Kim Phi Tích Bỉ

Chương 39: Hãm hại (1)




Yêu cầu của nàng cuối cùng vẫn là không có kết quả.

Mưa đêm đó cũng chỉ ngừng trong chốc lát.

Đợi đến khi họ trở về đến vương phủ, mưa lại trút xuống như thác. Trong lòng nàng vốn đã đoán trước hắn sẽ không đáp ứng, thực tế là hắn cũng chỉ nhíu mày, lúc sau càng không nói một lời.

Mấy ngày kế tiếp vẫn là những trận mưa triền miên không ngớt.

Trên đời này không có bức tường nào ngăn nổi gió, những lời đồn đại về nàng cùng Long Tiêu Đình cùng nhau xem kịch đèn chiếu đã lan ra khắp Thụy vương phủ, càng ngày càng nghiêm trọng, những lời đàm luận hết sức sinh động, thêm mắm thêm muối, nói không biết mệt.

Sau khi Sương Lan Nhi biết được sự tình, nàng chắc chắn Thu Khả Ngâm sẽ tìm đến nàng gây phiền toái. Chỉ là nàng không ngờ Thu Khả Ngâm lại đến nhanh như vậy.

Công khai hãm hại tiểu cung nữ Tiểu Tịch, đương nhiên mũi nhọn sẽ hướng về phía nàng.

Ngày hôm sau cửa phòng bị Quế ma ma mở toang, một loại không khí ẩm ướt tràn vào căn phòng.

Thu Khả Ngâm một thân trang sức lụa là, thanh tao mà trang nhã bước vào, nàng nói: “Lan nhi muội muội, từ trước đến nay ta đều mang bệnh, mọi việc trong vương phủ từ nhỏ đến lớn đều là Quế ma ma cùng Lạc công công thu xếp vất vả. Hiện giờ Lạc công công bận việc ngoại vụ, Quế ma ma mấy ngày gần đây lại phong thấp, thân thể không khỏe, hai người này ốc còn không mang nổi mình ốc, việc trong phủ khó tránh khỏi sẽ có sơ suất.” Nàng dừng lại trong chốc lát, sau đó thanh âm lạnh đi vào phần: “Trong phủ xảy ra chuyện, ta không thể ngồi yên mà không để ý đến.”

Sương Lan Nhi trong lòng có dự cảm không tốt nhưng vẫn không rõ chuyện gì xảy ra. Thu Khả Ngâm chưa bao giờ tới chỗ ở của nàng, càng không nói đến việc đem theo cả Lạc công công, Quế ma ma cùng một nhóm hạ nhân cùng tới.

Không biết rốt cục nàng đang phô trương thanh thế hay tới có mục đích gì.

Sương Lan Nhi bình tĩnh nói: “Không biết có chuyện gì lại làm phiền Vương phi phải tự mình tới đây, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Tiểu Tịch còn không mau pha trà mời khách quý.”

“Không cần.” Quế ma ma khinh miệt lườm Tiểu Tịch một cái: “Trà ngươi pha ta ngại bẩn. Chiêu Mặc, ngươi đi pha trà.”

Thình lình bị mắng làm Tiểu Tịch vô cùng tổn thương, nàng không nghĩ được gì hơn, cũng không dám nhiều lời, chỉ run rẩy đứng sang một bên, tay siết chặt chiếc khăn, trên mặt thoáng lộ ra thần sắc bất an.

Sau một khắc im lặng ngắn ngủi, Thu Khả Ngâm nâng ly trà Chiêu Mặc bưng đến, nhẹ nhàng thổi rồi nhấp một ngụm, mâu quang thản nhiên liếc về phía Lạc công công: “Lục soát.”

“Chậm đã.” Sương Lan Nhi đột nhiên đứng lên, nàng vươn tay ra ngăn Lạc công công, nói: “Nói cho ta biết lý do, tốt xấu gì ta cũng là chủ nhân của nơi này, các người nghĩ muốn lục soát là lục soát sao? Nếu thực sự các người muốn vậy thì cũng phải chờ Vương gia trở về tự mình hạ lệnh.”

Lạc công công có chút khó xử, hắn nhìn về phía Thu Khả Ngâm. Hiện tại thái độ của Vương gia đối với Lan phu nhân không rõ ràng, hắn cũng không dám đắc tội. Mà Vương phi lại… hắn cũng không biết làm sao.

Thu Khả Ngâm biết Sương Lan Nhi khó đối phó, không ngờ nàng còn lôi cả Long Tiêu Đình ra làm lá chắn, Thu Khả Ngâm hận muốn nghiến răng. Tiện nhân này, bất quá chỉ là cùng Vương gia đi ra ngoài mà thôi, vậy mà còn dám ngông nghênh nâng mình lên làm chủ nhân, lấy Vương gia để áp chế nàng. Rõ ràng chính là cười nhạo miệt thị nàng.

