Kim Phong Ngọc Lộ

Chương 14




Biến cố này đến vô cùng đột ngột, Từ công tử ngồi vào kiệu hồi phủ, đoàn người rời khỏi kinh thành Bắc hạng chưa tới năm dặm thì có thích khách tập kích. Tới hai mươi mấy tên, tất cả đều là người man di tinh thông võ nghệ, đáng chết nhất là đám người này còn thiện dùng độc. Hộ vệ bên cạnh Từ Bảo Chương tuy rằng lợi hại nhưng vẫn không phòng được kẻ đâm sau lưng, lúc đám người kia tấn công cũng đồng thời tung ra khói độc. Những hộ vệ này tránh không kịp, hút phải khói mê xong tứ chi liền vô lực, không phát huy hết mười phần công phu thường ngày.

Loại khói mê này người tập võ còn không ngăn được, huống chi là người không có nội lực như Từ Bảo Chương. Lúc những thích khách khác xử lý hộ vệ, tên đầu lĩnh liền đá văng cửa kiệu, túm lấy thiếu niên đang mê mê man man lôi ra ngoài. Gã vác Từ Bảo Chương lên vai, vừa mới bước được một bước bỗng nhiên có một bóng đen xổ ra, ôm lấy tên thích khách, “Thả ra… thiếu gia…”

Mê Hồ cố sức lôi kéo thích khách, gã cười lạnh, một cước đã tiểu nô ngã lăn ra chỗ khác. Mê Hồ lăn hai vòng, dựa vào ý chí chống đỡ kiên cường mà ôm chặt lấy chân tên kia.

“Nếu ngươi muốn chết, vậy ta liền tiễn ngươi một đoạn đường!” Thích khách vung cương đao lên, mắt thấy tiểu Mê Hồ sắp đi đời nhà ma, lại có một viên đá bắn tới trúng ngay cổ tay giơ cao, lập tức một người chạy đến ngăn cản bọn họ bắt người.

Người này xé ống tay áo che miệng mũi lại, nhờ vậy mới không hút phải quá nhiều khói mê. Thân thủ của hắn cực kỳ tuyệt vời, cho dù nhân số đám thích khách đông đảo, nhưng cộng với hộ vệ Từ gia cũng có thể chống đỡ nhất thời. Đầu lĩnh đám thích khách không muốn dây dưa thêm, rút lui đầu tiên. Người đến phát hiện ý đồ của gã, biến đổi chiêu số chém giết vài quân tốt chặn đường trước mặt, quát lên một tiếng oai hùng, đề khí đuổi theo tên đầu lĩnh kia.

Lại nhìn đôi con ngươi lạnh lùng giá rét của người đó, chiêu nào chiêu nấy lôi đình tất sát, chính là Ngụy vương Lý Vân Tễ.

Thì ra, từ lúc thiếu niên rời Từ phủ đến kinh thành Bắc hạng, Ngụy vương đã lặng yên đi theo sau y. Đương nhiên lúc thân ảnh thiếu niên tịch mịch đứng trên cầu Cẩm Tú, Lý Vân Tễ cũng đang đứng trong bể người cách đó không xa lẳng lặng nhìn y. Ồn ào náo nhiệt chung quanh chẳng có quan hệ gì với Lý Vân Tễ, hắn chỉ trầm mặc theo sau Từ Bảo Chương cả một đường, hắn cứ nghĩ điều đó đã đủ làm mình thỏa mãn, không ngờ tạp niệm vẫn cứ nảy sinh, gần như tham vọng —

Hắn là nhất đẳng thân vương, có công trạng thực sự, hắn có thể đường đường chính chính tiến cung, dù là cưỡng cầu cũng phải khiến đương kim Hoàng thượng ban thưởng một đạo thánh chỉ, cứ cho rằng Từ gia không chịu — không chịu thì sao, bị người khác âm thầm chế nhạo thì sao, chỉ cần Viên Viên nguyện ý…

Lý Vân Tễ giật mình nghĩ lại — lỡ như, Viên Viên cũng không tình nguyện gả cho hắn?

