Kim Ốc Hận

Quyển 3 - Chương 69: Bác Vọng nhìn sang Ngọc Đường xa




Long xa lăn bánh chạy chầm chậm về hướng cung Vị Ương. “Ca ca!” Cơn gió đầu hè thổi tấm rèm cửa trong chiếc long xa hoa lệ ấm áp lất phất bay lên. Lưu Sơ gặp lại ca ca cách biệt đã lâu nên vô cùng hân hoan, dụi đầu vào ngực Lưu Mạch nũng nịu hỏi, “Ca ca đi lâu như vậy có nhớ Tảo Tảo không?”

Lưu Mạch bật cười, “Dĩ nhiên là có rồi.”

Cậu lấy ra thanh chủy thủ, hào hứng, “Đây là quà mà ca ca đã hứa tặng cho muội.”

Lưu Sơ lần đầu tiên trông thấy thanh chủy thủ có hình dạng như vậy nên rất thích thú. “Đẹp quá!” Cô rút thanh chủy thủ ra khỏi vỏ, lưỡi chủy thủ sáng lóe, chạm vào lạnh toát. “Chuôi thanh chủy thủ này làm bằng gì vậy?”, cô tò mò hỏi.

“Nghe nói là ngà voi. Voi là một loài động vật cực lớn có cái mũi rất dài và có cả một cặp ngà cũng rất dài. Người Thân Độc nhổ chúng ra làm thành đồ trang sức.”

“Thế chẳng phải quá tàn nhẫn sao?” Lưu Sơ ra vẻ không đành lòng.

“Hừ”, Lưu Mạch giả vờ giận dữ, “Tảo Tảo không thích sao? Vậy thì trả lại cho ta đi.” Cậu làm bộ muốn đoạt lại, Lưu Sơ vội vàng giấu biến ra sau lưng. “Đừng, là của ca ca cho thì thứ gì muội cũng thích cả.”

“Ca ca đi sứ có chuyện gì thú vị không?”

“Tất nhiên là có rồi. Sứ đoàn đi lâu như vậy thì tất nhiên có rất nhiều chuyện để kể.”

“Vậy sao?” Lưu Sơ háo hức, “Chuyện thế nào?”

“Ví dụ như”, Lưu Mạch nói, “Ca ca nghe người trong sứ đoàn nói mấy năm trước bọn họ đi sứ Tây Vực, ở đó có một nước tên là Dạ Lang. Quốc vương Dạ Lang hỏi sứ thần, Dạ Lang so với Đại Hán thì nước nào lớn hơn?”

Lưu Sơ ngơ ngác hỏi, “Dạ Lang có lớn lắm không?”

“Chỉ bằng một huyện cỡ vừa của Đại Hán mà thôi”, Lưu Mạch nói, “Cho nên làm người phải biết đi nhiều nơi thì mới có thể mở rộng tầm mắt, không như ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung.”

“Ha ha, vậy nếu quốc vương Dạ Lang biết được sự thật chắc sẽ rất xấu hổ.”

Cung nhân hầu hạ bên ngoài long xa bất giác chú tâm nghe hai huynh muội tôn quý nhất Đại Hán ríu rít trò chuyện. Trong một khắc này, tất cả những gió mưa hiểm ác của cung đình đều không thể lan tới chiếc long xa.

“Tảo Tảo, có chuyện gì xảy ra lúc ca ca không ở Đại Hán không?”

“À, dĩ nhiên là có rồi”, Lưu Sơ nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, “Có hai chuyện, một vui một tang tóc, ca ca thích nghe chuyện nào trước?”

Lưu Mạch nói ngay, “Cứ nghe chuyện vui trước đi.”

“Ừ”, Lưu Sơ gật đầu, ánh mắt nhu hòa, “Vào mùa đông mà ca ca đi, dì Lăng mang thai nhưng dì ấy vẫn không muốn xuất giá, Mạt Lăng hầu và phu nhân lại không thể ép thế nên mãi đến đầu năm nay mới gả cho Đông Phương đại nhân. Chỉ mấy tháng nữa là chúng ta lại có thêm một tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội rồi.”

Lưu Mạch nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, mặt mày nhăn nhó, “Thế thì phải chúc mừng sư phụ với dì Lăng rồi, tuy nhiên đúng là không thể tán thành phương thức này.”

