Kim Ốc Hận

Quyển 2 - Chương 28: Luyện cưỡi ngựa bắn cung cũng nổi phong ba




Điện Tuyên Thất.

“Hoàng thượng, Đại Hán chúng ta mấy lần đại chiến với Hung Nô, mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng không hoàn toàn tiêu trừ được hậu họa, lần này chúng vẫn…”, Hoắc Khứ Bệnh chỉ vào hành lang Hà Tây trên bản đồ quân sự, “uy hiếp bên sườn chúng ta. Khứ Bệnh thiết nghĩ trong vòng vài năm tới cần phải tiến hành thêm một cuộc chiến với Hung Nô, đánh đuổi hoàn toàn chúng khỏi hành lang Hà Tây.”

“Vậy à”, Lưu Triệt lật tờ công văn trong tay nói, “Dạo này Khứ Bệnh nghiện đánh giặc rồi?”

“Những gì thần nói đều là thật.” Thiếu niên không phục đáp, “Hoàng thượng cũng không thích có một con cọp ở bên cạnh có thể cắn chúng ta bất cứ lúc nào phải không ạ?”

“Trước hết khanh hãy rèn luyện Phiêu kỵ binh của mình đi đã. Nếu có thể hơn được Khâu Trạch kỵ của Liễu Duệ thì trẫm sẽ cho khanh cầm quân trong lần xuất binh đánh Hung Nô sắp tới.”

“Hoàng thượng!” Hoắc Khứ Bệnh cười lộ hàm ràng trắng bóng, “Huấn luyện phiêu kỵ cần phải có thời gian, thần rất bội phục Liễu tướng quân, Hoàng thượng cho thần và Liễu tướng quân so tài một trận. Nếu thần thắng, Hoàng thượng sẽ ban thưởng như vừa mới hứa có được không?”

“Được!” Lưu Triệt rốt cuộc vẫn còn máu nóng của tuổi trẻ nên cũng khá hăng hái, “Dương Đắc Ý tuyên Trường Bình hầu Vệ Thanh và Trường Tín hầu Liễu Duệ vào cung.”

Dương Đắc Ý tiến lên bẩm, “Hoàng thượng quên mất là trước đây đi phân công Trường Tín hầu dạy Hoàng tử trưởng Lưu Mạch công phu cưỡi ngựa bắn cung, vậy nên Liễu hầu lúc này vẫn còn ở Bác Vọng hiên.”

Vị Tam hoàng tử Lưu Hoành còn quá nhỏ, hiện giờ chỉ có Hoàng tử trưởng Lưu Mạch và Nhị hoàng tử Lưu Cứ đến Bác Vọng hiên học tập.

“Vậy sao?” Lưu Triệt suy nghĩ một thoáng rồi cũng không để ý “Vậy bảo cả hai hoàng tử cùng tới đây.”

“Dạ”, Dương Đắc Ý khom ngươi lui ra.

Lưu Triệt dẫn Hoắc Khứ Bệnh tới thao trường cưỡi ngựa bắn cung trong cung Vị Ương, Trường Tín hầu Liễu Duệ và hai vị hoàng tử đã chờ sẵn ở đó, ngoài ra còn có cả Công chúa Duyệt Trữ Lưu Sơ không rời xa ca ca lấy một bước. Lát sau, Trường Bình hầu Vệ Thanh cũng chạy tới. Hắn nhìn Liễu Duệ đứng giữa thao trường mỉm cười mà lòng bồi hồi bởi năm đó Liễu Duệ bắt đầu phất lên cũng chính từ thao trường cưỡi ngựa bắn cung này. Hắn nhìn hai đứa trẻ trạc tuổi nhau đứng trước Liễu Duệ, một đứa là cháu ngoại hắn, còn đứa kia… Hắn nheo mắt lại nhìn những vết tím bầm hằn lên trên người Lưu Mạch, không rõ là do bị người của cung Vị Ương ngược đãi hay là do Trần gia cố ý lấy hình dáng này xuất hiện trước mặt Thánh thượng nhằm đạt được một mục đích gì đó? Nhưng nếu là như vậy thì tại sao lại không thấy Công chúa Duyệt Trữ, với tính cách không hề biết kiêng nể, có dấu hiệu nổi giận hay bảo vệ? Nhìn kỹ lại thấy không đúng, người khác thì không nói làm gì, nhưng ngay đến Lưu Cứ cũng nhìn về phía ngươi anh cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt có vẻ kính sợ.

