Kính - Song Thành

Chương 43: Chương 43





Một vòng truy sát trên mặt đất đã kết thúc.
“Bắn thủng trái tim, chết ngay tại chỗ!”
Nắm được mớ tóc dài ngắn so le do bị cháy, từ trong đống đổ nát kéo ra thi thể, xác nhận thân phận của người bị truy kích, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc nhìn ngực trái của thi thể bị kính nỗ xuyên qua, thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ kết thúc dễ dàng.

Nhưng mà, trong lúc lục soát thi thể, sau đó kéo hai tay ra kiểm tra, sắc mặt mọi người liền biến đổi — không có nhẫn! Trên tay nữ tử này không có nhẫn mà bọn họ muốn tìm!
Lại tính sai rồi sao? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cụt hứng buông tay ra, làm cho thi thể rơi mạnh xuống đống phế tích.
“Làm sao vậy? Còn không lấy nhẫn, trở lại báo cáo kết quả?” Phó tướng Thiết Xuyên trên phong chuẩn còn không biết tình huống phía dưới, giây phút phong chuẩn đang hạ thấp liền nhô đầu ra, quát chói tai, “Nấn ná ở trong đó làm gì? Trời sắp tối rồi!”
“Phó tướng…” Đội trưởng lục soát trên mặt đất ngẩng đầu lên, sắc mặt khó coi mà trả lời, “Lại sai rồi, không phải là cô gái này!”
“Cái gì?! Một đám ngu như lợn!” Sắc mặt Thiết Xuyên đại biến, thò đầu ra nhìn một đám chiến sĩ đang sa sút tinh thần ở dưới đất chửi ầm lên, “Người nhiều như vậy còn tìm không được một đứa con gái! Các ngươi mà cũng là chiến sĩ Chinh Thiên mạnh nhất của Thương Lưu đế quốc ư? Biết chờ các ngươi trở về là cái gì sao? Còn không mau tiếp tục tìm kiếm cho ta…”
Thanh âm chưa dứt, phong chuẩn đã không còn hạ thấp, lại một lần nữa bay lên cao mang theo tiếng mắng chửi của phó tướng.
“Con bà nó, bản thân ngồi ở phía trên, chỉ biết hét năm quát sáu với chúng ta!” Mặt của đội trưởng đỏ bừng, buông lỏng mớ tóc nắm trong tay ra, dùng sức đem thi thể ném lên trên mặt đất, “Các huynh đệ, cẩn thận lục soát từng chỗ nhỏ xung quanh một lần cho ta!”
“Rõ!” Mọi người một lần nữa xốc lại tinh thần, chuẩn bị tiếp tục.

Nhưng mà ngay giây phút đó, đội trưởng bỗng sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn bàn tay mà mình vừa mới nắm tóc của thi thể — trong lòng bàn tay không ngờ lại dính một màu đen kỳ dị, có mùi rất lạ.
Mỡ nước? Trong lòng đội trưởng chấn động, quay đầu nhìn về phía người bị bắn thủng ngực kia.
Ngay giây phút này, trong đội ngũ bỗng nhiên rối loạn — tất cả mọi người kinh hô, hướng bầu trời nhìn lên: “Cánh bạc! Cánh bạc! Phong chuẩn cánh bạc của thiếu tướng đã xảy ra chuyện!”
Đội trưởng theo ánh mắt mọi người nhìn lại, sắc mặt đột nhiên bởi vì khiếp sợ mà co rúm.
Giữa hoàng hôn, khoác ánh mặt trời chiều đỏ như máu không ngờ lại là Ngân cánh mà thiếu tướng Vân Hoán ngồi! Mà lúc này, con chim to màu bạc đã mất đi tư thế oai hùng trong vô số lần chiến đấu, gãy cánh mà trở về.

