Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 2




Edit: Bilun

Vị hôn phu gì đó, nếu nguyên chủ đã không thèm để ý, Lạc Vân Thanh khẳng định càng không thèm để ý.

Chưa từng gặp mặt, hơn nữa đối phương có tiền có thế, lại còn cùng tuổi với mình, suy bụng ta ra bụng người, hùng hài tử đang tuổi 18 ngốc nghếch có ai thèm nguyện y thêm một cái vị hôn thê hoàn toàn không quen biết đến từ "nông thôn" chứ?

Đương nhiên cậu cũng không thích cùng một người xa lạ kết hôn là được.

Dù sao nguyên chủ cũng muốn hủy cái cuộc hôn nhân này, vậy cậu đương nhiê cũng càng đúng lý hợp tình, dù sao mặc kệ là hiện thực hay lịch sử đều nói cho chúng ta biết ép duyên là không có hạnh phúc. 凸(¬‿¬)凸

"Nghĩ thông" Lạc Vân Thanh dưới sự quan tâm của đại thẩm mập mạp Bulma đi một chuyến tới bệnh viện kiểm tra toàn thân, sau khi kê một đống lớn thuốc trở về chậm rãi "khỏe mạnh" lên.

Mặc kệ ở nơi nào cũng có tập tục thăm bệnh, biết Lạc Vân Thanh bị bệnh đi bệnh viện một chuyến, khách tới thăm bệnh đều sắp nhét đầy kín nhà cậu, hàng xóm xung quanh tất cả đều tới một chuyến.

Khác với thế kỷ 21 tới thăm bệnh mang theo hoa quả, người nơi này tới thăm bệnh cơ bản đều mang một ít rau củ và lương thực mà nhà mình trồng, đương nhiên trái cây cũng không phải không có, chỉ là số lượng rất ít.

Nhưng ngay cả như vậy....Lạc Vân Thanh nhìn tủ lạnh và phòng bếp chất đầy rau củ quả cũng thực đau đầu, trong thời gian ngắn hoàn toàn ăn không hết nha.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cảm thấy làm một ít salad rau quả, vừa khỏe mạnh lại còn dinh dưỡng.

Nhưng vấn đề là...cậu không nghĩ tới nơi này cư nhiên không có sốt mayonnaises? Vì thế....bắt đắc dĩ salad rau quả chỉ có thể bắt đầu làm từ sốt mayonnaise.

Nguyên liệu chủ yếu làm sốt mayonnaise là trứng gà, đường, dầu ăn và muối, trong đó muối là gia vị.

Nguyên chủ cũng không phải là một người thích xuống bếp, từ sau khi ba mẹ ra đi, phòng bệp tự nhiên trở thành bài trí. Trừ bỏ ngẫu nhiên hâm nóng một chút đồ ăn, điểm tâm  hàng xóm đưa ra cơ bản đều là bài trí.

Nhìn phòng bếp trống trơn, lạc Vân Thanh rơi vào đường cùng đi bên cạnh mượn đồ.

Khi trở về phía sau còn có Bulma thẩm thẩm không yên tâm mà cùng tới đây.

............

"Tiểu Vân Thanh, nếu không cháu nói để ta làm đi?" Bulama nhìn Lạc Vân Thanh cố hết sức quấy trứng gà và đường, ngẫu nhiên còn phải dừng lai cho chút dầu ăn, thật sự là không nhìn nổi.

Nhìn cánh tay còn lớn gấp hai lần tay mình của Bulma thẩm thẩm, Lạc Vân Thanh yên lặng mà giao ra công cụ trên tay, sau đó nhìn tay Bulma nhanh chóng hoạt động, không tới vài phút một bát lớn hỗn hợp trứng ở trong tay Bulma biến thành sền sệt.

Hơn mười phút trôi qua, sốt mayonnaises cuối cùng cũng thành hình, Lạc Vân Thanh dùng tay nhéo một chút muối rắc lên, lại quấy một hồi. Lúc sau nếm thử một chút, cảm giác cũng không tệ lắm gật gật đầu, sau đó cũng múc một thìa cho Bulma nếm thử.