“Trọng Khanh đã tới rồi.” Lưu Triệt tỏ vẻ mặt như thường không hề biểu lộ một dấu hiệu gì, nói giọng đều đều, “Khứ Bệnh muốn khiêu chiến Trường Tín hầu, khanh là cậu thì thấy thế nào?”

“Khứ Bệnh trẻ người non dạ, không biết nặng nhẹ nhưng nghé con đâu biết sợ hổ chứ? Nếu Liễu tướng quân nguyện ý chỉ giáo cho một chút thì Trọng Khanh cảm kích khôn cùng.” Vệ Thanh chắp tay cười nói ôn hòa.

“Suốt ngày đánh đánh giết giết thì có ra gì đâu”, Lưu Sơ kéo tay ca ca, bĩu môi nói.

“Ái” Lưu Mạch co tay lại, Lưu Sơ lập tức buông ra và nói: “Ca ca đau à, để muội thổi cho.” Cô bé không quên lườm Liễu Duệ. Liễu Duệ trông thấy rõ ràng, bật cười nói, “Con trai bị đau một chút có là cái gì? Năm xưa ta tập luyện lăn lê bò toài còn bị thương nghiêm trọng hơn nhiều. Người khác thì không biết chứ chính mẫu thân và dì Lăng của cháu năm xưa cũng bị huấn luyện khổ cực hơn nhiều các cháu bây giờ.”

“Nói bậy!”, Lưu Sơ trừng mắt nhìn hắn, “Mẫu thân và dì Lăng trước kia có thân phận gì mà phải luyện cưỡi ngựa bắn cung chứ?”

“Thôi nào”, Lưu Mạch an ủi muội muội, “Không đau lắm đâu. Lúc trở về mẫu thân trông thấy sẽ rất đau lòng, muội không được đổ dầu vào lửa đấy.”

“Đau lòng thì sao, không phải là ngày mai mẫu thân sẽ lại bắt ca ca ra ngoài à?”

Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đưa mắt nhìn nhau, cùng hiểu rằng những vết bầm trên người Lưu Mạch đều là do luyện tập cưỡi ngựa bắn cung bị ngã mà có. Xem ra Liễu Duệ tuy là nghĩa huynh của Trần A Kiều, cháu ngoại lại có thân phận tôn quý nhưng cũng không quá thương xót. Thậm chí bản thân Trần A Kiều là mẫu thân nhưng cũng bỏ mặc đứa con cơ hồ là bùa bộ mạng của cả gia tộc họ Trần phải chịu khổ như vậy. Cũng may Lưu Mạch là một đứa trẻ có hiểu biết, nếu không chắc sẽ oán trách muốn chết. Hoắc Khứ Bệnh thở dài, thầm nén nỗi thất vọng mơ hồ đối với đứa em họ Lưu Cứ của mình. Lưu Cứ cũng được gia tộc họ Vệ coi là vận mệnh nhưng từ nhỏ đến lớn luôn được nuông chiều, được mẫu thân giữ rịt, nâng niu trong lòng bàn tay sợ té ngã. Nếu đứa trẻ như vậy sau này trở thành hoàng đế Đại Hán… Hắn lắc đầu dù sao cũng là em họ của mình nên cũng không thể thật sự hoàn toàn bỏ mặc được.

“Nhưng Công chúa Duyệt Trữ nói cũng có phần đúng.” Liễu Duệ ngẩng đầu nói, “Tranh đấu cá nhân chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, đối với quân nhân như chúng ta thì thật ra thắng cũng không đáng để huênh hoang.”

“Ừm”, Vệ Thanh gật đầu, “Liễu tướng quân nói cũng có lý, quân nhân có cái gì phải so đo chứ?”

“Hoàng thượng”, Liễu Duệ xoay người bái lạy nói, “Nếu Hoàng thượng cho phép thần sẽ đấu chiến thuật với Hoắc tiểu giáo úy có được không?”

“Các khanh đều có hứng thú, trẫm sẽ đứng bên xem cuộc chiến nhé.” Lưu Triệt khoanh tay, xoay người lại nói, “Khứ Bệnh, nếu khanh thắng thì lời hứa của trẫm vẫn có hiệu lực.”

