Kul Boy Đẹp Gái

Chương 16




- Anh Nhân dạo này lạ quá. - Triệt ngồi gọt trái táo nát bấy

- Ừm. Em cũng thấy vậy - Băng BĂng gật đầu biểu tình

- Nhất là vụ ngày nào cũng đòi ở riêng với em

- Gì chứ ~ Anh ghen à

- Anh nào dám ghen tỵ với anh trai mình. .. Lỗi em chứ bộ - Triệt nhét miếng táo vào miệng Băng Băng, trề môi - Em bỏ bê anh.

- Ể, em ó ỏ âu ( Em có bỏ đâu ) - Băng Băng nhăn nhó nhai vội miếng táo, tay quờ quạt tìm mặt Triệt.

- Anh ở đây - Triệt nắm lấy tay Băng Băng, chạm tay cô lên má mình.

- Hehe - Cô béo má Triệt một cái rõ đau - Em không bỏ rơi anh, anh là của em, hai ta là của nhau. Em xương anh nhất cơ mà.

- Au da, vậy ai đã đạp lên tay anh, nói anh khùng, điên, còn bơ anh nữa chứ ( tập 2,3 gì đó ấy ạ)

- Tự nhiên nhắc chuyện cũ làm gì. Lúc đó em không nhớ gì hết. Nghĩ trong đầu chỉ có cha là người thân duy nhất, cha mất rồi, em buồn nên lạnh lùng vậy thôi. Giận à ?

- Không có. Anh không giận. Anh yêu Băng nhi nhất. Gấu cưng của anh ( ~>3

- Anh…. chỉ được cái miệng dẻo quẹo

………………

Hôm nay đã tới ngày phẫu thuật mắt cho Băng Băng.

- Anh Nhân đâu mất rồi – Triệt ngó ngang ngó dọc

- À, anh ấy bận chuyện trên trường, có lẽ tới trễ - Băng Băng chợt nhớ tới hôm gặp hôm bữa.

- Vậy à…. Băng nhi , em cảm thấy thoải mái chứ

- Tất nhiên , em rất thoải mái. Em đang mong tới ngày sáng mắt để có thể chính thức ở bên cạnh anh mãi mãi.

- ….Ừm, cố lên nge Băng nhi của anh, chúng ta sẽ làm đám cưới, thật đẹp luôn. Bãi biển nhé, được không hở

- Hì.

- Xin lỗi đã cắt ngang, đến giờ rồi - Bác sĩ chạm lên vai Triệt nói nhỏ nhẹ.

- Ừm, mong bác sĩ giúp đỡ - Triệt lui ra, cúi gập người

- Được, cậu ở ngoài chờ nhé

……………………

Triệt đi đi lại lại cỡ trăm vòng rồi mới chịu ngồi yên. Lòng cậu như lửa đốt, chẳng biết bên trong thế nào. Hồi, cậu bắt đầu nghĩ mien man :

“ Nếu Băng Băng có thể sáng mắt, vậy còn vụ sức khỏe, chẳng lẽ không có cách nào cải thiện nó sao ???”

“ Nếu vậy, cô ấy phải sống cuộc đời bệnh tật ư ???”

[ Két ét ttttttttttttttttttttt]

Cánh cửa đc mở ra, Triệt giậc mình vội đứng dậy chạy tới.

1 chiếc giường bệnh đẩy Băng Băng qua phòng hồi sức, vết mổ ở mắt được băng trắng xóa và môi cô nhạt màu, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

- Cô ấy sao rồi bác sĩ ? - Triệt lo lắng níu tay bác sĩ hỏi dồn.

- Ca mổ thành công tốt đẹp, cô bé đang hôn mê. Cậu cứ yên lặng để cô bé tỉnh rồi trò chuyện.

Triệt mừng rỡ cười không thành tiếng, gương mặt sang rỡ, hạnh phúc vô cùng. Cậu chạy ùa theo đẩy Băng BĂng vào phòng mà không để ý đàng sau cánh cửa phòng mổ kia có 1 người đang thoi thóp , bất tỉnh nằm cô đơn, lạnh lẽo….

