Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 36




Thời điểm Nam Hướng Bắc tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, cô ngồi dậy, đầu tóc rối bù, mặt mày nhợt nhạt, hai bên đầu giống như có thứ gì đang gõ vào thật đau nhức.


Buông người ngã xuống giường, đưa tay đặt lên trán, đại khái cô nhớ hôm qua mình bị vài chiến hữu chuốc rượu đến say.


Uống rượu không tốt chút nào, thiệt khổ quá. Thở dài, cầm di động nhìn thời gian, phát hiện đã muốn giữa trưa, Nam Hướng Bắc xoa xoa huyệt thái dương, biểu tình rất khổ sở.


Chút nữa còn phải thu thập đồ đạc a, tuy không nhiều lắm nhưng với tình trạng cô hiện tại, thật sự là không muốn động tay động chân đến cái gì.


Có điều không tình nguyện đến mấy thì vẫn phải làm thôi, Nam Hướng Bắc nằm thêm một hồi rồi chống giường miễn cưỡng ngồi dậy, lúc tầm mắt dừng ở hành lý, bỗng nhiên cô nhớ tới cuốn truyện cổ tích bị mình bỏ vào trong túi đồ, biểu tình lập tức thay đổi.


Chộp lấy di động, mở ra lịch sử cuộc gọi, quả nhiên không có cuộc gọi đi nào, cô vừa áy náy vừa bất an, chợt cô nhìn thấy ghi chép cuộc gọi đến từ Tô Hướng Vãn, thời lượng còn rất lâu làm cô nhíu mày suy ngẫm.


Tối qua Tô Hướng Vãn có gọi cho cô sao? Nhưng mà...Vì cái gì một chút ấn tượng cũng không có?


Cào cào mớ tóc hỗn độn, Nam Hướng Bắc hoàn toàn không nhớ nổi sau khi uống rượu mình đã nói gì với Tô Hướng Vãn, cô gõ gõ đầu, chần chờ gọi đến số Tô Hướng Vãn. Không ai nghe máy, chỉ có giọng nói thông báo thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, cô đoán chừng nàng tắt máy rồi.


Lại nằm vật ra, Nam Hướng Bắc nhấn phím gọi Tô Vị Tích, giờ thì điện thoại rất nhanh có người tiếp, nghe thanh âm non nớt gọi mình "Bắc Bắc", người đang áy náy dĩ nhiên không dám mở miệng, cho dù mở miệng cũng không biết nên nói thế nào cho tốt.


"Bắc Bắc?" Không nghe ai đáp lời, Tô Vị Tích chớp chớp mắt kêu thêm một tiếng, Nam Hướng Bắc mới cười gượng nói, "Tiểu Tích, tối hôm qua......".


Thấy Nam Hướng Bắc nhắc tới chuyện tối qua, ánh mắt Tô Vị Tích lập tức sáng lên, "Bắc Bắc, mami nói tối nay Bắc Bắc sẽ kể cho con mười chuyện xưa, thật vậy chăng?".


"Hả?" Nam Hướng Bắc ngây ngẩn cả người.


Cô...... Khi nào thì cô nói kể cho Tiểu Tích nghe mười chuyện xưa chứ? Tuy mỗi câu chuyện không quá dài, với cả cô chỉ cần đọc theo sách là được nhưng mười thì cũng hơi quá a....Cô phải đọc tới khi nào mới xong?


Nghĩ mãi không ra mình đã nói gì làm gì đêm qua, sắc mặt Nam Hướng Bắc rối rắm, im lặng thật lâu.


"Bắc Bắc?" Tô Vị Tích lại lên tiếng gọi.


"A" Phục hồi tinh thần, nhanh chóng hồi đáp, cô không biết đến tột cùng mình có nói như thế không, dù sao nếu là đại sư tỷ nói thì hẳn cô đã nói qua đi, thế nên Nam Hướng Bắc liền thành thành thật thật thừa nhận chuyện này, "Ừ, đúng rồi".


"Dạ!" Đứa nhỏ vốn có chút không yên lòng tức thời trở nên cao hứng, "Bắc Bắc thật tốt".


"Mà... tối qua chưa kể chuyện cho con, con không giận sao?" Nam Hướng Bắc do dự một hồi vẫn mở miệng nói, "Xin lỗi con nha".


"Mami nói Bắc Bắc có việc bận." Tô Vị Tích thật ra rất rộng lượng, tươi cười đáng yêu, "Hơn nữa Bắc Bắc nói hôm nay sẽ kể mười chuyện xưa bù lại a".


"Ừ". Nam Hướng Bắc gật gật đầu, "Vậy hôm qua mami còn nói gì với con nữa?".


"Không có." Tô Vị Tích lắc đầu, "Mami nói xong liền kêu Tiểu Tích đi ngủ".


"À..." Hỏi Tô Vị Tích cũng không moi được thêm thông tin gì, Nam Hướng Bắc hết cách, đành phải chờ đến lúc Tô Hướng Vãn mở điện thoại lại thôi.