Nghĩ đến đây, Thu Khả Ngâm liền nghiêm mặt nói: “Việc trong vương phủ, bổn Vương phi có thể làm chủ, không cần làm phiền Vương gia. Lạc công công, ngươi còn chờ cái gì? Hay muốn Bổn vương phi mời quý phi nương nương đến?

“Tuân lệnh Vương phi.” Lạc công công nhẹ vuốt mồ hôi, không ngừng thưa dạ. Hắn quay ra phân phó vài tên hạ nhân: “Nhanh lục soát thật kỹ cho ta.”

Sương Lan Nhi còn muốn ngăn cản nhưng bị Đan Thanh chắn trước mặt.

Thu Khả Ngâm cười, đuôi lông mày nhếch lên đầy đắc ý: “Lan nhi muội muội, muội cứ yên tâm, nếu như không có bổn vương phi tự nhiên sẽ trả lại cho muội một cái công đạo, nếu như khiến cho muội muội khiếp sợ, bổn vương phi sẽ đích thân bồi thường cho muội được không.”

Lời nói của Thu Khả Ngâm làm Sương Lan Nhi cuối cùng cũng sáng tỏ, Thu Khả Ngâm luôn giữ cho mình một hình ảnh thật tốt đẹp, nếu như không có chứng cớ rõ ràng thì nàng ta tuyệt nhiên không dễ dàng gì đối phó với nàng. Mà nguyên nhân sâu xa của nó chắc hẳn chính là hôm nàng cùng Long Tiêu Đình đi xem kịch đèn chiếu, rốt cục chuyện này cũng chạm vào điểm yếu của nàng ta. Thu Khả Ngâm vội vã động thủ, chỉ sợ lần này tất cả không hẳn là nhằm vào nàng mà là đang cho nàng một lời cảnh cáo. Có lẽ mục tiêu đối phó của Thu Khả Ngâm lần này chính là người duy nhất trong Thụy Vương phủ luôn trung thành và tận tâm với nàng – Tiểu Tịch.

Sương Lan Nhi gắt gao cắn môi che dấu nội tâm đang khẩn trương, nàng trầm tĩnh ngồi xuống, giống như Thu Khả Ngâm, nàng cũng nâng ly trà lên nhấp từng ngụm mà mặt không đổi sắc. Nước trà nóng bỏng chảy xuống cổ họng, mồ hôi sau lưng nàng không ngừng chảy ròng ròng, gió thu thổi đến làm nàng lạnh đến rét run. Nàng nhất thời thanh tỉnh, lỗ chân lông giãn ra, nàng tự hỏi rốt cục phải ứng phó thế nào với cục diện này.

Nước trà còn chưa kịp lạnh Lạc công công cùng Quế ma ma đã đi tới, trong tay Lạc công công còn cầm theo một chiếc hộp bát giác còn Quế ma ma thì cầm một chiếc trâm cài hoa tuyết ngọc đen, trên mặt nàng tràn đầy nét cười hưng phấn đến quỷ dị: “Vương phi, đã tìm được rồi. Thật sự ở trong này!”

Thu Khả Ngâm liếc nhìn một chút rồi quay sang hướng Sương Lan Nhi nói: “Ta sợ Lan nhi muội muội nói ta bất công cho nên gọi cả bọn họ đến cùng chứng kiến.” Ngừng một chút Thu Khả Ngâm mới nói tiếp với thanh âm càng trầm thấp: “Lạc công công, người tới đây nói rõ xem đã có chuyện gì xảy ra.”

Lạc công công có chút run rẩy nhưng vẫn rất nhanh trần thuật lại sự việc: “ Hôm qua Đan Thanh báo lại Vương phi bị mất một chiếc trâm cài, chính là chiếc trâm Vương gia tặng cho Vương phi vào ngày đại hôn, Vương phi vẫn luôn giữ gìn nó, yêu thích không buông tay. Lão nô phái người đi tìm nhưng không thể tìm ra, lúc này mới nghĩ ra việc tra hỏi tất cả hạ nhân canh gác trong phủ, tất cả bọn họ đều nói cung nữ Tiểu Tịch trong viện của Lan phu nhân là khả nghi nhất.

Buổi chiều hôm đó nàng từng đi đến Khả viên đưa điểm tâm, nhưng vừa vặn lúc đó Vương Phi vẫn đang nghỉ trưa chưa về, nàng liền ở trong Khả viện đợi một lúc.”

Sương Lan Nhi liếc mắt nhìn chiếc trâm cài, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng: “Cho nên, Lạc công công cho là Tiểu Tịch đã lấy trộm nó? Bất quá chỉ là một chiếc trâm cài thôi, thật không rõ vì sao Tiểu Tịch là phải bỏ gần tìm xa, trong Túy viên này của ta chẳng phải ăn trộm sẽ càng dễ dàng hơn sao?”

“Việc này…” Lạc công công ngẩn người, lại nói: “Việc này…, có thể là nàng nhất thời thời nảy lòng tham, nghĩ sẽ không có người biết được. Kỳ thật điều lão nô thấy khó hiểu nhất là vì sao Tiểu Tịch lại đưa điểm tâm đến Khả viên?”