Miễn cưỡng vẫn duy trì thăng bằng, nhưng tư thế bay đã suy kiệt, lảo đảo bay về phía bên này, càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, cuối cùng rơi xuống ầm.
Giây phút rơi xuống, khoang đáy của phong chuẩn mở ra, một thân ảnh giống như một quả bóng nhảy đập ra, kẹp theo một người liên tục đạp chân, thoát đi.
“Đó là giao nhân, Tiêu?!” Thấy được người từ trên phong chuẩn chạy ra không ngờ lại không phải thiếu tướng, trong mắt tất cả chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đều có vẻ khiếp sợ, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà mỗi người phản ứng đều giống hệt nhau — chẳng lẽ là thiếu tướng không nghe khuyên bảo ngăn trở, khư khư cố chấp, cuối cùng bị giao nhân không có dùng khôi lỗi trùng này phản bội?!
Taycủa mọi người đều cầm lên kiếm, triển khai hình quạt, đem thiếu nữ giao nhân từ trên phong chuẩn nhảy xuống vây ở chính giữa.
“Thiếu tướng đã tìm được Hoàng Thiên!” Máy móc to lớn ầm ầm rơi xuống, giữa gió lớn và bụi bặm tung bay, Tiêu ôm Na Sinh đang bị trói tay chân rơi xuống đất, đạp mấy cái nhảy ra khỏi khu vực nguy hiểm, chạy tới phía Chinh Thiên quân đoàn, “Thiếu tướng dặn dò lập tức mang theo cô gái này trở về Già Lam Thành! Trên tay cô ta mang theo Hoàng Thiên!”
Vừa hô to nàng vừa chạy tới gần, lực lượng của giao nhân có hạn, lao người đi một đoạn đường rất ngắn đã làm cho cô ấy không thở nổi.
Tất cả chiến sĩ Chinh Thiên quân đoàn đều sửng sốt.


Cô gái tóc màu lam chạy tới bởi vì kiệt lực mà quỳ xuống đất, hai tay nâng lên một cô gái trẻ đang hôn mê bất tỉnh — trên ngón tay cô gái trẻ đó, chiếc nhân ngọc bích màu bạc như miêu tả trong lệnh tuyệt mật của đế quốc sáng láng rực rỡ.
“Vậy thiếu tướng đâu?”Taycủa đội trưởng vẫn còn chưa từ trên chuôi kiếm bỏ xuống, nhìn thiếu nữ giao nhân chạy tới hỏi.
Tiêu đem Na Sinh giao cho chiến sĩ Thương Lưu đế quốc bên cạnh, tay vỗ vỗ ngực đang phập phồng dữ dội của chính mình, mở lớn miệng thở dốc: “Thiếu tướng, thiếu tướng hắn…vừa mới cùng Tây Kinh đánh nhau, đoạt được nữ tử này… thế nhưng lại gặp một người, một người kỳ quái… không ngờ lại dùng tay không xé rách phong chuẩn! Thiếu tướng xuống phía dưới nghênh chiến…để ta, để ta mang theo Hoàng Thiên trở về…”
“Tay không xé rách phong chuẩn?” Mọi người đồng thời đều biến sắc, hai mặt nhìn nhau — tuy rằng không thể tin có chuyện như vậy, thế nhưng thấy phong chuẩn gãy cánh rơi xuống đất, cánh bên phải đích thật là bị một lực lượng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi xé rách!
“Mọi người mau đi cứu viện cho thiếu tướng!” Phong chuẩn ở đỉnh đầu lại lần nữa hạ thấp, phó tướng Thiết Xuyên thò đầu ra, thấy được phong chuẩn cánh bạc rơi vỡ, vung tay hét lớn: “Thời gian không còn sớm, đem người mang theo Hoàng Thiên đã bị bắt đưa lên phong chuẩn, do ta mang về trước!”
Không cần phân bua, dây dẫn thả xuống dưới, cuốn theo chiến sĩ ôm Na Sinh kéo lên trên.
“Con mẹ nó, lúc đoạt công thì hắn xuống tay rõ nhanh!” Đội trưởng trên mặt đất nói thầm một câu, cuối cùng không thể cãi lại mệnh lệnh của phó tướng, vung tay lên, chỉ huy mọi người đi, “Các huynh đệ, chúng ta nhanh đi tới chỗ thiếu tướng! Xem cái thứ quái vật đó là cái thứ con mẹ gì, sao có thể tay không xé rách phong chuẩn? Chúng ta cùng nhau xé hắn ra!”
“Vâng!” Chiến sĩ dưới quyền ầm ầm đáp lại, đồng thời xoay người.
“Chờ một chút, ta cũng cùng đi!” Tiêu thở dốc thở dốc, đứng dậy, “Ta dẫn các ngươi đi tìm thiếu tướng!”
“…” Tất cả chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đều ngẩn người, nhìn thiếu nữ giao nhân rõ ràng cũng đã kiệt sức này — giao nhân không dùng khôi lỗi trùng này lại thật ra so với những khôi lỗi kia càng khăng khăng một mực? Hồi lâu, đội trưởng nhìn kỹ nàng một phen, gật đầu: “Vậy phải nhanh mà đuổi kịp thôi!”
Giây phút xoay người, đội trưởng nắm tóc, có chút buồn bực mà oán hận: “Chết tiệt, tên Vân Hoán kia lẽ nào so với khôi lỗi trùng còn lợi hại hơn?
Tại sao mà một giao nhân có thể khăng khăng một mực như vậy?”
Buông tay, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay dính dính, hắn cúi đầu thấy được lòng bàn tay dính màu đen — lúc mới vừa rồi nắm lấy tóc của thi thể cô gái chạy trốn chất lòng màu đen đã dính vào lòng bàn tay.
“Ơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa đi vừa đặt tay ở mũi ngửi một chút, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, “Là nước mỡ? Lẽ nào…lẽ nào tóc người kia là…”
Hơi kinh hãi, đội trưởng quay đầu lại nhìn thi thể nằm trong đống phế tích, lửa bên kia đã tắt, một màu ảm đảm.
Cô gái mới vừa rồi từ trong lửa lao ra, động tác không ngờ lại mau lẹ vượt qua dự liệu của bọn họ, tựa hồ cũng không phải là người thường.