Nhân và Băng BĂng đc chuyển qua 2 phòng hồi sức cách nhau 1 tầng lầu. Sự hiện diện của Nhân càng không được biết đến.

………………..

- Phải tới 2 tuần nữa cháu mới đc tháo băng mắt,đừng đụng tới nó, sẽ rất nguy hiểm khi nó chưa lành hẳn đấy. – Bác sĩ căn dặn nhẹ nhàng Triệt, xong bước ra khỏi phòng.

- Tuyệt quá Băng nhi, em sắp nhìn thấy rồi. Anh nhớ đôi mắt của em quá. - Triệt nhào tới ôm cứng ngắt Băng Băng

- Éc, anh làm em đau. Em biết anh vui rồi, vì em cũng vui mà. - Băng BĂng nhăn nhó đạp Triệt ra.

- A, anh xin lỗi, mừng quá quên mất. sơ ri gấu êu .

- Gấu gấu đầu anh - Băng Băng chu môi giận, mặc dù mặt đã đỏ hết lên sung sướng.

…………

Từng ngày trôi qua là từng giờ từng phút Băng Băng chờ mong được thấy ánh sáng trở lại. 2 ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy Nhân vào thăm, nhỏ đợi chờ trong buồn bã, Triệt ra sức dỗ mãi mà cô vẫn bướng, đòi gặp bằng được mới thôi. Triệt đành phải nói dối Nhân bận việc để cô ngoan hơn, vì chính cậu cũng không thể liên lạc với Nhân.

…………

Băng BĂng muốn đến thăm ân nhân nhưng bác sĩ nói khéo cậu ta đã chết sau ca phẫu thuật rồi, nỗi buồn của Băng BĂng lại nhân đôi.

- Anh hai cũng không gặp được, đến cả ân nhân cũng vậy… là sao chứ…

...Trong 2 ngày đó, Nhân đang cố gắng tập quen dần với cuộc sống trong bóng tối bao trùm. Nhân chăm chỉ tập đi đứng bình thường, cố gắng không vấp ngã để khi gặp em gái không bị phát hiện ra bất cứ 1 điều gì, cậu đang rất cố gắng...,

12g mấy đêm,

Y tá dẫn Nhân đến trước cửa phòng Băng Băng, mở cửa và để Nhân tự đi vào. Cô đã ngủ rồi, Triệt cũng tranh thủ về để cha cậu không nghi ngờ nhiều

Nhân mò mẫm cái ghế cạnh giường bệnh cô đang nằm.

- Bụppp !!! _ 1 tiếng động lớn vang lên.

- Ai đấy ? _ cô giậc này người tỉnh giấc.

- Anh đây mà. _ Nhân cố đứng dậy tìm cái ghế và ngồi lên.

- Anh hả? Em chờ anh cả 2 ngày trời, nhớ anh quá _ Giọng cô hơi trách móc, má phồng lên dỗi/

- Anh vừa xong việc nên tranh thủ vào thăm em luôn.

- Ca mổ thành công anh ạ - Băng Băng nhe răng cười hì hì

- Y tá nói với anh rồi, chúc mừng em. – Nhân nói giọng gượng.

- 2 tuần nữa em mới đc tháo băng, nôn nóng được nhìn thấy anh quá. Không biết anh có ù lên không ta ~

- Hì ! từ từ cũng được mà, anh có chạy đi đâu đâu mà lo.

- Anh ân nhân chết rồi,… em muốn khóc lắm, nếu được anh đưa em đến lễ tang anh ấy nhé.

- ………Anh ta không làm lễ tang.

- Sao ?

- Anh ta không có người thân, nên…nên bệnh viện…hỏa thiêu rồi.

- …….Tội anh ấy….em thấy có lỗi quá.

- Em đừng như vậy, như thế ảnh sẽ buồn lắm… - Nhân khẽ cười buồn bã.

- dạ……

- Hì, em khỏe lại mau đi đó _ Nhân mò mẫm tay cô và nắm chặt.

- Dạ, mà sao thế anh? Hôm nay anh lạ lắm _ Cô nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra với Nhân.

- Anh vẫn thế mà, chắc tại anh nhớ em quá _ Nhân nói nhỏ.

