Kỵ Sĩ Của Ma Nữ

Quyển 1 - Chương 19




Nàng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Hoặc là chúng ta cần phải đổ nó ra một cái khay, nếu nó nẩy mầm thì cũng có thể thu hoạch được không ít đâu.”

Hắn ngước mắt nhìn nàng, rồi sau đó cúi đầu tiếp tục cùng nàng nhặt đậu.

Đợi đến lúc hai người đem đậu nhặt hết rồi thì mới phát hiện trong nội đình, mọi người đều dừng việc đang làm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.

Đáng chết!

Hắn rủa thầm, ho nhẹ một tiếng, đem cái bồn đựng đậu trêи tay giao cho ——

Hắn vừa muốn giao cho Sophia, thì nữ nhân bên cạnh liền hướng Louis kêu to, nói: “Louis, ngươi lại đây.” Louis chần chờ một chút rồi cũng đi tới.

“Ngươi chăm sóc đám đậu này.” Nàng giao phó, lại thản nhiên giải thích: “Nếu nó nẩy mầm thì báo cho đại nhân, chúng ta có thể gieo trồng để thu hoạch được nhiều hơn.”

Bonn nhìn nàng một cái, nàng cũng nắm chặt tay, quay lại nhìn hắn. Hắn không nhiều lời, chỉ như nàng mong muốn, đem bồn đựng đậu giao cho Louis. Nam hài chuyên quản lý chuồng ngựa khẩn trương tiếp nhận rồi xoay người đi ra.

“Sophia, thật có lỗi đã dọa ngươi nhảy dựng, nhưng đại nhân nghĩ chúng ta có thể đem đậu này đi trồng. Ngươi đến tháp lâu bảo Anthony lấy ít bắp cải cùng cà rốt để nấu cháo yến mạch cho mọi người ăn đi.”

“Vâng, phu nhân.”

“Charlotte, đốt một ấm nước đưa đến phòng của đại nhân để đại nhân rửa mặt.”

“Vâng, phu nhân.”

Giao việc cho hai người kia xong, nàng chuyển hướng sang một thiếu niên khác, “Anderson, chúng ta cần đem toàn bộ đậu đi ngâm nước để tụi nó nảy mầm. Ngươi có thể tìm Michelle cùng với Anthony để ngâm đậu.”

“Không thành vấn đề, phu nhân.”

Nói xong, thiếu niên kia cũng đi ra.

Nàng thấy thế, giương mắt nhìn quanh bốn phía, những người còn lại nháy mắt liền tản đi, ai đang quét rác thì tiếp tục quét, múc nước thì múc nước.

Hắn có chút ngạc nhiên nhìn nội đình nháy mắt đã quay lại như cũ, không biết vì sao hắn chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới quay đầu nhìn mặt hắn nói.

“Đại nhân, nếu ngươi không muốn bị cảm lạnh thì ta nghĩ ngươi nên về mặc thêm quần đi.”

Hắn nghe vậy sửng sốt, vội vàng cúi đầu mới phát hiện hắn chỉ mặc có mỗi cái áo lông dê, hai chân trần trụi trống huơ trống hoác. Hắn đã hoàn toàn quên phải mặc quần, nếu không phải cái áo lông dê đó đủ dài thì tiểu đệ đệ hùng vĩ của hắn đã để cho người ta thấy rồi.

“Đáng chết,” nghĩ đến toàn bộ quá trình vừa rồi hắn đều là trong tình trạng thế này chạy tới chạy lui, hắn nhịn không được thấp giọng mắng: “Ngươi để ta trông như thằng điên.”

“Ngươi để ta trông như phù thủy.” Nàng mắt cũng không chớp nhìn hắn, tức giận nói: “Hơn nữa ngươi không có mặc quần cũng chẳng phải lỗi của ta, đó cũng chẳng phải ta cởi.”

Nói xong, nàng hếch cái cằm lên rồi xoay người đi trở về tháp thành chủ.

Hắn ngẩn ra nhìn nữ nhân kia thẳng tắp lưng mà đi, trong chớp mắt liền bật cười.

“Michelle là ai?”

Nàng nhìn hắn, hoài nghi hắn là không biết hay giả vờ không biết. Nhưng nam nhân kia lúc này mới vừa rửa mặt xong, đang lấy khăn lau, thoạt nhìn không giống như đang đùa. Rồi sau đó nàng mới nhớ tới, đám quý tộc kỳ thực rất ít khi nhớ được tên người hầu, mà hắn ở trong tòa thành này thu lưu rất nhiều đứa trẻ mới tới.

“Michelle là con trai của chấp sự tiền nhiệm của ngươi.”

Hắn sửng sốt một chút, nghĩ tới, “Đứa nhỏ tóc đỏ hả?”

“Chính nó.” Nàng gật đầu.

Hắn đem khăn bỏ xuống, tiếp tục mặc thêm áo dày và áo giáp rồi lại nhịn không được hỏi lại.