Hoắc Khứ Bệnh nóng lòng muốn thử sức, bèn hỏi, “Phương pháp thi đấu như thế nào?”

Liễu Duệ mỉm cười, gọi một nội thị tới căn dặn mấy câu. Nội thị gật đầu chỉ lát sau đã bê một chiếc mâm đựng rất nhiều đất cát trở lại.

Lưu Sơ cúi xuống bên cạnh Liễu Duệ, le lưỡi trêu chọc, “Xấu mặt chưa. Liễu bá bá lớn thế rồi vẫn còn nghịch đất sao?”

Liễu Duệ trong phút chốc nổi xung lên muốn gõ cho cô bé một cái vào đầu nhưng thấy Lưu Triệt ánh mắt lấp lánh đang nhìn mình chằm chằm thì cuối cùng cũng kiềm chế lại. Liễu Duệ đắp đất cát trong mâm thành địa thế hành lang Hà Tây, chưa đắp xong đã nghe Hoắc Khứ Bệnh “ồ” lên một tiếng thì hiểu rằng Khứ Bệnh đã nhìn ra. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Khứ Bệnh hai mắt sáng ngời, nói, “Phương pháp này cũng hay, thoáng trông cũng biết là hành quân đánh giặc.”

Lưu Triệt và Vệ Thanh trong phút chốc cũng hiểu ra. Lưu Triệt nhìn về phía Liễu Duệ với ánh mắt đầy suy tư. Y liếc mắt nhìn ba con. Lưu Mạch đang nhìn sa bàn, khẽ mỉm cười như có thu hoạch còn Lưu Cứ và Lưu Sơ thì chỉ ngơ ngác nhìn nhau.

Liễu Duệ lấy vài lá cờ cắm xuống đánh dấu địa hình và binh lực của hai bên rồi giải thích, “Đây là bản đồ địa hình hành lang Hà Tây. Nếu cuộc chiến Hán Hung lại xảy ra thì trước tiên tất phải ở nơi này. Hoắc tiểu tướng quân, ta và ngươi chia làm hai bên, ngươi nắm quyền thống soái của Đại Hán, ta tạm giả làm quân đội Hung Nô, chúng ta diễn luyện một trận trên sa bàn.”

Hoắc Khứ Bệnh thốt lên một tiếng “Được”, rồi nhổ lá cờ của mình lên, đột nhiên từ Ô Sao Lĩnh tập kích hành lang Hà Tây. Liễu Duệ chia một vạn người ra chặn đường. Quân đội hai bên gặp nhau ở dưới chân núi Yên Chi.

“Nếu ta hành quân với tốc độ rất nhanh”, Hoắc Khứ Bệnh xoa xoa cằm nói, “thì hoàn toàn có thể tới đó trước khi Hung Nô kịp phản ứng.” Hắn chỉ vào Cao Lan ở cách núi Yên Chi hơn nghìn dặm, “Chuyện thắng hay bại trong ác chiến với Hung Nô phụ thuộc vào quân số, quân ta lại đông hơn nhiều.”

Liễu Duệ cười vang thưởng thức, quả nhiên là danh tướng thiên tài Hoắc Khứ Bệnh. Hắn nói “Chiến thuật người Hung Nô am hiểu chẳng qua là luồn sâu tập kích. Nếu quân Hán mạnh hơn bọn chúng ở điểm này thì lo gì Hung Nô không bị tiêu diệt.”

“Đúng thật là vậy” Hoắc Khứ Bệnh đáp xoay người lại bẩm, “Hoàng thượng, cuộc tỷ thí này giữa thần và Liễu tướng quân coi như là hòa thôi.”

“Tất nhiên là Hoắc phiêu kỵ thắng”, Liễu Duệ mỉm cười, “Làm sao Hung Nô có thể chống được Đại Hán chúng ta chứ?” Hắn nói hàm nghĩa sâu xa.

“Khứ Bệnh, chuyện trẫm đã đáp ứng cho khanh thì tất sẽ không nuốt lời.” Lưu Triệt nhìn Liễu Duệ nói, “Suy nghĩ của Liễu khanh về chiến tranh quả thật là không thể kể hết.”