“Vậy”, cậu chần chừ một lát mới hỏi, “Chuyện tang tóc là gì?”

Lưu Sơ buồn bã cúi đầu, “Phu quân của sư phụ muội là Tư Mã Tương Như đại nhân đã qua đời đầu năm nay. Sư phụ vì muốn giữ đạo hiếu với chồng nên đã đưa linh cữu về đất Thục.” Cô mếu máo nắm lấy vạt áo Lưu Mạch, “Muội và Tế Quân không còn sư phụ nữa rồi.”

“Chuyện này cũng chẳng thể nào khác được. Muội nhớ sư phụ như vậy, nếu Tư Mã phu nhân biết thì sẽ cảm thấy được an ủi.” Lưu Mạch an ủi cô, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi tiếp, “Tế Quân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hình như là nhỏ hơn muội hai tuổi”, Lưu Sơ nhẩm tính một lát rồi mới đáp. “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì. Cô bé đó mệnh khổ nhưng dù sao vẫn là thuộc hoàng tộc họ Lưu. Tảo Tảo phải chăm sóc cô bé nhiều hơn đấy.”

Lưu Sơ bật cười, “Nga biểu tỷ yêu Tế Quân lắm. Chà, quan hệ bối phận nhà chúng ta cũng thật rắc rối.” Cô bất đắc dĩ nhíu mày.

“Tảo Tảo toàn nói chuyện nhà, có việc chính sự gì không?”

“Cái này”, Lưu Sơ lại nghiêng đầu rồi lắc lắc, “hình như không có.”

“Đủ rồi”, A Kiều cười âu yếm nhìn hai con thân mật, nói, “Tảo Tảo, ca ca của con đi đường vất vả, con đừng bám lấy để cho ca ca nghỉ ngơi chút đã. Đằng nào cũng trở về rồi, sau này tha hồ mà nói chuyện.”

Lưu Sơ khẽ gật đầu, “Con sơ ý quá. Ca ca nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa sẽ lại quấy rầy ca ca.”

Lưu Mạch bật cười. Đi suốt một chặng đường dài như vậy, cuối cùng cũng trở về với người thân nên cảm giác căng cứng như dây đàn dần dần được thả lỏng, tuy xe hơi lắc lư nhưng cậu rất nhanh chìm nào giấc ngủ, tâm hồn thanh thản. Long xa đi một mạch không nghỉ từ cửa nam Tư Mã tiến vào cung Vị Ương rồi tới điện Ngọc Đường. A Kiều dắt Lưu Sơ xuống xe rồi bảo khẽ, “Thành Liệt, ngươi cõng hoàng tử trưởng đến điện Thiên nghỉ ngơi đi. Chú ý đừng làm Hoàng tử thức giấc.”

“Nương nương”, viên thượng thừa mới được cất nhắc khẽ bẩm, “Hoàng tử trưởng đã đến tuổi trưởng thành, theo lệ không tiện nghỉ ở cung điện của phi tần.”

“Thượng thừa đại nhân”, A Kiều hơi nghiêm mặt, “Mạch Nhi là con ta lại vừa đi xa về, Thượng thừa đại nhân nể tình ta thương con mà để cho nó được nghỉ ngơi ở điện Ngọc Đường mấy hôm. Có lẽ, vài ngày nữa bệ hạ sẽ có ý chỉ bố trí cho Mạch Nhi rồi.”

Lưu Mạch dựa trên long xa, nghe thấy mấy câu nhẹ nhàng của mẫu thân, giả vờ vẫn ngủ say. Nếu tỉnh dậy thì theo lý sẽ phải từ biệt nhưng cậu lại muốn ở lại với mẫu thân vài hôm.

“Vậy”, Thượng thừa biết rõ, hiện giờ Trần nương nương là châu báu trong tay bệ hạ, chỉ cần chuyện nàng muốn không ảnh hưởng quá lớn thì đều nhất nhất thuận theo. Hoàng tử trưởng ở trong long xa lại rất có thể sắp được tiếp nhận vị trí thái tử nên càng phải nể mặt. Hắn liền lui một bước, nói, “Đã như thế thì nô tài không dám không tuân mệnh.”

