Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 23: Phản ứng ngoại giới




Có lẽ là bị thương quá nặng, hoặc kinh hách quá độ, Vệ Thư Tuân tối đó liền sốt cao. Máy học tập hình như cũng bị ảnh hưởng, Vệ Thư Tuân trong mơ mơ màng màng thỉnh thoảng nghe được tiếng điện tử bíp bíp —— tải lại dữ liệu—— vân vân trong não.

Trong mộng, hình như nhìn thấy một mảnh số liệu xẹt xẹt lướt qua trước mắt, thỉnh thoảng là bức ảnh cũ kĩ của mình, tư liệu của Vệ Thừa, tiến độ nhiệm vụ… Các số liệu trôi qua trước mắt, cuối cùng dừng lại ở mấy hàng chữ.

Kết quả thực nghiệm: Trí năng chủ quan của Máy học tập IX quá mạnh, không tuân theo 3 định luật lớn của người máy, có nguy hại nhân thân rất lớn đến người dùng, không thể sử dụng.

Kết luận: Đề nghị tiêu hủy.

Rẹt rẹt… Bíp bíp —— tải lại hoàn tất.

Đây là tiếng động Vệ Thư Tuân nghe được cuối cùng, ý thức lại lần nữa rơi vào bóng tối.

Lúc xe bus cháy, Chu Tuyền đang ngồi trong đó. Hai cậu em họ rất ít ngồi xe bus, cho nên hôm nay đi ra chơi cứ nằn nặc đòi muốn đi, Chu Tuyền liền dẫn chúng lên xe.

Hướng xe bus lật qua đúng ngay bên bọn họ, bọn họ bị đè dưới chót. Hơn nữa đầu xe phát hỏa, đám người liều mạng chen về phía sau, hắn che chở hai đứa em, đứng lên còn không nổi nói cho tới đi lấy búa phòng cháy.

Đúng lúc đó, đỉnh đầu truyền đến tiếng động. Xuyên qua cánh cửa sổ đã nứt nẻ, Chu Tuyền nhìn thấy một thiếu niên áo trắng nửa quỳ trên đó. Thiếu niên cư nhiên là mọt sách Vệ Thư Tuân kia, mặt y đầy kinh hoảng, lại không chút do dự một quyền một quyền đập vào cửa sổ. Vết nứt dần dần mở rộng, lớp kính cũng đã bị máu bắn lên, Vệ Thư Tuân lại không ngừng lại, vận từng đòn từng đòn, lúc kính đã dính đầy vết máu, tấm cửa rốt cục cũng vỡ ra.

Bàn tay đầy máu của Vệ Thư Tuân thò vào, giữ chặt người phụ nữ đang kinh hoảng gào rú ở gần ngọn lửa nhất.

Quá trình nhìn thì chậm, nhưng kỳ thật lại rất nhanh, Vệ Thư Tuân đập vỡ tấm kính đầu tiên bất quá mới hơn 1 phút, lôi ra được hai người xong, y không chút do dự chuyển qua tấm thứ hai, tiếp tục dùng tay mà dộng.

Mọi người trong xe đều nhìn thấy vết máu loang trên tấm kính. Rất nhanh tấm thứ hai, thứ ba đều bị đánh vỡ, Chu Tuyền lúc tấm thứ hai vỡ ra đã đưa hai đứa em leo lên. Lúc người phía trên kéo đứa nhỏ lên, có vài giọt máu nhỏ vào mặt hắn. Chu Tuyền giật mình, máu chảy xuôi trên tấm kính đã vỡ, tất cả đều là của Vệ Thư Tuân. Mà Vệ Thư Tuân lúc này đang máu tươi đầm đìa dộng vào tấm thứ ba.

Chu Tuyền nghe bên ngoài có người kêu y tránh ra, nhưng Vệ Thư Tuân nói “Không còn kịp rồi, các anh mau cứu người.”

Quả thật không kịp, vị trí cửa sổ thứ nhất đã hoàn toàn cháy phừng, rất nhanh liền lan tới cửa thứ hai, dưới tình trạng mỗi lần chỉ có thể leo qua một người, sẽ có ít nhất một nửa số người không kịp trốn.

May mà lần này mọi người không quá bối rối, bởi vì ngay trên đầu bọn họ, có một thiếu niên đang liều mạng muốn cứu họ. Từng tiếng từng tiếng động khi nắm đấm đập vào tấm kính, cũng làm nhịp tim họ ổn định lại.

