[Kuroko No Basket Đồng Nhân] Đẳng Phong Đích Nhật Tử

Chương 5




Q5

“Tớ sẽ không… uống vanilla milkshake nữa.”



Kise đi trên đường đến bệnh viện, gương mặt tuấn tú khiến nữ sinh liên tiếp dừng chân để ngắm nhìn, bất đồng với dương quang sáng sủa thường ngày, ẩn ẩn, có chút tối tăm.

Trong lòng bàn tay, kéo khiến miệng vết thương cũng không lớn, lại ẩn ẩn đau.

Mấy phút đồng hồ trước.

“Thứ thuộc về tôi, cho dù là ai, cũng đừng hòng nghĩ tới việc cướp đi.”

“Tôi quả nhiên không thể hiểu, loại người như cậu lại có thể biến người được xem là tình nhân thành vật-sở-hữu.”

Kise đến gần Akashi, có chút giận dữ.

“Kurokocchi không phải đồ của cậu. Trước đây cậu không hề nhắc tới.”

Nhẹ nhàng xoắn xoắn tóc mái kim sắc trên trán, Kise cười đến không chút để ý.

“Cậu bây giờ, ngay cả hắn thích ăn cái gì, thích làm gì, nhận được món quà gì sẽ cảm thấy vui vẻ, cũng không biết.”

Hắn xem ra, đoạn luyến tình của Akashi cùng Kuroko, tổng thể tựa như chỉ có Akashi Seijuurou.

Sắp đặt, thiết bẫy rập, tìm đúng lỗ hổng không tiếc hết thảy đại giới tiến công, cuối cùng, chiếu tướng.

Kise cho tới bây giờ đều không thể chấp nhận, người kia biến tất cả đều dùng lý luận của ván cờ để thao túng.

“Cậu bây giờ, dựa vào cái gì nói Kurokocchi là vật sở hữu của cậu?”

Kise nắm lấy cổ áo hắn, có chút phẫn nộ nhìn cặp mắt dị sắc kia.

Sắc mặt Akashi, theo những lời này của Kise, mãnh liệt trầm xuống.

Trên mặt dường như không có việc gì, nháy mắt che kín lạnh lùng, xơ xác tiêu điều.

Kise trong lòng đột nhiên cảnh giác mãnh liệt, lập tức lui về phía sau.

Đáng tiếc, vẫn chậm.

Thứ kim loại màu trắng bạc bay nhanh tới, hướng trên mặt của hắn đâm vào, Kise theo bản năng dùng tay chắn, hàng mi anh tuấn hơi hơi nhăn lại.

Trong lòng bàn tay truyền đến đau đớn nói cho hắn biết, Akashi không phải đang nói giỡn.

Hắn thật sự động sát ý.

Kise dùng tay phải đem thanh kim loại nhỏ kia chặt chẽ nắm chặt, cùng Akashi giằng co.

“Cậu đi đi, hiện tại, lập tức.”

Ngược hướng ánh sáng, Kise thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

“Nếu không, nhát tiếp theo, cậu không có khả năng đỡ được.”

Trở lại bây giờ.

Miệng vết thương trong lòng bàn tay đã không còn chảy máu nữa, nhưng lại đau đớn như trước.

Không phải lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ như vậy.

—— Nếu, Kuroko cùng mình ở một chỗ, nhất định sẽ càng thêm vui vẻ.

Chính mình sẽ dùng hết khả năng, toàn tâm toàn ý che chở hắn, sủng ái hắn, lúc vui buồn đều ở cạnh hắn.

Nhất định sẽ không để cho hắn cô đơn, càng sẽ không để cho hắn thương tâm.

Hắn có thể lấy sinh mệnh của Kise Ryouta này mà thề.

Nắm chặt hai đấm.

Nghĩ đến vừa rồi, người kia mất đi ký ức, nhưng vẫn như trước giọng điệu bình tĩnh, cái loại này —— giọng điệu trên cao nhìn xuống, Kise vô pháp ức chế phẫn nộ trong lòng.

Giống như, tình yêu của Kise Ryouta hắn, hoàn toàn bị phủ nhận.

Thật khó chịu, thật… không cam lòng.

Rõ ràng là người cùng Kurokocchi thân cận nhất, rõ ràng… Thích Kurokocchi nhất.

Yên lặng thích nhiều năm như vậy, biết rõ ràng là vô vọng, lại như trước, ngây ngốc không hiểu làm sao quay đầu lại.

Như trước, ngây ngốc mà thích hắn.

Trên hành lang bệnh viện, Kise gặp một người trên ghế dài, đang cầm một quyển tiểu thuyết, an tĩnh đọc.

Bóng người màu băng lam, áo sơmi tuyết trắng bị gió thổi trên hành lang có chút đong đưa, ngẫu nhiên sẽ có một hai mảnh lá cây từ từ rơi xuống bên người thiếu niên, nhẹ nhàng xoay vòng rơi xuống. Làm con người màu trời càng thêm điềm tĩnh.

Không đành lòng đánh vỡ yên bình, Kise chỉ một bên lẳng lặng mà nhìn.

Chỉ cần giống như bây giờ, trong tầm nhìn chỉ có thân ảnh người này, Kise đã cảm thấy thực thỏa mãn.

Tình cảnh yên tĩnh này, duy trì thật lâu.

