Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 49




"Làm sao vậy?" Thấy Lạc Vân Thanh xem tin nhắn xong không nói gì uống cháo, Leonard nhíu mày dò hỏi.

Vừa rồi còn tốt, như thế nào đột nhiên liền thay đổi sắc mặt? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gi?

"Không có gì." Nghe được thanh âm Lạc Vân Thanh phục hồi lại tinh thần, cười cười, cậu vừa rồi chỉ là có chút suy nghĩ thất thần mà thôi, nghĩ tới thông báo vừa tới vừa rồi, cậu lại trầm tư.

Nhìn người nào đó lại thất thần, Leonard cúi đầu xuống không nói  yên lặng quấy củ cải trong bát cháo của mình, trên khuôn mặt lãnh ngạnh mang theo một tia âm trầm, trên người không ngừng tản khí lạnh ra xung quanh, khiến cho nhiệt độ xung quanh giống như giảm xuống mấy độ.

Hai người bọn họ hiện tại tuy có chút ái muội, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là quan hệ bạn cùng phòng mà thôi, hắn giống như...không có tư cách hỏi quá nhiều? Nghĩ tới đây Leonard đột nhiên có loại xúc động muốn lột áo choàng. Nhưng may là, hắn kịp thời nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Lạc Vân Thanh, kiềm chế.

Lạc Vân Thanh đang tự hỏi không phát hiện ra Leonard bất thường, vừa rồi Thiên Vũ nhắn tới một tin, thông tri cậu ngày mai đi cao ốc Tinh Khoa tham gia một hội nghị, nội dung chủ yếu của hội nghị là chia hoa hồng, hoặc là nói chia tiền.

Theo đạo lý Lạc Vân Thanh là cổ đông lớn nhất của Thiên Vũ sẽ không bị đối xử lạnh lùng như vậy, tuy tất cả mọi người đều ở Thủ Đô tinh, nhưng ngày mai hội nghị mở sáng nay mới thông báo? Hơn nữa thông báo này vẫn là một email thông báo bình thường? Sau đó mặt khác cao tầng cũng không có tiến hành thông tri lại? Hơn nữa đối với điều này không có bất luận giải thích gì?

Đây là muốn ngửa bài sao? Thú vị, Lạc Vân Thanh nhếch khóe miệng, hai mắt hiện lên một tia hứng thú.

Nhớ tới nội dung giản lược kia cậu cười, thật sự còn chưa từng gặp phải chuyện như này lần nào đâu!

Đây là muốn đá mình đi? Nếu thật sự muốn đá mình ra thì Lạc Vân Thanh đương nhiên sẽ không cứng rắn muốn lưu lại, dù sao cậu đối với loại công ty game này cũng không xem trọng mấy.

Một cái game thời trang mà thôi, cũng chỉ là nhân vật thiết kế đẹp chút, quần áo cũng không tồi, hơn nữa thị trường rộng lớn, cho nên mới hot, trên thực tế trình độ kỹ thuật của nó cũng không cao, vừa mới bắt đầu cậu cũng chơi thử mấy ngày, cốt truyện dần nhàm chán, còn không có tính liên động, quan trọng nhất chính là nhóm xử lý hoạt động trò chơi xử lý vấn đề rất không hữu hảo, có chút phương pháp thực đuổi người chơi.

Nhưng này không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi trò chơi này phát hỏa, Lạc Vân Thanh cảm thấy đối phương buông lỏng, trước kia tuy cậu không trực tiếp tham dự hoạt động quản lý công ty, nhưng cao tầng công ty mỗi tháng đều sẽ đem một số công trạng báo biểu và một vài kế hoạch hoạt động đúng giờ phát tới cho cậu xem, nhưng bắt đầu từ tháng trước, bản kế hoạch đưa cho cậu đã muộn mất tầm nửa tháng, mà tháng này lại càng muộn, cũng sắp hết tháng rồi, ngay cả bóng dáng bản kế hoạch cậu cũng chưa được xem qua.

