Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 42




"Má ơi, má ơi, có quỷ, có quỷ, vừa mới có quỷ sờ ta." Một trận chói tai nữ cao ở phía trước vang lên, thanh âm thảm thiết tru lên cùng với  tiếng bước chânhỗn độn nhuộm đẫm  bầu không khí quỷ dị khủng bố quanh thân.

Lạc Vân Thanh run run một chút, có chút hối hận tiến vào nơi này. Cậu cũng không rõ, không phải là thời đại tinh tế sao? Cho nên không phải là càng tin tưởng khoa học, bài trừ phong kiến mê tín sao? Vì cái gì còn nhiều người sợ quỷ như vậy chứ?

Hơn nữa sợ thì thôi, vì cái gì còn muốn kêu ra để ảnh hưởng tới người khác vậy?

"Ha ha, hiệu ứng nơi này thật đúng là tốt." Lạc Vân Thanh giật nhẹ khóe miệng, tùy tiện tìm một đề tài, nhưng nói xong mới phát hiện đề tài này không tố cỡ nào, thật không nên nói hiệu ứng, sau khi nói hiệu ứng, Lạc Vân Thanh nhịn không được đi quan sát hiệu ứng, nhà ma này hiệu ứng quả thực tốt đến dọa chết người, hoàn mỹ đem công nghệ cao vận dụng đến dọa người.

Đặc biệt là khí lạnh, giống như không cần tiền, lạnh đến nỗi da gà da vịt toàn bộ nổi lên.

"Bên kia có phải có một người hay không?" Lạc Vân Thanh không tự giác bắt lấy tay Leonard, giọng nói tuy rằng nghe được ra đang cực lực bảo trì trấn định, nhưng vẫn là có thể khiến người nghe được trong đó hơi hơi âm rung.

Cậu vốn dĩ cho rằng bản thân thực sự không sợ quỷ, dù sao trước kia cậu cũng thích đi nhà ma chơi, hơn nữa chơi còn thực vui vẻ, nhưng hiện tại......cậu bỗng nhiên cảm thấy tới chơi nhà ma thật là một quyết định sai lầm.

"Không phải người, là giả thuyết ảo giác." Leonard nhìn "đồ vật" máu chảy đầm đìa trên mặt đất phía trước một cái, nội tâm không hề dao động, nhưng bị Lạc Vân Thanh bắt lấy cánh tay lại cảm thấy phá lệ nóng bỏng, khiến cho lúc nhìn về phía "Đồ vật" kia  cư nhiên còn mang theo một chút mơ hồ yêu thích?

"Cậu không cảm thấy trong lòng sợ hãi sao?" Lạc Vân Thanh đương nhiên biết đây là giả, chính là quá giống như thật, vẫn là có chút dọa người, ví dụ như cậu, liền có chút bị dọa đến.

Vì thế trong ánh đèn u ám, mặt Lạc Vân Thanh có vẻ đặc biệt trắng bệch, điều này làm cho Leonard có chút lo lắng.

"Đừng sợ, đó đều là giả." Leonard ôm cậu, tay dịu dàng vuốt ve phía sau lưng cậu, thân hình cao lớn thực có thể cho người cảm giác an toàn.

"Ừ." Giọng nói rầu rĩ của Lạc Vân Thanh vang lên từ trong lồng ngực Leonard, mà Leonard tuy nghe ra thả lỏng trong giọng nói cậu, nhưng vẫn không buông tay, ngược lại vẫn ôm người tiếp tục đi về phía trước.

"Sao cậu không sợ chút nào vậy?" Một đường đi tới, Lạc Vân Thanh phát hiện Leonard thật là bình tĩnh, những thi thể thiếu thụt kia đụng phải hắn, cư nhiên còn có thể coi như không thấy? Mạnh dữ vậy sao?

Nghe được Lạc Vân Thanh nói, Leonard ngược lại có chút không thể hiểu được, rất đáng sợ sao? Vì thế mang theo một chút nghi hoặc mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra hỏi: "Những thứ này đều là giả, cho nên vì cái gì cảm thấy đáng sợ?"

