Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 111: Thành phố Kansas (5)




Tiến sĩ và cô nói rất nhiều rất nhiều, miệng không nghỉ một phút nào, thậm chí cô còn uống cạn sạch chai nước Evan.

Hoài Chân soạt soạt ghi nhớ vào sổ, ghi đầy chi chít bốn trang liền.

Máy bay chở khách bay rất thấp, cách mặt đất chỉ 4.000 đến 6.000 feet. Khoang máy bay không phải là khoang gia áp, ngồi ghế sau Hoài Chân là một bà cụ, bà bị máy bay chao đảo làm cho chóng cả mặt, gần như vùi đầu xuống chậu nôn mửa mà nôn, nôn tới nỗi nôn ra nước vàng. Trong khoang ngập tràn mùi nôn mửa, nhân viên đành phải mở cửa sổ ra.

Tiếng cánh quạt rất ồn, không khí lạnh vù vù thổi vào, thổi tóc bay ngược ra sau đầu, song cô không để ý.

Máy bay vừa đáp xuống Lawrence, bạn của tiến sĩ Hằng lập tức lái xe đón ông tới thành phố Independence, còn cô đi xe buýt liên tỉnh đến phố Independence ở thành phố Kansas. Hai người nhanh chóng mỗi người một ngã, thậm chí còn không tạm biệt gì nhiều, bởi vì khi ở trên máy bay đã nói đủ nhiều rồi.

Cho tới khi ngồi lên xe buýt, cô mới thấy đau đầu vì bị cơn gió lạnh ở độ cao 4.000 feet thổi liền bốn tiếng, tiếng cánh quạt kêu vù vù vang vọng bên tai.

Và cứ quanh quẩn mãi giống thế, còn có cả lời cuối cùng của tiến sĩ Hằng.

Ông nói, đối với phương Tây, Trung Quốc thật sự rất rất già, trông như một bà lão tuổi xế chiều nằm trên giường bệnh sắp chết, trên cơ thể vì lao lực mà đổ bệnh bám đầy rận. Dù bà vẫn thần bí khó lường, nhưng phương Tây trẻ trung khỏe mạnh lại không có kiên nhẫn lột xuống tấm áo khoác bẩn thỉu mục nát để khai thác nhiều bí ẩn chưa ai giải đáp; bọn họ chỉ muốn hao hết tâm sức ép khô chút di sản, chút giọt máu cuối cùng trên người bà. Phương Tây có quá nhiều hiểu lầm sai lệch về Trung Quốc, ấn tượng cuối cùng về Trung Quốc mãi mãi dừng lại ở cảnh bà thoi thóp, từ khoảnh khắc bà già đi, không một ai nhớ được dáng vẻ nguyên thủy ban đầu của bà.

Hoài Chân nói, trông ngài cứ như đang hình dung gái mại dâm vậy —— Viên mỡ bò*.

(*Viên Mỡ Bò là một truyện ngắn của Guy de Maupassant, được viết vào năm 1879. Trong tác phẩm này và những tác phẩm về sau, Maupassant dành nhiều sự quan tâm, tình cảm cho những người thuộc tầng lớp “dưới đáy xã hội”, những cô gái bán dâm, trẻ em lang thang cơ nhỡ, “bụi đời”…)

Tiến sĩ mỉm cười nói, còn không phải sao? Đàn ông Trung Quốc là sát thủ, còn phụ nữ Trung Quốc chính là gái mại dâm —— đây luôn là ấn tượng khắc sâu trong đầu người phương Tây. Trong mắt bọn họ, Trung Quốc hôm nay nhìn không khác gì một ả gái điếm, một khách làng chơi, một gã dắt gái, một kẻ cu li… nói chung là tầng lớp thấp kém trong thời buổi loạn lạc. Không phải tôi chê bai gì phương Đông, tôi chỉ mô tả lại ấn tượng sai lầm mà thôi.

Hoài Chân nói cháu biết.