Buổi chiều mấy người chiến hữu tốt đưa cô đến sân bay, cáo biệt bọn họ và làm thủ tục xong, thẳng đến khi ngồi trên máy bay, Nam Hướng Bắc vẫn bị vây bởi buồn phiền.


Chuyển nghề đến hàng không dân dụng là lựa chọn của cô, tuy kế tiếp có thể như mong muốn thường xuyên nhìn thấy Tô Hướng Vãn và tiến tới theo đuổi nàng, nhưng thời khắc rời đi thành phố S, cô vẫn hết sức lưu luyến.


Lần này từ thành phố S trở lại thành phố Z, tâm tình cô khác xa lần trước. Nghĩ đến đây, tầm mắt Nam Hướng Bắc bất giác ngừng ở một tiếp viên hàng không đang trả lời hành khách gần đó, đồng dạng là chuyến bay giữa S và Z, đồng dạng là hàng không Vân Phi, chẳng qua hiện tại Tô Hướng Vãn không có ở đây.


Thở dài, bên đầu còn hơi đau nhức, Nam Hướng Bắc không muốn nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt ngủ một giấc.


Hành trình mất hơn một tiếng, đến nhà đã là chạng vạng, biết cô về Nam Cực đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, thấy cô một tay kéo hành lý vào nhà một tay xoa đầu, ông cau mày.


"Ngày hôm qua uống rượu sao?" Từ thư phòng đi ra, liếc mắt nhìn bộ dạng con gái, Bắc Đường Lạc Anh mở miệng nói, thanh âm lãnh đạm cường thế trước sau như một.


"Dạ, uống cùng mấy người bạn". Ngủ được chút ít trên máy bay có khá hơn, nhưng đầu vẫn ê ẩm, Nam Hướng Bắc vừa đổi giày vừa trả lời mẹ mình, "Lâu rồi không uống nên giờ con đau đầu muốn chết".


Bắc Đường Lạc Anh thản nhiên nói, "Chút nữa làm nước mật ong mà uống".


"Dạ".


"Lại ăn cơm đi." Dọn xong món ăn cuối cùng, Nam Cực gọi hai mẹ con, cởi bỏ tạp dề, "Khi nào Tiểu Tích đến chơi?".


Mới vừa ngồi xuống bàn ăn, nghe ba ba hỏi, Nam Hướng Bắc quýnh quáng ngẩng đầu, không nghĩ tới mẹ cũng đang nhìn mình, cô ho nhẹ một tiếng, "A, qua hai ngày nữa con mang Tiểu Tích về đây".


"Ừ". Nhận được đáp án vừa lòng, Nam Cực mới bắt đầu múc canh cho hai mẹ con.


Ăn xong cơm chiều, vốn định thu dọn rửa chén lại bị Nam Cực thẳng chân đuổi đi, Nam Hướng Bắc trở ra phòng khách mang hành lý về phòng mình, tiếp theo ngã người lên giường.


Về sau đánh chết cô cũng không uống nhiều rượu vậy, chưa bao giờ cô thấy cơ thể mệt mỏi đến thế.


Nằm yên trên giường một lát, Nam Hướng Bắc vốn tính mở trò chơi lại nghĩ đến đã đáp ứng kể mười chuyện cho Tô Vị Tích, cô nhìn đồng hồ không còn sớm, mười chuyện xưa không biết đọc đến mấy giờ mới xong nữa. Nam Hướng Bắc cầm quần áo đi tắm, sau khi trở ra liền ngồi vào ghế dựa, cầm sách cổ tích lật tới trang truyện sẽ kể hôm nay rồi mới nhấn nút gọi cho Tô Vị Tích.


Lúc này Tô Vị Tích đang ôm gấu ngồi ở phòng khách xem ti vi cùng ông bà ngoại, trong ti vi đang phát phim bộ drama Hàn quốc, trẻ con năm tuổi đâu hứng thú, vì thế nó chỉ ôm gấu ngẩn người.


"Đứa nhỏ này, bình thường không phải không thích cùng chúng ta xem ti vi a?" Trong TV vừa lúc chiếu quảng cáo, bà Tô quay qua nhìn bộ dáng buồn chán của cháu ngoại, nhịn không được mở miệng hỏi, "Hôm nay sao lại ngoan ngoãn ngồi ở đây?".


Mắt ông Tô vẫn còn dán băng gạc, một mình ở trong phòng thì nhàm chán, nên ông cũng ngồi xem cùng bà Tô, đỡ hơn ngủ lẻ loi trong phòng. Nghe vợ nói, ông cười cười, "Không phải con gái bà nói tối nay trở về sao? Tôi thấy Tiểu Tích tám phần là đang chờ nó".