A Kiều lại mỉm cười đáp, “Đa tạ Thượng thừa.”

Đã có người sớm báo hành tung hôm nay của Trần nương nương cho Lưu Triệt. Y ngồi trong điện Tuyên Thất nghe xong mãi một lúc lâu mới phất tay bảo người đó lui ra. “Mạch Nhi, con vẫn trở về được sao?”

Y nhủ thầm trong lòng, khóe miệng thoáng một nụ cười mơ hồ.

“Bệ hạ”, Ngũ Bị đứng bên dưới trông thấy vậy cũng yên lặng, cung kính bẩm, “Sứ thần Thân Độc đã sắp xếp thỏa đáng, bệ hạ định gặp lúc nào?”

Đế vương ngồi trên điện trầm mặc một lúc rồi lên tiếng, “Đối với sứ thần Thân Độc thì chỉ cần không lãnh đạm để bọn họ cho rằng Đại Hán xem nhẹ nhưng cũng không qua coi trọng khiến bọn họ tự cao tự đại là được rồi.”

Ngũ Bị cúi đầu, “Thần lĩnh hội.”

Lưu Triệt không mấy để tâm, “Mười ngày nữa thì truyền bọn họ vào điện Tuyên Thất gặp trẫm.”

“Tuân mệnh.”

“Những năm qua, Ngũ khanh đã tận lực đảm nhiệm chức điển khách. Bác Vọng hầu Trương Khiên cũng sắp trở về, ý trẫm muốn chuyển Ngũ khanh sang nhận chức Ngự sử đại phu và cho Trương Khiên tiếp nhận chức vụ của khanh.”

Phẩm cấp ngự sử đại phu xếp trên điển khách, việc này coi như lên chức. Trong lòng Ngũ Bị vui mừng nhưng không để lộ ra mặt, bình thản nói, “Thần Ngũ Bị khẩu tạ thánh ân.”

“Lui xuống đi.”

“Tuân mệnh!”

“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý nhìn quanh thấy trên điện không có ai liền tiến lên hỏi, “Hoàng tử trưởng đi xa lâu ngày mới về, bệ hạ có muốn tới điện Ngọc Đường thăm không?”

Lưu Triệt liếc hắn sắc lạnh, Dương Đắc Ý cảm thấy sởn gai ốc, bèn sợ hãi quỳ xuống, “Nô tài đi quá phận sự rồi.”

“Dương Đắc Ý”, Lưu Triệt nheo mắt, “Ngươi theo bên trẫm nhiều năm như vậy nên là người hiểu rõ tâm tư trẫm nhất. Nhưng trẫm cũng không cho phép có người nào suy đoán hành tung của trẫm.”

Dương Đắc Ý liên tục dập đầu, “Nô tài biết tội.”

Điện Tuyên Thất chính sự bề bộn, mãi đến lúc lên đèn mới xử lý xong. Lưu Triệt ra lệnh không dùng xa giá, đi thẳng đến điện Ngọc Đường. Y khoát tay các cung nhân của điện Ngọc Đường đang định hành lễ, vào đến điện Thiên thì nghe thấy giọng điềm đạm của A Kiều, “Mạch Nhi, con hãy nói thật cho mẫu thân biết, con thật sự không thích cô nương kia sao?”

“Mẫu thân”, Lưu Mạch đáp giọng thiểu não. Nghỉ ngơi được mấy canh giờ liền khiến cậu đã phục hồi tinh thần nhưng lúc này lại nghĩ thà rằng mình đang nghỉ ngơi, “Chẳng phải mẫu thân đã căn dặn là không cho phép con mang bất kỳ một cô gái Thân Độc nào về sao.”

“Mẫu thân có dặn vậy à?” A Kiều ra vẻ ngạc nhiên, “Nhưng kế hoạch cũng có biến hóa, nếu thật sự có chuyện như vậy thì cũng nên bàn bạc kỹ để sắp xếp.”

“Thật không?” Lưu Mạch có chút hiếu kỳ, “Nếu như”, cậu nhấn giọng, “nếu như con thật sự thích một cô gái Thân Độc thì mẫu thân làm thế nào?”