Làm hại bọn họ đuổi vội một đường, khó khăn lắm mới ở cuối đường nhờ sự chặn đánh của phong chuẩn giữa không trung mà ngăn cản người đó.

Một mạch bị truy bắt, người kia cuối cùng kiệt lực chết trận.
Thế nhưng, sau khi bị một kích bắn thủng ngực trái, lại không hề thấy chiếc nhẫn đang tìm kiếm ở trên người cô gái đó — Rõ ràng là người này vì bảo hộ người thực sự mang theo Hoàng Thiên mà không để ý sinh tử, lao đến dẫn dắt bọn họ đi lạc hướng!
Đối mặt với Chinh Thiên quân đoàn của Thương Lưu đế quốc còn có thể không úy kị chút nào mà làm ra hành động đùa với lửa như vậy sao? Nghĩ đến điều này, ngay cả thân kinh bách chiến, giết người vô số như người đội trưởng cũng không vì thế mà âm thầm gật đầu — hành động liều mạng như vậy làm người quân nhân này trong giây lát nhớ lại hai mươi năm trước, hắn vẫn còn làm một gã binh lính bình thường tham gia cuộc chiến đấu dẹp yên quân phản loạn.

Cái loại hành động liều mạng này cùng với Phục quốc quân năm đó giống nhau như đúc…
“Lẽ nào lại là giao nhân? Nếu như thế cần phải đâm thêm một kiếm vào chính giữa ngực mới được.” Thì thào tự nói một câu, nhưng mà dù sao sự việc khẩn cấp, hắn không hề quản người kia nữa, xoay người.
“Bộp” Dây dài được cuốn lên, nới rộng, ném mạnh Na Sinh lên trên phong chuẩn.
Bị chấn động mạnh như vậy, rốt cục làm cho nàng hồi phục một chút ý thức.


