Kỵ Sĩ Hành Trình

Chương 30: Dạo phố




Hôm nay Locke nhận được tin tức, nửa tháng sau doanh đội bọn hắn cần đến thị trấn Mossa trước thành Entel. Chiến sự đã kéo đủ lâu, quân bộ hạ lệnh yêu cầu nửa tháng sau phải công phá thành Entel, triệt để tan rã lực lượng phản kháng của Charles.

Chạng vạng tối, Locke gọi Hans tới, sau khi được bàn giao một phen, Hans mang theo một đội binh sĩ rời đi.

Đêm khuya trấn Giza như là quỷ vực, âm trầm nặng nề, khắp nơi đều là phòng ốc rách nát cùng kiến trúc sụp đổ, chỉ có tiếng người như có như không truyền ra chứng minh trấn nhỏ này còn có người sống.

Gần nhất Hagen sống rất thoải mái, không nghĩ tới vợ hắn thế mà có thể ôm được đùi của một vị đại nhân vật, nhờ vào đó hắn cũng coi như nước lên thì thuyền lên. Trước kia hắn chỉ biết kinh doanh quán rượu, ngoài việc đó ra thì hắn không còn biết việc nào khác, nhưng bản lĩnh nhìn mặt để nói chuyện của hắn lại không kém. Hắn đã sớm nhìn ra Charles sẽ bại lui, cho nên đầu nhập vào người Faustin. Nhưng lúc đó hắn không có chỗ dựa, bị Faustin lợi dụng rồi đá văng là chuyện thường, nhưng là bây giờ chuyện đó sẽ không xảy ra, Hagen tràn đầy lòng tin.

Hagen say khướt đi tại ven đường trấn Giza, hắn chuẩn bị đi đến nhà tình nhân, mặc dù chiến tranh phá hủy hết thảy, nhưng đối với hắn mà nói vẫn là không xấu, chí ít hắn sống được so với những người khác thoải mái hơn. Ban đêm con đường luôn luôn gập ghềnh, Hagen đã bị trượt chân một lần, hắn hùng hùng hổ hổ tiếp tục đi tới, có vài tên ăn mày, nạn dân xung quanh bị hắn tùy ý đấm đá.

Đột nhiên, một bóng đen đụng vào hắn."Mẹ nó, ngươi không có mắt a!..." Hagen nổi giận mắng, nhưng ngay sau đó hắn không nói tiếp được. Ánh trăng chiếu vào, lộ ra thân thể hùng tráng của bóng đen, Hans cầm dao găm trong tay,mặt không biểu tình nhìn xem Hagen bị chém một đao vào yết hầu đang nằm trên mặt đất.

"Ôi ôi..." Hagen trợn to hai mắt, chỉ vào bóng đen muốn nói điều gì, nhưng ngay sau đó hắn đã tắt thở.

Phía sau bóng đen xuất hiện một đám người, bọn hắn nhanh chóng thanh lý hiện trường, cuối cùng nhóm người kia đều biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại một thi thể không đầu.

Những tên ăn mày, nạn dân xung quanh chậm rãi tụ lại cùng một chỗ, sau khi quan sát được xung quanh không có nguy hiểm, bọn hắn cùng nhau tiến lên, cướp đoạt quần áo trên người thi thể.

Một tên ăn mày lộ vẻ tươi cười vì móc được một đồng xu trong túi thi thể, nhưng rất nhanh hắn đã bị một tên ăn mày cường tráng hơn cướp đi, sau khi tranh đoạt qua lại, cuối cùng trên người thi thể không còn sót bất cứ thứ gì. Bộ thi thể cũng không biết đã bị bọn họ đá đến góc nào.

Tại trấn Giza, trong tầng hầm của một căn nhà nào đó, mười mấy người khô gầy, xanh xao vàng vọt đang tụ tập ở chỗ này sưởi ấm. Đống gỗ thiêu đốt trên mặt đất cũng không lớn, đa số người chỉ ăn mặc đơn bạc một hai bộ quần áo vải thô. Nơi này có nam có nữ, có già cũng có trẻ.