- Quà e đâu? – Băng Băng thở dài, song nhe răng, chìa tay ra ngoắc

- À ! đây _ Nhân tìm con gấu bông vừa đặt lên bàn và đặt vào tay cô.

- Gấu bông à? nó màu gì ?

- Màu kem.

- Lông nó mượt ghê , em thích nó, em sẽ giữ gìn cẩn thận.

- Ừ ...

- Tên nó là gì hả anh?

- Nó chưa có tên, em đặt đi.

- Xem nào ... ừhmmm ... " Eyes" há.

- Sao lại "Eyes"?

- Vì đây là món quà mừng em có một đôi mắt mới hè hè.

- Tên đặc biệt quá ha. E gái giỏi ghê_ Nhân mỉm cười nhưng trong lòng cậu quặn đau. cậu muốn nhìn lại khuôn mặt Băng BĂng 1 lần nữa nhưng cậu biết rõ đó là điều ko thể... cậu đã yếu đi rõ rệt, khuôn mặt hốc hác hơn, cậu chỉ muốn ngủ...

- Có lẽ anh sẽ bận làm một số giấy tờ về những việc cùa KHải, anh phải ra tòa, trong 2 tuần tới, anh không thường xuyên ghé thăm em được , lúc nào rảnh anh lại ghé thăm em.Vài tuần nữa anh đi công tác dài ngày nữa. Em không buồn anh chứ? - Nhân nói một lèo, nói vậy chứ Khải đã bị án tử từ lâu rồi.

- Lại vậy nữa_ Cô thở dài ...

- Anh sẽ lại sớm về mà , em cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe,tới hôm anh đến thăm mà gầy nhom là anh đánh chết Triệt và em luôn đó. Thôi. Em ngủ ngoan nào.

-Xì, đành vậy... - Băng BĂng chẳng nói, chùm mền ngủ tiếp.

Nhân chỉ cười rồi lằng lẽ mò đường ra khỏi phòng để chị y tá dẫn đi…..

Mấy ngày trôi qua , Nhân vẫn thường xuyên ghé thăm cô vào buổi tối khuya khi không còn ai trong bệnh viện.Thế mà Băng Băng lại ngủ say không hay biết gì cả.

2 tuần chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, hôm nay là ngày cô đc tháo băng mắt. Nhân rất muốn đến nhưng ko thể vì cậu đã hoàn toàn yếu, cậu đã nằm trong bệnh viện từ khi phẫu thuật xong mắt. Hơi thở Nhân yếu dần đi, cậu ko còn đủ sức để làm gì nữa.

- Anh Nhân không đến … - Triệt chau mày tức giận

- Anh Nhân bận - BĂng Băng lắc lư hóng bác sĩ mở băng mắt

- Sao ảnh ko nói gì với anh chứ ?

- Vì anh hổng đáng tin :]]]]]

- Băng nhi !!!...

Bác sĩ bắt đầu tháo băng, 1 vòng , 2 vòng , rồi 3 vòng ... từ từ lớp băng đc tháo hẳn ra.

ánh mắt đang nheo mày dần dần hé mở, những hình ảnh mờ ảo lung linh từ từ đc rõ hẳn. Cô vui sướng nhận ra tất cả mọi người xung quanh : bác sĩ, y tá.. Triệt… Nước mắt khẽ lăn nhẹ trên má

...

Ông bác sĩ và chị y tá biết hết tất cả nhưng lỡ hứa với Nhân rồi nên ko thể hé môi, có lẽ hôm nay Nhân sẽ ko qua khỏi... Trong khi Triệt và Băng Băng đang vui mừng khôn xiết thì Chị y tá nói có chuyện riêng muốn nói với Băng Băng:

- Em ra đây, chị có chuyện muốn nói

cô ko biết chuyện gì cả, nhưng vẫn đi theo, dặn Triệt đứng đợi.

...

Bác sĩ suy nghĩ 1 chút rồi cũng quyết định kể hết tất cả sự thật cho Triệt nghe, Triệt đứng chon chân, gương mặt tái xanh, run rẩy . cậu khụy xuống, nước mắt ứa ra không ngừng

- Anh Nhân, tại sao ?????????