“Vừa rồi ở trong sân, ngươi vì sao lại đem hạt đậu giao cho Louis?”

Nàng quỳ gối ở bên lò sưởi, một bên dọn dẹp bụi, một bên nói: “Trong nhà Louis trước kia là làm ruộng, đưa cho hắn chăm sóc thì tương đối yên tâm, hắn sẽ biết làm thế nào để chiếu cố đám hạt giống đó, để chúng nó không bị mốc.”

Hắn cột chặt áo giáp, trong lúc đó phát hiện ra nàng còn hiểu biết mọi người trong tòa thành này hơn hắn.

“Ngươi làm sao biết cái này?”

“Ta có miệng, ta sẽ hỏi.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nói: “Hơn nữa nhóm nữ phó cũng hay tán gẫu.”

Lời này khiến hắn nhếch miệng, nụ cười khiến các nét trêи gương mặt hắn mềm lại.

Nàng nhìn hắn thì nhịn không được mở miệng, xen vào việc của người khác mà nói.

“Ta nghĩ ngươi nên phái người đến phía nam mua chút gia súc. Gà có thể đẻ trứng, dê và bò có thể cho sữa. Hơn nữa tụi nó đều ăn cỏ, sẽ không tốn thức ăn.”

Nàng biết hắn có tiền, nam nhân này đoạt một rương tiền vàng của nàng. Nhưng thật khó hiểu là vì sao hắn lại chậm chạp không có làm cái chuyện rất rõ ràng nhìn thấy này. Tuy rằng đến phía nam đường sá xa xôi, nhưng cũng là một cách tốt để vực lại nơi này.

“Súc vật mua về ở giữa đường sẽ bị cướp sạch.” Hắn nói cho nàng biết: “Vận chuyển những súc vật đó cần có cả quân đội.”

Nghe vậy, nàng mới giật mình nhớ lại hắn từng nói vì nạn đói nên bọn đạo chích, cướp đường hoành hành càng ngày càng nhiều.

Nàng đem mọi thứ dọn sạch sẽ rồi nhìn hắn đeo phần che tay.

Cái đồ đó có dải dây buộc, hắn nửa ngày cũng chưa buộc được với nhau. Nàng nhịn không được liền tiến lên tiếp nhận, thay hắn cột chặt tấm bảo vệ vào tay.

Hắn cúi đầu rũ mắt nhìn nàng, chẳng biết tại sao nàng vừa cọ rửa mọi thứ mà tay lại sạch sẽ như vậy. Hắn dần dần phát hiện nàng làm cái gì cũng đều không nhanh không chậm, cẩn thận cẩn thận.

Rồi sau đó hắn nghe được giọng nàng khàn khàn nhẹ nhàng vang lên.

“Ngươi vì sao không gọi người trong thôn đến giúp việc trong ruộng?”

Khuôn mặt bé bỏng của nàng trắng nõn, làn da mỏng manh giống như có thể nhìn xuyên qua, giống đồ sứ phương đông hắn đã thấy qua. Bởi vì dựa vào gần, nên mùi hương trêи người nàng lại lặng lẽ đánh tới, hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ của nàng đang cúi xuống, khàn khàn mở miệng, trả lời câu hỏi của nàng: “Người trong thôn có ruộng của chính mình cần chú ý, mà đa số bọn họ đều bị bệnh, nếu bắt buộc bọn họ đến thì sẽ chỉ làm cho bọn họ chết nhanh hơn.”

“Cho nên ngươi mới không thu thuế của họ?”

Câu hỏi này khiến hắn ngẩn ra, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì hắn liền hỏi.

“Ngươi làm sao…”

Nói ra miệng rồi hắn mới chợt hiểu ra, nữ nhân này đã đọc ghi chép của chấp sự mà hắn để trêи bàn, hắn lúc này mới nhớ ra là nàng biết chữ.

Nàng ngước mắt lên, nhìn hắn, ánh sáng buổi sớm nhàn nhạt chiếu lên con ngươi như phỉ thúy của nàng, đôi mắt đó trong lúc này giống như một dòng suối trong suốt trong rừng rậm, thật nhu thuận, thật ấm áp.

Bởi vì đôi mắt ôn nhu kia, bởi vì nàng phát hiện chuyện hắn làm nên khóe mắt hắn co rút nhanh, thô lỗ nói: “Nông nô mà chết hết thì đối với thành chủ cũng vô dụng. Thành chủ ít nhất cũng phải làm cho bọn họ có thể sống tạm qua thời kì này.”

Nàng nhìn hắn, đôi mắt kia vẫn ấm áp như cũ.

“Ngươi cần phải ăn cơm thật tốt.” Nàng ngóng nhìn hắn nói: “Ăn no rồi thì ngươi mới có khí lực chiếu cố bọn họ.”

Nói xong, không đợi hắn trả lời, nàng xoay người sang chỗ khác, cầm lấy cái giỏ đựng quần áo bẩn hắn thay ra ngày hôm qua, đi xuống lầu.