Lạc Vân Thanh: "......"

Vì cái gì giả liền không cảm thấy đáng sợ? Bị bầu không khí  xung quanh dọa không được sao?

"Chúng ta chạy nhanh đi." Biết Leonard không sợ, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên có can đảm, nhưng giờ phút này cậu vẫn nghiêm túc xem một chút cảnh tượng trước mắt cũng không quá nguyện ý, càng không cần phải nói nghiêm túc tinh tế tìm thẻ điểm, trong đầu chỉ có một ý tưởng, đó chính là mau chóng rời đi.

Leonard đương nhiên cũng cảm giác được Lạc Vân Thanh cấp bách, lúc này mới phát hiện cậu sợ hãi, cũng không biết vì sao trong lòng có chút muốn cười, trước nay chưa thấy cậu sợ qua cái gì, còn tưởng rằng cậu không sợ trời không sợ đất chứ, thì ra cũng có thứ cậu sợ nha, lại còn là loại đồ vật giả này nữa.

"Mau chạy đi, còn đứng ngốc ở đó làm gì." Lạc Vân Thanh lôi kéo tay Leonard, vội vội vàng vàng chạy đi.

Cảnh tượng bên người cũng không ngừng biến hóa, tiếng thét chói tai đồng dạng cũng vang lên không gián đoạn. Cảnh tượng như vậy đừng nói Lạc Vân Thanh đang có mặt tại hiện trường mà ngay cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của hắn cũng bị dọa mất mật, kẻ nhát gan sớm đã rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, nhưng người gan lớn lại hô bằng gọi hữu lại đây, cho nên cho dù nhiều người rời đi, nhân số trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu cũng không ít. 

"Ừ." Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, Leonard trong lòng thực ấm, nhìn Lạc Vân Thanh, không tự giác lộ ra một nụ cười sủng nịnh.

Nụ cười này, Lạc Vân Thanh đang cúi đầu không nhìn thấy được, nhưng đám fan đang ngồi xổm trong phòng trực tiếp của bọn họ lại thấy rõ ràng, nhanh tay chụp hình đồng thời còn sôi nổi cảm thán bị choáng rồi, không thể tưởng tượng được Leonard thoạt nhìn có chút lạnh lùng cư nhiên cũng có lúc ôn nhu như vậy, cũn là vì nụ cười tương phản rất lớn với hắn này, Leonard và Lạc Vân Thanh bị các võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp đưa lên một lần hot search.

............

"Leonard và 666 đại đại cư nhiên cũng có lúc ôn nhu như vậy? Xem ra nhà ma này có uy lực rất lớn."

"Hu hu hu~ nụ cười của Leonard quả thực mê chết người, ta quá hâm mộ ghen tị hận nha, vì sao 666 vận khí tốt như vậy, ngay cả bạn trai cũng soái như vậy."

"Nhìn hai người bọn họ bên trong nhà ma cũng không che được bong bóng phấn hồng bay bay, bỗng nhiên cảm thấy nhà ma mới là nơi xúc tiến tình cảm của tình lữ tốt nhất, get!!!."

"Cảm ơn cuộc khảo hạch này, cuối cùng tới một cái để ta cân bằng, khi xem thi đấu kiến thức bách khoa, ta mỗi ngày đều hoài nghi bản thân có phải bị thiểu năng trí tuệ hay không, nhưng hiện tại nhóm thiên tài này rốt cuộc bình dân, bọn họ cũng có lúc bình thường rồi!"

"......"

"Không thể không nói, vốn là xem học sinh khảo hạch, nhưng hiện tại lực chú ý toàn bộ tập trung ở cái nhà ma này, cái nhà ma  này thật sự  quá chân thật, phía chủ sự dốc hết vốn liếng đi? Siêu cấp muốn đi thử một chút."

"Cùng muốn chơi +1, nhà ma này ngay từ đầu hình như không có thì phải? Hẳn là mấy ngày này mới tạo thành! Không thể không nói lương tâm chế tác nha, những công viên giải trí khác làm phiền vào mà xem thử nha, đối lập hoàn toàn với cái nhà ma này, phòng kia của các ngươi coi là khỉ mốc gì? Một chút cũng không khủng bố."

