Ky Luyến Vân Tiêu

Quyển 2 - Chương 16




Ba mẹ Thích Thiếu Thương đuổi theo sau, thấy cảnh tượng như vậy mặt trắng bệch không còn giọt máu, ngây ngốc chôn chân tại chỗ.

Tài xế nọ run rẩy xuống xe, thấy hai người nằm ở ven đường không hề động đậy, nhất thời hồn phách bay tuốt lên chín tầng mây, run rẩy hỏi: “Các cậu… có sao không…”

Thích mama chân mềm nhũn, quỳ ở bên đường. Thích baba chạy tới, đẩy tài xế kia ra, hét lên: “Thiếu Thương! Thiếu Thương!”

Một hồi lâu, Thích Thiếu Thương khẽ ngẩng đầu: “Con… Con không sao… Tích Triều? Tích Triều! Em sao rồi??”

Anh đỡ vai Cố Tích Triều dậy, chỉ thấy máu từ miệng cậu chảy xuống. Thích Thiếu Thương thấy thế, trái tim tan nát, đầu óc rối bời chỉ biết lay lay cậu: “Tích Triều? Tích Triều!!”

Thích baba dùng sức đẩy tay anh ra: “Con đừng như vậy, dừng lại! Chắc nó bị gãy xương sườn rồi, con lay nó như vậy càng làm nó bị nặng thêm đó! Con mau gọi xe cấp cứu! Mau lên!”

Thích Thiếu Thương tay chân rối loạn lấy điện thoại gọi xe cấp cứu. Ba anh đến chỗ Cố Tích Triều, thử xem cậu có đang hô hấp không, khẽ thở phào, đoạn ghé vào tai cậu khẽ gọi: “Tiểu Cố! Tiểu Cố! Cháu sao rồi? Đau chỗ nào?”

Cố Tích Triều trong vô thức rên một tiếng, sau lại không động đậy nữa.

Thích baba trong lòng vừa áy náy vừa căng thẳng, hét lên: “Xe cấp cứu tới chưa?!!”

Thích Thiếu Thương quỳ một bên nắm tóc, còn rống lớn hơn: “Chưa tới! Chưa tới! Cậu ấy rốt cuộc thế nào rồi?!!”

Thích mama cũng chạy nhanh đến, thấy bộ dạng thảm hại của Cố Tích Triều, khóc lớn một tiếng rồi ngất đi.

Cố Tích Triều khẽ mở mắt, trước mặt toàn bộ đều là màu trắng khiến cậu có chút khó chịu.

“A…”

“Tiểu Cố? Ây da, Tiểu Cố, con tỉnh rồi hả?” Ây da! Ba nó à! Ông mau đi gọi bác sĩ! Tiểu Cố tỉnh rồi!”

“Tỉnh rồi?! A, bác sĩ! Bác sĩ!!”

“Cậu ấy không sao, đã vượt qua cơn nguy kịch rồi.”

“Ôi trời…” Thích mama vuốt ngực, “Tạ ơn trời đất! Không sao, không sao rồi!”

Thích baba nắm lấy tay áo bác sĩ: “Thật không sao chứ? Thật không sao chứ?”

“Đúng vậy! Qua cơn nguy hiểm rồi, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt một thời gian, sẽ không có biến chứng gì khác.”

“Ôi chao! Ba nó à! Không sao rồi… Ôi chao…” Thích mama như trút một gánh nặng, ngồi phịch xuống ghế.

Thích baba chỉ thì thào tự nhủ: “Không sao là tốt, không sao là tốt rồi…”

Cố Tích Triều mấp máy môi, Thích mama vội vàng chạy đến trước mặt cậu: “Con nói gì? Thiếu Thương? Nó không sao! Nó về nhà mang theo ít đồ, lát nữa sẽ trở lại ngay. Ngoan, con đừng lo lắng, con cũng không sao rồi… không sao rồi…”

Thích baba vội vàng tiếp lời: “Con ngoan, đừng có gấp gáp ha! Thiếu Thương nó một lát sẽ tới, một lát sẽ tới!”