“Việc này”, giọng A Kiều dần trầm xuống, “không phải mẫu thân sẽ làm thế nào mà là Mạch Nhi phải như thế nào. Một người muốn giữ được một người khác thì tự mình phải cố gắng chứ không phải dựa vào người ngoài. Mạch Nhi thử tự hỏi xem bản thân mình đã nguyện nỗ lực bao nhiêu, hi sinh bao nhiêu vì cô gái đó.”

Lưu Mạch im lặng một hồi rồi lẩm bẩm, “Cũng may là con không có.”

A Kiều tinh quái nhìn con trai, truy hỏi, “Con hãy nói cho mẫu thân biết, cô nương Diễn Na đó rất thông minh, xinh đẹp lại kiên cường, sao con không thích cô ấy?”

“Mẫu thân hỏi chuyện này làm gì?”

“Mạch Nhi sắp trưởng thành rồi”, A Kiều nói, “Nếu không biết Mạch Nhi thích người con gái như thế nào thì sao mẫu thân chọn vợ cho con được?”

Lưu Mạch ra vẻ triết lý, “Thích là thích, không thích là không thích, còn cần lý do sao?”

“Mẫu thân không tin câu nói đó”, A Kiều mỉm cười, “Lấy đó làm cớ để qua mặt mẫu thân là không được. Thích hay không thích đều có lí do.”

Lưu Mạch bị bức đến đường cùng, đành nói, “Cô ấy không có mẫu thân tốt.”

“Con đã đi theo mẫu thân từ nhỏ, sau này lớn lên thì thấy hình như tất cả con gái trong thiên hạ đều kém mẫu thân. Dì Lăng cũng rất thông minh nhưng thiếu đi vẻ bình lặng của mẫu thân. Biểu tẩu cũng mỹ lệ nhưng lại không hiền hậu như mẫu thân.”

“Diễn Na có tính cách cương quyết cố chấp giống mẫu thân nhưng lại thể hiện quá mức chứ không giấu được như mẫu thân, vì thế Mạch Nhi không thích. Mẫu thân cũng không cần vội tìm vợ cho Mạch Nhi, vì tìm được thật sự rất khó khăn.”

“Nói vậy…”, A Kiều không khỏi ngạc nhiên, đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh quen thuộc ở bên ngoài điện. Nàng ngoảnh lại đứng dậy đi ra cửa, thấy đám cung nhân đều đang thất sắc nhìn theo bóng lưng đầy giận dữ của Lưu Triệt vừa khuất ở chỗ rẽ ở hành lang.

“Nương nương”, Lục Y lo sợ bước tới gần, “Lúc nãy bệ hạ vừa đến đã bảo mọi người lui xuống, đứng ngoài điện Thiên nghe một hồi thì sắc mặt liền trở nên rất khó coi rồi bỏ đi luôn.”

“Vậy à?” A Kiều trầm ngâm một lát, xem ra cuộc sống thoải mái trong cung Vị Ương đã mài mòn tính cảnh giác của mình đến nỗi không biết cả chuyện Lưu Triệt đứng ngoài điện.

“Mẫu thân”, Lưu Mạch đi ra, sắc mặt hơi tái đi, “Phụ hoàng…”, cậu do dự sửa lại, “ông ấy không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Nàng mỉm cười trấn an cậu nhưng lại thấy mình máy mắt, tâm trạng không yên.

Mấy ngày sau, điện Tuyên Thất truyền xuống tin tức, bệ hạ kiếm một cớ không đâu biếm truất Thượng thừa. Nhưng dù thế thì Hoàng tử trưởng vẫn không phải chuyển ra khỏi điện Ngọc Đường. Qua thêm một tuần, bệ hạ theo thỉnh cầu của triều thần lập Hoàng tử trưởng Lưu Mạch làm thái tử. Ngày thụ phong cũng là lúc cậu chuyển khỏi điện Ngọc Đường tới Bác Vọng làm Đông Cung thái tử. Thái tử vừa mới được lập, điện Tuyên Thất đã truyền ý chỉ của bệ hạ chuyển phần lớn chính vụ cho Thái tử xử lý để rèn luyện năng lực chính trị. Lưu Mạch công việc bề bộn đến mức không có cả thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói tới việc đến điện Ngọc Đường thăm mẫu thân. Nhưng xem cách cậu xử lý chính sự thì ngay cả Lưu Triệt cũng phải gật đầu tán dương. Lưu Mạch tuy còn đôi chút lúng túng non nớt nhưng rõ ràng đã có khí chất của bậc quân vương.