"Dù sao người gan lớn cũng ít, ngươi nếu thật muốn khiêu chiến nhà ma siêu khủng bố có thể đi nhà ma La Y nha, bảo đảm dọa tè ra quần, những nhà ma khác là người thường đi được không?"

"Muốn quan sát không khí trong phòng trực tiếp lại không dám, vốn dĩ đã đáng sợ, còn có một đống tiếng thét chói tai dọa người, mẹ ơi!"

"Nam thần đừng đi phía trước, phía trước ngươi có một khối thi - thể."

"Cẩn thận....."

............

Lạc Vân Thanh đang đi đứng rất cẩn thận nhưng không nghe thấy các võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở, đi một đoạn cậu phát hiện bên trái tương đối không khủng bố như vậy, cho nên lựa chọn đi bên trái, mà bên phải thì đang dựa vào Leonard.

Sau khi đi qua đoạn đường quỷ dị kia bọn họ đi tới một cái cửa có vết máu loang lổ, vươn tay, còn chưa đụng tới, Lạc Vân Thanh thấy "chi nha" một tiếng cửa đã bị mở ra, lộ ra cảnh tượng bên trọng.

Đầy đất đều là máu và phần còn lại của tay chân đã bị cụt, một tên đồ tể điên cuồng cầm dao băm chặt xương, trên mặt mang theo vết máu nhè nhẹ, khi nhìn thấy bọn họ tiến vào ngừng lại động tác trên tay, ánh mắt hung ác nhìn bọn họ chằm chằm.

Giả, giả, đều là giả.......

Đối diện với ánh mắt hung ác của đồ tể,  Lạc Vân Thanh không ngừng thôi miên bản thân, sau đó vùi đầu cất bước, khi sắp đi ra khỏi cái cảnh tượng này phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người, thân thể bị hư thối một nửa, nhưng dường như vẫn còn sống, vươn tay bắt được chân của Lạc Vân Thanh.

Lạc Vân Thanh:!!!

Xúc cảm quá chân thật, hơn nữa cái loại mùi vị hư thối của thân thể này kèm theo mùi máu tươi cũng theo động tác của người kia xông vào mũi, nhìn thấy cái tay tàn trên chân mình kia, Lạc Vân Thanh phản xạ có điều kiện đạp một cước, kết quả không biết đá vào chỗ nào, đầu ngón chân đau nhức đánh úp lại, đầu óc lập tức trống rỗng, chân trái vô lực, người ngã xuống cậu cũng không phản ứng lại được.

Leonard vốn định túm cậu một cái, kết quả không nghĩ tới Lạc Vân Thanh khi ngã xuống đụng phải đầu gối của hắn, kết quả cũng kéo mình ngã xuống theo, cả người ngã lên trên người Lạc Vân Thanh, mà Lạc Vân Thanh lại nhào vào cái người đang máu me be bét kia.

Lạc Vân Thanh thấy mình ngã lên cái người máu me be bét kia liền xanh cả mặt, môi run rẩy, vốn đang cảm thấy chân đau, nhưng lập tức không biết lấy sức ở đâu, đột nhiên đứng lên, nhưng cậu không nghĩ tới Leonard lần này phản ứng không nhanh bằng cậu, vì thế hai người lại va vào nhau.

Hơn nữa lần này....miệng hai người còn không cẩn thận đụng phải một chút.

Yên tĩnh

Yên tĩnh một cách chết chóc.....

Không chỉ có hai người bọn họ, phòng phát sóng trực tiếp tại giây phút này cũng yên tĩnh, tiếng đàn đệm cũng bị dừng lại, tựa hồ tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi. 

Hồi lâu...Lạc Vân Thanh mới tìm lại được thanh âm của bản thân.

"Cậu không sao chứ?" Nhìn thấy khóe miệng Leonard bị trầy một chút da, lại còn chảy máu, Lạc Vân Thanh biết là răng mình va vào, có chút xấu hổ, có chút lúng túng, lại có chút ngượng ngùng nho nhỏ, cuối cùng quấy vào nhau hình thành một loại cảm giác mà Lạc Vân Thanh cũng không nói rõ.