Tuy bản kế hoạch này gửi cho cậu cậu cũng chỉ nhìn hai mắt, căn bản sẽ không nghiêm túc xem, nhưng nhìn không hiểu là việc của cậu, phát hay không phát là thái độ của Thiên Vũ, tuy phía trước cậu xác thực nói bản thân cũng sẽ không tham dự quản lý, nhưng hoàn toàn không cho cổ đông lớn nhất như mình một chút tin tức gì? Thái độ này chuyển biến cũng quá rõ ràng.

"Vân Thanh, ngày mai có thể tôi phải đi tới phòng làm việc một chuyến." Leonard nhìn Lạc Vân Thanh khó được  hoàn toàn không để ý tới mình, cảm thấy mình uống cháo cũng đau dạ dày, chỉ có thể chuyển động đầu óc tự mình tìm cớ, nhớ tới ngày mai phải đi ra ngoài, thói quen thông báo vớ cậu.

Đúng vậy, thông báo, ngay cả hắn cũng không biết là từ khi nào hắn đã dưỡng thành cái thói quen này, phi thường kỳ quái cũng phi thường tự nhiên, mặc kệ hắn muốn làm gì, chỉ cần rời khỏi trường học sẽ nói một tiếng với Lạc Vân Thanh.

"Trùng hợp như vậy? Ngày mai tôi cũng muốn đi ra ngoài một chuyến." Lạc Vân Thanh kinh ngạc nói. Nhưng phòng làm việc....?

"Cậu sớm như vậy đã đi làm sao? Thật là lợi hại!" Không phải Lạc Vân Thanh khen lấy lệ, mà là thật sự cảm thấy Leonard lợi hại, học sinh năm nhất khoa thiết kế vũ khí tìm được chỗ làm thực tập, không phải thiên tài đứng đầu thì không cần suy nghĩ.

Không biết trả lời như thế nào Leonard nhìn cậu thật sâu sau đó bình tĩnh gật đầu, miễn cưỡng nhận lấy khích lệ từ Lạc Vân Thanh, tuy hắn lợi hại hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cậu, nhưng hắn không có cách nào để nói.

"Là công ty gì?" Lạc Vân Thanh tò mò hỏi, chẳng lẽ là tổ chức chính phủ Liên Bang?

"Thất Ngôn."

"Thất Ngôn?"

"Đây là công ty của Leonard Horae đi? Cậu cư nhiên vô thanh vô tức liền tiến vào? Đúng rồi, cậu gặp qua hắn chưa?" Lúc trước Lạc Vân Thanh điều tra qua, biết Thất Ngôn là công ty "vị hôn phu" của cậu lập nên, tuy mới thành lập không bao lâu, nhưng phi thường lợi hại, bộ ngành dưới cờ là nghiên cứu phát minh vũ khí cùng công trình gen sinh mệnh, nghe nói hiện tại còn muốn mở thêm siêu thị và nông nghiệp.

Nhưng mà tin tức này khi mới đưa ra tháng trước không ai tin, nhưng mặt sau phía lãnh đạo Thất Ngôn đã phát một tin lên Thiên Bác, mọi người mới hết nghi ngờ. Không có biện pháp, ai bảo Thất Ngôn ở trong mắt mọi người là công ty khoa học kỹ thuật, đột nhiên nói muốn lấn chân vào ngành sản xuất nông nghiệp và siêu thị, mọi người kỳ thực có chút mơ hồ, thậm chí có người thích cẩu huyết còn suy đoán Thái tử gia của Horae gia tộc là thích một người làm nông nghiệp? Cho nên mới tính toán ủng hộ phát triển nông nghiệp, hơn nữa vì nàng/hắn dựng một nhà siêu thị?

Nhưng mà cái bình luận này vừa ra rất nhanh đã bị áp đảo, dù sao Thái tử gia cao lãnh thần bí cùng hai cái ngành bình dân sản nghiệp nông nghiệp và siêu thị này hoàn toàn không có gì liên quan, còn yêu một người làm nông nghiệp, sóng cẩu huyết này phim truyền hình cũng không dám viết như vậy đâu.