Đến thượng tuần tháng Bảy, chiêm sự mới được bổ nhiệm là Lý Dong trình lên điện Ngọc Đường danh sách các thiếu nữ chưa kết hôn của các gia đình quý tộc ở Trường An.

“Chuyện này là sao?” Trần A Kiều ngạc nhiên hỏi.

“Bệ hạ dặn rằng Thái tử điện hạ là người kế thừa ngôi báu của một nước, lại đã đến tuổi thành thân. Xin nương nương chọn một thiếu nữ hợp lý ở trong số này, việc còn lại đã được thu xếp xong”, Lý Dong rất mực cung kính bẩm báo.

Trần A Kiều đành nói, “Được rồi, ngươi lui xuống đi. Những chuyện còn lại, ta sẽ nói với bệ hạ.”

“Nương nương”, Lục Y vén rèm cửa đi vào, “Lý tiệp dư của điện Phi Sương và Hình khinh nga của điện Thừa Hoa tới bái kiến nương nương.”

Nàng nhíu mày, sắc mặt bất giác trầm xuống, “Để họ vào đi.”

Tấm rèm lại được vén lên, dung nhan của hai người phụ nữ vừa bước vào tuy không còn như hồi xuân sắc năm xưa nhưng vẻ nhu hòa, kiều diễm đều khiến người ta động lòng. Vừa nhìn thấy hai người, Trần A Kiều không tránh khỏi nỗi ai oán, tuổi trẻ của bọn họ đã trôi qua không trở lại.

“Trần nương nương”, Lý Chỉ ôn tồn cúi đầu, “Hoàng tử trưởng rốt cục đã nhận sắc phong làm thái tử. Xin chúc mừng nương nương.”

“Đa tạ Lý tiệp dư”, A Kiều đặt tay lên tờ danh sách, trong lòng cảm giác không yên.

“Đây là…?” Hình Nhược buột miệng hỏi, cặp mắt mỹ lệ ánh lên một tia tò mò.

“Khởi bẩm hai vị nương nương”, Lục Y cung kính bẩm, “Đây là danh sách những thiếu nữ có thể thành thân với Thái tử điện hạ mà bệ hạ sai người đưa tới.” Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy hai vị nương nương hơi xịu mặt xuống, trong lòng lấy làm đắc ý.

A Kiều không phủ nhận nhưng cũng không có ý nhắc nhở Lục Y, chỉ nói qua vài chuyện vô thưởng vô phạt. Một lát sau thì từ bên ngoài có tiếng nội thị loan báo, “Bệ hạ trở về.”

Lưu Triệt vào điện Ngọc Đường, trông thấy hai người Hình, Lý thì khá bất ngờ. Hai người khẽ cúi chào, miệng nói, “Tham kiến bệ hạ.” Lý Chỉ dù sao cũng còn nín nhịn được, chứ Hình Nhược thì đã rơm rớm mấy giọt nước mắt, dung nhan yêu kiều khiến ai trông thấy cũng phải thương xót.

“Thần thiếp cáo lui”, Lý Chỉ ở bên cạnh Hình Nhược quỳ gối, u oán nói. Nàng và Hình Nhược đứng lên lui ra khỏi điện Ngọc Đường rồi thẫn thờ than một tiếng, bệ hạ cũng không giữ lại.

“Lý tỷ tỷ”, Hình Nhược khẽ quay mặt thấm khô những giọt nước mắt, “Tỷ bảo bệ hạ thật sự không còn nhớ đến những ngày đã cùng chúng ta nữa ư?”

“Làm sao quên được?” Lý Chỉ mỉm cười nắm tay trấn an Hình Nhược, “Dung nhan tươi tắn như hoa lê ngậm sương mai thế này, bệ hạ muốn quên có thể quên được sao?”

Hình Nhược bật cười cay đắng, “Cứ tiếp tục thế này thì cũng già mất thôi.”