Người Từ Bảo Chương tôn kính ngưỡng mộ là Ngụy huynh, là cái tên Ngụy Thập Cửu không biết nói chuyện, cứu y lúc hiểm nguy, chứ không phải Ngụy vương Lý Vân Tễ miệng đầy lời dối trá, tới cả chân tướng cũng không dám thổ lộ.

Lòng Lý Vân Tễ hỗn loạn, chỉ hận không thể cứ vậy mà đi lên nói cho y biết sự thực, sợ sẽ bị thiếu niên vô tình từ chối giống đêm hôm đó, cứ vậy mà tích tụ trong lòng, khí huyết cuồn cuộn. Lý Vân Tễ biết bản thân hắn là một người cố chấp. Thật tâm mà nói, hắn sống gần ba mươi năm, chưa bao giờ u mê thứ gì. Không ngờ, một lần vào kinh bèo nước gặp nhau, lại lưu lại chấp niệm cả đời ở nơi này.

Mãi đến tận khi, chiếc đèn Khổng Minh kia từ từ bay lên bầu trời đêm.

Lúc nhìn thấy ba chữ nọ, Lý Vân Tễ giống như bị hút chặt vào, nói đúng hơn, là một loại vừa như vui sướng, vừa như chua xót, nhiều hơn nữa là sự hối hận và đau đớn không có cách nào khắc chế.

Xin lỗi. Là ta lừa ngươi.

Xin lỗi. Vẫn luôn không chịu nói cho ngươi, rốt cuộc ta là ai.

Xin lỗi.

Chung quy Lý Vân Tễ vẫn không bước đến gặp thiếu niên, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, ý nghĩ của “Ngụy Thập Cửu” đối với Từ Bảo Chương, ít nhất là đêm nay, hắn ích kỷ hy vọng rằng Ngụy huynh có thể tồn tại trong lòng thiếu niên hồn nhiên kia, cho dù chỉ là thêm một đêm, một giờ, hay chỉ một khắc, một nháy mắt thôi cũng tốt.

Nhưng mà Lý Vân Tễ lại không dự liệu được, đám thích khách kia lại gan to bằng trời, không để ý đến tầng tầng hộ vệ bên người Từ công tử, dự định xuống tay đánh một trận. Nếu Lý Vân Tễ không phái người theo dõi trong bóng tối, có lẽ cũng sẽ không biết được Từ Bảo Chương gặp nạn, lúc này mới vội vội vàng vàng đánh tới cứu người.

Lý Vân Tễ không quan tâm tới thương thế lúc trước, ngông cuồng động khí, cứng rắn so chiêu với thích khách kia. Hắn nhận ra sát thủ này chính là kẻ tập kích hắn ở giáo phường ty đêm đó, gã kia đương nhiên cũng nhận ra hắn, không những không giận mà còn cười nói, “Lý Vân Tễ, ngươi đến cũng vừa vặn, đỡ cho ta phải nhọc công đi giết ngươi, để mạng lại!”

Thích khách giơ cao loan đao dị tộc, loại đao này thân đao không nặng, dùng vừa nhanh vừa chuẩn, giống như nhuyễn tiên. Lý Vân Tễ biết tên man di này chiêu nào chiêu nấy đều nham hiểm, đối phương lại am hiểu kỹ điểm yếu của Lý Vân Tễ, chuyên môn tấn công uy hiếp. Chân trái Lý Vân Tễ có tật, thường xuyên không phản ứng kịp, thêm vào đó tên kia còn mang theo Từ Bảo Chương, mỗi lần Lý Vân Tễ ra tay lại hơn một phần kiêng kỵ. Nhưng mục đích hàng đầu của Lý Vân Tễ không phải là bắt lấy thích khách, mà là cứu thiếu niên, mấy lần ra chiêu đều muốn đoạt người. Thích khách kia mang theo Từ Bảo Chương nghiêng người né một chút, lưỡi dao đánh tới như rắn độc, Lý Vân Tễ nhanh chóng nhặt lấy binh khí trên mặt đất chống đỡ lại loan đao.

Lúc này liền có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, có lẽ cứu binh đã sắp tới.