“Đó chẳng qua là trách nhiệm của tiểu thần.” Liễu Duệ cúi đầu đáp.

Lưu Triệt quay sang nhìn hai đứa con trai của mình và hỏi, “Không biết công phu cưỡi ngựa bắn cung của hai vị hoàng tử như thế nào rồi?”

“Cứ điện hạ không phải là do vi thần đích thân dạy nên vi thần không dám nói bừa.” Liễu Duệ mỉm cười nói, “Về phần Mạch điện hạ”, hắn liếc mắt nhìn Lưu Mạch một cái rồi nói tiếp, “vi thần dám khẳng định là đã đạt yêu cầu rồi.”

“Liễu khanh muốn được ban thưởng gì không?”

“Việc này…”, Liễu Duệ lưỡng lự, “Những việc vi thần làm đều nằm trong bổn phận trách nhiệm nên không dám kể công. Nhưng Hoàng thượng đã nói vậy thì vi thần cũng cả gan cầu xin.” Hắn nói, “Vi thần và Đại tư nông Tang Hoằng Dương đại nhân, Trần nương nương và Trưởng công chúa Phi Nguyệt có tình cảm kết nghĩa anh em. Thần khẩn cầu Hoàng thượng chấp thuận cho thần và Tang đại nhân được đến Trường Môn yết kiến một lần.”

Một lúc lâu không nghe thấy Lưu Triệt đáp lời, Liễu Duệ khẽ liếc thì thấy vẻ mặt y cực kỳ âm trầm, đột nhiên y lên tiếng, “Trẫm tạm thời không hỏi đến tình nghĩa giữa các khanh ở bên ngoài, nhưng trẫm vẫn muốn biết…”, y nheo mắt, “Liễu Duệ, khanh thì không sao nhưng trẫm nhớ rằng Tang Hoằng Dương còn nhỏ hơn trẫm một tuổi thì làm sao có thể xưng huynh gọi muội với tỷ tỷ A Kiều của trẫm?”

Liễu Duệ ấp úng giờ mới phát hiện thấy chỗ sơ hở từ mình. Vì bọn họ đều coi A Kiều hiện tại là Hàn Nhạn hiện đại nên theo thói quen vẫn thường xem nàng là tiểu muội muội. Dù sao lúc xảy ra chuyện vào năm đó thì Hàn Nhạn Thanh và Quý Đan Tạp đều chỉ là những nữ sinh mới hai mươi tuổi, coi là những đứa trẻ lớn vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát. Tuy nhiên họ lại quên Trần A Kiều đã hai mươi tám tuổi. Hiện giờ sau khi trải qua bảy năm ở thế giới này, tuổi thực của Trần A Kiều đã là ba mươi lăm.

Hắn rùng mình, nghĩ rằng nếu nhắc tới số tuổi của A Kiều trước mặt nàng thì chắc nàng sẽ phát điên lên mất. Phụ nữ từ xưa đến nay đều giống nhau ở điểm này, chẳng thể nào chịu được việc mình đột nhiên bị mất đi tám năm đẹp nhất của đời người. Hơn nữa, nhìn nàng căn bản không giống người ở độ tuổi đó.

“Lúc Trần nương nương lưu lạc ở chốn dân gian, có lẽ vì sợ bị truy sát nên cũng không nói tuổi thật, hơn nữa nhìn dung nhan của Trần nương nương không thể đoán ra tuổi nên Tang Hoằng Dương mới ngộ nhận là nghĩa muội. Dù hôm nay biết rồi nhưng thói quen nhất thời chưa bỏ được. Bệ hạ đã nhắc nhở, vi thần trở về sẽ nói lại cho Tang Hoằng Dương biết để cư xử như tỷ đệ mới đúng”, hắn khom người bẩm, đang nghĩ tới bộ dạng Tang Hoằng Dương và Trần A Kiều gầm gừ, với nhau thì đã nghe Lưu Triệt cười phá lên, “Vào lúc này thì các khanh cũng không tìm thấy được nàng đâu.”

“Đa tạ Hoàng thượng.” Lúc Liễu Duệ khấu tạ, hoàn toàn không biết hiện giờ Trần A Kiều đã không còn ở trong cung Trường Môn mà đã xuất hành ra ngoài cùng với Lưu Lăng.

