nổi, tiệm này ngày nào cũng chật ních, náo nhiệt vô cùng, muốn có phòng thì phải đặt chỗ trước, nếu bỗng dưng vào tiệm nhất định không có chỗ ngồi. Nơi này từng là chỗ tụ tập của đám lưu manh lớn nhỏ ở Giang Hải, nhưng sang năm 2000, từ “karaoke” rất là hai lúa, nhà quê gần chết, nếu theo kịp thời đại thì phải gọi là hát K. Có rất nhiều tiệm để đi, chẳng hạn như Melody, Milo, Amiao. Quang Dương đã trở thành lịch vạn niên cũ.

Dù vậy, Quang Dương vẫn mở cửa, vẫn giữ phòng hát K, làm ăn cũng không tệ, người quen đến Quang Dương vẫn thường quay lại nơi này.

Nhóm người đến đây tối nay chính là ví dụ.

Theo lời Lão Lượng, đại ca của hắn là người hoài niệm chốn cũ. Phòng Vũ và Dương Lỗi thường mang các anh em tới đây thư giãn, tán gẫu. Chỗ này đã được tu sửa lại từ đầu, nhưng chỗ cũ quen thuộc, cảm giác đã ăn vào xương rồi. Ngày xưa lúc còn lăn lộn, bọn họ từng ở đây gào thét, ca hát, gây sự, đánh nhau, uống rượu giải sầu, chém người. . . Ở nơi này, có tình cảm.

Tối hôm nay, Lão Lượng, Nhị Hắc, Dương Tử và vài người nữa cũng đến, chỉ thiếu mỗi Hoa Miêu. Hát xong mấy bài, uống hết phân nửa rượu, Hoa Miêu vẫn chưa tới.

“Có chuyện gì vậy? Đang ở đâu thế?” Lão Lượng nói oang oang vào điện thoại di động.

“Người nào tới cuối cùng thì cởi quần áo nhé?” Nhị Hắc ngồi đằng xa hét về phía điện thoại.

“Nó mà sợ cởi sao? Lần trước nó cởi ngon lành luôn mà?” Dương Tử nhanh miệng nói, cả phòng đều phì cười. Trước đây Hoa Miêu có một chiến tích kinh điển, liên quan đến việc cởi quần áo, dữ dằn cực kỳ, sau đó mọi người cứ lôi việc này ra trêu hắn.

Rốt cuộc Hoa Miêu cũng tới. “Chơi với ai tới bây giờ vậy? Chơi không dừng được luôn à?” Lão Lượng mở miệng chọc ghẹo.

“Chơi mày ấy!” Hoa Miêu thẳng tay đẩy Dương Tử đang ngồi trên ghế sô pha, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phòng Vũ.

Kể từ khi cắt tóc, Hoa Miêu không còn để tóc dài nữa, dáng vẻ trông rất là bình thường, hắn mặc một thân đồ đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác sành điệu, khôi ngô tuấn tú hẳn ra. Hoa Miêu vừa ngồi xuống liền kéo cánh tay Phòng Vũ, sờ soạng từ vai xuống eo Phòng Vũ.

“Đại ca, anh bận đến gầy luôn rồi này. . .”

Hoa Miêu còn chưa sờ được hai cái đã bị Dương Lỗi rướn người tới đẩy ra.

“Sờ chỗ nào vậy?”

“Dương Lỗi, tao xem như mày không có ở đây, mày có thể ngậm miệng được không?” Hoa Miêu liếc mắt.

Lâu như vậy rồi, hắn và Dương Lỗi vẫn cứ thấy mặt là lại cãi nhau, không đổi được.

“Không có tao mày vui được sao?” Dương Lỗi nói móc Hoa Miêu, hai người bọn họ cãi riết thành quen, không cãi là không vui nổi.

“Thằng họ Dương kia, đắc ý cái gì, nhìn cái tướng than đen của mày kìa! Tắt đèn còn tìm thấy mày sao?”

Dương Lỗi ở bộ đội huấn luyện dãi nắng dầm mưa, hắn cũng không phải là kiểu quân nhân chịu ngồi văn phòng, cứ qua một cuộc tập huấn là lại phơi một lớp da. Thật ra bây giờ Dương Lỗi vẫn chưa đen lắm, nhưng Hoa Miêu ỷ mình da trắng dáng đẹp, cứ thích chê hắn đen.

Dương Lỗi cười ha ha: “Có người tìm thấy là được rồi.”

“Mày. . . . . .” Hoa Miêu ghét nhất Dương Lỗi ở điểm này, cứ xát muối vào vết thương của người ta!