Tên đầu lĩnh biết phe mình bất lợi, không muốn dây dưa thêm nữa, kề đao lên mạch máu nơi cổ thiếu niên, “Còn tới nữa, ta liền giết y trước!”

Con tin trong tay, người khác không dám động thủ tùy tiện. Đầu lĩnh thích khách liền tùy cơ ứng biến, để cho những tên còn lại ngăn cản truy binh, còn mình thì đề khí nhảy lên tường.

“Viên Viên!” Lý Vân Tễ giải quyết xong vài tên thích khách ngáng chân trước mặt, cũng đề khí đuổi theo.

Trấn Bình hầu và thống lĩnh Cấm vệ quân cưỡi ngựa chạy tới, một hộ vệ vội vàng tiến lại, báo rằng thiếu gia bị kẻ xấu bắt đi. Trấn Bình hầu xanh mặt, hạ lệnh, “Lưu lại một vài người sống, tháo cằm ra, thích khách mang theo Viên Nhi chạy chưa xa lắm, những người khác theo ta lục soát!” Tháo cằm, là để tránh những kẻ này cắn lưỡi hoặc là nuốt thuốc độc.

Lại nói về Lý Vân Tễ đang đuổi theo thích khách, tuy hắn đi đứng bất lợi, nhưng dù sao thích khách cũng vác theo thiếu niên, trên người lại bị thương, chạy một lát vẫn bị Lý Vân Tễ truy đuổi phía sau.

Hai người so chiêu trong hẻm nhỏ, bàn về chiến đấu, rốt cuộc gã này cũng không phải đối thủ của Lý Vân Tễ, cuối cùng bị bức lui mấy trượng. Gã liền ghìm lấy cổ Từ Bảo Chương, uy hiếp nói, “Ngươi lại tới một bước, ta sẽ lập tức tháo một cánh tay của tên tiểu tử này!”

Lúc này Từ Bảo Chương đã có chút tỉnh táo, mặc dù đầu óc vẫn còn nặng nề, có điều trước mắt đã từ từ rõ ràng hơn. Y vừa giãy giụa, thích khách kia liền siết chặt thêm, “Đừng nhúc nhích!” Thiếu niên bị đau, ưm một tiếng giống như khảm một đao lên người Lý Vân Tễ. Hắn chỉ sợ trong tình thế cấp bách tên sát thủ này sẽ tổn thương Từ Bảo Chương, miệng ngậm một búng máu, nói, “Ngươi, ngươi thả, thả y… Bắt, bắt, bắt ta…”

Nghe Lý Vân Tễ lắp ba lắp bắp, thích khách kia không biết hắn có khẩu tật, đắc ý cười nhạo nói, “Không ngờ Vương gia lại coi trọng tiểu công tử Từ gia này như vậy, sớm biết thế chúng ta hà tất gì phí công sức, trực tiếp ra tay với y liền có thể một mũi tên hạ hai con chim!”

Mục đích của đám người này quả thật là vì báo thù mối hận diệt tộc năm đó, nhưng bọn họ lại muốn bắt Từ Bảo Chương để áp chế Trấn Bình hầu, Lý Vân Tễ thầm nghĩ trong đám thích khách còn trộn lẫn vài người Ô Hư, chỉ sợ đám man di này này cấu kết với Ô Hư Hãn vương, muốn dùng Từ Bảo Chương đổi lấy đầu Trần Bình hầu.

Lúc hai người đối đầu, Từ Bảo Chương cũng dần tỉnh táo lại. Y chỉ nghe bên tai vang lên tiếng ong ong, một câu cũng không rõ, tuy nhiên vẫn thăm dò được mục đích của tên thích khách này, thì ra gã nhiều lần tới cửa là vì muốn bắt mình uy hiếp phụ thân.