Đám người Hans xuất hiện ở đây, nhìn thấy chính là cảnh tượng này, bọn hắn đã thấy loại cảnh tượng này rất nhiều lần, cho nên cũng không có bao nhiêu cảm giác.

Hình như đám người ở đây có không ít người biết bọn hắn, giật mình đứng lên, nhưng càng nhiều là sợ hãi cùng bàng hoàng. Người đàn ông gầy nhất đứng ra, hắn hình như là người cầm đầu của đám người này.

Hans không cùng những người này nói nhảm, ném ra đầu của Hagen."Về sau thế giới ngầm của trấn nhỏ này sẽ do ngươi quản lý, nhưng tiền nộp lên mỗi tháng phải so với trước kia cao hơn hai thành, không phải vậy thì hắn chính là tấm gương của ngươi!"

Người kia hình như còn chưa tiêu hóa hết thông tin vừa mới đạt được, hắn kinh ngạc nói:"Đại nhân, ngài nói thật sao?"

"Chỉ cần ngươi làm tốt, chúng ta sẽ không làm gì ngươi. Tóm lại ngươi phải làm ra thành tích cho chúng ta xem, không phải vậy..." Hans lạnh lùng uy hiếp nói.

Người kia giật mình, trả lời ngay:” Ta tuyệt đối sẽ nộp lên nhiều hơn Hagen hai thành."

Hans hừ lạnh một tiếng, không nói nhảm thêm, dẫn người rời đi.

Người kia thấy bọn hắn rời đi, giống như bị móc sạch thân thể, chán nản ngồi xuống.

"Đại ca, lần này chúng ta phát, " Các tiểu đệ xung quanh đều kích động nói, người già cùng phụ nữ cũng lộ ra vẻ tươi cười, chỉ có mấy đứa nhỏ là vẫn tỉnh tỉnh mê mê nhìn xem đám người lớn.

Đám người này chính là đám người ăn cướp ở quán rượu của Hạ Thiến trước đây. Sau khi bị bọn Locke giáo huấn, bọn hắn vẫn luôn sống rất khó khăn, về sau,Locke thành trung đội trưởng, càng là có thêm nhiều người muốn tìm bọn hắn gây sự.

Người cầm đầu này đã từng là tiểu thương nhân, có một chút đầu não, bằng không thì hắn cũng không cầm đầu được đám người này, hắn vẫn luôn hi vọng có thể dẫn bọn thủ hạ có cuộc sống tốt hơn, ngay cả việc phải dùng thủ đoạn ti tiện cũng không quan trọng.

Những nạn dân này đều đến từ cùng một thị trấn, bởi vì Charles thất bại trong chiến tranh, trong nước có sơn tặc hoành hành, bọn hắn bị bất đắc dĩ chạy nạn tới đây. Trước đây, bọn hắn không còn lựa chọn nào khác mới đi ăn cướp, khi đó cũng chỉ có quán rượu Green Palm của Hạ Thiến còn đang kinh doanh.

Cũng là do khi đó hắn chọc phải Locke, cho nên đoạn thời gian này trong bọn hắn đã có mấy người già và trẻ con chết đói, không có cách nào đây chính là cuộc sống, hắn cũng không dám giận chó đánh mèo lên người Locke. Hiện tại bọn hắn có cơ hội sống tốt hơn mặc dù là hắc bang, nhưng có thể sống tốt hơn, thì quản nhiều như vậy làm gì, cho dù là cơ hội mà kẻ thù ban cho cũng không thể từ bỏ.

Người cầm đầu dự định làm việc cho thật tốt, miễn cho mình cũng rơi vào kết cục của Hagen.

Sau khi binh sĩ Faustin đình chỉ "tuần tra", trong thành Fareins rốt cục cũng an tĩnh lại, trên đường bắt đầu có một chút người Charles đi lại, nhưng bọn hắn vẫn sợ hãi rụt rè, hình như là không quên được sự ngang ngược của binh sĩ Faustin lúc thành phá.

