Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Chương 14




Từ sau ngày Cảnh Trình Ngự nghe một câu của Quan Ninh Nhi,cao hứng phấn chấn nói hắn nghĩ đến một cái chủ ý tuyệt diệu,gần nhất mấy ngày này,hắn cơ hồ đều ra ngoài từ sớm đến muộn mới về,cả ngày không thấy bóng người.

Mà mất tích được một thời gian Mạc Thượng Ly,ngày hôm qua rốt cục về tới vương phủ,cười hì hì từ tây sương đến trong phòng.

Vừa vào phòng,lão còn đặc biệt chỉ đích danh muốn đồ đệ con dâu làm vài món nhắm rượu đưa đến trong phòng cho lão,Quan Ninh Nhi tự nhiên không dám chậm trễ,tự mình xuống bếp,làm hơn mười món đồ ăn muốn làm lão tử gia vui lòng.

Mạc Thượng Ly là người tính tình kỳ quái,lão kết giao bằng hữu phải xem duyên phận,nếu lão thấy chướng mắt,vô luận đối phương như thế nào khiêm tốn lấy lòng đều không chiếm được của lão nửa điểm ưu ái,nhưng cá nhân nào phù hợp với khẩu vị của lão,lão liền như thế nào cũng thấy thích.

Quan Ninh Nhi vừa khéo chính là hợp khẩu vị của lão,này cùng nàng có phải hay không đồ đệ con dâu tuyệt đối không quan hệ,lão vẫn sẽ thích nàng,thuần túy chính là xem nàng thuận mắt.

“Đi nhiều ngày như vậy,ăn ở nhiều như vậy địa phương,vẫn là nấm nhồi thịt của Ninh Nhi làm hợp khẩu vị lão nhân ta nhất.”Lão bị trù nghệ của Quan Ninh Nhi mua chuộc,vừa ăn ăn uống uống,còn không quên khoa trương khen ngợi nàng hai câu.

Tri kỷ Quan Ninh Nhi rót một ly lê hoa râm (ta nghĩ là tên rượu!:D) tốt nhất đưa qua cho lão,ôn nhu cười nói:“Tay nghề của con sao có thể so sánh với đầu bếp trong phủ,bất quá nếu sư phụ thích,về sau mỗi ngày con đều làm cho ngài ăn.”

“Ai! Quả nhiên vẫn là cái đứa trẻ nhu thuận đáng yêu,thực làm người ta vui vẻ,đâu như cái đồ đệ mặt thối kia của ta,lúc hắn sáu tuổi theo ta lên núi,hắn cũng không nói qua một câu lấy lòng lão nhân ta.”

“Nhưng là con nghe Nhạc tổng quản nói,bộ dáng trước đây của Vương gia mới thực đáng yêu.”

“Bộ dáng đáng yêu có ích lợi gì? Tiểu tử kia ỷ  vào cha hắn là hoàng đế,trước kia mới thực kiêu ngạo nha….” Bắt đầu quở trách đồ đệ nhà mình,Mạc Thượng Ly nhất thời tinh thần tỉnh táo,cơ hồ đem những chuyện phát sinh trước đây của đồ đệ,mỗi sự kiện đều lần lượt kể ra.

Làm Quan Ninh Nhi biết được khi Cảnh Trình Ngự bảy,tám tuổi,cư nhiên bởi vì đồng môn sư huynh đoạt thứ gì đó hắn cực yêu thích mà tức giận đến khóc lớn,rốt cục nhịn không được mà ha ha cười lớn.Bởi vì,nàng thật sự không có biện pháp đem “Quỷ thích khóc” danh hiệu như vậy đặt trên người hắn.

“Bất quá từ sau khi chân hắn tàn,tính tình liền một ngày không bằng một ngày.Ngươi cũng thấy đấy,đồ đệ không biết cười kia của ta có khi kiêu ngạo ngay cả ta sư phụ này cũng không để vào mắt.”

Quan Ninh Nhi ngừng tiếng cười,gắp một miếng đồ ăn đưa tới cho lão.“Sư phụ,người có thế nói cho con biết,chân Vương gia rốt cuộc là như thế nào mà bị thương không?”