Tiến sĩ nói tiếp, cho nên tôi nghĩ rằng, so với một người trung niên bụng phệ hoặc là một cậu nhóc dịu dàng, hẳn hội trường sẽ có rất nhiều người muốn thấy một cô gái xinh đẹp hoạt bát nói rõ về Trung Quốc cổ xưa hơn, khi đó mới làm bài phát biểu tăng thêm nhiều màu sắc. Dù có lẽ nói như vậy khiến người ta không khoái trá lắm, như thể tất cả chỉ để đến ý vẻ ngoài trẻ trung mà không chú trọng vào nội hàm. Nhưng thực chất, hai thứ này không thể tách khỏi nhau được. Cháu ngây thơ, tự nhiên, có bản năng lại thẳng thắn, trông có vẻ chưa trải qua bất kỳ cực khổ nào, không bị ràng buộc, không chịu gò bó, không câu chấp cũng không cường điệu, đây chính là những gì tôi mong đợi, là một đóa hoa bung cánh trong gỗ mục bùn nát, tuy mong manh nhưng lại có sức sống vô tận – vừa hay đây chính là ưu thế của cháu.

Xe buýt dừng lại trước tòa thị chính thành phố Kansas, cách khách sạn Frida tại khu Casino thần bí trong truyền thuyết chỉ một con đường đi bộ. Lúc này trời đã tối, 6 giờ 45 phút, Hoài Chân men theo đại lộ Independence và sông Missouri, chậm rãi đi về phía khu đảo Capri*, dọc đường đi qua ít nhất là ba công viên và bốn suối phun. Cả thành phố trông rất nhàn nhã: dưới ánh nắng chiều sau giờ làm việc, các gia đình ngồi trên sân cỏ trong công viên đọc báo, hoặc là chơi những trò vận động đơn giản. Đến khi cô băng qua phố, một chiếc xe buýt du lịch chở đầy khách chầm chậm chạy qua trước mặt Hoài Chân, trên thân xe màu đỏ dùng sơn phun mấy chữ lớn: Kansas City – Heart of America!

(*Tên đầy đủ là Isle of Capri Casino – khu sòng bạc nổi tiếng ở thành phố Kansas.)

Có phải chỉ cần là vùng trung tâm nội địa không giáp biển, hai bên không có sông, vừa hay có một con sông nổi tiếng chảy qua giữa thành phố thì đều được gọi là trái tim của XX không? Ví dụ như Brussels có sông Seine chảy qua hoặc là Budapest – thành phố bị chia cắt bởi sông Danube, không biết là vì gì nhưng tất cả đều tự gọi mình là “trái tim của châu Âu”.

Thành phố Kansas cũng rất giống Budapest: một con sông chia cắt, bên này thuộc bang Kansas, bên kia thuộc bang Missouri. Vừa khéo khu sòng bạc nằm ở khu vực chính giữa. Chưa lên cầu, màn đêm vẫn chưa buông, nhưng đèn nê ông trong khu sòng bạc đã từ từ sáng lên. Trên cầu có rất nhiều hàng rong treo đèn nê ông đang rao bán, người rao hàng đeo trước ngực một chiếc cặp da, mở cặp da ra sẽ thấy năm sáu loại bóng đèn có màu sắc và độ cong khác nhau, bóng đèn nối với mạch điện ở trong cặp, người đó vừa ấn một cái, giống như mở ra chiếc hộp ma thuật bảy màu vậy. Nhưng chiêu trò này cũng không thu hút được người xung quanh, trái lại có vài đứa trẻ xúm lại, vì màu sắc rực rỡ của đèn mà dừng bước.

Dựa theo địa chỉ do giáo sư Trần viết, tới khi cô tìm được khách sạn Frida thì trời đã tối đen, đường xá tấp nập gần như mắc kẹt. Ngoài những sòng bạc đang mở thì hẳn nơi đây còn có rất nhiều sản nghiệp khác. Gần như mỗi lần đi qua hai Casino là đều có thể thấy được một nhà nghỉ, quán bar hoặc cửa hàng đồ dùng người lớn trắng trợn bày đồ ra bên ngoài. Bên đường Casino có rất nhiều gái mại dâm đứng vẫy khách, mùa đông thế này mà chỉ mặc mỗi áo chữ V khoét sâu cổ mỏng tanh cùng với giày cao gót sặc sỡ, đứng ngoài tủ kính muốn đẩy ngực lên cao hơn, dùng hết khả năng để mời chào.

Một ả gái đứng đường mặc váy dài màu bạc độn mông, đứng trước cửa kính của cửa hàng hộp âm nhạc, vừa soi gương vừa thoa son màu tím đen. Lúc Hoài Chân đi qua, trên cửa kính cũng phản chiếu rõ ràng mặt bên của cô: Chiếc áo kẻ sọc màu xanh hồng biến thành màu tím qua cửa kính, áo khoác len màu xanh cũng biến thành màu xanh đen của bầu trời, duy chỉ có gò má và đôi giày kia là trở nên trắng bệch. Tuy sáng nay cô đã gội đầu, nhưng vì bị gió trên máy bay thổi nên sau gáy có hai chỏm tóc vểnh lên.