………….

- Chị đưa em đi đâu vậy?

- Đến 1 nơi, nhanh lên em _ Chị y tá dìu Băng đi hối hả.

- Em phải tuyệt đối bình tĩnh nhé!

- Chuyện gì mà quan trọng thế chị?

- Im lặng và đi theo chị.

- Vâng ,,,…._ Cô tò mò.

Phòng đặc biệt.

- Phòng ai đây chị? Mình vào đây làm gì?

- Yên lặng nào, bình tĩnh em nhé _ Y tá vẫn nhẹ nhàng nói.

Tiến lại gần giường bệnh, 1 thanh niên đang nằm thoi thóp ko cử động, đôi mắt thì lim dim, hơi thở khó nhọc,khuôn mặt gầy hốc hác và môi nhạt màu dần.

- Em nhận ra ai ko?

- Em ... em ... Đây……. ko phải anh Nhân sao?

- Em còn nhận ra là tốt rồi, đây chính là Nhân , anh trai em đấy..

- Anh .. anh Nhân .. sao anh lại nằm ở đây, anh đang bận việc mà? Anh bị gì thế này ... anh Nhân !!!! Tỉnh dậy nói chuyện với em đi _ cô lắc mạnh Nhân và nước mắt tuôn ào ạt. Nhân vẫn nhắm nghiền mắt chưa tỉnh

- Anh ấy bị gì chị? bị gì? chị nói đi ... huhu ..

- Cậu ấy bị ung thư gan thời kỳ cuối, suốt mấy tháng nay Nhân luôn cố che giấu mọi người, chị rất tiếc nhưng .. nếu chị ko làm thế này có lẽ em sẽ hối hận mất. _ Y tá bắt đầu sụt sịt ứa nước mắt.

- Ko ..... huhuhuhuhuhuhu ... Em ko tin ... Anh ơi ! tỉnh dậy ... aaaaaaaaaaaaaa _ Băng Băng gào thét đau đớn.

Nhân dần dần mở mắt và cất 1 giọng nói thật yếu ớt.

- Ai ... đấy ...?

- Anh ơi ... là em ... Băng nhi của anh đây,.

-Băng..nhi, em đâu? sao...em...ở...đây? em...ngồi đầu?_ Nhân quơ tay tìm cô với 1 giọng nói đứt quãng nhưng gấp gáp.

- Anh ko thấy em sao? em đang ở trước mặt anh đây mà... mắt anh làm sao thế, anh ko thấy em sao????

- Sao em... biết ... anh ở đây? _ Nhân mò mẫm khuôn mặt ướt đẫm của cô.

- Mắt em... sao rồi?em thấy mọi thứ ... chưa? Anh ... xin lỗi vì ... ko chứng ... kiến em ... tháo băng đc... Anh xin lỗi.

- Vậy là sao hả anh? _ Cô khóc đến nghẹn lời, tin quặn thắt, chị y tá đứng kế bên cũng ko thể cầm nước mắt.

- Sao anh ko thấy em? ... Vậy là sao, anh nói đi _ Cô toáng lên.

- Huhuhuhu ...

- Cậu ấy chính là người hiến giác mạc cho em Băng à.

Ko thể tin vào tai mình, cô hoàn toàn suy sụp tất cả, đôi chân bất giác ngã bịch xuống

- Gì cơ ? ai? mắt của ai? ai cho em mắt chứ? _ Cô vừa nói vừa nấc mạnh, nước mắt ko ngừng rơi. - Mọi người lừa em, rõ ràng em đã gặp ân nhân rồi mà.

- Người đó chính là Nhân…., tụi chị đã đóng kịch ….để em tin…

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ... em ko tin ... ko tin ... sao mọi người lừa em, sao đối xử với em thế này? Em đã làm gì sai mà phải trả 1 cái giá đắt thế này chứ ?????? _ Băng Băng gào thét lớn.