Ngực vẫn còn đau đớn dữ dội, nàng mở miệng muốn hỏi bản thân lúc này đang ở nơi nào — nhưng mà vừa mở miệng thì máu tươi từ trong miệng phun ra trộn lẫn với những mảnh nội tạng nhỏ.
“A, nhất định là thiếu tướng đã hạ thủ,” Thấy tình trạng của thiếu nữ như vậy, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc trên phong chuẩn cười khẩy, dùng giày đá đá Na Sinh, “Các ngươi nhìn xem, bên ngoài không nhìn thấy một chút thương tích nhưng nội tạng đã nứt rồi — ngoại trừ kiếm quang của thiếu tướng, người nào có thể làm được?”
“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ ra còn có ai lợi hại hơn thiếu tướng… Thiếu tướng là người đứng thứ nhất trong những người học ở Giảng Võ đường nha! Có người nói kiếm kỹ của hắn so với thiếu tướng Phi Liêm còn lợi hại hơn!” Bên cạnh có một chiến sĩ mang vẻ mặt tôn sùng, đột nhiên sửng sốt một chút, “Như vậy, tay không mà xé rách phong chuẩn…thực sự có người đó sao?”
“Có thể làm được như thế, quả thực là không phải người rồi.” Một người bên cạnh cười nhạo, lắc đầu.
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!” Phó tướng Thiết Xuyên nghe thấy thuộc hạ không ngừng miệng khen ngợi Vân Hoán, đột nhiên có chút không kiên nhẫn, quát bảo ngưng lại, “Lão tam, đem nhẫn Hoàng Thiên từ trên tay cô ta cởi ra — đem cô gái này ném xuống, mang theo chỉ tổ mất công!”
“Vâng!” Thuộc hạ lĩnh mệnh, trong đó một người chiến sĩ được xưng là Lão Tam bắt đầu đến lật cơ thể đang bị trói chặt của Na Sinh, thì thào tự nói, “Con bà nó, cuối cùng cũng là tìm được rồi… Thành thật mà nói, lúc giết cái cô gái trốn tới ấy, phát hiện trên tay cô ta không có nhẫn, còn tưởng rằng chúng ta lần này sẽ tay không mà trở về chứ!”
“Đâu phải, có thiếu tướng thì làm sao có lần nào mà không hoàn thành nhiệm vụ?”
Đồng đội bên cạnh bắt đầu giúp đỡ, giữ chặt Na Sinh đang không ngừng giãy dụa, “Bất quá lại nói tiếp…đứa con gái cuối cùng đó là đồng đảng của nha đầu này sao? Xem chừng là vì dẫn dắt chúng ta rời đi mới cố tình chạy đến.

Rất đẹp nha, nếu như không phải tóc đen, quả thực trông giống như một giao nhân.”
Đồng đảng? Đồng đảng? … Bọn chúng đang nói là nói đến Viêm Tịch?
Na Sinh càng không ngừng ho khan, phun ra máu, mãi cho đến cảm thấy phổi bắt đầu hô hấp mới có thể tự suy nghĩ.

Nhưng mà nghe thấy lời đối thoại của những người lính bên cạnh, máu của nàng đột nhiên vọt tới trong não, toàn thân khó có thể khống chế mà run rẩy.
“Khà khà, đúng vậy, “Lão tam ở bên cạnh kéo cổ tay của Na Sinh, mở các ngón tay của nàng ra, muốn cởi cái nhẫn ra, vừa làm vừa lảm bẩm, “Lúc thấy kính nỗ bắn thủng trái tim cô ta, lão tử còn kêu một tiếng đáng tiếc — vừa mới hai mươi mấy tuổi, còn xấp xỉ tuổi cùng Á Nhi của nhà của ta nữa.”
Viêm Tịch? Bắn thủng trái tim? Con mắt Na Sinh vừa mới mở ra liền đột nhiên đờ đẫn, mở lớn mắt.
Nàng bây giờ ở nơi nào? Trên phong chuẩn? Chẳng lẽ, chẳng lẽ con ma men đại thúc Tây Kinh cũng đã chết? Cho nên nàng mới có thể rơi vào trong tay của Thương Lưu đế quốc? Đinh đã chết… Viêm Tịch đã chết, Tây Kinh cũng đã chết?!
Nàng mở to hai mắt, gắng sức hô hấp, phun ra bọt máu, hít vào không khí lạnh buốt, thấy trên quân phục hai màu đen trắng đeo phù hiệu “chín cánh” — đó là đại diện cho Thập Vu trực tiếp dẫn đầu, quân đội trên đại địa Vân Hoang tôn quý nhất và cường đại nhất: Quân đội nhánh thứ chín của Chinh Thiên quân đoàn.
Trong nháy mắt ấy, đầu óc của nàng không thể suy nghĩ.

Những người đó cúi người xuống, nỗ lực cởi nhẫn trên tay của nàng ra.

Mà Hoàng Thiên giống như mọc rễ, ở trên ngón tay nàng bất động, sự cố sức của đối phương ngược lại càng làm nhẫn thít chặt vào ngón tay nàng, gần như muốn cắt đứt — dưới động tác thô bạo của những quân nhân đó, dường như điện quang ngưng tụ, cẩm thạch phát ra ánh sáng nhạt.
“Phó tướng, chẳng cởi được.” Cố sức nửa ngày, chẳng thấy cái nhẫn lỏng ra, đầu chiến sĩ đầy mồ hôi, bẩm báo lên cấp trên.
“Con bà nó, thực sự là đồ con lợn, chẳng làm được cái gì!” Thiết Xuyên bực bội, hét lớn, “Dù thế nào nha đầu này cũng phải giết, các ngươi còn tốn sức làm gì, sao không thẳng thừng chặt bỏ ngón tay cô ta?”