“Được rồi được rồi,” Phòng Vũ đau đầu chặn ngón tay Hoa Miêu đang chọt Dương Lỗi ngồi kế mình. “Hai người có thôi đi không? Còn cãi nữa là đá ra ngoài đấy.” Phòng Vũ nói đùa.

“Đại ca, anh nói sao thì vậy đi.” Quay về phía Phòng Vũ, Hoa Miêu lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, vâng lời y hệt một bé mèo ngoan, lủi thẳng vào ngực Phòng Vũ.

Phòng Vũ cười khổ nhìn Dương Lỗi, mấy năm nay Hoa Miêu đã thay đổi, vốn dĩ ngày càng tàn nhẫn, nhưng hễ thấy Phòng Vũ là phải sàm sỡ một phen. Người đã lớn tuổi, nói sao cũng có tiếng không thua gì nhân vật số một, ở ngoài còn nổi danh xuống tay độc ác, theo tuổi tăng dần, điệu bộ ẻo lả năm xưa cũng không còn. Nhưng chỉ khi ở trước mặt Phòng Vũ, Hoa Miêu lại chẳng thay đổi gì, cứ thấy Phòng Vũ là lại ngựa quen đường cũ, một chút tiến bộ cũng không có, giống như hận không thể mọc trên người Phòng Vũ vậy.

“Nè nè, đủ chưa hả?” Dương Lỗi nhìn Hoa Miêu dính lấy Phòng Vũ như keo dán, lúc đầu còn thấy buồn cười, nhưng nhịn cả buổi cũng thấy Hoa Miêu chưa chịu thôi, rốt cuộc nhìn hết nổi.

. . . . .

Trêu ghẹo rồi trêu ghẹo, đùa giỡn rồi đùa giỡn, nhưng các anh em cũng không đùa quá trớn, chẳng mấy chốc lại bắt đầu ca hát uống rượu làm ầm ĩ.

Giữa lúc mọi người huyên náo, Phòng Vũ hỏi Hoa Miêu một câu.

Phòng Vũ nói, tên cảnh sát kia không có gây phiền phức cho cậu chứ.

Hoa Miêu nói, không có đâu đại ca, không có chuyện gì hết.

Phòng Vũ nói, nếu có chuyện, nhớ nói đấy.

Phòng Vũ chỉ nói sáu chữ, không nói thêm gì nữa.

Sáu chữ đó, tiến vào lòng Hoa Miêu.

Hoa Miêu uống rượu, hát hò, hát xong còn cởi quần áo quậy tưng bừng, nhưng ánh mắt vẫn chỉ cố định ở một chỗ. Qua nhiều năm như vậy, đường nhìn này đã trở thành thói quen, thành bản năng của Hoa Miêu.

Hoa Miêu biết lúc người nọ uống rượu có thói quen dùng ngón tay nào cầm ly, lúc người nọ lấy thuốc lá sẽ thò tay vào túi nào, bài hát yêu thích của người nọ là do ai hát, thậm chí lúc người nọ uống rượu hầu kết sẽ chuyển động bao nhiêu lần.

Hoa Miêu nghĩ, có lẽ đời này mình sẽ không thích người nào nữa.

Bao nhiêu năm qua, người nọ vẫn luôn vấn vương trong lòng hắn, tình cảm kìm nén ngày một sâu nặng, đã bén rễ vào tận xương tủy.

Hắn thấy người nọ tựa vào ghế sô pha, tay vẫn vòng quanh eo Dương Lỗi, thấy bọn họ nhân lúc không ai chú ý nhìn nhau cười. Tay còn lại của người nọ đặt trên đùi, bị Dương Lỗi lặng lẽ nắm lấy.

Uống rượu nhiều, Dương Lỗi ngả ra sau, nằm lên khuỷu tay người nọ, hầm hừ hát. Người nọ ôm Dương Lỗi, nở nụ cười, ở nơi ánh sáng không chiếu tới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc ngắn ngủn bên tai Dương Lỗi.

Nụ cười ấy, hệt như năm đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người nọ cười.

Người này, hắn vĩnh viễn không chiếm được, nhưng Hoa Miêu cảm thấy đủ rồi. Thấy người nọ sống tốt, sống vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Những năm hắn và người nọ ở trong tù, hắn chỉ muốn nhìn người nọ cười như thế một lần, chỉ một lần thôi.

Vậy là Hoa Miêu đã mãn nguyện.

Cả đời có thể gặp được bao nhiêu người có thể bén rễ vào xương tủy của mình đây?

Chỉ cần một thôi là đủ rồi.

HẾT