Cố Tích Triều miễn cưỡng gật đầu, lại thiếp đi.

Thích mama lau nước mắt: “Đứa nhỏ này… Nếu nó không đem thân mình che cho Thiếu Thương, Thiếu Thương đã không vô sự như bây giờ.”

Thích baba vỗ vai bà: “Được rồi! Chẳng phải đã không có việc gì rồi sao, đừng khóc.”

Thích mama hầm hừ quay đầu lại: “Tất cả không phải tại ông sao! Đừng nói tới hai đứa nhỏ, tôi cũng không muốn nhìn tới ông!”

Thích baba tự biết lỗi, gật đầu nói: “Đúng đúng! Tôi là cái lão ngoan cố! Tôi xin lỗi các người, vậy được chưa? Haizzz…”

Lúc Cố Tích Triều mở mắt lần thứ hai, xung quanh rất yên tĩnh. Một hồi lâu, cậu mới nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang gục đầu bên giường, ngủ say sưa. Cậu cười, lấy tay chọt chọt mặt anh – cái má lúm đồng tiền kia, thật đáng yêu!

Có người nói, gặp đại nạn mà không chết, tất có hậu phúc. Những lời này xem như linh nghiệm với Cố Tích Triều. Chỉ là, gặp nạn không chết là cậu, nhưng cái phúc là người khác được hưởng. Thích Thiếu Thương lần đó vì muốn cứu cậu, lao đến hướng xe hơi mà không suy nghĩ, cuối cùng lại không sao, mạng lớn đó!

Còn nữa, bây giờ anh ban ngày đến công ty, ban đêm lại vào bệnh viện ở cùng người anh yêu, tốt số nha!

Nhưng mấu chốt chính là, đã vượt qua chông gai cản trở tình yêu của hai người. Lần đó, tuy nói là Thích Thiếu Thương cứu Cố Tích Triều, nhưng cuối cùng trước mắt ba mẹ Thích lại là Cố Tích Triều đem thân mình bảo vệ anh. Điều này khiến hai người vô cùng cảm động, trong khoảng thời gian này chăm sóc cậu không kém anh bao nhiêu, thực phẩm dinh dưỡng hay thuốc bổ đều mua, miệng một yêu hai quý ba thương, xém nữa đã đãi tiệc rượu “rước” Cố Tích Triều về nhà làm dâu rồi.

Vết thương của Cố Tích Triều càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, mẹ anh mỗi ngày gà vịt thịt cá, sơn hào hải vị đều nấu đem vào cho cậu, thúc ép cậu ăn cho nhiều. Kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu sau vài ngày tẩm bổ đã mũm mĩm núc ních.

Thích Thiếu Thương ôm mặt cậu: “Vợ à, em giống như đang ở cữ quá!”

Cố Tích Triều nắm chặt tay đánh anh mấy cái, Thích Thiếu Thương cảm thấy hạnh phúc ấm áp dâng trào. Anh cười nghĩ, hết thảy mọi chuyện đều rất tốt!

Năm mới tới rồi, Cố Tích Triều cũng được xuất viện. Ba mẹ Thích sớm đã chuẩn bị thật tốt, xem Cố Tích Triều như con dâu đang ở cữ, vạn phần cẩn thận đón về nhà.

Về tới nhà, Cố Tích Triều muốn phụ giúp nấu ăn, bị đẩy ra ngoài; muốn phụ giúp bày biện nhà, bị đẩy ra ngoài; ngay cả khi muốn giúp Thích mama cầm cái kéo, Thích mama cũng không cho: “Ây da! Con mau đi nghỉ đi! Cái này không cần con lo, lỡ bị thương nữa thì sao! Nhanh nhanh đi chỗ khác! Thiếu Thương à! Con đâu rồi? Mau đưa Tích Triều lên phòng con, hai đứa cứ chơi trên đó đi.”