Chu Tuyền nhìn tấm kính đã dính đầy máu sậm trên đầu, hắn đạp ra ghế tìm được búa phòng cháy, chen đến phía sau dùng sức mà đập. Người bên ngoài cũng đang cố đập vào trong, nhưng vô dụng, không biết tấm kính gia cố dày như vậy, Vệ Thư Tuân dùng tay thế nào mà đập vỡ được nó.

Lúc Chu Tuyền đánh vỡ xe cửa phía sau, cửa thứ ba cũng đã vỡ. Lúc rời đi, Chu Tuyền quay đầu lại, vẫn thấy Vệ Thư Tuân nép sát vào cửa sổ, lôi ra một người quần áo đã bốc cháy.

Xe đã cháy hơn phân nửa, đại hỏa hừng hực làm người vây xem không dám tới gần. Lúc Chu Tuyền đi ra khỏi xe, cái đầu tiên nhìn thấy, chính là thiếu niên áo trắng ngồi xổm trên đỉnh xe nọ.

Ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt phía sau y, thân thể gầy yếu như sẽ bị cắn nuốt bất cứ lúc nào, y lại không chút hoảng sợ, cứ thủ vững cứu viện.

Mắt Chu Tuyền sắc lại, rõ ràng nhìn ra Vệ Thư Tuân đã mất đi ý thức, hắn xông lên ôm lấy Vệ Thư Tuân mà chạy, chạy được không xa, xe bus phía sau đột nhiên nổ tung. Chu Tuyền chắn Vệ Thư Tuân vào ngực, may mà hắn phản ứng đúng lúc, nếu không chỉ sợ y dữ nhiều lành ít.

Xe cứu thương còn chưa tới, Chu Tuyền cởi áo khoác giúp Vệ Thư Tuân băng bó tay. Vết thương trên bàn tay đó, Chu Tuyền nhìn còn thấy ghê người, dùng máu thịt bầy nhầy để hình dung là còn nhẹ, từ cổ tay tới lòng bàn tay đã hoàn toàn biến dạng vặn vẹo, thậm chí thấy được cả xương.

Vệ Thư Tuân ý thức không rõ vẫn thấy đau đến vã đầy mồ hôi, khóc rên rỉ “Đau…”

Chu Tuyền cảm thấy tim mình cũng đi theo mà thắt lại, hận không thể bị thương thay y.

Đây chỉ là một học sinh bình thường, không phải quân nhân, không có dũng khí thấy chết không sờn. Lúc y cứu người, Chu Tuyền thấy rõ sợ hãi trong mắt y, nhưng thiếu niên trong ngực chính là như thế, một bên sợ hãi, kinh hoảng, lại cứ dán dính trên trần xe bốc cháy vươn tay ra đến cuối cùng.

Các phóng viên tới còn nhanh hơn xe cứu thương, tranh nhau muốn phỏng vấn Vệ Thư Tuân cứu người, nhưng bị khí thế lạnh căm căm của Chu Tuyền dọa sợ, không dám tiến lên. Thẳng đến Chu Tuyền chuyển Vệ Thư Tuân qua xe cứu thương, các phóng viên mới dám tranh nhau chụp ảnh, ánh đèn chớp nhoáng hình như đã làm Vệ Thư Tuân bừng tỉnh.

Phản ứng đầu tiên khi Vệ Thư Tuân mở mắt chính là “Đau quá…”, giọng nói thống khổ than nhẹ kia lại làm Chu Tuyền đau xót theo, hắn che ngực. Câu nói thứ hai cư nhiên là: “Cháu muốn về trường… mai phải đi thi…”

Giờ khắc này, Chu Tuyền cảm thấy mình không bỏ xuống được.

Đứa bé này, sao lại ngoan như vậy, ngốc như vậy chứ? Tính cách y như vậy, tương lai sẽ chịu thiệt thòi đến mức nào? Hắn phải trông chừng bên cạnh y, che chở cho y.

Đêm hôm đó, tin tức này trở thành đầu đề của cả nước.

Lúc xe bus cháy, trong xe tổng cộng có 36 hành khách. Trừ ban đầu bao gồm tài xế, và tổng cộng 4 người tử vong, 32 hành khách còn lại chỉ hơn 10 người bỏng hoặc xây xát. Đây là nhờ Vệ Thư Tuân trực tiếp lao tới cứu người từ cửa sổ xe, giúp hành khách gần ngọn lửa nhất không bị nạn.