Hình Nhược tạm biệt Lý Chỉ, ánh mắt tối lại, “Muốn muội giơ đầu chịu báng ư? Lý tỷ tỷ, tỷ nghĩ muội sẽ không mưu cầu cho bản thân mình sao?”

“Mẫu phi”, từ phía sau có tiếng kêu sợ hãi vang lên khiến cho ánh mắt nàng ta trở lại ôn hòa ấm áp, nàng ta xoay người lại gọi, “Hoành Nhi!” Những năm này, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau ở trong cung Vị Ương nên đã nuôi dưỡng được tình cảm chân thành.

“Hoành Nhi, con cũng đã lớn rồi,” Hình Nhược nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Hoành, “Mẫu phi sẽ lập mưu tính kế cho con, ngày sau con đừng quên mẫu phi nhé.” Lưu Hoành mới vừa đầy mười tuổi biết điều gật đầu rồi rúc vào trong lòng Hình Nhược, trong một thoáng không ai thấy để lộ ra ánh mắt thâm trầm không thuộc về lứa tuổi này.

“Kiều Kiều đã lựa chọn được thiếu nữ hợp lý chưa ?” Trong điện Ngọc Đường, Lưu Triệt như chưa từng trông thấy hai người kia, vuốt ve mái tóc Trần A Kiều, dịu dàng hỏi,

“Thiếp cũng muốn nói chuyện với bệ hạ một chút về vấn đề này”, A Kiều giật tóc mình ra, xẵng giọng, “Đừng động vào tóc của thiếp, Mạch Nhi còn nhỏ quá.” Nàng không khỏi có chút lúng túng, “Mặc dù hôm đó thiếp có nói là chọn vợ cho nó nhưng đó chẳng qua là trêu chọc nó mà thôi. Cho dù là thật sự phải lấy vợ thì cũng nên để chính bản thân nó lựa chọn, vì dù sao đó mới là người chung sống với nó cả đời.”

Lưu Triệt nhớ lại chuyện hôm đó cũng cao giọng, “Trẫm năm xưa cũng có được lựa chọn cho mình đâu. Cứ để cho nó tự lựa chọn, nếu cả đời vẫn không tìm được ai thì chẳng lẽ cả đời nó sẽ không lập gia thất hay sao?”

“Bệ hạ nói vậy”, A Kiều không chịu thua, “là bệ hạ không hài lòng về A Kiều sao? Nếu như vậy thì người không cần đến điện Ngọc Đường nữa.”

“Đó là hai chuyện khác nhau”, Lưu Triệt cau mày, “Trẫm cảm thấy nó nên kết hôn rồi, để khỏi cứ bám lấy mẫu thân không chịu rời xa.”

Trần A Kiều tự hào là vẫn có thể đoán được một chút tâm sự của Lưu Triệt nhưng lúc này nghe vậy cũng không nhịn được cười, “Con gái thì tất nhiên là phụ thuộc vào cha mẹ. Khi còn bé thiếp cũng rất bám… phụ thân của mình.”

Sau này phụ thân càng ngày càng ít về nhà khiến mẫu thân như rửa mặt bằng nước mắt, mãi sau này nàng mới hiểu được mấu chốt trong đó. Nhưng phụ thân ở kiếp trước tuấn tú phong độ, thương nàng như châu báu, khi đó nàng thật sự cũng đã rất thương ông. Nàng dứt bỏ đoạn ký ức nhưng không phát hiện ánh mắt âm trầm của Lưu Triệt ở phía sau, “Ai bảo khi Mạch Nhi và Tảo Tảo còn bé thì nàng lại không ở bên cạnh bọn chúng.”

Lưu Triệt không thể hiểu nổi một điều. Thời gian qua, y cũng đã từng suy nghĩ nếu năm đó ở lầu Thanh Hoan, y nhận ra A Kiều rồi dẫn nàng trở về thì liệu sẽ có một kết quả khác hay không? Nhưng ngay cả chính y vào năm đó cũng thể xác định được, liệu rằng mình có thể tàn nhẫn ngoảnh mặt, hạ lệnh vĩnh viễn không để cho nàng xuất hiện trước mặt? Lúc đó triều đình bất ổn, ngoại thích thế lớn nên không cho phép có một hoàng tử thuộc về Trần gia xuất hiện ở triều đình.