- Bình tĩnh đi em ... dù sao thì anh ... cũng sẽ chết, giúp đc em là ... điều anh mãn ... nguyện lắm rồi ... Anh ... xin lỗi , xin lỗi ... em ... ngàn lần ... Anh ... yêu em ... em gái…của…anh…

- Tại sao anh lừa em ... aaaaaaaaa _ Giọng nói Băng Băng hình như đã cạn hơi, nhưng vẫn bướng bỉnh kêu la.

- Anh ... xin lỗi ... Em đừng thế , anh ... xin em _ Nhân ko thể nói nhiều đc hơn.

- Huuuuhuuuuhuuuu! Em ko muốn thế này , anh đã nói sẽ dẫn em lên lễ đường mà, anh hứa rồi mà, anh hứa suông ... aaaaaaaaaa ...

...

- "Bốppppppp" _ Y tá tát 1 cái thật mạnh vào mặt cô.

- Y tá ... chị _ Băng Băng tròn mắt nhìn y tá với ánh mắt.

- Tỉnh lại đi, Nhân đã đổi lấy tất cả để mong em có đc ánh sáng, tại sao… em ko biết quí trọng mà cứ đạp đổ nó đi…. Cậu ấy đang dần yếu đi, em mở mắt ra nhìn xem….Nếu em như thế này thì có xứng đáng với những gì cậu ấy làm cho em ko?!!!! _ Y tá quát lớn

- Em ... nhưng ... em đau ...đau lắm ….em…_ cô vội quay sang tìm tay Nam và nắm thật chặt.

- Anh hai ! Anh… phải sống, em thay gan cho anh, em cho anh gan của em, mình đi phẫu thuật, anh ko đc chết , anh nghe rõ chưa????? ANH NGHE RÕ CHƯA !!!!!

- Anh ko sao , ai cũng rồi ... phải chết .Hứa với anh ... em phải sống ... tốt , phải ... hạnh phúc, ko đc bi quan ... em phải ... sống cho cả ... phần của anh nữa. Giúp anh…nói… lời tạ lỗi.. với…gia đình …anh… ... Hứa .. với anh ... _ Nhân vừa nói gấp gáp vừa cố mỉm cười để nhỏ yên tâm 1 phần nào. - Anh ... Yêu ... Em ...

Vừa dứt lời Nhân nhắm mắt lại , buông thõng tay. Đồng hồ đo mạch trở về 1 dòng ngang thẳng đuột….

- Anh ... Anh hai, anh ko đc chết ... tỉnh dậy ... tỉnh dậy. Em muốn anh tỉnh Anh ơiiiii ! Huhuhuhuhu...

Triệt tong cửa ùa lại ôm cô khóc thảm thiết, cô hoàn toàn tuyệt vọng. Vì mới tháo băng nên ko đc khóc nhiều, sẽ ảnh hưởng ko tốt đến mắt, nhưng cô vẫn cứ ôm lấy thân thể Nhân khóc ko ngớt, 3h đồng hồ liên tục cô khóc ko ngừng nghỉ, mắt càng nhòa đi, tim cô đau như bị ai đó bọp nghẹn, hơi thở dồn dập hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào. Triệt dỗ dành cô nhưng đều vô ích.

Băng Băng cứ ngồi khóc cầm tay Nhân ko rời, 1 lát sau ... cô leo lên giường bệnh nằm trên đôi tay của Nhân và tựa mặt vào ngực cậu. Cơ thể Nhân đang từ từ lạnh dần nhưng cô vẫn bướng bỉnh ko tin đó là sự thật, cô liên tục dùng 2 tay xoa mạnh bàn tay Nhân cho ấm lên, xoa , xoa mãi , xoa mãi cho đến khi đôi tay mỏi rã rời.

Cô cứ khóc, khóc nức nở , khóc đến khi mệt nhoài, đến đuối sức ko thể khóc đc nữa thì cô mới chịu đứng lên tựa vào vai Triệt ,nhắm mắt lại ngủ quên trên cánh tay Triệt . Triệt chỉ biết lặng người nhìn Thiện Nhân lần cuối rồi bế Băng Băng lên , đóng cửa. Đôi mắt vươn lệ đỏ hoe, miệng cậu khẽ mấp máy :

“ Ngủ ngon nhé , anh Hai của em…..”