“Đã vậy, nếu như ngươi tự sát trước mặt ta, an ủi những tộc nhân của ta đã chết đi, ngược lại ta có thể suy nghĩ một chút, không động tới viên bảo bối này của ngươi, sao hả?” Lúc nói chuyện gã còn cố y xoa xoa bàn tay vào khuôn mặt thiếu niên. Lý Vân Tễ nhất thời muốn toạc cả mí mắt, trong lòng không chỉ muốn giết kẻ này, còn hận không thể dùng cực hình ngũ mã phanh thây lên người hắn. Có điều dù sao thiếu niên cũng đang nằm trong tay kẻ thù, Lý Vân Tễ tiến thoái lưỡng nan, trong lúc giằng co không xong, Từ Bảo Chương bỗng nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn về một hướng khác mà hét lên, “Phụ thân!”

Thích khách đột ngột nhìn theo về hướng kia, lúc này tay hơi buông lỏng, Từ Bảo Chương cũng không quan tâm nhiều, hao hết sức bình sinh mà tàn nhẫn duỗi chân đá một phát. Dù sao thiếu niên cũng không phải tiểu thư khuê các tay trói gà không chặt, coi như chỉ có chút công phu mèo quào thì nói cho cùng cũng đã từng luyện qua. Y trực tiếp đập đầu vào cằm tên thích khách, đối phương đau đến mức đánh rơi cả loan đao, đầu óc Từ Bảo Chương cũng choáng váng mà lảo đảo lui lại mấy bước.

Lý Vân Tễ bắt được cơ hội tốt, liền dùng mười phần công lực tấn công thích khách, lần này gã rơi xuống thế hạ phong trong nháy mắt, liên tục thối lui. Trong lòng gã biết hôm nay trốn không thoát nên lập tức muốn kéo theo cái đệm lưng, thêm vào đó còn cực hận Từ Bảo Chương làm hỏng chuyện tốt của mình, lúc bị Lý Vân Tễ chém một đao vào cánh tay, gã liền rút dao đánh úp về phía Từ Bảo Chương.

Thiếu niên thấy loan đao đột nhiên bổ tới, suýt chút nữa đã tránh không kịp, chợt nghe “vụt” một tiếng, Từ Bảo Chương bị ôm vào lồng ngực, trong nháy mắt, mùi thơm quen thuộc thoáng ùa vào cánh mũi.

Lý Vân Tễ chặn lại đao trong tay thích khách, mạnh mẽ đánh văng gã một trượng, sau đó trở đao chém thẳng vào huyệt khí hải* của gã. Khí hải trúng đòn, máu tươi văng tung tóe, tên thích khách kia thối lui, cuối cùng trừng to mắt ngã xuống mặt đất.

* 气海 – khí hải: là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người, nằm dưới rốn 1,5 tấc. Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan điền.

Lý Vân Tễ bước tới tháo tấm vải đen che mặt gã ra. Ai ngờ thích khách này thân là nam tử, ngũ quan lại vô cùng diễm lệ. Lý Vân Tễ suy ngẫm một phen, nhớ ra người này đúng là đầu bảng từng thấy ở giáo phường ty — Liễu Y Y.

Ôi chao, Liễu Y Y không phải nữ nhân ư? Lúc nào đã biến thành nam nhân rồi?

Dù sao Lý Vân Tễ cũng có kiến thức rộng rãi, hắn biết man tộc có không ít dị sĩ, có thể dùng thuốc tạm thời thay đổi dây thanh quản. Lúc quan phủ truy nã chỉ bắt nam tử, thích khách dùng thân phận nữ tử ẩn nấp trong giáo phường ty, nhờ vậy mới tránh thoát khỏi đuổi bắt. Nhưng mà gã vẫn cứ nóng ruột quá mức, lại đụng phải tên Trình Giảo Kim khó chơi là Lý Vân Tễ đây, cứ thế sắp thành lại bại.

Lúc Từ Bảo Chương tỉnh táo lại, phát hiện mình nằm gối trên đùi một nam nhân. Bọn họ dường như đang ở trong một phòng trọ, căn phòng không thắp đèn, chỉ có một tia sáng chiếu vào xuyên qua cửa sổ.

