Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 15




Hai người âm thầm ăn hết bữa cơm, thấy sắc trời đã gần tối, nhưng cả căn phòng vẫn trống trải vắng vẻ, không có một chút hơi người, ban ngày còn tốt, chẳng qua lúc này Tô Lương đã hơi để ý, Tô Lương vì bản thân quyết định muốn lưu lại chỗ này sống mà giãy dụa, y thậm chí có chút mâu thuẫn nghĩ lại chỗ này cũng rộng rãi cực kỳ, nhưng căn phòng lại sáng tỏ dị thường…..

Y quay đầu nhìn hướng Tô Hàm, hắn đang rất hứng thú ngồi uống cà phê, nhưng dùng ánh mắt liếc lại Tô Lương…… đúng a, hắn đang đợi ta hối hận mà, đang đợi ta theo hắn quay về…….

Gió đêm tháng năm vẫn mang chút se lạnh, không biết từ chỗ nào chui vào từng góc trong phòng, bay qua bay lại giữa đường nhìn của Tô Lương và Tô Hàm.

Tô Lương mở miệng, đang chuẩn bị nói gì đó, thì nghe thấy thanh âm của quản gia: “Hàn thiếu gia cậu sao lại đến đây?”

“ Sao vậy, tôi không thể đến sao?” Một thanh âm tự kiêu cuồng vọng thu hút sự chú ý của Tô Lương, y ngẩng mắt nhìn qua, thấy một thanh niên mặc tây trang phẳng phiu đang dùng ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá y một lần.

Hàn Tùng lòng nghĩ, quả nhiên là thế, hắn tránh khỏi lời cằn nhằn của quản gia, đi thẳng đến trước mặt Tô Hàm, nói: “Trở về sao cũng không thông báo cho tôi một tiếng, để tôi còn chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp bạn hiền.”

“ Dùng cách này để đổ hết cho tôi sao? Cậu không làm được là cậu vô dụng, cũng không thể đẩy hết trách nhiệm lên người tôi.” Tô Hàm nói chính là chuyện lần trước Hàn Tùng hướng hắn mượn Trịnh Tân.

“ Vậy tôi có thể thế nào chứ? Đã làm đàn anh thì nên để cho tôi dựa dẫm chút chứ…..”

“ Ai là đàn anh của cậu a! Đi xa chút đi, đừng có dính lấy tôi.” Tô Hàm thấy Hàn Tùng càng lúc càng dựa gần vào người hắn thì liền đau đầu, Tô Lương ở một bên ngạc nhiên, y cũng chưa từng chân chính gặp qua Hàn Tùng, mấy lần trước hắn đều đến lúc Tô Lương đã muốn ngủ. Hàm Tùng liếc một cái, nhìn Tô Lương như thể đang nhìn một con búp bê bằng thủy tinh trong suốt, lần trước cũng chỉ liếc một cái, lần này tỉ mỉ nhìn lại, liền khiến Hàn Tùng ngây dại, hắn là người đã trải qua bao phong nguyệt, tự nhiên biết được một nam hài thế này, chính là cực phẩm a…… khó trách…… hắn cười nhạt hai cái, khéo miệng câu lên nụ cười chân thành, đi đến trước mặt Tô Lương đưa một tay ra nói: “Tôi là Hàn Tùng, là anh em từ nhỏ cùng lớn lên với Tô Hàm, nếu hắn ức hiếp cậu, tôi sẽ chống lưng cho.”

Tô Lương còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị người đó nắm lấy, xiết chặt trong lòng bàn tay, sau đó thấy Hàn Tùng cong lưng hôn lên mu bàn tay của Tô Lương một cái, khiến y bị dọa mém nhảy lên, vội vàng rụt tay về.

Thì ra bạn bè của biến thái cũng nhất định là có vấn đề……

Hàn Tùng tràn đầy chân thành nói: “Sao vậy, tôi dọa cậu sao?”

“ Không, không có gì.” Tô Lương trong vô thức tránh đi, nhưng lại thấy một bóng người ngăn ngay trước mặt: “Cậu đừng đùa giỡn nữa.”

Hàn Tùng hai tay sượt qua vai, thuận tiện nhún nhún vai, biểu thị bản thân vô hại, sau đó lui về một bên sô pha ngồi xuống, nói: “Tôi là quý ông, có được không…. anh cũng đừng chơi trò chơi của con nít nữa, thật sự muốn lưu cậu ta lại đây?”

“ Vậy tôi có cách nào chứ.” Tô Hàm nhìn nhìn Tô Lương, lại nói: “Cậu lại có chủ ý quỷ quái gì rồi.”

