Kim Bài Đả Thủ

Chương 23




Chờ Hoa Miêu vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi tỉnh lại, Phòng Vũ chỉ nói hai câu.

“Là ai làm?”

Câu đầu tiên, hắn hỏi Hoa Miêu.

Nghe xong câu trả lời của Hoa Miêu, Phòng Vũ mặt lạnh tanh, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

“Lão Lượng, thổi còi đi.”

Phòng Vũ chỉ nói tổng cộng tám chữ.

Lúc Hoa Miêu ngủ mê mệt tỉnh lại, Phòng Vũ đã ngồi ở đầu giường, trên áo sơmi dính đầy máu.

“… Đại ca, anh…”

Hoa Miêu kinh ngạc.

“Đừng lo, tất cả đều là máu của người khác! Đại ca đã báo thù cho cậu rồi!” Lão Lượng đứng bên cạnh nói.

“… Đại ca…”

Hoa Miêu nhìn Phòng Vũ, trong mắt tràn đầy cảm động.

Quãng thời gian Hoa Miêu nằm viện, Phòng Vũ thường xuyên đến thăm Hoa Miêu, đôi khi Dương Lỗi cũng đi chung. Tuy Dương Lỗi không ưa gì Hoa Miêu, nhưng hắn cũng tán thưởng sự kiên cường của Hoa Miêu.

“Mày tới đây làm gì?” Mỗi khi Phòng Vũ xuất hiện, nét mặt của Hoa Miêu lập tức trở nên rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Dương Lỗi đi phía sau, sắc mặt xụ xuống ngay tắp lự.

“Đại ca, mai mốt anh tới một mình là được rồi, đừng dẫn thằng này theo, nhìn nó còn tức thêm!”

“Tức mới tốt, tức đủ sẽ mau khỏe.” Dương Lỗi nói.

“Dương Lỗi, mày đừng có lên mặt, chờ tao xuất viện hai ta đấu một trận đi!” Hoa Miêu mạnh miệng.

“Chờ mày ra được rồi tính!” Dương Lỗi mỉa mai.

“Mày…”

“Được rồi được rồi.” Đối với việc hai người này vừa gặp liền cãi lộn, Phòng Vũ cũng rầu vô cùng. “Hai cậu có thù oán gì với nhau thế? Yên tĩnh một lát không được à?”

Sau khi qua lại nhiều lần, Dương Lỗi và Hoa Miêu bắt đầu quen với việc đấu võ mồm. Tuy rằng Hoa Miêu yêu Phòng Vũ đúng là kiểu tình yêu giữa đàn ông với đàn ông, nhưng chính bản thân Hoa Miêu cũng biết, Phòng Vũ không thể nào chấp nhận mình, mình chỉ có thể làm đàn em của Phòng Vũ, vì vậy Hoa Miêu cũng không còn hy vọng gì. Hiện giờ Hoa Miêu thật sự không còn ý nghĩ nào khác, chỉ cần được thường xuyên nhìn thấy Phòng Vũ, gần gũi với Phòng Vũ là hắn thỏa mãn lắm rồi. Thế nên lòng thù địch với Dương Lỗi thật ra không có sâu đến vậy, chẳng qua Hoa Miêu đã quen thói xấu miệng, lần nào nhìn thấy Dương Lỗi cũng phải mắng một hai câu.

Hôm nay Hoa Miêu đột nhiên hỏi Phòng Vũ: “Đại ca, lần trước em có đưa cho anh một cuộn băng, anh xem chưa?”

“Chưa.” Phòng Vũ thật sự chưa xem.

“Ồ.” Hoa Miêu hơi thất vọng.

“Anh xem thử đi, cuộn băng đó không giống mấy cuộn anh thường xem đâu, thật đó, anh xem là biết ngay.” Hoa Miêu khuyến khích, vẻ mặt ái muội.

Dương Lỗi đứng bên cạnh, sắc mặt lập tức mất tự nhiên.

“Không giống? Chẳng lẽ còn có thể loại mới lạ nào nữa?” Phòng Vũ nhìn vẻ mặt của Hoa Miêu. Chuyện kia nhìn đi nhìn lại chỉ có mấy kiểu, còn cái gì không giống chứ.

“Cách chơi không giống, đảm bảo anh chưa từng chơi bao giờ. Thôi em không nói nữa, anh về xem là hiểu ngay.” Hoa Miêu cười xấu xa.

Thế nhưng khi trở về Phòng Vũ lại quên mất, chẳng nhớ gì đến việc xem thử cuộn băng kia.

Tâm trạng của Dương Lỗi vô cùng phức tạp. Hắn vừa mong chờ Phòng Vũ xem cuộn băng để biết thật ra còn nhiều “cách chơi” hơn nữa, nhưng lại sợ Phòng Vũ xem xong sẽ nghĩ nhiều, sau này không làm tiếp với mình nữa.

Dù sao “cách chơi” cuối cùng kia, bây giờ đừng nói là chấp nhận, dám cá Phòng Vũ chưa nghĩ tới bao giờ.

Ngày Hoa Miêu xuất viện, Phòng Vũ có việc bận, vì vậy nhờ Dương Lỗi thay mặt mình, dẫn anh em của mình đi mời rượu Hoa Miêu.