Thấy thiếu niên bình yên tỉnh lại, nam nhân liền muốn đứng dậy đi ra ngoài. Từ Bảo Chương nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay hắn, vừa muốn mở miệng đã thấy đầu tê rần. “Ôi…” Thiếu niên gào lên một tiếng đau đớn, nam nhân lập tức bất động, tia sáng từ cửa sổ chiếu vào rọi soi ánh mắt giãy giụa của hắn. Rốt cuộc hắn vẫn không nỡ bỏ lại Từ Bảo Chương, quay đầu hỏi, “Đau…?”

Thanh âm kia cực kỳ khàn, nói chuyện từng chữ một. Từ Bảo Chương không biết làm sao, bỗng dưng viền mắt nóng lên, ủy khuất đáp, “Đau…”

Lý Vân Tễ chỉ cảm thấy lòng nhói đau, không khỏi cúi người nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên. Từ Bảo Chương hít mũi một cái, nhỏ giọng hỏi, “Ngụy huynh, trên đầu ta… có phải sưng lên một cục rồi không?”

Còn không phải? Lý Vân Tễ thấy buồn cười, có điều nhớ lại thiếu niên mới rồi xằng bậy như vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Từ Bảo Chương ngoan ngoãn để cho hắn xoa nhẹ nửa ngày, sau đó, liền thấy thiếu niên trong lòng ngực ngẩng đầu lên. Ánh sáng tối tăm, chỉ có thể nhờ vào ánh trăng mông lung mà nhìn thấy chút đường nét mơ hồ. Hai người chăm chú nhìn nhau một lúc lâu, thiếu niên bỗng nhiên nở nụ cười, đối với Lý Vân Tễ mà nói, hai lúm đồng tiền kia giống như hồi sinh khắp nơi vạn vật thức tỉnh, cho dù phía trước có bao nhiêu mờ mịt trở ngại, phảng phất đều không đáng nhắc tới.

“Ngụy huynh, ngươi lại vừa cứu ta lần nữa.” Từ Bảo Chương thành khẩn nói.

Lý Vân Tễ nghe thấy, tuy trong mắt có ý cười, nhưng cũng có thêm vài phần đắng chát — rốt cuộc hắn nên nói với Từ Bảo Chương làm sao, hắn không muốn làm ân nhân của y, cũng không muốn làm huynh trưởng của y, hắn là muốn…

“Cha ta nói, chúng ta làm người không thể vong ân phụ nghĩa. Ngụy huynh, ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy, Viên Nhi thật sự không biết nên báo đáp ngươi thế nào, cho nên…” Tiếng “cho nên” này của Từ Bảo Chương kéo đặc biệt dài, Lý Vân Tễ không biết thiếu niên đang bán cái nút gì, thật ra Từ Bảo Chương tuy khuôn mặt hồng hồng, nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghiêm nghị như cũ, nói đến mạch lạc rõ ràng — ấy vậy mà y lại kể về cố sự nông phu cứu tiên hạc, tiên hạc hóa thành nữ tử báo ân.

Lý Vân Tễ nghe được phân nửa đã hiểu rõ vì sao thiếu niên nói thế, có điều cũng là vì hiểu ra nên mới trố mắt đứng đó, không hề nhúc nhích.

Từ Bảo Chương kể xong chuyện tiên hạc lấy thân báo đáp liền ngước mắt nhìn Ngụy huynh. Lại thấy y xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nam nhân. Người trước mắt vừa giống như trăng trong nước, vừa tựa như hoa trong sương, bất kể là điều gì, y chỉ cần biết lòng y đã định là hắn, vậy là đủ.

Lý Vân Tễ cảm thấy đôi môi chạm vào một thứ mềm mại, mang theo mùi hương thơm ngát hơn cả hoa, một dòng nước ấm từng chút từng chút tràn đến theo nụ hôn ngây ngô của thiếu niên. Nháy mắt cảnh đẹp dừng lại, hai tay nam nhân bỗng dưng siết chặt lấy tiểu thiếu niên kiều diễm trong lòng, như hóa thành cuồng thú mà hung hăng ngậm lấy bờ môi thơm mềm của y. “A…” Tiếng rên rỉ kinh ngạc của thiếu niên bị nhấn chìm bên trong nụ hôn cuồng nhiệt, Lý Vân Tễ nâng gương mặt Từ Bảo Chương lên, liều chết bám lấy chiếc lưỡi nhu nhược mềm mại kia, quấy nhiễu liếm láp khó lòng chia lìa. Hai người dây dưa ngã xuống giường, hai tay khó nhịn vuốt vẻ thân thể đối phương, môi lưỡi chia chia hợp hợp, mãi tới khi môi sưng tấy mới thở gấp tách ra.