Thanh niên tóc vàng anh tuấn, si ngốc nhìn người màu xanh nhạt cách đó không xa, giống như đó là ánh sáng cuối cùng mà cả đời hắn phải đuổi tìm.

“Kise-kun?”

Nhìn xem hơi mệt chút, Kuroko nhu nhu đôi mắt, ngẩng đầu, liền thấy người trước mặt.

“Kise-kun đến đây lúc nào vậy? Tớ không biết.”

Kuroko nhẹ nhàng đứng lên, đi đến bên người Kise.

“Hôm nay thật sự cám ơn Kise-kun, phiền cậu đưa tớ lại đây.”

Thiếu niên lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Lơ đãng thoáng nhìn, tươi cười của thiếu niên bị đông lạnh thay thế.

“Kise-kun, tay cậu…?”

“A a, cái này? “

Kise không thèm để ý quơ quơ tay bị thương.

“Vết thương nhỏ, không cần để ý.”

Dung mạo xinh đẹp của Kuroko lập tức trở nên nghiêm túc.

Có lẽ với người khác gương mặt như vậy sẽ có vẻ thực nghiêm khắc, nhưng Kuroko từ nhỏ chính là một gương mặt nhu hòa thanh tú, bình thản, không chỉ không có uy hiếp lực, ngược lại có loại cảm giác giả vờ đáng yêu.

“Kise-kun không thể nói như vậy, vết thương nhỏ cũng phải chú ý mới được.”

Không khỏi phân trần giữ chặt tay Kise, miệng Kuroko vô cùng nghiêm túc.

“Vạn nhất nhiễm trùng sẽ rất phiền phức, còn sẽ ảnh hưởng đến tập luyện.”

Đem tay bị thương của Kise mở ra, máu chảy ra ở miệng vết thương đã ngưng tụ, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Ánh mắt màu băng lam hiện lên một tia đau tiếc, thiếu niên cúi đầu.

Kise cảm giác hô hấp của mình, thậm chí tim đập, đều bị đình chỉ.

Cái lưỡi hồng nhạt của thiếu niên, nhẹ nhàng tiếp xúc miệng vết thương trên tay hắn, ôn nhu liếm liếm.

Phương pháp khử trùng thực truyền thống.

Kise bọn họ lúc chơi bóng rổ thường xuyên sẽ phải chịu trầy da lớn lớn nhỏ nhỏ, xuất phát từ tiện lợi, cũng thường thường sẽ dùng nướt bọt để khử trùng.

Nhưng mà, động tác đơn giản như vậy, được người mình thầm mến đã nhiều năm làm ra…

Kise cảm giác, cơ hồ trống ngực đình trệ, đột nhiên gia tốc tăng đáng sợ.

Như thế nào, lại cảm giác hạnh phúc quá mạnh liệt, giống như vượt qua cực hạn mà trái tim có thể chịu đựng…

“Kise-kun, mặt của cậu thật đỏ, không có việc gì chứ?”

Nhìn đến gương mặt gần trong gang tấc, Kise cảm giác mặt mình, hiện tại nấu chín vài quả trứng gà hoàn toàn không thành vấn đề.

Người này vĩnh viễn như thế. Ôn hòa như gió, ôn nhuận như nước.

Không phô trương, không nhu nhược, không khác người, không tùy hứng, không cao ngạo, không khiêm nhường.

Yên lặng thích nhiều năm như vậy, biết rõ ràng là vô vọng, lại như trước, ngây ngốc mà không hiểu làm sao quay đầu lại.

Như trước, ngây ngốc mà thích hắn.

Thậm chí, hôm nay so với ngày hôm qua càng thêm thích, ngày mai so với hôm nay càng thêm thích.

Kurokocchi vì cái gì không chọn tôi chứ?

Kise lại hỏi một lần.

Từng ngày từng ngày, hắn đều ở trong lòng, trộm hỏi vô số lần.

Hai người đi qua M, Kise đang định đi mua cho Kuroko một ly vanilla milkshake, còn chưa kịp mở miệng, một ly milkshake đặc biệt lớn đã được đưa tới trước mặt.

Bóng người tử sắc cao lớn trong tay ôm đầy đồ ăn vặt, cầm trong tay một cây kẹo que đặc biệt lớn.

Ánh mắt màu tím sâu sắc biếng nhác mà híp, lại ẩn hàm một tia ôn nhu.

Một cách không ngờ, Kuroko lễ phép cự tuyệt.

“Murasakibara-kun, cám ơn cậu, tớ không uống.”

Bất đồng với ngày thường nhìn milkshake là phấn khởi, Kuroko yên lặng mà nhắm hai mắt lại.

“Tớ sẽ không… uống vanilla milkshake nữa.”

Thiếu niên thấp giọng lẩm nhẩm nhẹ, tiêu tán trong không khí, tái tìm không được.

Nếu không phải trong ánh mắt màu băng lam kia, che giấu không được đau đớn, Murasakibara cùng Kise đều sẽ cho rằng, mới vừa rồi lời thiếu niên nói chính là ảo giác.

– TBC –

Lời vô nghĩa của tác giả:

Ngạch, chương tiếp theo… Sẽ có điểm ngược… Dự báo trước… ⊙﹏⊙b hãn

Đội trưởng vì cái gì mất trí nhớ, còn có như thế nào mất trí nhớ, chương tiếp theo hẳn là sẽ nói rõ đi, kỳ thật cũng thực dễ dàng đoán được rồi ~~~~~(>_<)