"Không sao." Leonard nhịn xuống xúc động liếm môi một cái, nhìn Lạc Vân Thanh thật sâu một hồi, động tác thong thả vươn ngón tay cái lau lau vết máu trên khóe miệng.

Không thể không nói động tác này soái ca bắt tay vào làm tương đối trêu ghẹo nhân, cái loại động tác thận trọng mang theo một chút sắc - khí tràn đầy thực dễ khiến người hiểu lầm, ít nhất Lạc Vân Thanh hiện tại liền có chút không khống chế được bản thân suy nghĩ bậy bạ.

"......"

"Đi thôi." Hai người liếc nhau, cũng không biết nói cái đề tài gì mới tốt, một hồi lâu sau Leonard mới ra tiếng.

Nơi này cũng không phải là chỗ để nói chuyện, vẫn là nhanh chóng đi ra ngoài thôi, vì thế Leoanrd chủ động dắt tay Lạc Vân Thanh, dẫn cậu đi về phía trước.

Nhìn thân ảnh Leonard, Lạc Vân Thanh từ lúc tiến vào nhà ma tới giờ lần đầu tiên chính thức có thể làm lơ hoàn cảnh quanh mình, hốt hoảng đi qua một đoạn rất dài, nhưng muốn hỏi cậu  vừa rồi chuyện gì xảy ra, cậu có lẽ thật đúng là không nói nên lời.

Leonard cũng vậy, mặt ngoài nhìn phi thường bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng cũng có chút thẹn thùng, tuy đang đầu tàu gương mẫu đi trong nhà ma, nhưng trong đầu hắn vẫn luôn hồi tưởng lại hình ảnh hai người trời xui đất khiến ở bên nhau, lại còn khác thường mà cảm thấy không khí nơi tràn ngập mùi vị huyết tinh này lại giống như tràn ngập vị ngọt.

Vì thế cứ như vậy, hai người mang theo suy nghĩ riêng của mình, làm lơ một đường "yêu ma quỷ quái" cùng các loại "biến thái", trong mắt người khác nhẹ nhàng ra khỏi nhà ma, đối diện với những người tru lên khàn cả giọng, bị dọa đến người phát run mà nói, có vẻ đặc biệt oai hùng.

"Bội phục nha, hoàn toàn không sợ hãi? Xem ra các cậu thu hoạch không nhỏ nha?" Nhân viên công tác ở ngoài cửa nhìn hai người bình tĩnh tỏ vẻ bội phục, đây là người đầu tiên mà bọn họ trước mắt gặp được đi từ nhà ma ra mà bình tĩnh như vậy, biểu tình im lặng giống như hoàn toàn không bị đồ vật trong nhà ma dọa tới.

Phải biết là có rất nhiều học sinh bị dọa cho quỷ khóc sói gào, mà bọn họ còn có thể bắt được một hai cái thẻ điểm, huống chi hai người này vừa thấy chính là can đảm cẩn trọng, chắc chắn có thể lấy càng nhiều.

"Ách, không có."

Lạc Vân Thanh và Leonard xấu hổ cười một chút với nhân viên công tác.

"Không có? Không thể nào?"

Hai vị nhân viên công tác chấn động, phải biết rằng mặc kệ bắt được thẻ điểm của trò chơi nào cũng phải đăng ký, nếu không đăng ký sẽ không tính điểm, cho nên bọn họ không có khả năng nói dối.

Lạc Vân Thanh gật gật đầu, hai người bọn họ đều không có thẻ điểm, vì cậu thật sự hoàn toàn quên việc này, hiện tại nghĩ lại một chút, hình như...có lẽ...đại khái....thật sự có rất nhiều thẻ bài ở nhà ma nha? Hơn nữa khi mình đi đường còn đá phải vài cái?

Nhân viên công tác:......

Cho nên hai người này không phải không sợ, mà là bị dọa sợ đến phát ngốc sao?