Đối với bình dân phổ thông của Charles, binh sĩ Faustin sẽ không làm ra bất cứ việc thất thường gì, bởi vì không cần thiết.

Locke cùng Hạ Thiến đi dạo trong thành Fareins,cảm thụ hương vị tha hương nơi đất khách quê người và nhìn ngắm phong cảnh của tòa thành này. Trước kia Hạ Thiến chưa từng tới những thành phố lớn như thành Fareins, đối với thành phố lớn nàng còn tò mò hơn Locke. Chỉ là lúc này hai bên đường đã không có cảnh tượng phồn hoa, chỉ có vài cửa hàng do thương đội của doanh trại Locke va bên Nam Tước Kasher mở, cũng chỉ là bán lương thực.

Loại cửa hàng này thu bất cứ thứ gì, đồ trang sức, tiền xu, vũ khí khôi giáp nhặt được trên chiến trường,… đều có thể đổi được lương thực, lương thực chỉ có một loại tên là bánh than đá. Loại thức ăn này có màu đen và có lỗ như than, cho nên được gọi là bánh than đá. Nếu như nói bánh trấu được làm từ vỏ của ngũ cốc hoa màu, vậy thì bánh than đá chính là được làm từ vật liệu thừa khi làm bánh trấu. Ngay cả chuột cũng không thèm ăn thứ này, nhưng lúc này nó lại bị người Charles chạy theo như vịt.

Locke đã từng nếm qua bánh than đá, thứ kia ăn vào chát ứa ra khói, ăn nhiều sẽ đau bụng, không có một chút dinh dưỡng, liên tục ăn mấy ngày thì sẽ không còn sức. Bánh trấu có đôi khi còn được dùng để nuôi ngựa, nhưng bánh than đá thì là tuyệt đối không thể, trừ phi ngươi muốn ngựa trong quân đội mềm yếu vô lực, không chở được bất cứ thứ gì.

Người Charles cũng không phải đồ đần, nhưng bọn hắn không có cách nào khác, nhất là bọn hắn còn là "Người trong thành", ở vùng nông thôn như trấn Giza thì mọi người còn có thể tìm được đồ ăn trong ruộng,hoặc trong rừng cây, nhưng ở trong thành, trừ mấy cái sân nhỏ có cây ăn quả, thì ngươi đừng nghĩ tìm được một điểm đồ ăn nào.

Đại đa số thương nhân bán bánh than đá đều biết Locke, đối với Locke cười đáp lại, xem như chào hỏi. Mà ở cửa hàng bên Nam Tước Kasher, người canh giữ vừa lúc lại là Sean -người từng uống rượu với Locke hôm trước.

"Locke đại ca, làm sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây?" Sean đang giáo huấn một tên nạn dân, hẳn là đói quá, đến cướp lương thực.

Locke thật là một trung đội trưởng kỳ quái, bình thường nếu các trung đội trưởng khác không phải đang tu luyện hoặc là khoái hoạt, thì chính là đến chỗ Nam Tước hoặc là trung đội trưởng khác đi lại, chỉ có Locke giống như không có việc gì, mấy ngày này nếu hắn không phải đang ở trên mặt đường cùng binh sĩ tầng dưới nói chuyện, thì chính là đi dạo lung tung.

Theo lời Jerson nói thì chính là " Dù sao Locke còn trẻ, còn chưa thích ứng được với sinh hoạt của trung đội trưởng."

Còn Zoro thiếu gia lại nói "Locke rất ưa thích náo nhiệt."

Nhưng chỉ có Joshua đại thúc nói chuẩn nhất "Locke đang phát triển năng lực của mình." Lời nói này quá quái dị, người nghe qua không có mấy ai hiểu được.

Locke ở bên ngoài quanh năm, mười bốn tuổi đã lăn lộn trong đống người chết, hắn cũng muốn sống tốt, cũng muốn hưởng thụ. Nhưng sinh hoạt trong quân doanh quanh năm, khiến hắn thật sâu ý thức được gian nan khổ cực. Hắn phải nghĩ hết tất cả biện pháp tăng lên thực lực cùng địa vị.

