Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!

Chương 2: Chương 2





Thời gian trở lại trước khi Thanh Hoà xuyên vào thân xác nguyên chủ.
"Ba mẹ đây là thời gian qua tụi con cho người đi điều tra chuyện của Tiểu Hoà." Trong một thư phòng bầu không khí nghiêm túc đang vây quanh, Diệp Tịch anh trai của nguyên chủ đẩy lên tập tư liệu chi tiết rõ ràng về sự kiện có người hãm hại Diệp Thanh Hoà.
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chủ sự là ba của nguyên chủ, ông Diệp cầm lên và mở ra tập tư liệu của người con trai cả đưa qua và xem xét.
"Hừ, quả nhiên chính là vu oan giá hoạ cho Tiểu Hoà nhà chúng ta, lần này có đầy đủ chứng cứ coi bọn chúng còn muốn chối bỏ như thế nào."
"Ba nó, ông đưa cho tôi xem, để tôi biết đứa nào cả gan dám hãm hại cho Tiểu Hoà nhà tôi.

Làm thằng bé vài bữa nay ăn không ngon, cả người đều xanh xao ốm xuống vài kg đi." Người phụ nữ ngồi kế bên ông Diệp lên tiếng là mẹ của nguyên chủ, phu nhân của nhà họ Diệp.
"Tiểu Liên, con liên hệ với luật sư nhà chúng ta chuẩn bị hồ sơ giấy tờ tố cáo những kẻ gây sự này mang bọn chúng ra toà, tốt nhất có thể cho chúng ở tù chung thân." Ông Diệp nói với con gái thứ hai của ông Diệp Liên, cũng là chị gái của nguyên chủ.

"Vâng ạ, sau khi anh hai điều tra chi tiết của sự việc, con cũng đã cho người đi chuẩn bị cho phiên toà sắp tới rồi, con cũng không thể nhịn khi có kẻ dám hãm hại Tiểu Hoà." Diệp Liên ngay lập tức trả lời với ông với một giọng giận dữ trong đó.
Ông Diệp nói: "Ân, nếu có gì rắc rối con cứ nói ra."
Sau khi cả nhà đều xem xong tập tài liệu thì đã gọi điện chuẩn bị đưa những đứa dám vu oan Tiểu Hoà.

Mang ra toà tố cáo cho vào tù, dù tội không đủ để ở tù chung thân, nhưng nhà bọn họ có thể sử dụng nhân mạch để thực hiện điều này.
Sau khi nhẹ nhàng mà quyết định nhân sinh của những kẻ đó.

Gương mặt mọi người đều nghiêm túc lại, hiện tại mới là nội dung quan trong trong buổi họp gia đình này.
Làm sao để làm cho Tiểu Hoà vui vẻ lên sau sự việc này.
Đúng vậy, cả nhà này có thể nói đều có xu hướng yêu thương và bảo vệ gia đình quá đà, hai anh chị trong nhà nguyên chủ hoàn hoàn toàn toàn là cái đệ khống.
Sau một thời gian tranh luận nên mang Diệp Thanh Hoà đi du lịch, đi xem triển lãm tranh hay là đi đến tiệm bánh ngọt để giải sầu, thì đột nhiên họ cảm giác có chút không đúng.
Xem thì thấy thời gian cũng qua giữa trưa, nếu lúc này Tiểu Hoà không thấy họ trên bàn ăn thì sẽ đi lên gọi họ xuống ăn, dù thỉnh thoảng ba cùng anh trai còn công tác ở công ty không về kịp, nhưng mẹ với chị gái thì thường ăn ở nhà huống chi ngày hôm nay là ngày cả gia đình tập hợp ở trong nhà.
Bất thường, anh trai nguyên chủ ngay lập tức nói cho ba mẹ và em gái nghe chuyện này.

Mọi người đều giật mình nhận ra không đúng chỗ nào, ngay lập tức đi tìm kiếm trong nhà đều không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Hoà.

Bà Diệp ngay lập tức lấy điện thoại ra điện ngay cho nguyên chủ.

Tít tít tít, âm thanh chờ đợi vang lên trong không gian yên lặng rồi chủ động tắt đi, Diệp Thanh Hoà tắt máy không muốn nghe máy.
Diệp Tịch ngay lập tức gọi điện người kêu điều tra tuyến đường hôm nay Diệp Thanh Hoà đi, điều tra những nơi Diệp Thanh Hoà có khả năng đến.

Mọi người trong nhà sốt ruột chờ đợi tin tức trong lo âu.
Trong thời gian chờ đợi tin tức, thời gian luôn trôi qua rất lâu trong sự nôn nóng.
Reng reng reng!
Âm thanh cuộc gọi đến máy của Diệp Tịch, cấp dưới đã điều tra ra được tuyến đường mà Diệp Thanh Hoà đã đi.
Nơi cuối cùng còn dấu vết là tại gần một khu biển, ngay gần chổ Diệp Thanh Hoà dừng lại có vách biển rất cao và độ xiết của biển rất mạnh, sau khi nghe cấp dưới hội báo lại, mọi người trong nhà đều lo sợ ngay lập tức đi lên xe gấp rút chạy đến nơi Diệp Thanh Hoà đang ở.
Không khí trong xe rất trầm mặc, trong lòng mọi người đều lo sợ, cầu nguyện rằng mọi chuyện vẫn chưa muộn, mong rằng có thể nhanh chóng đến nơi.

Một đường dài Diệp Tịch siêu tốc chạy đến, khi đến nơi thì thấy Diệp Thanh Hoà đang đứng ngay vách vực đá, cơ thể hơi nghiên ra trước, như chuẩn bị nhảy xuống.
"Tiểu Hoà!!!"
Hắn lập tức thắng gấp, chạy như bay đến chỗ Diệp Thanh Hoà giữ chặt lấy rồi mạnh mẽ lôi vào.

Mọi người trong nhà cũng cuốn cuồn chạy đến ôm Diệp Thanh Hoà vào lòng, trong lòng vẫn còn lo sợ, vẫn còn cảm giác tim đập nhanh.
Có trời mới biết, khi họ vừa đến thấy Diệp Thanh Hoà chuẩn bị nhảy xuống biển, tim họ như muốn ngừng đập, mọi thứ trong đầu đều ong ong mà vang, không thể suy nghĩ được gì chỉ còn có bản năng nhanh chóng chạy lại mà giữ chặt Diệp Thanh Hoà.
Cũng may, cũng may rằng phát hiện nhanh chóng và đuổi đến nơi kịp thời..