Từ Bảo Chương bị vây dưới thân nam nhân, cả người được bao phủ trong mùi xạ hương cường liệt, gương mặt đỏ bừng như lửa. Lý Vân Tễ sao có thể không ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên người khào tử, có điều mùi hương này lại cực kỳ bất đồng với ngày xưa, có lẽ thiếu niên đã động tình.

“Ngụy huynh…” Từ Bảo Chương khàn giọng khẽ gọi, hiếm thấy ngượng ngùng cắn môi. Dù sao y cũng đã hiểu một ít chuyện, biết rõ… như vậy là đại nghịch bất đạo, làm trái quy củ, nhưng mà… dù sao Ngụy huynh cũng bất đồng. Đáy lòng Từ Bảo Chương đã chấp nhận nam nhân này, hiện giờ tình dục bị dẫn ra, khó tránh khỏi không kìm lòng được, nhỏ giọng cầu xin, “Ngụy huynh… Lại hôn ta…”

Rốt cuộc Lý Vân Tễ cũng khó nhịn nổi, vừa thân thiết với Từ Bảo Chương vừa đưa tay mò vào bên trong quần áo y. Thân thể thiếu niên cực mềm mại, bàn tay hắn lại cực nóng, đụng tới đâu liền nhen lên dục hỏa tới đấy, đã nhen lên là không thể ngăn cản. Lúc chạm tới nơi xấu hổ, Từ Bảo Chương mới có chút tỉnh táo lại, thân thể y hơi run rẩy, mở to mắt nhìn Ngụy huynh. Lý Vân Tễ hôn hôn khóe mắt y, thấp giọng nói một câu, “… Đừng, sợ.”

Từ Bảo Chương chỉ cảm thấy lòng bàn tay kia chậm rãi dò xuống, ngón tay cách tiết khố nhẹ nhàng dán vào âm hộ, chợt nặng chợt nhẹ đè ép. Dù sao Từ Bảo Chương vẫn còn là chú chim non, tuy từng thủ dâm vài lần nhưng kích thích đó đương nhiên kém xa khi được ái nhân trấn an, lập tức nước mắt lăn dài, rên rỉ liên tục. Lý Vân Tễ vừa hôn vừa âu yếm y, lại sợ mình làm tổn thương Từ Bảo Chương, ra tay cực kỳ cẩn thận, một phen ẩn nhẫn khiến cho trán hắn liên tiếp đổ mồ hôi nóng, ngân thương nơi bụng dưới cũng cương cứng khó nhịn. “Ngụy huynh… A…” Từ Bảo Chương rưng rưng muốn khóc mà hô gọi, đột nhiên hai đùi y cứng lại, Lý Vân Tễ liền biết y đã tới cực hạn.

Thiếu niên tỉnh táo lại xong mới cảm thấy thẹn thùng, lúng ta lúng túng gọi “Ngụy huynh”. Lý Vân Tễ liền giúp y mặc quần áo tử tế, lấy chăn bao lấy thân thể y. Từ Bảo Chương sao lại không biết hắn như vậy là quý trọng mình, trong lòng càng thêm ấm áp, trước khi ngủ còn lẩm bẩm nhắc nhở Ngụy huynh nhà mình ở đâu, chỉ sợ Ngụy huynh không tìm được Từ phủ, không biết đi đâu cầu hôn.

Sau khi thiếu niên nghỉ ngơi, Ngụy vương cũng đứng dậy sửa sang lại quần áo. Lúc này, tiếng người hầu truyền đến qua cánh cửa, “Vương gia, nhân mã của Trấn Bình hầu sắp tới.”

Lý Vân Tễ đáp một tiếng, tiếp đó sai người chuẩn bị ngựa, hắn muốn suốt đêm tiến cung gặp vua.