Ky Luyến Vân Tiêu

Quyển 2 - Chương 6




Mây mưa qua đi, Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều khóc đến mệt lả vào lòng. Nhìn từng dấu vết tím bầm trên người cậu, lòng đau xót không thôi. Chỉ là, sáng hôm nay vô tình nhìn thấy, trong hộp thư điện thoại của cậu, tất cả đều là tin nhắn từ người lạ mặt tên Phó Vãn Tình, trong lòng anh rất hoảng loạn. Cái này không phải mới một hai ngày, nhưng cậu ấy vẫn không có ý định nói cho anh biết. Tuy những tin nhắn này nội dung không có gì quá đáng, nhưng cái loại quan tâm chăm sóc này không giống như bạn bè thông thường. Hơn nữa, giọng điệu này, chắc chắn là của phụ nữ. Phụ nữ… Thích Thiếu Thương trong lòng cảm thấy bối rối. Thì ra Cố Tích Triều không giống như anh, cậu ấy không phải chỉ thích con trai. Nói đến đây phải thừa nhận, đối với tình cảm này, thật sự càng ngày anh càng mất tự tin. Trước kia một lòng muốn cùng cậu ở bên nhau, chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ xuất hiện cô gái kia, xem ra dù muốn trốn tránh cũng trốn tránh không được. Nhớ lúc ăn cơm tất niên, bảy tám người phụ nữ trong nhà thay phiên nhau giảng một bài, ba mẹ vừa ôm đứa con của chị mình vừa nhắc nhở là đã muốn ẵm cháu rồi, Thích Thiếu Thương ngồi nghe mà đầu muốn nứt ra.

Hoa Hàng cùng Liên Hàng (United Airlines) có việc hợp tác với nhau, tuyển phi công trẻ tuổi ưu tú trong công ty đi huấn luyện ở Mỹ. Thích Thiếu Thương đối với chuyện này không có hứng thú, cũng không giữ ở trong lòng. Hôm nay, Hách Liên Xuân Thủy đột nhiên chạy đến cười thần bí: “Ây da, các cậu cãi nhau cái gì rồi? Sao Tiểu Cố xin đi Mỹ huấn luyện mà cậu không đi?”

Thích Thiếu Thương đứng sững, ngây ngốc: “Không có đâu. Cậu ấy không nói gì với tôi hết!”

“Cậu mơ xong chưa! Hôm nay tôi nhìn kỹ danh sách những người được đề cử, cậu ấy là người đầu tiên đó!”

“Làm sao có thể…”  Thích Thiếu Thương vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm số như điên.

“Ấy ấy, cậu gấp cái gì.Cậu ấy không muốn nói với cậu, cậu ngẫm lại xem nguyên nhân là gì!”

“Nguyên nhân cái gì! Con mẹ nó, tôi làm gì đắc tội với cậu ấy!” Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy lửa giận đang phừng phừng bốc lên, rốt cuộc là làm sao vậy?! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!! Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong! Anh hết lòng yêu một người, sao bây giờ lại như thế này…

“Được rồi được rồi, cậu muốn phát điên về nhà mà phát! Tôi nói cho cậu biết, vị trí đi huấn luyện không nhiều, cậu còn không nhanh nhanh chuẩn bị tài liệu nộp đơn xin đi. Nếu để lỡ cơ hội, cậu sẽ không được gặp cậu ấy nửa năm đó!”

Thích Thiếu Thương trong lòng rối loạn, người đó sắp bay ra nước ngoài, cách anh cả một đại dương rộng lớn. Trong đầu nhất thời nhớ đến hàng loạt các tin nhắn trong điện thoại Cố Tích Triều, nhớ đến thái độ giấu diếm của cậu, nhớ đến ánh mắt ủy khuất của cậu lúc anh đuổi cậu đi đêm giao thừa đó…

Anh dựa vào tường, cơ thể trượt xuống, vô lực: Cố Tích Triều, em muốn anh phải làm sao bây giờ?

Thích Thiếu Thương tâm trí rối loạn chuẩn bị tài liệu, mấy thứ này nói phức tạp không phức tạp, nhưng đơn giản cũng không đơn giản. Anh và cậu ngoài thời gian làm việc không giống nhau, những lúc khác đều là sớm chiều ở chung. Cậu có thể giấu được một chuyện động trời như vầy, chắc chắn là cố ý rồi. Thích Thiếu Thương cầm một chồng tư liệu trong tay ném xuống đất, cả người mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế sa-lông.