Phủ Mạt Lăng hầu.

Lúc phu nhân Kim Nga của Đan Dương hầu nghe thấy người hầu vào báo là Phi Nguyệt Trưởng công chúa Lưu Lăng trở về phủ thì nhíu mày vẻ kỳ lạ nhưng vẫn không giấu nổi vui mừng. Bản thân Kim Nga dù không có huyết thống hoàng gia nhưng ngoại tổ mẫu[1] lại là đương kim Vương thái hậu nên cũng xem là cháu ngoại gái của Hoàng thượng.

[1] Ngoại tổ mẫu: Bà ngoại.

Nói đến thân thế của nàng ta thì phải nói lại chuyện riêng tư của Vương thái hậu lúc còn trẻ.

Vương thái hậu trước khi tiến nhập phủ của Hoàng đế từng được gả cho một nhà họ Kim, vợ chồng hòa thuận, sinh ra một người con gái, sau này chính là Tu Thành quân. Đoạn ẩn tình được giấu giếm rất lâu cho đến khi Hán Vũ Đế lúc tuổi còn trẻ nghe được, đích thân ngự giá đi đón người tỷ tỷ khác cha của mình về. Lúc đó người tỷ tỷ này nghĩ sẽ khó giữ được mạng, vô cùng lo sợ. Sau khi trở về Trường An thì nhận phong Tu Thành quân, được Hoàng thượng đối xử tử tế. Thái hậu tự thấy mình mắc nợ nên cực kỳ yêu thương, thậm chí còn sủng ái Kim Nga, đứa cháu ngoại của mình hơn cả quận chúa của các chư hầu. Tuy nhiên cũng vì thế mà thân phận ba mẹ con, bà cháu họ lại rất khó xử. Thái hậu muốn cho con gái yêu tìm được một chỗ dựa nên không câu nệ lễ nghi vai vế gả cháu gái Kim Nga cho thái tử Lưu Thiên của nước Hoài Nam trước kia để lỡ có chuyện gì thì Hoài Nam vương còn có thể đủ sức bảo đảm cho cả nhà Tu Thành quân an khang.

Những việc này đều là lịch sử chân thật trước kia nhưng vì có Lưu Lăng tham dự mà ngoặt sang một hướng khác. Trong lịch sử, Hoài Nam vương Lưu An sợ Kim Nga là mật thám do Hoàng thượng và Thái hậu phái tới Hoài Nam nên bảo Lưu Thiên không được quá thân mật. Lưu Thiên tuân lời, chung sống ba tháng mà không chịu vào phòng. Kim Nga không chịu nổi nhục nhã, tự yêu cầu ra đi.

Lun Thiên, Lưu Lăng là anh em cùng mẹ, tình cảm rất tốt. Nói công bằng thì Lưu Thiên dù có tác phong nhu nhược, tính tình hà khắc nhưng với phong độ của con cháu chư hầu thì cũng có thể coi là một công tư tốt. Kim Nga vừa gặp đã xiêu lòng, lại có nàng em chồng Lưu Lăng đối xử thân thiện, ra sức làm cầu nối giữa hai bên nên dù Lưu Thiên đã có hai ngưòi thiếp trước khi thành thân với Kim Nga nhưng vợ chồng vẫn hòa thuận. Kim Nga cảm ân đức của Lưu Lăng nên quan hệ giữa hai người chị dâu em chồng này rất gắn bó.

Vào năm Nguyên Sóc thứ sáu, sau khi Giao Đông làm phản, bố chồng Lưu An xin từ bỏ phong hiệu Hoài Nam vương, Hoàng thượng cuối cùng đồng ý, cho Lưu An làm Mạt Lăng hầu, phu quân Lưu Thiên làm Đan Dương hầu, em trai Lưu Bất Hại ở cùng với cha tại phủ Mạt Lăng hầu, thánh ân nồng hậu. Tuy nhiên, Kim Nga bị mất địa vị vương phi Hoài Nam trong tương lai nên cũng oán thán một hồi khiến Vương thái hậu phải phái người tới khuyên giải thì mới nguôi ngoai. Dù sao nếu cuối cùng có một ngày vị cữu cữu làm hoàng đế đối địch với phu quân và bố chồng thì ở giữa nàng ta sẽ rất khó xác định lập trường. Huống chi có thể trở về Trường An, được thường xuyên gặp gỡ với mẫu thân và huynh đệ thì Kim Nga cũng cảm thấy được an ủi rồi.