Thích Thiếu Thương gặm một quả táo tựa vào cửa nhà bếp: “Con nói mẹ ơi! Tích Triều không phải làm bằng giấy, mẹ cứ lo lắng chộn rộn làm gì? Hơn nữa, cậu ấy cũng nên giảm béo một chút, sắp béo thành con heo nhỏ rồi.”

Thích mama trừng mắt liếc anh một cái: “Con cũng vậy! Đừng có ở đây làm vướng chân vướng tay mẹ! Đi mau! Hai người các con ra ngoài cho mẹ đi!”

Lúc ăn cơm trưa, một nhà bốn miệng ăn cười cười nói nói. Thích Thiếu Thương nâng ly rượu lên: “Nào! Mọi người cùng cạn ly!”

Cố Tích Triều vội vàng giơ ly lên: “Bác trai, bác gái. Con chúc hai bác năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”

Thích baba đột nhiên đặt ly rượu xuống.

Thích mama âm thầm kéo kéo tay chồng, Thích Thiếu Thương có chút sững sờ: Không thể nào, ba anh lại muốn giở chứng nữa sao?

Thích baba nói từng tiếng rõ ràng: “Ba nói, Tích Triều à, con vừa gọi chúng ta là gì?”

“Dạ?” Cố Tích Triều không hiểu.

“Ba muốn nói, chúng ta đều là người một nhà rồi, con không nên cứ gọi chúng ta là bác trai bác gái.”

Thích Thiếu Thương và Thích mama cùng một lúc thở phào nhẹ nhõm, Thích Thiếu Thương cười cười đẩy Cố Tích Triều: “Nào nào, gọi ba mẹ!”

Thích mama cười toe toét: “Tích Triều à! Đừng sợ, nhanh nhanh kêu một tiếng đi!”

Ba người cứ thúc giục, Cố Tích Triều rốt cuộc cố lấy hết dũng khí gọi một tiếng: “Ba. Mẹ.”

“Ai!” Ba mẹ Thích Thiếu Thương cười híp mắt.

Cố Tích Triều chợt cảm thấy khóe mắt cay cay, đã bao nhiêu năm rồi, cậu không được gọi ai thân thiết như vậy. Ba! Mẹ!

“Lại đây, Tích Triều, chúng ta cùng kính ba mẹ một ly!”

“Ừ!”

Tối hôm đó, hai người phải tới khuya mới vất vả thuyết phục ba mẹ để mình đón xe quay về ký túc xá.

Dọc đường người xe tấp nập, khắp nơi ai nấy đều đang chờ chúc mừng năm mới. Xe bọn họ bị kẹt giữa đường, muốn đi cũng không được, Thích Thiếu Thương oán giận nói: “Ngay cả đường cũng bị chặn, thật là, không về nhà được rồi!”

Cố Tích Triều dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài: “Không về được thì ngủ trong xe luôn! Ai bảo anh đòi về ký túc xá. Đâu phải anh không biết, đêm giao thừa căn bản là không đi xe được!”

Thích Thiếu Thương ôm cậu từ phía sau: “Ở nhà anh đã lâu lắm rồi. Anh nghĩ cho em mà…”

Cố Tích Triều xoay người lại hôn lên mặt anh: “Em biết!”

Đột nhiên, sóng người bắt đầu chuyển động, nguyên nhân là đã sắp đến nửa đêm. Cả khung trời vang lên tiếng đếm ngược.

“Mười, chín, tám, bảy…” Cố Tích Triều cùng mọi người đếm, Thích Thiếu Thương nhìn khuôn mặt trẻ con đang tươi cười của cậu, trong lòng vui sướng như muốn tan ra.

“Ba! Hai! Một! A!!!!! Sang năm mới rồi!”

Thời khắc tiếng nhạc mừng năm mới vang lên, hai con người hạnh phúc đang hôn nhau. Thích Thiếu Thương hôn thật sâu, thắm đượm thương yêu, nguyện cả đời không chia lìa.

Nhất thời pháo hoa được bắn ra, sáng rực cả một vùng trời rộng.

Kể từ giây phút đầu tiên của năm mới, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

– Hoàn chính văn –