Tuy lúc trước Xuyên Tử và Tiểu Vũ từng xảy ra xung đột, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, anh em của Phòng Vũ vẫn đối xử tốt với Dương Lỗi. Dương Lỗi là người nói nghĩa khí, đối xử với ai cũng chân thành, nếu hắn muốn tạo quan hệ với người nào, nhất định sẽ tạo được quan hệ với người đó. Vì vậy anh em của Phòng Vũ không chỉ nể phục mà còn rất quý mến hắn, Phòng Vũ cũng muốn nhân cơ hội hàn gắn quan hệ giữa Dương Lỗi và Hoa Miêu, mặc dù cho đến giờ Phòng Vũ vẫn không hiểu tại sao hai người này cứ gặp nhau là cãi ỏm tỏi.

Thấy Phòng Vũ không đến, Hoa Miêu thất vọng vô cùng, nhưng hắn vẫn sảng khoái uống rượu, không có đấu đá với Dương Lỗi. Uống một lúc lâu, những người khác lần lượt về nhà, chỉ còn Dương Lỗi và Hoa Miêu ở lại uống tiếp.

Có thể do uống rượu làm lòng người sầu thêm, mà trong lòng hai người đều có chuyện phiền não, thế nên cả hai quay sang tâm sự với nhau.

“Tại sao mày lại thích đàn ông?”

Dương Lỗi hỏi Hoa Miêu.

“Không biết, trời sinh rồi. Tao không có cảm giác với phụ nữ.”

“Không có chút nào luôn à?”

“Không.”

“… Vậy nếu trước kia có cảm giác với phụ nữ, sau đó có cảm giác với đàn ông thì thế nào?”

Dương Lỗi hỏi.

“Cũng có. Người như thế gọi là lưỡng tính, chơi cả nam lẫn nữ.”

“… Người như thế nhiều không?”

“Nói nhiều cũng không nhiều, mà ít cũng không ít.” Hoa Miêu uống hơi say nên bắt đầu nói năng lộn xộn.

“… Vậy nếu không có cảm giác với những người đàn ông khác, chỉ có cảm giác với duy nhất một người thì sao?”

Dương Lỗi hỏi, hỏi rất nghiêm túc.

“Thì là tình yêu chứ sao! Giống như tao với đại ca vậy.” Hoa Miêu còn nhấn mạnh hai chữ “tình yêu”.

“Mày thôi đi, mày và Phòng Vũ không có khả năng đâu! Đừng bắt anh ấy suy nghĩ nhiều!” Dương Lỗi uống nhiều quá nên chẳng buồn che giấu sự ghen tuông của mình.

Nhưng điều làm Dương Lỗi ngạc nhiên chính là, Hoa Miêu không phản bác cũng không có gây với mình, chỉ bày ra vẻ mặt u sầu, nửa ngày sau mới thở dài một hơi.

“Hầy… tao cũng biết mình không có khả năng. Tao chỉ yêu đơn phương thôi.”

Hoa Miêu còn dùng tay nâng má, dáng vẻ u buồn này làm cho ngay cả Dương Lỗi cũng không nỡ nhìn.

“Giữa đàn ông với đàn ông… là tình yêu ư?”

Dương Lỗi vẫn rất hoang mang về vấn đề này.

“Sao lại không phải là tình yêu? Chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất. Tình yêu giữa đàn ông mới vượt qua vật chất, vượt qua ham muốn, là tình cảm không vụ lợi và thuần khiết nhất.” Hoa Miêu uống rượu vào là biến thành thanh niên văn nghệ.

“Vậy nếu người đàn ông đó… không thể chấp nhận tình yêu này thì phải làm sao?”

“Sao mày hỏi nhiều thế hả?” Hoa Miêu nhịn hết nổi.

“Tao chỉ tò mò thôi!”

“Thì còn sao nữa, nếu thích người đó thì cứ theo đuổi thôi! Như tao nè, tao thổ lộ với anh Vũ, tuy anh Vũ đã từ chối tao nhưng ít ra tao không hối hận, tao đã nói cho anh ấy biết tao nghĩ thế nào, coi như không hổ thẹn với phần tình cảm này.”

“…….” Dương Lỗi đang suy tư.

Hoa Miêu phản ứng lại, nhìn chằm chằm Dương Lỗi.

“Không phải mày đang nói anh Vũ của tao chứ?”

“Vớ vẩn.” Dương Lỗi bình tĩnh đáp trả.

Hoa Miêu cũng không nghi ngờ gì.

“Nói cho mày biết Dương Lỗi, tao biết tao không được, nhưng mày cũng không được đâu.”

“Đi chết đi! Tao với mày là cùng một loại người sao?”

Cho dù tình cảm mình dành cho Phòng Vũ có là tình yêu đi chăng nữa, Dương Lỗi cũng không cảm thấy mình và Hoa Miêu là cùng một loại người. Hoa Miêu chỉ thích đàn ông, còn Dương Lỗi chỉ thích mỗi Phòng Vũ trong tất cả đàn ông. Bản chất của hai việc này hoàn toàn khác nhau.

Hoa Miêu nâng ly lên, uống một hớp rồi thở dài rầu rĩ.

“Có một số người không quen biết thì tốt hơn, bởi vì sau khi quen biết chỉ càng thêm phiền não mà thôi.”

Hoa Miêu si ngốc nói.