Người đang xúc động, suy nghĩ thường hỗn loạn.Thích Thiếu Thương biết anh không thể quản những suy nghĩ của Cố Tích Triều. Thuận tay mở điện thoại di động, nhìn thấy hình nền là ảnh hai người đang dựa vào nhau cười rất vui vẻ. Đó là lúc hai người mới yêu nhau, mặc dù Cố Tích Triều nhất nhất phản đối, anh vẫn để ảnh đó  làm hình nền. Càng nhìn, Thích Thiếu Thương càng thấy bất an.

Thích Thiếu Thương đã đánh giá thấp cuộc tập huấn này. Anh tưởng rằng tuy nộp đơn trễ, nhưng dựa vào thực lực, ắt hẳn sẽ có chỗ cho mình. Không ngờ khi anh mang tài liệu đến, nhân viên công tác trố mắt nhìn anh, lại liếc nhìn sang chồng đơn đăng kí đã chất thành núi. Anh biết, lúc này, trò chơi đã kết thúc rồi.

Quả nhiên, nhân viên công tác miễn cưỡng nói: “Anh tới chậm rồi, hết hạn từ ngày hôm qua.”

“Không thể nào, công văn cấp trên viết rõ ràng là ngày mốt mới hết hạn!”

“Ngày mốt?! Số người nộp đơn đã vượt hạn mức rồi, cho nên chúng tôi đã chốt sổ. Toàn người trẻ tuổi mà, có cơ hội tốt phải nắm bắt cho nhanh. Anh xem đồng sự của anh, ngay cái đêm phổ biến xong đã vội chuẩn bị tư liệu mà đăng ký rồi.”

Cố Tích Triều sau khi kết thúc chuyến bay, quay về ký túc xá, cậu chỉ ở trong phòng mình. Cậu không đi tìm Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương cũng không đi tìm cậu. Hai người tựa như đang chiến tranh lạnh. Thích Thiếu Thương thấy cậu tránh né, trong lòng càng phát hoảng. Nhưng anh không có dũng khí đi tìm cậu. Anh sợ, nếu nghe hai tiếng “chia tay” phát ra từ miệng cậu, sẽ không còn đường quay lại nữa. Có nhiều lúc, càng nói lại càng gây hiểu lầm nặng hơn. Thích Thiếu Thương trong lòng khổ não, một mình than ngắn thở dài.

Màn đêm đã buông xuống, Thích Thiếu Thương ngủ trên giường mơ mơ màng màng một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng người nhẹ nhàng mở cửa phòng mình. Khẽ nheo mắt, ánh trăng rọi vào cửa sổ, anh thấy Cố Tích Triều đang mặc áo ngủ nhẹ nhàng đi đến bên giường anh. Nhất thời trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, Thích Thiếu Thương do dự, không biết có nên giả bộ ngủ hay không.

Cố Tích Triều ngồi xuống giường, cúi đầu ghé vào tai Thích Thiếu Thương nói khẽ: “Mai em đi rồi.” Thích Thiếu Thương mở choàng mắt.

Lần đầu tiên, hai người nằm cạnh nhau mà không làm gì, cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại hoảng loạn. Bỗng nhiên lại cảm nhận sự ly biệt rõ ràng đến như vậy. Một hồi lâu sau, Cố Tích Triều bỗng cười một tiếng: “Ha ha, không phải nửa năm sau em có thể về sao?” Thích Thiếu Thương chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật đầu.

Mới sáng sớm, đoàn phi công đi tập huấn bắt đầu khởi hành. Thích Thiếu Thương tiễn bọn họ lên máy bay. Cố Tích Triều trong đám người đó, một câu cũng không nói, trước lúc check-in, đột nhiên quay đầu liếc Thích Thiếu Thương. Chỉ một cái liếc này thôi, khiến trái tim anh đau như bị ai vò xé.

“Mọi người đã đi rồi.” Hách Liên Xuân Thủy đi tới kéo kéo ống tay áo Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương đứng bất động: “Còn chưa lên máy bay mà.”

“Haizzz.”