Vị mềm mại trong miệng, hai mắt Bulma sáng ngời, lập tức liền thịch loại sốt salad mang theo vị ngọt thơm này.

"Đây là sốt gì vậy?" Bulma không chờ nổi mở miệng dò hỏi.

Loại sốt này thật sự rất hợp với khẩu vị của nàng, sống nhiều năm như vậy liền chưa từng ăn qua lọai tương nào ngon như vậy.

"Đây là sốt mayonnaise, có thể dùng để trộn với rau củ quả, đương nhiên cũng có thể ăn sống, nhưng không thể ăn quá nhiều, calorie quá cao, dễ dàng béo phì." Bản thân Lạc Vân Thanh cũng rất thích ăn sốt mayonnaises, nhưng ăn tương đối khắc chế, không giống với một người bạn lúc trước của cậu, quả thực lấy mayonnaises ăn thay cơm.

Sau khi cảm ơn Bulma, cậu đem sốt mayonnaises chia làm hai phần cất vào bình đậy kín, lúc sau đem trái cây vừa mới rửa sạch chuẩn bị lại đây gọt vỏ thái miếng.

Sau đó...Lạc Vân Thanh ngây dại...

Chỉ thấy trái cây cầm trong tay đột nhiên phát ra ánh sáng hơi xanh lục, trong ánh sáng xanh lục còn quấn quanh nhè nhẹ từng sợi màu xám.

Lập tức, đồng tử Lạc Vân Thanh vô ý thức phóng đại, "dị năng" của mình cư nhiên theo tới đây?

Lạc Vân Thanh có một bí mật không ai biết, khi cậu 18 tuổi cậu phát hện bản thân có được "dị năng" -- có thể nhì đến thực vật "tốt xấu" hơn nữa đem "hỏng" loại bỏ.

Thực vật trong mắt cậu sẽ phát ra ánh huỳnh quang mờ mờ, đại bộ phận đều là màu xanh lục quấn quanh màu xám, ngay từ đầu cậu còn không rõ là gì, nhưng sau cậu chậm rãi phát hiện thì ra "tốt" chính là màu xanh lục, mà "không tốt" lại là màu xám, chỉ cần cậu muốn là có thể khống chế đem phần màu xám loại đi, hơn nữa theo tuổi càng lớn lên, loại bỏ phần màu xám càng nhẹ nhàng.

Mặt khác cậu cũng đã làm thí nghiệm, nhiều lần thử nghiệm cho thấy thực vật càng ít sợi tơ màu xám, giá trị và vị ăn vào càng tốt, đối thân thể cũng càng tốt. Vốn dĩ cậu cho rằng "dị năng" của mình biến mất, không nghĩ tới đi tới nơi này ngày thứ 10 nó vẫn xuất hiện.

............

"Tiểu Vân Thanh, đừng phát ngốc!" Bulma thật cẩn thận lấy đi dao phay trên tay cậu rồi mới nhắc nhở cậu.

Cầm dao phay còn có thể phát ngốc? Này nếu không cẩn thận một cái....chẳng may làm sao bây giờ, hình ảnh hiện lên trong đầu khiến Bulma rùng mình một cái.

"Ngươi đứa nhỏ này, tay còn cầm dao đấy! Sao có thể phát ngốc như vậy!" Quả thực hù chết người.

Lạc Vân Thanh cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ ngượng ngùng cười cười, xin tha nói: "Đã biết thẩm thẩm, lần sau sẽ không."

Nếu dị năng đã trở lại, Lạc Vân Thanh theo thói quen sử dụng lên trái cây khi tiếp xúc, nhưng cũng không nhẹ nhàng giống như cậu nghĩ, vừa mới đem dưa mật làm xong, Lạc Vân Thanh phát hiện năng lượng trong cơ thể mình hư thực, trán cũng toát  ra một tia mồ hôi.

Đây là lui về tình trạng lúc vừa mới xuất hiện?