Kim Nga mỉm cười ra ngoài nghênh đón, “Lăng muội muội vẫn còn nhớ về thăm nhà cơ đấy. Mấy ngày trước phu quân và công công nói chuyện với nhau có nhắc tới muội muội, nói muội muội quên chúng ta rồi.” Lưu Lăng nhìn một vòng trong phòng rồi lại quay lại cười tươi tắn. Theo hầu bên cạnh nàng chính là người thị nữ được sinh ra trong phủ, tên gọi là Di Khương và còn có một thiếu niên mặc đồ trắng. Tuy nói là thiếu niên nhưng làn da như tuyết, dung nhan như hoa, còn xâu cả lỗ tai, chắc là nữ nhân tuyệt sắc cải trang. Y phục của người này hết sức sang trọng, dĩ nhiên không phải người thường.

“Thì ra là đây chính là Nga Nhi à.” Cô gái nhìn qua đánh giá Kim Nga, “Nhã nhặn trầm tĩnh, dung nhan xinh đẹp, quả nhiên có phong thái của Thái hậu khi còn trẻ. Nhìn kỹ càng không giống là cháu ngoại của Thái hậu mà phải là cháu nội thì đúng hơn.”

Kim Nga đỏ bừng mặt, trong lòng tự dưng có cảm tình, dè dặt hỏi, “Vị này là?”

“Nga Nhi mặc dù chưa từng gặp ta nhưng chắc đã nghe qua.” Ánh mắt cô gái thoáng hiện vẻ xa vắng, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp “Ta tên là Trần A Kiều.”

“Thì ra là…”, Kim Nga kinh hãi nhưng đã kịp thời trấn tĩnh lại. Sau khi nàng ta gặp Hoàng thượng thì vẫn luôn gọi là cữu cữu như được dặn dò. Mẹ con nàng ta được đón về hoàng gia trong những năm Nguyên Sóc, Trần hoàng hậu đã bị phế nên nàng ta chưa từng gặp mặt A Kiều. Tuy nhiên làm sao Kim Nga lại có thể chưa từng nghe tích Kim ốc tàng Kiều được chứ? Khi còn bé, nàng ta ở cùng với mẫu thân thủ tiết, chứng kiến cảnh mẫu thân rơi lệ cả đêm, rõ ràng có người thân tôn quý nhất thiên hạ nhưng lại không thể công khai thừa nhận. Vào năm A Kiều bị phế, mẫu thân cũng rơi lệ, nói người cùng cảnh thì thương nhau, hai người đều giống nhau.

Thế nhưng về sau Hoàng thượng tự mình đến Kim gia đón ba mẹ con nàng ta về, lòng nàng ta liền nghiêng về cữu cữu mình, nghĩ chắc là cô gái này kiêu căng ngang ngược như trong lời đồn mới khiến cho cữu cữu mình không chịu được mà phải phế đi. Nàng ta cũng đã được gặp Vệ Tử Phu ngồi trên ngai vị hoàng hậu hôm nay, thấy đó là một cô gái xinh đẹp dịu dàng dễ mến, đối xử với mình như với người thân thiết bên cạnh.

“Nga Nhi đã là tỷ muội với Lăng Nhi nên chúng ta cũng không cần giữ lễ tiết, cứ gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi”, A Kiều lên tiếng khỏa lấp không khí lúng túng, tinh nghịch thè lưỡi, “Gọi như bình thường xem như ta già lắm rồi, thật không vui.”

“Nga Nhi không dám”, Kim Nga thi lễ, “Sao Trần nương nương lại xuất cung?”

“Lén chạy ra ngoài đấy chứ”, Lưu Lăng nháy mắt, làm bộ sợ hãi, “Tẩu tẩu, tẩu đừng tố cáo với vị cữu cữu hoàng đế kia của tẩu đấy nhé.” Nói xong không đợi Kim Nga lên tiếng đã hỏi tiếp, “Phụ thân và ca ca đâu?”

