Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu!

Chương 12




Bây giờ mới chỉ là bảy giờ sáng, khác với những ngày thường khi tôi còn nằm trong chăn thì lúc này tôi đã đánh răng, chải đầu gọn gàng, đã thế còn ăn mặc rất chỉnh chu nữa.

Tôi đứng ở hành lang ngay khu tôi ở và đứng sát mục tiêu.

Hít thở... Hít thở nào...

- Một hai ba bốn một hai ba bốn một hai ba bốn... - Tôi lắc người, lắc tay, lắc chân, đá trái đá phải đủ kiểu tư thế.

Tôi xoay lưng... Xoay trái, xoay phải, xoay ngang, xoay ngửa.

- UI DA! TRỜI ĐẤT ƠI! - Tôi hét lên, tội quá, tội nghiệp quá, bị trẹo mất cái lưng rồi tính sao giờ.

(Đã từng có vị độc giả nào bị trẹo lưng khi đang tập thể dục không ạ?)

Tôi ngã người xuống sàn nhà, một tay ôm lưng, mặt tôi nhăn nhó dễ sợ.

- CÓ AI GIÚP TÔI KHÔNG! CỨU VỚI CỨU VỚI! - Tôi la oai oái.

Không khí im lặng như tờ...

Không khí im lặng không có tiếng gió...

Không khí im lặng không hề có một con ruồi con muỗi bay...

Không khí im lặng tính trên đầu ngón tay...

Tôi chán nản...

Tôi tuyệt vọng...

Tôi chuẩn bị đứng dậy...

Và tôi đã đập trúng cái bức tường...

Không có cảm giác đau đâu, tôi thề!

Bức tường này rất mềm, đặc biệt dùng để gối đầu khi ngủ thì sướng phải biết.

Dạ vân ạ, tôi đang đụng trúng một người và tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn.

- Cô bị trẹo lưng à? - Chất giọng truyền cảm, dịu dàng, trầm thấp đó làm trái tim tôi nhảy tưng tưng.

Tôi lúc này mới đưa mắt nhìn lên, đúng như dự đoán, người bí ẩn đó đang đứng ngay trước mặt tôi, vẫn là khuôn mặt bịt kín đó.

Tôi gật đầu, chớp chớp mắt nhìn hắn, tôi cười thầm trong lòng đưa tay lên chuẩn bị chụp lấy khẩu trang của hắn.

Cái tên này là thần thánh hay là tiên tri hay thứ gì biết trước mọi chuyện hay sao ấy? Tôi đã cố gắng không để hắn phát hiện ra vậy mà tại sao hắn vẫn biết.

Bàn tay hắn đột nhiên bắt lấy tay tôi làm tôi giật mình, sắp với tới cái khẩu trang rồi vậy mà tại sao lại thất bại thê thảm.

- Cô làm cái gì vậy? Không phải cô bị trẹo lưng à? - Hắn nhìn tôi.

Tôi biết, ánh mắt đó chẳng có thiện cảm tí nào.

Tôi nhăn mặt ôm lưng, người giống như suýt ngã, mất thăng bằng chuẩn bị đập đầu vào tường thì hắn ta đã kịp ôm tôi.

Ka ka ka... Không ngờ đúng không? Kim Sang Won tôi làm sao để người khác có thể nhìn ra mặt thật được cơ chứ?

Lần này, nhanh như cắt, tôi đưa tay lên chạm vào chiếc khẩu trang đen kia.

Bịch!

- Ui da! Đau quá! Mông tôi đi rồi! - Tôi la lên, đưa tay xoa xoa mông, mặt nhăn nhó khổ sở.

Trời ơi, người gì đâu mà giữ mặt như giữ ngọc vậy trời, ngay cả xem mặt cũng không cho tôi xem là sao? Tôi có ăn thịt đâu mà sợ!

- Cô không được đến gần tôi! - Hắn ta nhìn tôi gằn mạnh từng từ, giống như kiểu là đang uy hiếp tôi vậy.

Tôi nhìn hắn một cái, mặt vẫn tràn đầy đau đớn, từ từ nhấc mông lên khỏi mặt đất, bàn tay vẫn giữ trên đó xoa xoa:

- Mặt cậu là vàng hay sao hả mà quý nó như vậy?

Hắn ta cất giọng trầm, âm điệu mang ngữ khí nặng nề:

- Ừ. Mặt tôi là vàng đấy!

Tôi lè lưỡi với cậu ta, tiếp tục xoa xoa mông:

- Cũng đâu cần phải giữ kín nó vậy, cho tôi xem một chút không được sao?

Hắn ta lắc đầu.

Cái tên chết tiệt, nhìn mặt một chút thôi mà cũng không cho, đúng là cái tên... Keo kiệt!

Thật là tức chết đây mà!

- Cô muốn nhìn thấy mặt tôi nên bày ra trò này sao? - Hắn ta lại hỏi vặn lại tôi, tôi rơi vào trạng thái lúng túng.

Ừ thì cũng có thể xem là như vậy mà, tại tôi muốn nhìn thấy mặt anh nên tôi phải dậy sớm chuẩn bị đâu vào đấy đây nè, chuẩn bị thành công thì anh lại cứ "né tránh" nên chẳng thể nhìn được.

Tôi đương nhiên là lắc đầu nguầy nguậy:

- Cậu nghĩ cái quái gì thế hả? Nếu muốn nhìn thấy cậu tôi cũng chẳng đợi đến bây giờ đâu!

Hắn nghe vậy nghe cũng có lí, lại nhìn tôi một lần nữa.

Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, hai đứa đứng nhìn nhau như hai đứa khùng.

- Ê... - Tôi lên tiếng phá tán bầu không khí.

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, ý là tôi nói đi.

Tôi quay người ra sau chỉ chỉ vào mông cho hắn coi:

- Tôi bị ê mông rồi, tính sao đây?

Hắn hết nói nổi, tôi biết, hắn đang muốn hỏi tôi:

"Rốt cuộc cô có phải là con gái không vậy?"