Mang theo nghi vấn này, Lạc Vân Thanh đem dưa mật đã chuẩn bị tốt đặt vào một cái mâm, dừng một lát mới bắt đầu xử lý trái cây khác.

Chủng loại trái cây trên tinh tế rất nhiều, còn nhiều hơn so với thế kỷ 21, cũng không biết là do khí hậu hay do phóng xạ, sản lượng trái cây này lại rất thấp. Nông nghiệp tinh còn tốt một chút, vài loại trái cây bản địa giá cả không tính quá cao, mỗi ngày hoặc nhiều hoặc ít đều bỏ ra được một chút để ăn, nhưng đối với thành phố lớn mà nói thì khác, trái cây ở đó xem như hàng hóa xa hoa, giá cả khiến các gia đình sử dụng giống vậy không gánh nổi, mỗi ngày một quả chính là nằm mơ, bá tánh bình dân cũng chỉ có lúc chúc mừng hoặc phát tiền lương mới có thể mua dăm ba cân về nếm thử mới mẻ mà thôi, phần lớn đề là ăn dịch dinh dưỡng vị trái cây để bổ sung vitamin khuyết thiếu.

Tinh cầu số H-MCK1 vừa vặn là một trong những tinh cầu sinh ra hoa quả, chủng loại trái cây nơi này tương đối nguyên thủy, nổi tiếng nhất là dưa hấu, dưa mật, cùng nho, tuy gieo trồng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ mọi người mỗi ngày ăn một chút.

Mà người đến thăm bệnh cũng không khác mấy là mang theo ba loại trái cây này.

Dưa hấu yêu cầu gọt vỏ sau đó thái đinh, nho hái ra khỏi trùm rửa sạch từng quả một, chờ đặt đầy một chậu, Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ lại đem dưa mật đã xử lý cho cả vào, sau đó cho một chút sốt mayonnaises vào quấy đều.

Bulma bên cạnh nhìn động tác của cậu không chớp mắt, yết hầu không dấu vết nuốt một ngụm nước miếng.

Salad trái cây trước mắt quá mê người!

Trái cây lóng lánh không chỉ mang theo hương hoa quả, còn mang theo vị ngọt thuộc về salad, quan trọng nhất chính là trái cây mang ra từ tủ lạnh còn mang theo một tia băng khí, vào mùa hè nóng bức quả thực chính là hàng cao cấp giải nhiệt

Lạc Vân Thanh cố ý làm nhiều! Lưu lại cho mình một bát nhỏ, dư lại đều cần thận đóng gói cho Bulma mang về, ngay cả sốt mayonnaises đều đen bình đầy cho nàng mang về theo.

"Thẩm thẩm, thứ này thẩm mang về cho chú Edward và Henry nếm thử, cũng không biết bọn họ có thích hay không." Lạc Vân Thanh đóng gói xong đồ vật, tiễn Bulma ra cửa.

Vốn dĩ chỉ là qua nhà người khác mượn chút đồ, kết quả đem cả chủ nhà tới đây hỗ trợ, này thật quá ngại ngùng. Hơn nữa tới nơi này nhiều ngày như vậy, Bulma mỗi ngày tới chiếu cố, Lạc Vân Thanh cũng có ý định hồi đáp một chút, cho nên đem salad trái cây và dưa mật đều để lại cho Bulma, chỉ để lại cho mình một chút nếm thử mới mẻ.

"Ngươi đứa nhỏ này, với thẩm thẩm còn khách khí như vậy, nếu không có ba mẹ cháu, thẩm thẩm cũng không biết bây giờ còn đang ở nơi nào." 

Đồ vật không tính quý giá,  cách làm cũng đơn giản, hơn nữa mấy loại trái cây này không nhanh chóng ăn cũng dễ dàng hỏng. Huống chi hai nhà quan hệ cũng thân mật, đây là tâm ý của Lạc Vân Thanh, Bulma cũng không từ chối, vui tươi hớn hở như Phật Di Lặc cầm rổ cậu đưa, trong lòng mỹ tư tư được Lạc Vân Thanh đưa ra cửa, một bên đi một bên nói cậu không cần tiễn, chạy nhanh về nhà.