“A, vâng, vâng…” Chiến sĩ kia lau mồ hôi một chút, trả lời, nhưng mà cúi đầu nhìn con mắt vô tội của Na Sinh, nhịn không được nhíu nhíu mày, quay đầu lại, nói với đồng đội ở bên cạnh, “Bịt kín mắt của cô ta trước được không? Ta dường như… dường như không thấy thoải mái.”
“Cái gì? Lão tam ngươi giết một cái tiểu cô nương mà đã sợ rồi?” Đồng đội bên cạnh cười rộ lên, đi tới giật hắn lại, “Được rồi được rồi, để cho ta làm là được rồi — ngươi xem ngươi yếu mềm như thế, nếu bị Á Nhi thấy được, cô ấy lại tưởng rằng khí phách “chiến sĩ” của chồng mình đã giảm rồi đấy!”
“Các ngươi xem, chiến sĩ chính là không thể kết hôn — một khi lấy vợ nha, đều trở thành thương hương tiếc ngọc như Lão Tam vậy.” Mọi người đều cười vang, xô đẩy nhau tiến lên.
Chiến sĩ đứng bậc thứ ba trong tiểu đội bị đẩy ra, thay chiến sĩ khác, cúi xuống người, thô bạo kéo tay của Na Sinh, lấy ra một con dao găm.Taycủa Na Sinh rất nhỏ, nắm ở lòng bàn tay của người quân nhân chỉ giống như là một phiến lá cây.
Chiến sĩ ấy đột nhiên cũng sửng sốt một chút, thế nhưng cau mày, vẫn còn đưa một đao cắt xuống.
“Các ngươi nói… Các ngươi bắn chết cái người ấy rồi?… Các ngươi bắn chết… Viêm Tịch?” Nguy hiểm kề cận nhưng mà mắt của Na Sinh lại ngỡ ngàng, ánh mắt trống rỗng nhìn chiến sĩ Thương Lưu đế quốc trước mặt, cặp mắt giống như trẻ con vô tri vô giác nhưng lại đen tuyền làm kẻ khác rung động.
Chiến sĩ Thương Lưu đế quốc cầm dao găm cắt về phía ngón tay của nàng sửng sốt một chút, vô ý thức mà chém lệch.
“Thật đáng chết… Các ngươi giết Viêm Tịch? Các ngươi giết Viêm Tịch!” Ngay giây phút mũi đao chạm vào da thịt, Na Sinh đột nhiên giống như bạo phát mà quát, trong con mắt màu đen phẫn nộ kinh người cùng sát khí ngưng kết lại, khóc lớn một tiếng, “Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Dao găm cắt vào ngón giữa tay phải của nàng, máu tuôn ra.
Ngay trong nháy mắt ây, lúc đầu ánh sáng màu lam vẫn chỉ là hơi hơi bao phủ, theo hai mắt trợn tròn cùng với tiếng kêu khóc nức nở của cô gái, ánh sáng màu lam giống như là tia chớp vọt lên!
Trên mặt đất, Vân Hoán cầm kiếm đứng chắn ở trước mặt khôi lỗi sư.
“Rất mạnh nha.” Tô Ma thu hồi dây dẫn dính máu trong tay, tán thưởng, “Không ngờ lại cũng dùng kiếm quang? Ngươi là người nào trong môn hạ Kiếm Thánh?”
Đã là lần thứ bảy kiếm quang bị chấn động đến suýt nữa tuột khỏi tay, nhưng mà cái quân nhân của Thương Lưu đế quốc kia vẫn như cũ ngăn ở phía trước, dùng hết tất cả năng lực không cho hắn tiến lên một chút — trên người Vân Hoán khắp nơi bị dây dẫn xuyên thủng, máu từ trong những lỗ thủng rất nhỏ phun ra.

Bề ngoài thoạt nhìn giống như chỉ là bị thương một chút không đáng kể, nhưng mà bên trong, những chỗ sợi tơ đi qua, phủ tạng cũng đều bị đánh rách tả tơi.

Chỉ cần một chỗ bị thương như vậy lại đủ để cho một thanh niên cường tráng bị tê liệt.
Mà người quân nhân Thương Lưu đế quốc ít tuổi trước mặt này lại có thể cầm kiếm ngăn ở phía trước như cũ — rõ ràng là đã bị thương từ trước, vết thương mi tâm và cổ họng của Vân Hoán không ngừng chảy máu, làm cho khuôn mặt vốn anh tuấn trở nên đáng sợ.