Mạc Thượng Ly giơ ly rượu  uống một ngụm nhỏ,ánh mắt liếc nhìn nàng,một bộ muốn nói lại thôi,“Ngươi quan tâm tiểu tử kia như vậy,có phải hay không đã muốn thích hắn rồi?”

Nàng bị trêu chọc đỏ hai gò má,có chút ngượng ngùng,làm bộ dùng bữa,dường như không có việc gì nói:“Con chỉ là tò mò,tùy tiện hỏi thôi.”

Bị nói trúng tim đen thật sự là xấu hổ,sư phụ lại là một cái lão nhân mồm miệng lợi hại,nàng đành phải giả ngu phủ nhận.

Nàng nghĩ,nàng hẳn là thích hắn đi,tuy nói nàng bị trở thành công cụ lợi dụng khi tiến vương phủ,nhưng từ khi ở chung tới nay,nàng phát hiện Cảnh Trình Ngự kỳ thực thỉnh thoảng cũng toát ra mặt ôn nhu.

Không lâu trước đây,nàng cùng Xuân Mai nói chính mình nghĩ muốn ăn uống điều độ giảm béo,bởi vì cảm thấy cô nương dáng điệu uyển chuyển luôn có vẻ hấp dẫn người,nàng cũng không muốn làm vương gia mất mặt,cho nên muốn thay đổi chính mình.

Nguyên bản nàng cũng không để ý dáng người đầy đặn của mình,nhưng từ sau ngày Cảnh Trình Ngự chính mồm nói với nàng,hoàng đế tính giúp hắn lựa chọn mỹ nhân,lấy vài cái sườn phi thiếp thất vào cửa,nàng vẫn là nhịn không được bắt đầu ăn dấm chua.

Kỳ thật,nàng biết chính mình cũng không xấu,trái lại,nàng di truyền dung nhan ngoại tộc của mẫu thân,ngủ quan sắc sảo,hình dáng rõ ràng,chính là cằm bởi vì đầy đặn mà có vẻ tròn tròn,dáng người cũng so với những nữ tử bình thường đẫy đã hơn một chút,bởi vậy từ “mỹ nhân” vẫn là thủy chung cùng với nàng vô duyên (k có duyên với từ mỹ nhân).Nếu nàng gầy đi một chút,có khi thật có thể biến thành một cái tuyệt sắc mỹ nhân.

Mang theo tâm tư như vậy,nàng quyết định giảm béo,không nghĩ tới bởi vì ăn uống không điều độ,không quá ba ngày,nàng liền đầu váng mắt hoa,tứ chi vô lực,hoàn hảo có chết hay không bị Cảnh Trình Ngự phát hiện,kết quả hắn sau khi cảm kích,chẳng những giận dữ,đem nàng hung hăng mắng một trận,còn phân phó phòng bếp một ngày chuẩn bị năm bữa ăn giúp nàng bồi bổ,cũng luôn miệng nói,nàng nếu không đem chỗ thịt béo bồi trở lại,hắn liền lập tức một phong hưu thư (giấy ly hôn! ;]]),đem nàng trục xuất khỏi vương phủ.

Nàng bị bổ đến sắp thành heo rồi,đành phải chạy đến trong phòng hắn nói lời mềm mại nhẹ nhàng,bao nhiêu lời hay đều mang ra nói,không ngừng cầu tình,hắn mới bằng lòng rút về mệnh lệnh bắt nàng đại bổ,bỏ qua cho nàng.

Từ chuyện này có thể nhìn ra được,hắn là nam nhân cá biệt,mặc dù ở trước mặt nàng mắng mỏ,thực ra lại chỉ biết dùng phương thức sức mạnh cứng rắn để biểu hiện quan tâm.

Lần đó,Quan Ninh Nhi bị hắn mắng cẩu huyết lâm đầu (máu chó ướt đầu?! =..= đại ý là anh í mắng rất dã man! =))),nhưng trong lòng kỳ thật phi thường vui vẻ – –

Trên đời này ngoại trừ mẹ nàng,Cảnh Trình Ngự là người thứ hai thật tình đối tốt với nàng.