“Ha ha, sợ là việc ăn trộm chiếc trâm chỉ là việc nhỏ, quan trọng là sau lưng có người xui khiến. Lát nữa ta sẽ kiểm tra lại kỹ lưỡng xem trong điểm tâm đó có chất gì hay không, nếu là muốn hại Vương phi, lão nương nhất định không tha.”

Quế ma ma nói bóng nói gió, hung tợn trừng mắt nhìn Sương Lan Nhi một cái.

Lúc này Tiểu Tịch bỗng “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, khóc lớn nói: “Phu nhân, nô tỳ chính là… Tặng điểm tâm chính là nghĩ muốn thay phu nhân lấy lòng Vương phi. Nô tỳ nghe được Vương phi thích nhất là ăn đậu đỏ tùng cao trong dân gian, mà loại điểm tâm này hiện giờ rất ít người có thể làm được, vừa hay nô tỳ lại biết làm, lúc này mới dùng tay nghề từ quê nhà làm một chút đưa đi tặng… Nô tỳ tuyệt đối không có ăn trộm đồ vật gì hết… Phu nhân…”

“Tiểu Tịch…” Sương Lan Nhi có chút xúc động, thì ra là Tiểu Tịch sợ ngày sau Thu Khả Ngâm bất mãn với nàng, mà bản thân nàng lại không chịu hạ thấp mình, lúc này Tiểu Tịch liền thay nàng đi lấy lòng Thu Khả Ngâm, nào biết được lại rước họa vào thân.

“Câm mồm!” Quế ma ma quát một tiếng, mặt của nàng hung dữ như quỷ khiến Tiểu Tịch sợ đến mức câm nín: “Hiện giờ tang chứng vật chứng ngươi còn muốn cãi. Vương phi là vì công bằng cho nên mới để cho Lạc công công đích thân ra mặt lục soát. Ngươi còn cái gì để nói? Vương phi, ăn trộm trong vương phủ là việc tối kỵ, nhất định phải nghiêm trị! Con tiện tỳ này mạnh miệng, trước hết cứ vả năm mươi chiếc như thế nào?”

Thu Khả Ngâm chớp mắt, môi dừng trên ly trà đã lạnh, khẽ gật đầu.

Quế ma ma cười một tiếng rồi rút trong tay áo một chiếc thước mộc sớm đã chuẩn bị từ trước, hướng môi và hàm dưới của Tiểu Tịch mà đánh. Thước mộc đánh đương nhiên đau hơn là vả miệng, mới một chút Tiểu Tịch đã đau đến thắt lưng rạp xuống, một chiếc lại một chiếc hạ xuống, trong miệng nàng máu tươi không ngừng chảy ra.

Mỗi một đòn rơi xuống trên người Tiểu Tịch kỳ thật cũng chính là đánh vào nội tâm của Sương Lan Nhi. Các nàng đây là đang cảnh cáo nàng, muốn cùng nàng đối nghịch đến tận cùng, tất cả những người xung quanh nàng sẽ đều bị liên lụy.

Nàng đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Lạc công công có phải chỉ là qua loa xem xét? Nếu là có người cố ý hãm hại Tiểu Tịch thì thế nào? Các người làm vậy chẳng phải là đang vu oan giá họa cho Tiểu Tịch sao? Lạc công công, ta không phục, mời các người xét xử lại cẩn thận, tất cả chứng cớ để ta tự mình xem. Nếu là người của ta làm chuyện đó ta sẽ tự mình giải quyết.”

Quế ma ma châm chọc nhìn Sương Lan Nhi, nàng cười lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý đến Sương Lan Nhi, thước mộc trên tay lại nâng lên: “Tiện tì ngươi còn mạnh miệng không chịu thừa nhận.”

Tiểu Tịch đau đến ngay cả khóc cũng không dám, nàng suy sụp nói: “Không cần, không cần…”

Phải nhẫn, nhưng rồi cũng không thể nhẫn. Sương Lan Nhi sải bước tiến đến muốn đoạt lấy chiếc thước mộc trong tay Quế ma ma.

Quế ma ma cực kỳ hung ác, muốn nhân cơ hội Sương Lan Nhi bước đến dùng thước bổ xuống đầu nàng một cái thật mạnh. Lúc sắp thực hiện được nàng chợt thấy cổ tay đau đớn, ngay sau đó trời đất như xoay chuyển, cả người bị một lực mạnh mẽ quăng ra ngoài.

“Lão điêu nô ngoan độc, là ai cho phép ngươi tại nơi này sử dụng tư hình?”

Người đến lạnh lùng nghiêm nghị nói, quả nhiên là uy phong bát diện.

Thu Khả Ngâm ngẩn ra, tay run lên, ly trà lập tức rơi xuống.

Sương Lan Nhi nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn, người nọ nàng đã từng gặp qua một lần, mi dài, dáng người chững chạc, đôi mắt lợi hại như chim ưng. Nàng còn nhớ rõ tên hắn – Thu Đình Lan.