Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu!

Chương 10




Ui da, cái quáiv gì đang diễn ra với tôi vậy trời?

Tôi ngồi ôm bụng, hôm nay, ngay cả món ô mai mà tôi thích nhất tôi cũng không nuốt vào nổi.

Bụng tôi hiện tại, thật sự là rất đau.

Trời ạ, đến tháng rồi... Vậy mà tại sao tháng này lại đau dữ dội ghê vậy, những lần trước đâu có như vậy đâu?

Tôi biết, nhìn tôi lúc này chắc hẳn rất khó coi, mặt xanh xao, đầu tóc rối bù.

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi, vậy mà cái tên Kang Je Hwa vẫn chưa đến, thật sự tôi lúc này rất bực mình, lúc không cần thì lại xuất hiện, mà lúc cần thì chẳng thấy hắn đâu cả!

Tôi ôm bụng, muốn lấy tay nhéo luôn nó cơ mà sợ nó đau dữ dội hơn thì khổ, tôi cắn răng chịu đựng.

Khỉ thật, chỉ còn vài ngày nữa thôi là anh Kim Soo Hyun sẽ lộ diện ở gần nhà mình, vậy mà tôi lại bị thế này, lỡ may lúc đó đau quá thì biết làm sao? Làm sao mà đi được đây?

Tôi còn phải đi học, sau đó đi mua thức ăn, đi xem phim,... Không lẽ tất cả kế hoạch đó đều sẽ tan thành tro sao?

Không được, tôi không cho phép điều đó xảy ra. Hôm nay là chủ nhật, nhất định tên Kang je Hwa rảnh, à không, phải nói bình thường hắn cũng rảnh chứ không riêng gì ngày hôm nay.

Tôi lấy điện thoại, gọi ngay cho hắn.

- KANG JE HWA! - Tên đó vừa nhấc máy, tôi đã hét to vào điện thoại, giọng nói tôi vang vọng cả căn phòng.

Tôi im lặng nghe hắn trả lời, nhưng hình như bên kia nơi hắn đang ở rất đông người, cô nghe thấy rất nhiều tiếng nói chuyện.

Giọng nói quen thuộc xuất hiện, tên này cuối cùng cũng chịu nói chuyện:

- Kim Sang Won, không phải em nhớ anh nên gọi đấy chứ?

Nhớ khỉ mốc nhà cậu! Tôi chỉ tiếc không đạp bay cậu thôi! Ui da, bụng tôi lại nhói lên, tôi nhăn mặt cố gắng nói với hắn.

- Giờ anh có rảnh không? Giúp tôi một chút đi!

Bên kia im lặng, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng thì thào, tên đó lúc này mới trả lời:

- Giờ anh đang bận. Nếu em muốn mua gì thì nói đi, lát nữa anh sẽ mua.

Tôi nghe rồi, nghe rồi đó, tên đó bận rồi. Chẳng đợi hắn nói tôi cúp máy luôn.

Cơn đau cuộn trào, nó muốn bóp chết tôi rồi, tôi quằn quại, sự thật là lúc này tôi đang rất đau!

Tôi gắng gượng bò dậy, vậy thì phải đi bệnh viện xem sao, tôi lết vào nhà tắm.

Khóa cửa rồi bỏ vào túi sách, tôi bước từng bước miễn cưỡng, ờ thì lúc này tôi đau lắm rồi đấy, đau đến nỗi muốn đập đầu vào tường chết luôn.

Tôi nhìn phòng sát bên cạnh mình, hắn chắc không phải là đang ở nhà chứ? Hôm nay chủ nhật mà?

Tôi thở dài, cắn môi đứng trước cửa phòng hắn, mong sẽ nhờ được hắn đi cùng mình đến bệnh viện, tôi sợ mình sẽ không trụ nổi.

Cộc cộc cộc... Tôi gọi mấy lần rồi mà vẫn không có ai ra ngoài mở cửa.

Rồi xong, tôi biết mình mất cảm giác rồi, cơn đau kinh dị kéo vào trong người tôi.

Thôi rồi Lượm ơi! Chị ngất rồi...

- Có chuyện gì vậy cậu Kang? - Anh nhìn người con trai trước mặt hỏi thăm, anh nghe loáng thoáng trong điện thoại một giọng nói quen quen.

Kang Je Hwa nhìn anh, mỉm cười lắc đầu:

- Không có gì. Chỉ là một cô bé đòi ăn thôi.

Kim Soo Hyun nhíu mày một cái, cậu trai trẻ này sau bao năm cô đơn cũng có bạn gái rồi sao? Điều này thật sự là một bất ngờ.

Anh nhìn kĩ cậu ta, quả thật dạo này cậu ta cũng trẻ ra nhiều, có thể do cách ăn mặc, cũng có thể là do cậu ta đang yêu chẳng hạn.

Anh mỉm cười, cậu ta cũng có người yêu rồi, vậy mà anh còn chưa yêu ai.

Chẳng hiểu sao anh lại nghĩ đến cô gái ở phòng bên cạnh.

- Cô bé ấy rất dễ thương, lại không được bình thường! - Cậu ta kể về người con gái đó với nụ cười ngọt ngào - Cô ấy tên là Kim Sang Won!

Đôi mắt Kim Soo Hyun lóe lên tia ngạc nhiên, không lẽ...

- Kim Sang Won...

- Kim Sang Won...

Anh từng nghe cái tên này ở đâu đó rồi, mà không, nói đúng hơn là nghe ở khoảng cách gần, âm lượng cực lớn, ngày nào cũng lặp đi lặp lại đều đặn.

Kang Je Hwa mỉm cười:

- Cô ấy rất bừa bộn, đó là điểm tức cười nhất!

Giọng nói của Kang Je Hwa cùng với giọng nói của người con trai đó trong căn phòng đó... Không lẽ lại là một?

Kim Soo Hyun đứng dậy, anh mỉm cười bắt tay khi Kang Je Hwa còn ngớ người:

- Anh có việc còn về trước, em cứ trò chuyện cùng mọi người đi!

Mọi người nhìn anh ngạc nhiên, nhưng anh vẫn ngồi vào trong ô tô, bịt kín người rồi lái xe đi.

Anh chỉ biết, lúc anh đứng trước cửa phòng mình, một cô gái đã nhắm mắt ngồi đó, khuôn mặt dễ thương nhăn lại...

Tim anh không hiểu sau thắt lại, anh cúi xuống bế cô lên...