Nữ nhân rất kỳ quái,một khi yêu chết ai,liền hết thảy suy nghĩ lý giải về người nọ,hoàn toàn đi vào thế giới của đối phương,bởi vậy đối với tật cũ trên đùi hắn cùng những ân oán,nàng liền không thể không quan tâm.

“Năm đó sự kiện kia,nói đi nói lại cũng không có phức tạp gì,là mắt nhìn của đồ đệ ta thật hết hy vọng đi,mới có thể trúng quỷ kế người gian.” Mạc Thượng Ly xem Quan Ninh Nhi bị hắn trêu chọc đến hai gò má đều đỏ bừng,e lệ không thôi,liền không hề làm khó dễ,từ từ nói ra chuyện cũ trước kia.

Cảnh Trình Ngự sáu tuổi liền bị đưa lên núi,theo Mạc Thượng Ly ẩn cư suốt mười năm,rời xa lục đục trong hoàng cung, hắn âm mưu quỷ kế,trừ bỏ bên ngoài kiêu ngạo tự phụ,cao ngạo tùy hứng một chút,tính tính kỳ thật thập phần đơn thuần.

Khi hắn mười sáu tuổi,tiên hoàng nhân lúc long thể không tốt,đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con trưởng Cảnh Trình Hiên,còn ban bố thánh chỉ,lệnh Cảnh Trình Ngự ở ngoài cung hồi kinh nhậm chức.

Thất vương gia tuổi trẻ sức sống dồi dào trở lại hoàng cung không bao lâu,liền ở một bữa yến tiệc của hoàng gia,cùng khí diễm kiêu ngạo An Lăng vương kết thù.

Khi đó Võ Tử Ưng vừa mới kế thừa vương vị của phụ vương,thực sự đắc ý,cũng không biết ai đề nghĩ bọn họ luận võ,bọn họ đương nhiên chắp tay cung kính đi ra,khoa tay múa chân mấy chiêu.

Cảnh Trình ngự một tay hảo kiếm đùa giỡn,đem Võ Tử Ưng tự phụ đánh cho hoa rơi nước chảy,hắn ở trước mặt bao người thắng kiếm,chẳng những không khiêm tốn,còn cười lạnh nói một câu,“Mọi người đều khen An Lăng vương giỏi,bất quá công phu hóa ra cũng chỉ có thế.”

Võ Tử Ưng đương nhiên bị mất mặt mũi,thật tức giận,hai người cuối cùng chia tay trong không khí không vui.

Nói thật,Cảnh Trình Ngự cũng không có ý tứ gì khác,hắn con người này từ nhỏ không lớn lên trong hoàng cung,tự nhiên không học được mấy chuyện khen tặng nịnh hót,lấy lòng.Cho dù phụ hoàng cũng hoàng huynh như thế nào kiêng kị quyền thế An Lăng vương,ở trong mắt hắn,thắng chính là thắng,thua chính là thua,hắn chính là trần thuật sự thật,không có nửa điểm ý tứ xem thường người ta.

Mà Võ Tử Ưng cũng không nghĩ như vậy,hắn thấy chính là,bị Cảnh Trình Ngự trước mặt mọi người khiêu khích,mất đi mặt mũi lại trở thành trò cười trong mắt người khác.

Bất quá hoàng gia mở yến tiệc luận võ,chính là đoạn mở đầu,chuyện tình kế tiếp,liền hoàn toàn làm cho hai người kết thâm cừu đại hận.

Không lâu sau khi hồi cung,Cảnh Trình Ngự liền phụng hoàng mệnh điều tra một đám quan viên lén buôn bán muối tư nhân,một tổ chức buôn bán lớn nhất trong đó liền cùng Võ Tử Ưng có liên quan.

Triều đình tuy rằng đã sớm biết Võ Tử Ưng tham gia buôn bán muối tư nhân,nhưng cố kỵ thân phận của hắn,cũng vẫn là mở một con mắt nhắm một con mắt tha cho hắn.Chỉ có Cảnh Trình Ngự không nghĩ như vậy,hắn cho rằng đúng chính là đúng,sai chính là sai,liền ra tay đem tổ chức buôn bán kia tiêu diệt,Võ Tử Ưng dù không bị hắn tìm được chứng cớ để bắt,vẫn là chịu tổn thất rất nhiều tiền bạc.