Xe bus bị lật, bốc cháy, nổ tung, tổng cộng 14 phút, 32 người may mắn thoát khỏi tai nạn, đây là hành động cứu viện vô cùng vĩ đại!!

Trước đó tất cả các trang web video, Weibo, diễn đàn sớm đã truyền khắp tin tức này, trong đó có một tấm ảnh là Vệ Thư Tuân ngồi xổm cạnh cửa sổ xe, tay phải máu thịt bầy nhầy, vẫn dùng sức mà đập kính, ngọn lửa tận trời thiêu đốt sau người. Mọi người vây quanh chiếc xe vẻ mặt hoảng loạn, y lại mặt không đổi sắc, thần thái kiên định.

Hình tượng đối lập rõ rệt như thế, trong nháy mắt khiến mọi người nhớ kỹ thiếu niên áo trắng dũng cảm này.

Hơn một giờ sau, Weibo xuất hiện một tấm ảnh mới. Trên ảnh là thiếu niên sắc mặt tái nhợt, hôn mê được đẩy vào phòng bệnh. Người đăng ảnh là một trong những phóng viên, cô ấy khổ sở ghi trong Weibo của mình: Vì đập vỡ cửa kính, tay phải của thiếu niên đã nát, nghe bác sĩ nói, có lẽ phải cưa bỏ.

Kỳ thật ý bác sĩ muốn nói là, phải quan sát trước coi có nhiễm trùng không, nếu bị, có lẽ phải cưa bỏ.

Nhưng lúc ấy các phóng viên vây kín ở hành lang, hơn nữa người bị thương quá đông hỗn loạn cả lên, trọng điểm đa số mọi người nghe được, đều là hai chữ cưa bỏ. Liền tính không phải, phóng viên cũng không để ý nói nặng thêm chút.

Rất nhanh lại có người đăng tấm X quang tay phải của Vệ Thư Tuân lên. Tấm X quang biểu hiện, bởi vì tay không đập phá cửa sổ xe, xương ngón tay của Vệ Thư Tuân đã vỡ hết, xương bàn tay cũng có nhiều chỗ nứt. Có thể nói, nếu không có lớp da thịt kia bao quanh, đại khái bàn tay sẽ trực tiếp nát vụn ra.

Hai Weibo này làm rất nhiều nữ giới mềm lòng bật khóc, đến tối, thông tin chính thức được phát lên, đã có hơn mười vạn lượt share, tên trăm vạn lời cầu nguyện chúc phúc.

Vệ Thư Tuân còn trong hôn mê, ba Vệ mẹ Vệ được cảnh sát tự mình chở đến bệnh viện, khi biết được bệnh tình con mình, mẹ Vệ gần như té xỉu ngay tại chỗ. Chu Tuyền mang hai đứa em canh giữ trước phòng chăm sóc đặc biệt, nói với ba Vệ mẹ Vệ đang nức nở: “Xin yên tâm, cháu sẽ tìm người chữa khỏi cánh tay cho cậu ấy.”

Không nói đến tình cảm riêng tư, Chu gia thật sự thiếu Vệ Thư Tuân rất nhiều. Chu Tuyền- từ nhỏ được Chu lão nuôi ở bên người- người thừa kế đời tiếp theo của Chu gia. Chu Hiên, Chu Phàm – hai anh em song sinh – hai đứa cháu nhỏ nhất được cưng nhất của Chu gia.

Lần này ba người cố ý đi chung với Chu lão về cố hương tĩnh dưỡng, nếu 3 anh em đều chết vào tai nạn này, chỉ sợ Chu lão vốn cơ thể đã không tốt lập tức sẽ nối bước theo sau. Dưới bất ngờ không kịp đề phòng đó, chỉ sợ cả Chu gia sẽ đại loạn.

Vệ Thư Tuân có thể nói là ân nhân cứu mạng của toàn bộ Chu gia.

Cho nên lúc Vệ Thư Tuân tỉnh lại, nhìn thấy không chỉ là ba mẹ đỏ cả đôi mắt, còn có mười mấy người mặc quân phục đứng nghiêm ở đó. Trong nháy mắt, Vệ Thư Tuân tưởng mình đã phạm tội gì rồi.