Hắn lăng nhìn nữ nhân kia đóng cửa, thật lâu không hoàn hồn được.

Hắn chưa từng chiếu cố ai, hắn hôm qua mới có ý nghĩ đào tẩu, bỏ lại tòa thành này, bỏ lại những mảnh ruộng cày mãi không xong, những chuyện làm không được. Chỉ kém một chút thôi là hắn đã làm như vậy, nhưng nàng đã làm cho ngày hôm qua kết thúc một cách ấm áp.

Hắn nhếch khóe miệng, cười trào phúng, hoài nghi nàng nếu biết chân tướng thì sẽ nói gì.

Nhưng hắn đã trở lại, mà nàng vì hắn chuẩn bị nước tắm cùng đồ ăn ấm nóng.

Nụ cười trào phúng chậm rãi trôi đi khỏi khóe miệng, chỉ còn thứ cảm xúc khó hiểu nàng mang đến vây lấy ngực hắn.

Đúng là phụ nữ.

Hắn cố đem đôi mắt ấm áp của nàng đẩy ra khỏi đầu, sau đó thở sâu, đem dây lưng cột chặt, đem trường kiếm cài bên hông rồi xuống lầu đi đến đại sảnh.

Trêи bàn dài ở đại sảnh, nhóm nữ phó đã đem cháo yến mạch nấu rau dưa đem tới trêи bàn.

Hắn múc một bát, ngồi vào vị trí của mình, ăn một miếng liền sửng sốt một chút.

Thứ này cùng bát súp ngon tuyệt đêm qua cơ bản là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng nguyên liệu cũng không sai biệt nhưng mùi vị lại hoàn toàn bất đồng.

Hắn ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu bữa ăn đêm qua là nàng đích thân nấu.

Hắn ngước mắt lên, muốn tìm kiếm nữ nhân kia nhưng lại không thấy nàng ở trong sảnh.

Hai bên bàn dài có rất nhiều người đang ngồi ăn cơm, nam nữ đều có, mọi người trong tòa thành đa số đều tới, nhưng không có nàng.

“Sophia.” Hắn gọi to nữ phó đang đi bên người hắn hỏi: “Khải đâu?”

“Phu nhân đi tháp cửa thành thay ca cho Charlotte.”

Hắn không nghĩ nhiều lắm, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Mưa vẫn tiếp tục rơi.

Bonn mang theo toàn bộ nhân thủ còn có thể dùng đi đến trong ruộng, lại cho đám nam nữ hài còn nhỏ tuổi mỗi người một cây cung, để bọn họ chú ý những khối ruộng đã gieo trồng, nếu có chim tới ăn hạt giống thì bắn hạ. Hắn muốn bọn họ làm cỏ, chú ý đến ruộng và cả săn bắn. Kể cả không bắn được con mồi thì cũng sẽ khiến đám chim kinh hãi, không dám đến ăn hạt giống nữa.

Ngày đó, hắn đến trong thôn cầm về một cái cày không có người dùng để tiếp tục cày ruộng.

Tối hôm đó, lúc hắn trở lại tòa thành thì Louis không chạy tới chiếu cố ngựa mà là một đứa bé khác.

Hắn hoài nghi nồi đậu kia đã bị nấu chín nên Louis mới có thể sợ không dám tới.

Hắn lau mặt, trong cơn mưa không ngừng đi xuyên qua nội đình, đang muốn đi vào tháp thành chủ thì nghe được nàng kêu to phía sau.

“Đại nhân, đại nhân —— Bonn —— ”

Hắn xoay người, thấy nàng ở trong mưa hướng hắn chạy tới, thở hổn hển ngừng ở trước mặt hắn, nói: “Đậu, đậu nẩy mầm rồi!”

Hắn sửng sốt, “Thật sự?”

“Thật sự, tất cả đều nẩy mầm!” Nàng nhìn hắn, trong mắt có hưng phấn không giấu được, “Ta nghĩ ngươi cần phải đi kho thóc nhìn xem.”

Hắn xoay người đi nhanh đến kho thóc, rồi sau đó nhịn không được chạy nhanh hơn.

Cửa kho thóc môn ở trong đêm đen lộ ra ánh sáng, lúc hắn đẩy cánh cửa kia đi vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho phát hoảng.

Kho thóc vốn rộng lớn chứa đầy nồi nhỏ chưa than đá đang cháy, trêи mặt đất đều là những chậu, bát đậu bày đầy khắp nơi, những chỗ còn lại thì chất đống thật nhiều đất đen.

Louis quỳ gối bên đám đất đen, nhìn thấy hắn tiến vào thì có chút khẩn trương, vội đứng lên.

“Đậu đâu?” Hắn sốt ruột hỏi.

Louis đem bàn tay dơ bẩn lau lau lên quần vài cái rồi vội vàng cầm lấy nồi đậu buổi sáng hôm nay, đưa tới trước mặt hắn, cho hắn xem.