Cửa kính kia như có ma lực làm Hoài Chân bất giác dừng chân, dùng tay toan vuốt chỏm tóc vểnh xuống, như thử mấy lần đều không có kết quả. Cô lại quan sát một lúc: mặc dù quần áo kiểu trẻ em, nhưng vì đặc điểm sinh lý không lộ rõ nên khó mà phân biệt được nam nữ. Đã như thế, dù tóc có vểnh lên thì cũng không ảnh hưởng về hình tượng lớn lắm.

Dừng lại mười giây, Hoài Chân đang định rời đi thì nhác thấy cô gái môi tím đen kia đang nhìn mình qua cửa kính. Ánh mắt gặp nhau trên mặt kính, cô trông thấy một đôi mắt màu xanh xám có phần trống rỗng. Chắc cô ấy bị cận thị.

Ngay sau đó, cô nghe thấy cô gái kia thấp giọng lẩm bẩm: “One dollar for once. Two dollar for a night. 50 Cent more, we can try something else. I may give you a surprise.” (Một đô một lần, hai đô một đêm, thêm 50 cent, chúng ta có thể thử thứ khác. Em sẽ đem đến một bất ngờ.)

Nghe giọng thì có vẻ cô gái ấy còn rất trẻ, có khi còn bằng tuổi mình.

Hoài Chân ngẩn ra, nhanh chóng lắc đầu.

Cô gái quay đầu lại nhìn vào cửa kính, có vẻ đã mất lòng tin vào mình rồi. Cô ấy dùng mu bàn tay lau bớt son đi, rồi lại không cam lòng mím môi, có lẽ cảm thấy như vậy sẽ khiến mình dễ nhìn hơn nhiều. Cô ấy nói tiếp, “Maybe we can talk.” (Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện.)

Xung quanh đều là mấy kẻ lang thang, có lẽ sẽ có kẻ móc túi hoặc mắc bệnh. Hoài Chân không dám nói gì, chỉ mỉm cười với cô ấy rồi đi lướt qua, nhìn thấy bảng tên chỉ đường, số 199.

Lại quay đầu nhìn sang đối diện, ở bên đấy có một Casino rất lớn, đèn điện sáng trưng, thậm chí còn để máy đánh bạc ra ngoài đường.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh bảng hiệu lập lòe của Casino là tấm bảng nhấp nháy xanh đỏ của khách sạn Frida, không nổi bật bằng Casino. Hình như từ tầng hai trở lên đều là phòng khách, nhưng điều quái lại chính là, ở mỗi cửa sổ đều phát ra thứ đèn màu đỏ vô cùng mập mờ.

Ngoài những cô gái mại dâm ra thì còn có vài ba kẻ lang thang tụ tập, trên con phố bẩn thỉu luôn bốc lên thứ mùi đàn ông hôi thối đã một năm chưa tắm rửa, kèm theo mùi phóng uế lung tung.

Hoài Chân vừa bước qua phố vừa nghĩ trong đầu, rốt cuộc người Mỹ lấy tư cách gì mà chê bai phố người Hoa?

Mặt tiền khách sạn Frida rất hẹp, bên trong có quầy gạch với hành lang nhỏ hẹp, gần như chỉ đủ để hai người né vai đi qua.

Trên vách tường và quầy đều sơn một màu hồng phấn, người phụ nữ tóc đỏ ngồi sau quầy nghe thấy tiếng động cũng làm như không nghe thấy, thậm chí còn không thèm khách sáo chào hỏi, thế nên Hoài Chân chỉ có thể thấy mỗi đầu tóc của cô ta.

Điều làm người ta nhìn chăm chú chính là chiếc tủ sau lưng cô ta, trên tủ bày la liệt thứ đồ chơi bắt chước cơ thể nam nữ giống thật, nhưng hình như hơi phóng đại, kích thước lớn tới mức hãi hùng.

Cô đứng trước quầy ho hai tiếng.

Người phụ nữ uể oải ngẩng đầu lên, nhả chữ như vàng hỏi: “Yourself?”