Tô Ma thấy ánh mắt của đối thủ, vô tình hơi hơi gật đầu: ánh mắt giống như là sắt và máu hợp thành như vậy, không có một chút mềm yếu của “người”.
Thảo nào… trong Thương Lưu đế quốc lại có thể có chiến sĩ như vậy.

Quả nhiên có thể trấn trụ toàn bộ đại lục Vân Hoang này.
Vừa rồi đuổi tới, cũng thấy được năng lực công kích của phong chuẩn ở xa xa — hoá ra Thương Lưu đế quốc của Băng tộc lại có thể chiến sĩ và vũ khí chiến đấu xuất sắc như vậy… Lực lượng đó quả thực là cứng như sắt thép, không thể được phá hủy! Cho dù là chính mình, đối mặt một cái phong chuẩn thì được, nếu như ba cái phong chuẩn trở nên đồng thời công kích, chỉ sợ bản thân rút lui cũng khó? Huống chi những giao nhân trời sinh không thích hợp chiến đấu trong Phục quốc quân… lại phải đối mặt với quân đội cường đại như vậy như thế nào.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trăm nghìn suy nghĩ xuất hiện trong đầu Tô Ma.
Mà lúc này, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc dùng kiếm chống đất, cố gắng cầm cự để cơ thể không ngã xuống, nhưng là cũng nhìn khôi lỗi sư mù trước mặt này với tâm tình rất phức tạp.
Đây, đây là năng lực mà người có thể sở hữu sao? Sao có thể hay dùng dây dẫn mảnh như vậy mà xé rách phong chuẩn?
Cho dù hắn chưa từng cùng Tây Kinh giao thủ, dùng tất cả năng lực đến chống lại người này cũng không nắm chặt được thắng lợi.
Người này là một giao nhân sao? Nhìn dung mạo và màu tóc như vậy, cũng không phải người Vân Hoang bình thường có thể có.

Nhưng mà, khôi lỗi sư với hai mắt không còn ánh sáng, hai tay lại có thể sử dụng thứ lực lượng vô hình điều khiển những sợi tơ mảnh, làm tất cả những thứ hữu hình bị cắt thành từng mảnh nhỏ!

Một giao nhân làm sao có thể có lực lượng như vậy.
Nhìn giao nhân khôi lỗi sư mang những chiếc nhẫn kì dị trên mười ngón tay, nhìn đôi mắt trống rỗng màu xanh thẫm của hắn, Vân Hoán không nhịn được hít một hơi lạnh — ngũ quan hoàn mĩ đến không gì sánh được như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy trong bộ tộc giao nhân có người nào đẹp được như thế.

Nhưng mà khuôn mặt đẹp như vậy lại không hề có chút nào nét nữ tính, vừa nhìn là biết đó là một người nam nhân — bởi vì sát khí, âm u, kiệt ngạo trong đôi mắt.
Trong lúc chiến đấu kịch liệt vừa rồi, mặc dù bị bốn năm chỗ thương, nhưng mà khôi lỗi sư này cũng bị Thiên Vấn kiếm pháp của hắn làm bị thương bờ vai — quần áo bị xé rách, lộ ra một góc hình xăm ở trên lưng: Móng vuốt màu đen của rồng, giống như sấm vang chớp giật mà xé rách sự trói buộc của quần áo, lộ ra ngoài.
Long thần!
Nhớ tới buổi sáng thấy thiếu nữ giao nhân Đinh, lại nhớ lại mấy ngày hôm trước ở giữa đường gặp Tả quyền sử giao nhân Viêm Tịch, con mắt của Vân Hoán đột nhiên co rút lại — nhiều giao nhân như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở Đào Nguyên quận, hẳn là không phải trùng hợp… Chẳng lẽ là Phục quốc quân vì mục đích gì đó mà có hành động? Giao nhân khôi lỗi sư này nhất định chính là nhân vật khiến cho Phục quốc quân chấn động sao? Nếu nói như vậy, phải mau trở về bẩm báo đại nhân Vu Bành mới được, Nếu không thì Hoàng Thiên vừa mới thu hồi thì biến loạn mới lại nổi lên!
Khóe mắt đảo qua, Vân Hoán phát hiện phong chuẩn cũng đã quay đầu trở về — nữ hài tử mang Hoàng Thiên ấy cũng đã ở trên phong chuẩn rồi chứ? Nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần ở lại lâu.