Những trung đội trưởng còn lại lựa chọn hướng lên, leo lên trên, lôi kéo người cùng cấp bậc, leo lên cấp cao hơn. Mặc dù Locke cũng biết những việc này, nhưng trước kia hắn rất ít tiếp xúc với những việc như vậy, còn chưa thích ứng loại trạng thái này. Nhưng hắn không nhụt chí, mà là lựa chọn một con đường khác.

Hắn tin tưởng, hiện tại những người có thể làm tiểu đội trưởng, cũng sẽ không lăn lộn quá thảm trong tương lai, hiện tại đối với mình vô dụng, nhưng tương lai đâu? Không muốn phủ định giá trị của bất cứ người nào.

Cho nên hắn cùng những tiểu đội trưởng của trung đội khác hoà mình, thậm chí trong số tiểu đội trưởng bên Nam Tước Kasher hắn cũng quen biết mấy người. Hắn nâng đỡ thế lực ngầm của trấn Giza mà không ai trong doanh đội bọn hắn để mắt tới, mặc dù hiện tại số tiền được hiếu kính tương đối ít, nhưng tương lai đâu? Trước kia, trấn Giza là đầu mối giao thông trọng yếu, hắn không tin sau này trấn nhỏ này sẽ phát triển không nổi.

" Tùy tiện đi dạo ngắm cảnh." Locke ôm vòng eo Hạ Thiến nói.

"Đây chính là chị dâu a? Locke đại ca,ngươi thật có ánh mắt." Sean nói xong, hướng về sau mặt một tiểu nhị trong thương đội thét lên: "Duck, vòng tay bạc mà ngươi thu được ngày hôm qua đâu? Lấy ra tặng cho chị dâu."

Nghe vậy, Duck lập tức cơ linh đáp ứng, chạy ra từ trong thương đội, cung cung kính kính đưa vòng bạc cho Locke. Locke thưởng thức một lần, rồi đưa cho Hạ Thiến, nàng đã sớm kìm nén không được vẻ kích động, đây là món đồ trang sức đầu tiên của nàng, cũng là món trân quý nhất.

Thứ này là hàng tốt, so với đồ vật trong rương của của đám buôn lậu Coby còn tốt hơn một chút. Locke vỗ vỗ bả vai Sean.

Hạ Thiến đã sớm đối với đồ trang sức của mấy người Grace không ngừng hâm mộ, trên cổ Grace có dây chuyền gắn đá quý màu lam, trên cổ tay Lafite có vòng tay vàng, dưới cái nhìn của nàng những thứ đó đều rất xinh đẹp.

Hạ Thiến vui sướng vuốt vuốt vòng tay trong tay. Locke thấy vậy, cảm giác có phải lúc bình thường mình bạc đãi nàng hay không?, hắn nhớ tới vòng tay cùng hoa tai mà Coby đưa cho hắn hôm trước, hắn vốn dự định đem chúng tặng cho chị gái lúc trở về. Nhưng nếu Hạ Thiến ưa thích, thì trước hết cứ tặng cho nàng đi.

Hạ Thiến đã có vòng tay, Locke từ trong ngực móc ra đôi hoa tai kia, đưa cho Hạ Thiến.

"Thích không?" Locke đem hoa tai đặt ở trong tay Hạ Thiến.

Nếu như nói vòng tay bạc kia là quý tộc trong đồ trang sức, thì đôi hoa tai này chính là hoàng tộc trong đồ trang sức. Đường cong ưu nhã, cùng kim cương tinh mỹ cấu thành một đôi hoa tai cực phẩm này.

"Rất thích!" Hạ Thiến kích động hôn Locke một cái, không thèm để ý ánh mắt của người xung quanh chút nào, nàng càng ngày càng cảm thấy lựa chọn đi theo người nam nhân trẻ tuổi này là lựa chọn chính xác nhất trong đời nàng.