Cô nói No, sau đó nói hôm qua bọn họ đã đặt phòng trước rồi, tên người đặt là Cea. (biệt danh của Ceasar.)

Không đợi cô nói xong, người phụ nữ kia ồ lên, “Gọi điện tới đặt hả. Hai người một đêm ở phòng Dewberry (Mâm Xôi), để tôi xem nào ——”

Người phụ nữ lật sổ loạt soạt, Hoài Chân nằm trên quầy, đầu nghĩ rốt cuộc Dewberry là loại berry nào, vì sao lại lấy nó để đặt tên phòng.

Đúng lúc này người phụ nữ đó nói: “Người đặt trước là Cea, là nam. Nhưng hình như cậu ta chưa tới.”

Hoài Chân ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian là sáu giờ mười lăm phút.

Người phụ nữ nói, “Chắc cũng sắp đến rồi, cô có muốn chờ trong đại sảnh không, trong đó có ghế, hoặc là ——”

Hoài Chân nói không cần, lại bảo, “Đợi Cea tới, bà có thể nói với anh ấy là tôi chờ anh ấy ở máy đánh bạc ngoài Casino được không?”

Người phụ nữ nói, “Được, không thành vấn đề. Nhưng nhớ coi chừng, ở đây ngày nào cũng có người thua táng gia bại sản —— Cô nhìn đám lang thang ở cửa đi, trong đó có không ít kẻ từng được tôi cảnh cáo.”

Hoài Chân đứng dưới khách sạn, mặc áo khoác len cùng quần jean, chần chừ trước máy đánh bạc.

Máy đánh bạc khác nhau thì cách chơi khác nhau, giá tiền cũng khác nhau. Ngày trước cô chỉ mới chơi trò ăn hoa quả – trong tiệm thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ rất thường gặp ở châu Âu đều có đặt một hai máy như thế. Cửa máy đánh bạc hoa quả có ba lỗ, một lỗ 25 cent một lần, một lỗ 1 đô một lần, một lỗ là 5 đô một lần.

Trong sòng bạc đèn đỏ sáng choang, bên trong có những cỗ máy lớn hơn, trước mọi cỗ máy đều có đầy người. Có một bức tường trúng giải lớn ở bên trong, có sáu nhân viên phục vụ chạy lui chạy tới cầm bảng mẫu hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh, thay đổi dán tên của người trúng giải và số tiền lên quầy, mà số tiền sáu chữ số ở trên cùng chưa bao giờ thay đổi, con số khổng lồ đó luôn thu hút rất nhiều tay cờ bạc đến sòng bạc.

Hoài Chân đứng ngoài cửa, nhìn người làm bận rộn thay đổi tấm dán màu vàng, mới mấy chục phút mà đã thay đổi hai lượt người trước chiếc máy làm giàu thần kỳ.

Trong vòng mấy chục phút đó, cũng có người ngồi vững như chuông. Một phu nhân trung niên xách túi xách, bất động như núi ngồi vững trước máy câu cá to lớn, chốc chốc lại chi ra 100 đô la, đánh bài mà không đổi sắc mặt.

Nhìn đã đủ, cô bèn lấy mấy đồng tiền sáng nay mua ca cao nóng ra, ném vào cửa 25 cent, định thử xem mình còn vận may của người mới không.

Lúc đợi tổ hợp chuối táo sắp hàng, cô lại nhìn sang phu nhân trung niên kia, rốt cuộc lúc này bà ta cũng kiếm được rồi, có điều túi của bà ta không đựng nổi, xèng rơi rào rào xuống đất, nghe tiếng thôi đã cảm thấy rất nhiều rồi, hẳn là số xèng khổng lồ.

Một khi may mắn xuất hiện, trong Casino sẽ lập tức xôn xao. Ai ai cũng như được khích lệ, thử cho nhiều tiền vào chiếc máy trước mặt mình. Nhưng không ai ý thức được một khi sự kiện xác suất cực nhỏ xảy ra, thì trong thời gian ngắn xác suất lần thứ hai là gần như bằng không.

Chiếc máy trước mặt Hoài Chân cũng thế, vừa ném tiền vào đã lập tức bị máy ăn mất, im hơi lặng tiếng.

Sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc, “Xem ra hôm nay vận may của em không tốt rồi.”

Hình như người đó đã đứng sau lưng nhìn được một lúc lâu.