Vô ý thức, Vân Hoán bước lui về phía sau một bước.
“Sao thế, này là định chạy trốn ư?” Căn bản không có nhìn hắn, khôi lỗi sư kia nở nụ cười, ánh mắt rõ ràng lạnh nhạt, cũng ngẩng đầu nhìn phong chuẩn chuẩn bị bay qua trên không trung, ngón tay giơ lên, chỉ giữa không trung, dặn dò, “A Nặc, đi tới cho ta, ngăn cản cái phong chuẩn vừa mới ném dây mang Na Sinh đi!”
Vân Hoán kinh ngạc, còn không có hiểu Tô Ma đang hướng tới ai mà nói như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ, vật gì đó nhảy tới trên mặt đất, nhanh chóng chạy ra xa.
Dư quang ở khóe mắt còn kịp nhìn thấy cái vật ấy, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc luôn luôn bình tĩnh đột nhiên bởi vì khiếp sợ mà mở to hai mắt — đó là cái gì? Đó là cái gì? Cái đó bất quá cao hai thước, trên người vẫn còn kéo theo những dây dẫn.

Không ngờ lại là một cái con rối mà có thể tự mình chạy được?
“Đừng động tới A Nặc — đối thủ của ngươi là ta, thiếu tướng.” Còn không có chuyển tầm mắt từ cái người gỗ kia, bên tai bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Tô Ma, tiếng rít cực nhỏ xuyên qua không khí lao đến, “Để ta xem xem quân nhân của Thương Lưu đế quốc rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh đi! Tốt nhất là đừng làm cho ta thất vọng.”
Vân Hoán giơ tay đón đỡ, tránh thoát một kích.

Nhưng mà dù sao trong người bị thương nặng, dưới việc không ngừng kịch chiến, cơ thể đã trở nên không thể chống đỡ, tuy rằng khó khăn ngăn lại, nhưng cũng có sợi tơ cắt thành một đường máu trên mặt hắn.
“Ơ, tại sao sức lực càng ngày càng yếu rồi?” Tô Ma nhìn đối thủ, nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh, cổ tay giơ lên, nhanh chóng rung động, “Vậy có thể nhảy dây hay không nha! Nếu như không nhảy múa theo những dây dẫn của ta, ngươi sẽ bị cắt ra rất nhanh đấy — đây có phải là chiêu thức phân thây mà chỉ có Thập Vu của Băng tộc các ngươi hay chơi đúng không nhi.”
Sợi tơ giăng khắp trời, với tốc độ mà mắt người không thể thấy được, những sợi tơ ấy đang đan xen vào nhau mà lao đến.
Vân Hoán lui nhanh, trở tay rút kiếm, kiếm quang giống như nước màu trắng vẩy ra bảo vệ trên dưới khắp người hắn.

Mũi chân hắn không ngừng đạp đất, di chuyển người trong màn dây dẫn như gió lớn mưa dày lao đến, dùng hết tất cả sức lực còn lại, đưa người né tránh tấm lưới lớn đang không ngưng co rút lại.
“Ô, không sai, thực sự không sai!” Thấy thân thủ của thiếu tướng Thương Lưu đế quốc, khóe miệng khôi lỗi sư có một tia cười lạnh, rõ ràng là từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất toàn lực, “Đã lâu không gặp được người múa được như vậy — chúng ta nhanh hơn một chút được không?”
Hắn phẩy tay một cái, đột nhiên động tác bắt đầu như múa theo một loại nhịp điệu kỳ dị, trong lúc nhấc tay giưo chân, sợi tơ trên tay lại nhanh đến không thể tưởng tượng mà lao cắt đến, sợi tơ lúc đó không ngờ lại bắn ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, phát sinh tiếng vèo vèo.
Tốc độ của Tô Ma nhanh hơn, Vân Hoán liền bị buộc phải tránh né với tốc độ cũng nhanh hơn.
Bởi vì vận động quá mức kịch liệt, trái tim đập dữ dội, gần như đã không thể chịu đựng dòng máu chảy nhanh tuần hoàn trong cơ thể.

Vết thương giữa gáy lại nứt ra, theo mỗi một động tác của hắn, phía sau máu tươi chảy ra rơi thành một vũng hỗn loạn trên mặt đất.