“ Anh thật sự cho rằng lão gia để tâm tiểu tử này sao?” Hàn Tùng lại phun ra một vấn đề.

Tô Lương nhìn hai người đang thoải mái thảo luận về y giống như y đang không có mặt ở đây, nhưng y làm sao cũng không xen vào được, một lát sau đột nhiên di động của Tô Lương vang lên, khiến cho tất cả mọi người đều bị dọa, bản thân Tô Lương cũng quên mất y có mang theo di động, nhưng số của y cũng không có nói cho người nào hết, vậy là ai gọi đến?

Y ở dưới sự chú mục tựa như không để tâm của hai người kia, nhấn nút nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến một âm thanh ấm áp mà lại thân thiết: “A lô, Tô Lương? Là mình, mình là Lư Khánh, sao mấy ngày nay cậu không đi học vậy?”

“ Mình……” Tô Lương nghĩ nghĩ rồi tiếp lời: “Trong nhà có chút chuyện…..”

“ Hô, vậy sao? Dọa chết mình nha, mình cho rằng cậu xảy ra chuyện gì chứ, cậu không có chuyện gì thì tốt quá rồi, vậy mình cúp trước nha.” Sau đó là tiếng tút tút vang lên.

Tô Lương cảm thấy quá mức đột nhiên, Lư Khánh này tóm lại là có chuyện gì vậy….. Y chợt đông cứng, thấy con ngươi như chim ưng của Tô Hàm chặt chẽ dán lên người y, khiến y nghĩ đến giống như ông xã bắt được vợ mình ngoại tình….. nhảm nhí, y vì cách nghĩ này của bản thân mà cười nhạo không thôi, bỏ lại di động vào trong túi.

Tô Hàm cùng Hàn Tùng cũng không biết lại nói cái gì, sắc trời bên ngoài cũng dần tối lại, nhưng người mà bản thân gọi là ba vẫn chưa trở về.

Quản gia trước đó đã lui xuống, đi đến nói: “Lão gia vừa rồi gọi điện nói, đêm nay còn có cuộc họp, có thể không về kịp, bảo các cậu cứ ngủ trước…..”

“ Tôi không quen chỗ lạ, tôi đi trước, đúng rồi, anh đừng quên những điều tôi vừa nói với anh đó.” Hàn Tùng chạy đi như làn khói.

Hiện tại chỉ còn lại Tô Hàm và Tô Lương hai người, Tô Hàm đang đợi câu trả lời của Tô Lương.

Tô Lương giãy dụa một chút, rồi nhìn sắc mặt của Tô Hàm, sao lại trắng nhợt dữ vậy, y biết hắn đang đợi quyết định cuối cùng của y……..

“ Đúng rồi, phòng của Lương thiếu gia đã chuẩn bị…..” Quản gia đột nhiên nói, sau đó bị một ánh mắt của Tô Hàm dọa cho nuốt xuống nửa câu còn lại.

“ Tôi…..” Y cuối cùng cũng không nói ra được câu muốn lưu lại đây, nhưng y cũng không muốn đi về cùng Tô Hàm, nhưng toàn bộ nỗ lực của y trước giờ chỉ là một số không.

Tô Lương lại liếc nhìn sắc mặt của Tô Hàm, cảm thấy trêu chọc hắn như vậy cũng không tệ lắm….. chẳng qua là, đến lúc nên đối mặt, thì vẫn phải đối mặt, y bình tĩnh nói: “Ông nói lại với ba, tạm thời tôi vẫn muốn quay lại nhà chú, tôi còn phải đi học, mỗi ngày từ đây chạy đi nhất định không kịp.”

Nhìn thấy thần sắc Tô Hàm buông xuống, khóe môi câu lên ý cười nhàn nhạt, hắn nói với quản gia: “Nghe thấy chưa? Còn không mau chuẩn bị xe cho chúng tôi?”

Sau đó hắn kéo tay Tô Lương ra xe, chỉ sợ y lại thay đổi ý định, cho đến khi ngồi yên trên xe, hắn mới nói với Tô Lương: “Tại sao?”

“ Không tại sao hết, tôi, không thích chỗ đó.” Tô Lương quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là con đường sáng rực. Thoáng hoảng hốt, đầu bị quay lại, trên môi bị một thứ ấm nóng dán vào, chiếc lưỡi ẩm ướt chui vào khoang miệng, mang theo vị đắng của cà phê, lại khiến thân thể đơn bạc của Tô Lương ngừng run rẩy…….

Chỗ đó không phải là chỗ cho người ở, chỗ đó cũng không phải là nhà của ta…….