Không lâu sau,triều đình lại tra ra vụ án một vị quan lớn tham ô,mà quan lớn này lại là cậu của Võ Tử Ưng,cùng lúc trời đất xếp đặt (convert là cố tình phụ trách…,mình viết rõ ra để không ai hiểu lầm là anh Ngự cố ý gây thù với ALV) người phụ trách chém người,trùng hợp chính là Cảnh Trình Ngự.

Liên tiếp giằng co,làm Võ Tử Ưng đối Cảnh Trình Ngự hận càng thêm sâu.Hai năm trước An Lăng phát sinh lũ lụt,Cảnh Trình Ngự bị phái đi xem xét tình hình,liền như vậy cùng Võ Tử Ưng chống lại nhau.

Ở mặt ngoài,Võ Tử Ưng đối với vị Thất vương gia này lễ ngộ có thừa,chiêu đãi chu toàn,nhưng thực tế,hắn cũng không có tâm tốt bụng như vậy.Vào một đêm,có một đám sát thủ thâm nhập vào An Lăng vương phủ,trên danh nghĩa ám sát An Lăng vương,lại bỏ qua hương về phía Thất vương gia mà đến,nhân cơ hội đối hắn hạ sát thủ.

Lấy công phu của Cảnh Trình Ngự,thừa sức đối phó với vài cái sát thủ kia,nhưng hắn vạn vạn lần không ngờ Võ Tử Ưng lại cư nhiên âm thầm hạ độc trên đồ ăn của hắn,hại hắn võ công bị đình chỉ không dùng được,chỉ có thể hoảng sợ chạy trốn,trên đường vô ý bị tên bắn thương,lại bị sát thủ đá xuống vách núi,bởi vậy ngã gãy đùi phải.

Sau,Võ Tử Ưng biết được Cảnh Trình Ngự cư nhiên không chết,may mắn thoát nạn,liền chủ động hướng hoàng thượng dâng tội thư,nói chính mình thân là An Lăng vương,lại không giữ được trị an,làm hại Thất vương gia bởi vậy bản thân bị trọng thương,hắn cam tâm tình nguyện chịu phạt,nhận Hoàng Thượng giáng tội trừng trị.

Nhưng mà một khi Hoàng Thượng thật sự hạ chỉ giáng tội,hoàng thất cùng An Lăng vương tất sẽ phát sinh một hồi huyết chiến,chắc chắn phải bỏ qua,cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.

Cảnh Trình Ngự phải ngậm một cái bồ hòn thật to,biết rõ Võ Tử Ưng cố ý mưu hại mình,lại thúc thủ vô sách (ko có cách nào),không thể vì chính mình báo thù này.

Hoàng đế Cảnh Trình Hiên bởi vì kiêng kị binh quyền của An Lăng vương,lựa chọn phương án an toàn,cũng bởi vì không có biện pháp trừng trị đắc tội An Lăng vương,vì thế mà đối thất đệ lòng mang áy náy,lại nhiều lần mặc hắn tùy hứng làm bậy.

Hai năm tiếp theo,Cảnh Trình Ngự cùng Võ Tử Ưng nhìn như chung sống hòa bình,sau lưng lại càng đấu ngươi chết ta sống,chúng thần ngoài miệng không nói,lại trong lòng biết rõ ràng.

Mấy tháng trước,Cảnh Trình Ngự giữa ban ngày ở đại điện đòi lấy Quan Ninh Nhi,càng xác minh ý nghĩ của các đại thần,chẳng qua bọn họ còn cho rằng Thất vương gia này chẳng qua là cùng An Lăng vương giận dỗi vụ đấu pháp.

Quan Ninh Nhi sau khi nghe Mạc Thượng Ly thuật lại chuyện xưa vẫn còn chưa lấy lại tinh thần,trong vương phủ liền có một vị khách nhân mà nàng không tài nào tưởng tượng được.

“Cha? Người vì sao lại đến đây?”

Đến vương phủ bái phỏng,không phải ai khác,đúng là phụ thân của Quan Ninh Nhi Quan Thanh Vũ.Từ sau khi nàng gả vào Thất vương phủ,đây vẫn là lần đầu tiên nàng cùng cha gặp mặt.