Không đợi Hoài Chân xoay người, một chiếc mũ ụp xuống đầu, che lại tầm mắt cô.

Ghế chân cao cũng bị xoay lại, làm cơ thể cô cũng xoay theo.

Trên đầu có mũ che, khiến hai người như đang trú mưa dưới mái hiên chật hẹp. Ceasar cúi đầu lại gần hôn cô, hơi ngứa, làm Hoài Chân vừa hôn vừa cười.

Cô tháo mũ lưỡi trai xuống, nhìn thấy ba con chữ in trên vành mũ: BOY.

Hoài Chân lại bật cười, đội mũ lên lại, kéo tay anh nói, “Tỷ lệ là một trên sáu triệu, có muốn thử xem vận may của anh không?”

Ceasar hỏi, “Thi đánh bạc à?”

Cô nói đúng thế.

Anh lại hỏi, “Đặt cược gì đây?”

Hoài Chân nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói, “Thua bao nhiêu xèng thì cởi chừng đó áo?”

Ceasar gõ vào đầu cô, “Em đúng là biến thái.”

Hoài Chân, “Là anh dụ dỗ.”

Anh thỏa hiệp, nói OK, “Nhưng trước tiên chúng ta về khách sạn đã, nhìn xem phòng ở thế nào.”

Cô rất vui vẻ gật đầu, nhảy xuống khỏi ghế, kéo tay anh xuyên qua đám đông ở Casino quay về khách sạn.

Người phụ nữ tóc đỏ vẫn còn đó, hình như vừa ăn xúc xích xong, bây giờ cô ta đang xỉa răng trước gương. Thấy hai người đến thì nói thẳng, “ID, please.”

Hai người đưa thẻ căn cước ra.

Người phụ nữ cũng chẳng nhìn kỹ, mở ra rồi viết qua loa thông tin của khách vào sổ, thờ ơ bảo, “Có muốn bao cao su không?”

Ceasar nói NO.

Có lẽ người phụ nữ đã quên vừa nãy từng nói chuyện với Hoài Chân, hoặc là cô ta bị mù mặt, chỉ liếc sơ qua thì tưởng cô là cậu bé gốc châu Á nào đó.

Cô ta cụp mắt bảo, “Nam với nam cũng cần dùng nó.”

Ceasar, “…”

Hoài Chân bảo Ceasar xoay người lại, sờ vào túi du lịch trên lưng anh, lấy ra một chiếc hộp cứng, đắc ý nói, “Chúng tôi có rồi!”

“Ồ, là con gái châu Á, xin lỗi, vì nhiều người con trai châu Á cũng rất đáng yêu nên tôi không phân biệt được.” Cô ta vừa nói vừa kéo hộc tủ, lấy túi giấy đựng bao cao su ra, lại mở ra biểu diễn cho họ: “Hàng do chuỗi khách sạn chúng tôi sản xuất, không chỉ rẻ mà chất lượng còn rất tốt, tốt hơn loại này nhiều.”

Hoài Chân chợt thấy hứng thú, “Thật không?”

“Đương nhiên rồi. Nếu không chê thì tôi có thể biểu diễn cho cô xem.”

Nói đoạn, ta mở hai loại bao cao su ra, cùng kéo căng như kéo mì, lúc kéo nó ra dài hơn một cánh tay thì chiếc bao cao su trong hộp cứng đã rách, mà loại của khách sạn vẫn không hề hấn gì, nhìn có vẻ rất co dãn.

Biểu diễn xong, người phụ nữ đó hỏi, “Có muốn không?”

Hoài Chân nói, “Gồm có cỡ nào?”

Bà ta đáp, “X, XL, XXL, XXXL… Cô muốn loại nào?”

Hoài Chân, “Lấy hết từ L.”

Đột nhiên người phụ nữ nhìn Ceasar với ánh mắt khác, sau đó cúi người tìm kiếm trong quầy một lúc, tìm ra năm bao đưa cho Hoài Chân, nói, “Tổng cộng 1 đô 50 cent.”

Ceasar: “…”

Hoài Chân vui vẻ kéo túi du lịch ra, bỏ toàn bộ vào trong.

Người phụ nữ hỏi, “Có muốn đồ chơi khác không?”

Mắt Hoài Chân sáng lên, “Có gì?”

“Hầu như trong phòng đều có cả, nếu muốn thứ khác, tôi có thể giảm giá cho hai người.”