............

Nhìn cửa đóng lại, Lạc Vân Thanh trở lại phòng, đem rèm cửa kéo xuống toàn bộ, sau đó nhắm mắt lại tĩnh tâm cảm thụ dị năng của mình. 

Tuy không nhìn được, nhưng cậu cảm nhận được.

Mở mắt ra, Lạc Vân Thanh vui vẻ giơ tay lên chuyển động cổ tay  xem thiết bị đầu cuối giống như đồng hồ đeo tay, trong lòng bội phục công nghệ của tỉnh tế. Ở tinh tế, thiết bị đầu cuối tương đương vưới CMND của công dân, hơn nữa nó còn thực hiện tất cả các chức năng, mặc kệ là học tập, chạy chữa, công việc, tiêu phí, toàn bộ yêu cầu tiến hành ở thiết bị đầu cuối.

Lúc trước thông báo nhập học cũng phát tới thiết bị đầu cuối, nói đến thông báo nhập học Lạc Vân Thanh liền nhớ tới thời gian và quy tắc nhập học.

Thời gian khai giảng của Liên Bang đệ nhất học viên cố định mỗi năm là vào ngày mùng 1 tháng 9, mà thời gian tới báo danh là trước nửa tháng, cũng chính là ngày 18 tháng 8 bắt đầu.

Đương nhiên là thời gian báo danh mà không phải là thời gian dừng chân, suy xét đến tân sinh ở tinh cầu xa xôi sớm xuất phát được qua đêm, học viên cao đẳng có thể trước tiên xử lý dừng chân.

Hiện tại đã là ngày mùng 5 tháng 8, dựa theo hành trình bình thường, lại qua 10 ngày nữa Lạc Vân Thanh nên xuất phát đi báo danh. Dù sao từ nơi này xuất phát đi Thủ Đô tinh cũng không gần, ít nhất cũng phải ngồi phi thuyền vũ trụ mất 3 ngày.

Lại bởi vì H-MCK1 nông nghiệp tinh cũng không phải tinh cầu lớn gì, trừ bỏ được mùa hàng hóa sẽ nhiều một chút, khách đi Thủ Đô tinh cơ bản mười ngày nửa tháng mới có một lần.

Lạc Vân Thanh tính toán, trước mắt chuyến bay thích hợp nhất chỉ có ngày 6 và 13, hiện tại đã là ngày mùng 5, mùng 6 khẳng định là không kịp, cho nên chỉ có thể lựa chọn chuyến bay ngày 13. Phí giao thông phi thuyền tinh tế không hề rẻ, đặc biệt là  hành trình cự ly xa, nhiều thì trên vạn đồng liên bang, ít thì hai ba nghìn đồng liên bang.

Mỗi lần trả phí sẽ có một lần tích phân rút thăm trúng thưởng, phần thưởng phong phú, tiền mặt, khoang hạng nhất, mô hình cơ giap, trang sức linh tinh...cái gì cũng có, chỉ là xem vận khí của ngươi có đủ tốt hay không mà thôi.

Lạc Vân Thanh chọn một vị trí tương đối thuận mắt rồi trả tiền, vừa kết thúc thanh toán liền nghe được một tiếng "leng keng~".

Thiết bị đầu cuối truyền đến một tin tức từ công ty hàng không của Liên bang tinh tế: "Chúc mừng Lạc Vân Thanh tiên sinh, chúc mừng ngài ở chuyến bay mã hiệu H547 của hàng không Liên bang tinh tế rút chúng 8888 đồng liên bang! Trong mười phút chúng tôi sẽ chuyển tiền và tài khoản trong thiết bị đầu cuối của ngài, kính thỉnh kiểm tra và nhận!

Không bao lâu tài khoản cá nhân trong thiết bị đầu cuối truyền tới tin tức: "Tài khoản của ngài vừa nhận 8888 đồng liên bang (Nơi phát ra: Phần thưởng rút thăm từ Công ty hàng không Liên bang tinh tế), số dư tài khoản: 12.365.879 đồng liên bang.