Đại tư nông Tang đại nhân mở tiệc lớn đón khách, phụ thân, tướng công và Bất Hại đều đi cả rồi.” Kim Nga trả lời “Chỉ có Thiến Nhi ở nhà với mẫu thân.”

Lưu Lăng nắm tay Trần A Kiều, “A Kiều tỷ tỷ theo muội đi gặp mẫu thân nào”, rồi không để Trần A Kiều kịp nói gì thêm đã kéo nàng vào trong. Kim Nga nhìn theo bóng lưng hai người hồi lâu vẫn không thể hiểu nổi. Nàng ta vốn đã nghe chuyện giữa cô em chồng và Trần A Kiều nhưng chỉ cười mà coi đó là chuyện đùa, lúc này tận mắt nhìn thấy hai người thân thiết đến mức chẳng cần giữ lễ tiết thì bất giác không thể tin nổi. Trong gia tộc đế vương còn có tình cảm chân thành này sao?

Trần A Kiều theo Lưu Lăng vào nội viện, đi qua cửa ngách thì thấy một dãy hành lang ngang dọc dẫn tới phòng chính. Các rường, các cột của phòng chính quả nhiên được chạm trổ tráng lệ, phía trên treo một tấm biển viết ba chữ “Lưu Hương cư”, nét bút như rồng bay phượng múa, lạc khoản phía dưới đề là Hoài Nam Lưu An. Trần A Kiều thở dài Lưu An dù có muôn vàn điều không phải nhưng luôn đối xử hết sức chu đáo với người vợ kết tóc xe tơ của mình. Quý tính của Đồ vương phi chẳng phải bắt đầu từ chữ “Hương” sao?

Đồ phu nhân của Mạt Lăng hầu đã có tuổi nhưng trông dáng ngồi phong thái thật thùy mị, khi mỉm cười thì khóe mắt hiện lên những nếp nhăn mảnh, cong cong dịu dàng. Ngồi phía dưới là một thiếu nữ mặc đồ xanh ngọc, trông giống Lưu Lăng nhưng không có vẻ cởi mở như nàng mà khép nép dịu dàng như những sợi tơ hồng.

Lưu Thiến trông thấy mấy người đi vào thì vội vàng đứng dậy cúi đầu chào, “Thiến Nhi tham kiến tẩu tẩu, Lăng tỷ tỷ.”

Đồ phu nhân ngồi tại chỗ, cất giọng hiền từ, “Thiến Nhi, ta đã nói với con nhiều lần là người một nhà thì không cần phải khách sáo như vậy.” Bà nhìn sang Lưu Lăng trách yêu, “Con còn biết về đây đấy… Trần nương nương.” Dường như lúc này bà mới nhìn thấy A Kiều, lên tiếng đúng lễ nghi. Đồ phu nhân là vương phi của Hoài Nam vương suốt bao nhiêu năm, vốn có xuất thân thế tộc nên tất nhiên là đã từng gặp Quận chúa Đường Ấp danh chấn Trường An năm xưa.

“Đồ phu nhân!” Trần A Kiều cười ý nhị, “Nhiều năm không gặp, phong thái phu nhân vẫn không khác trước.”

“Dù sao cũng già rồi.” Đồ phu nhân cười xòa, ánh mắt sắc sảo quét qua hai người, “Người trẻ tuổi tự có phúc của người trẻ tuổi, cho dù các ngươi nghĩ gì thì cũng đừng để bản thân phải hối hận về sau.”

“Mẫu thân!” Lưu Lăng dựa sát vào người mẫu thân, hờn dỗi, “Dù thế nào thì con vẫn là con gái ngoan của mẫu thân mà.”

Đồ phu nhân âu yếm khẽ vuốt ve mái tóc của Lưu Lăng.

“Phải rồi, Thiến Nhi!” Lưu Lăng đứng lên nói, thấy Lưu Thiến vội vàng đứng nghiêm thì mấy lần chau mày kín đáo, “Tỷ muội một nhà, không cần đa lễ. Tỷ trả lại nha đầu Di Khương cho muội. Tuổi muội cũng không còn ít nữa, cũng nên tìm một mối hôn sự ở thành Trường An đi.”

Kim Nga che miệng cười, “Muội còn nói Thiến Nhi nữa, bản thân muội chẳng cần gấp hơn sao? Nếu đã có người trong lòng còn không mau gả cho xong?”