Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 47: Em là đôi mắt của anh




Giọng điệu khinh miệt của gã côn đồ lại lần nữa ghim vào lòng cô đau nhói. Bàn tay nắm lấy chai rượu của cô không dám buông lỏng, cố ép mình trấn định lại, “Tôi đã báo cảnh sát, họ sẽ lập tức tới đây thôi. Các người có giỏi thì tới đây, người nào tới tôi sẽ đâm kẻ đó.”

Những kẻ côn đồ kia ngược lại bị lời nói của cô hù dọa, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đúng lúc này lại truyền đến giọng nói của người tài xế, “Thần An! Thần An!”

Tài xế chạy về phía này, bọn côn đồ thấy lại có người tới nên lo lắng cảnh sát sẽ đến thật đành nháy mắt với nhau chuẩn bị bỏ đi.

“Để hết đồ của anh ấy lại!” Cô lạnh giọng nhắc lại.

Mấy gã đó tức giận nhìn cô một cái, cuối cùng chỉ đành oán hận đem mọi đồ vật ném xuống đất, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Bọn chúng vừa đi, cả người cô giống như bị rút sạch sức lực, ngã nhoài trên mặt đất.

Nghĩ tới Tả Thần An bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, trong lòng cô khó chịu đến muốn khóc. Anh kiêu ngạo như vậy, hôm nay gặp phải tình cảnh này có lẽ còn khó chịu hơn là bị giết.

Nước mắt cô không kìm hãm được ào ạt rớt xuống. Cô đứng dậy nhặt lại quần áo của anh, vừa rơi lệ vừa giúp anh mặc lại quần áo.

Lúc này, chú tài xế cũng vừa chạy tới, vừa giúp cô một tay vừa hung hăng chửi rủa: “Bọn khốn này, dám đụng đến cả Thần An. Trở về nói cho ông Tả biết, cả đám đều không có kết cục tốt.”

“Đủ rồi!” Tả Thần An vốn đang đờ đẫn nghe thấy bọn họ nói vậy bỗng nhiên bộc phát, vung tay một cái, gạt cô cùng tài xế tránh sang một bên rồi đứng dậy nói: “Có lợi ích gì? Nói cho tôi biết có lợi ích gì? Tôi rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ tàn phế! Một kẻ tàn phế đến nỗi ngay cả quần áo của mình cũng không mặc được. Chỉ biết trút giận lên đầu những người bên cạnh mình, lúc ở bên ngoài lại không bằng cả một con chó!”

Lời của anh, từng chữ từng câu đều giống như mũi tên đâm vào lòng cô đau nhói. Cô thật vất vả cố gắng để gương mặt tối tăm của anh có lại nụ cười, cũng không dễ dàng khiến anh mở ra nắp đàn lần nữa để trở lại với thế giới âm nhạc chứa đầy tình cảm của anh. Vậy mà, tất cả lại bị phá hủy rồi sao? Sớm biết như vậy, sáng nay cô đã không ra ngoài. Đều là lỗi của cô…

Nước mắt vẫn rớt xuống như mưa, cô đột nhiên nhào tới ngực anh, ôm chặt anh nói: “Không phải vậy! Không phải! Anh không phải là kẻ tàn phế! Thần An, đối với em mà nói, anh là cả thế giới. Em yêu anh, Thần An! Em rất yêu anh!”

Đây là lần đầu tiên cô gọi “Thần An”, cũng là lần đầu tiên thốt ra một chữ “Yêu”.

Cô cảm thấy thân thể của anh đột nhiên cứng đờ, cô biết rõ những lời này sẽ mang lại cho anh cực nhiều chấn động.

Chẳng qua là, sau khi cứng đờ cũng chỉ có sự trầm mặc…

Anh không có bất kỳ phản ứng nào, cô dự đoán được. Với tình trạng của anh lúc này, anh căn bản không có tự tin có thể mang lại cho cô hạnh phúc.

Cô không để tâm, chỉ gạt nước mắt rồi cùng tài xế đưa anh vào bệnh viện. May mắn chỉ là một ít vết thương ngoài da, tạm thời xử lý miệng vết thương xong là anh có thể về nhà.

Suốt dọc đường, Tả Thần An chẳng hề nói chuyện một câu, sắc mặt phờ phạc khiến cô nhìn thấy cũng phải đau lòng. Sự tổn thương của ngày hôm nay, không biết lúc nào mới có thể giúp anh phục hồi lại như cũ.

Xe vẫn đều đều chạy trong đêm tối.

Cô đột nhiên phát hiện cái gì, nói với tài xế: “Rẽ vào hướng này! Chú rẽ vào hướng này!”

Đó không phải là hướng về nhà, tài xế mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô nói.

Nếu cô nhớ không lầm, xung quanh đây hình như có một giáo đường.

Quả nhiên, khi cô nhìn thấy nhà thờ lặng lẽ nằm dưới ánh đèn đường u tối liền vội vàng dắt Tả Thần An xuống xe.

Anh không biết đã đến chỗ nào, chỉ có vẻ mặt mờ mịt cùng bất đắc dĩ, bước chân chập choạng theo sát cô tiến vào cửa giáo đường.