Năm đó, cả hai người họ đều còn trẻ tuổi, nếu nhận lại nhau thì một lần nữa sẽ lặp lại cảnh đối lập như nước với lửa, có lẽ sẽ tồi tệ hơn, nào ngờ bỏ lỡ thoáng chốc đã bảy năm dài đằng đẵng. Đó là những năm tháng trẻ trung tươi đẹp nhất của cuộc đời. Nàng chập choạng chạy trốn khỏi chiếc lồng giam hoa lệ mà y dựng nên, biến thành một cánh chim phượng hoàng tắm lửa phục sinh, dần dần lột xác trở thành kiêu kỳ xinh đẹp dến như vậy, để khi gặp lại khiến y mê muội.

Đó cũng là khoảng thời gian từ khi Lưu Mạch và Lưu Sơ cất tiếng khóc chào đời cho đến lúc trưởng thành đã biết nói ngọt cười tươi. Một đôi con trai con gái xinh xắn ở cách xa y tận chân trời góc bể cứ thế trưởng thành, thông minh, lanh lợi mà y lại hoàn toàn không hay biết. Ánh mắt của y biến đổi phức tạp, cuối cùng y xuống nước, “Nếu như vậy thì tạm thời kéo dài một hai năm để xem thế nào đã.” Tiếc là tin tức Thái tử chọn phi đã làm kinh động cả đám hoàng thân quốc thích ở trong thành Trường An.

“Người cũng đừng làm cho nó cuống lên”, A Kiều cố giãy ra khi y đòi thân mật, gắng gượng nói nốt, “Thiếp đã bao ngày không được gặp nó rồi. Trái lại sang năm thì Trư Ấp sẽ hết hạn chịu tang, nên tính toán cho nó.”

Lưu Triệt hừ lạnh, cho dù thế nào thì người con gái trong lòng này cũng là của y mãi mãi. Y có thân mật với những người khác thì đã làm sao? Nàng vẫn là của y.

Ngày hôm sau, Lục Y hầu hạ A Kiều thức giấc, lên tiếng oán trách, “Vì sao nương nương lại để cho Hình khinh nga và Lý tiệp dư gặp bệ hạ chứ? Nếu bệ hạ nhớ lại bọn họ thì ….”

A Kiều cười nhạt, “Nếu chỉ thoáng gặp mặt một cái mà có thể nhớ lại thì họ không gặp nhau ở đây cũng có thể gặp nhau ở nơi khác.” Lưu Triệt mặc cho hai cô gái kia bỏ đi như vậy thì đã đủ để nói rằng con tim của y thật sự không rung động.

Lục Y cứng họng, “Thế cũng đúng. May là bệ hạ vẫn không động lòng. Tuy nhiên Hình khinh nga cũng không phải là vừa, nương nương cần phải cẩn thận đấy.”

A Kiều khẽ mím môi. Lục Y vẫn còn quá đơn giản, cho tới nay chỉ là kẻ giơ đầu chịu báng chứ chưa từng là người sau màn giật dây. Lý Chỉ đứng bên chưa bao giờ chịu ra mặt kia mới thực sự là ngòi nổ. Nếu Lưu Triệt nhớ đến người đẹp Hình Nhược thì coi như phá vỡ cục diện ân sủng riêng điện Ngọc Đường hôm nay. Làm sao có thể khiến bệ hạ không nhớ tới cô ta chứ? Cô ta đã sinh được một con trai một con gái.

Dù sao thì cô ta cũng sinh được một hoàng tử còn Hình Nhược ngoài việc xinh đẹp dưới gối thì chẳng có gì. Có được Tam hoàng tử là do ngày xưa bế từ chỗ Vương tiệp dư mà thôi.

“Vệ Tử Phu vừa chết mà những người đàn bà trong cung Vị Ương đã nổi dã tâm rồi”, nàng thở dài nói.

Nếu nói tranh đấu với Vệ Tử Phu là số mệnh nàng không né tránh thì việc nàng chỉ ở bên cạnh đế vương lại bị những nữ nhân không thù không oán này thù hận và tính kế là vì sao? Ai có thể tồn tại lâu như vậy trong cung Vị Ương là chốn lòng người phản trắc mà lại không có một chút tâm cơ?