"Từ nước ngoài trở về, có lẽ cũng hơn nửa đêm". Dubai đến thành phố Z phải ngồi máy bay bao lâu thì bà Tô không biết, chẳng qua bà cảm thấy nếu ở nước ngoài chắc mất rất nhiều thời gian, nghe chồng nói chứ cũng không lưu tâm.


Nhớ rõ đêm qua mami nói tối nay sẽ về, Tô Vị Tích yên lặng ôm gấu bông, bĩu môi không nói gì.


Di động trong túi chợt vang lên, đứa nhỏ đang đặt cằm lên đầu gấu bông tức thì đứng dậy, chạy trở về phòng, đóng chặt cửa mới nhấn nút nghe.


"Ôi chao...... Đây là......" bà Tô nhăn mặt, "Ông coi, đó không phải là tiếng chuông điện thoại sao?".


"Huh?" Ông Tô không để ý lắm, sửng sốt lắc đầu, "Điện thoại tôi đâu có reng".


"Điện thoại tôi cũng vậy a". Bà Tô nói xong, đưa mắt nhìn cửa phòng Tô Vị Tích, thoáng chút hồ nghi.


Trong phòng, Tô Vị Tích nghe thanh âm Nam Hướng Bắc, sắc mặt vốn đang không vui tiêu biến mất, "Bắc Bắc!".


"Tiểu Tích." Nam Hướng Bắc nhẹ nhàng nói, "Hôm nay phải kể đến mười chuyện a, con nít không nên ngủ muộn, chúng ta kể sớm chút nha".


"Dạ!" Tô Vị Tích đang mặc váy ngủ thỏ trắng rất dễ thương, lúc trước giờ này đúng ra Tô Vị Tích tự chơi đùa một mình trong phòng, chẳng qua hôm nay vì chờ mami mới còn ở ngoài phòng khách, nghe Nam Hướng Bắc nói, lập tức ngoan ngoãn ôm gấu bông leo lên giường, nằm xuống đắp chăn xếp gấu xong xuôi, nó mới nói, "Bắc Bắc con nằm rồi".


"Ừ". Nam Hướng Bắc cười cười, cúi đầu nhìn cuốn sách, "Câu chuyện đầu tiên của chúng ta, ngày xưa có một đại thúc cùng vợ, bọn họ a, phi thường muốn có em bé...".


Về đến chung cư đã là mười một giờ kém, Tô Hướng Vãn kéo hành lý lên lầu, mở cửa nhà ra, đèn phòng khách tắt tối đen, biết ba mẹ nghỉ ngơi nên Tô Hướng Vãn không mấy để tâm, quay ra khoá cửa cũng không thèm bật đèn, mang đồ đạc về phòng mình.


Khi đi ngang phòng Tô Vị Tích, chợt nhớ tới cái gì, nàng nhướng mày, đưa tay mở cửa hé ra khe hở nhỏ.


"Dạ". Trong phòng truyền ra thanh âm ủ rũ của đứa nhỏ năm tuổi, "Tiểu Tích muốn chờ mami trở về, Bắc Bắc cứ tiếp tục kể đi".


Đã kể đến chuyện thứ bảy, Nam Hướng Bắc khát khô cổ, nhìn thời gian muộn rồi nên tính kêu Tô Vị Tích đi ngủ ngày mai kể tiếp, nào ngờ đứa nhỏ này bướng bỉnh như vậy, vẫn muốn đợi Tô Hướng Vãn về nhà cho bằng được.


"Nhưng không biết mấy giờ mami mới trở về nữa, con...." Đang mở miệng muốn tiếp tục khuyên bé con, chưa kịp dứt lời đã nghe được thanh âm vô cùng hưng phấn của Tô Vị Tích, "Mami!".


Toàn thân khẽ run, Nam Hướng Bắc dựng thẳng người, vểnh tai cố gắng nghe động tĩnh bên kia, cuối cùng nghe được Tô Vị Tích nói một câu, "Bắc Bắc, mami nói Tiểu Tích đi ngủ, Bắc Bắc còn thiếu Tiểu Tích ba câu chuyện nha, ngủ ngon".


"Oh......" Nam Hướng Bắc đưa tay sờ mũi, dở khóc dở cười đáp, "Tốt thôi, Bắc Bắc nợ con ba chuyện xưa, mau ngủ đi, ngủ ngon".


Sau khi cúp điện thoại cô lập tức gọi cho Tô Hướng Vãn, mới vừa chuyển được, liền nghe chất giọng êm ái mang theo ý cười, "Đêm nay kể Tiểu Tích nghe bảy câu chuyện gì, chút nữa em nhớ kể lại chị nghe một lần đó, chị tắm trước đây".


Nói xong không chờ cô trả lời, Tô Hướng Vãn cắt đứt cuộc gọi, vui vẻ đi vào phòng tắm.


"Cái gì?" Điện thoại chỉ còn truyền đến tiếng "tút tút", não bộ Nam Hướng Bắc hoàn toàn bị hỏng rồi.