Không nghĩ tới...phiên bản cẩu huyết nhất lại là việc có khả năng nhất.

Xúc động không kịp đề phòng, luôn không bố trí đề phòng với Lạc Vân Thanh, Leonard thiếu chút nữa lên tiếng, may mắn kịp thời phản ứng lại.

"Không quen." Leonard từng chữ phi thường có lực, khí thế mười phần.

Lạc Vân Thanh gật gật đầu, cảm thấy không quen biết cũng bình thường, rốt cuộc vị Thái tử gia kia chính là lão bản, thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà Leonard chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ (?), tuy rằng ở bộ môn trung tâm, nhưng có thể nhìn thấy đại Boss thần bí xác suất cũng rất nhỏ. Phải biết rằng cho dù là nòng cốt của bộ phận nghiên cứu phát minh vũ khí cũng rất ít gặp qua hắn, trên Thiên Bác không biết có bao nhiêu công nhân viên nòng cốt của Thất Ngôn phun tào làm việc một năm cũng còn chưa gặp qua đại Boss một lần.

"Không quen biết cũng tốt." Nghĩ tới lời đồn đào hoa trên Thiên Bác về vị Leonard Horae này, Lạc Vân Thanh thiệt tình cảm thấy không quen biết hắn có lẽ cũng là một chuyện tốt.

Rốt cuộc bạn cùng phòng của mình Leonard là một người đơn thuần (?) như vậy, nếu thật sự quen biết người kia, không cẩn thận một cái cùng hắn học hư thì làm sao bây giờ? 

Cái gì mà không quen biết cũng tốt? Nhìn Lạc Vân Thanh vẻ mặt không sao cả, Leonard cứ cảm thấy nguyên nhân mà Lạc Vân Thanh nghĩ nhất định không phải điều mình muốn biết.

"Vì sao nói như vậy?" Nghẹn một hồi, Leonard vẫn là dày mặt hỏi ra, nhìn khuôn mặt có chút hù người.

Thật sự là Lạc Vân Thanh quá bình tĩnh, ngữ khí quá đương nhiên, khiến cho hắn rất muốn biết đánh giá của cậu với vị Leonard Horae này.

"Gần mực thì đen gần đèn thì sáng! Hắn hoa tâm như vậy, cậu còn muốn giống hắn sao?" Nhìn Leonard một thân hơi thở người sống chớ tới gần, Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi.

Hoa tâm? Độc thân từ trong bụng mẹ tới giờ hắn chỉ thích qua một mình Lạc Vân Thanh, hơn nữa Lạc Vân Thanh còn là đối tượng hôn ước của hắn, này còn gọi là hoa tâm sao? Nghe thấy cái từ này, vẻ mặt Leonard  không chỉ thể hiện tâm tình thực không thoải mái, mà  càng có một loại buồn bực không thể miêu tả được, nhưng cố tình có nỗi khổ lại không thể nói, còn phải chịu áp lực không để cậu nhìn ra.

Rốt cục là kẻ ngu nào bịa đặt! Leonard nhịn không được chửi bậy trong lòng, rất muốn lôi kẻ bịa đặt đó ra làm bao cát.

"....."

"Theo tôi được biết, Leonard hắn cũng không hoa tâm, lớn lên như vậy cũng chỉ thích qua một người mà thôi. Hơn nữa nghe nói hắn thực anh tuấn, rất có tài hoa."

Châm chước hồi lâu, Leonard vẫn là quyết định giúp mình giải thích rõ ràng.

Vốn dĩ ấn tượng của Lạc Vân Thanh đối với mình không quá tốt đều tính toán hủy hôn ước, hiện tại không giải thích còn đợi tới lúc nào?

"Cậu cũng không phải hắn, làm sao biết rõ ràng như vậy?"

Lạc Vân Thanh vẫy vẫy tay, sau đó nhìn Leonard không hiểu ra sao có chút ủ rũ, nhịn không được mở miệng nói: "Tuy các cậu có tên giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải là một người, tuy tôi nói Leonard có thể trong lòng cậu có chút không thoải mái, nhưng cậu phải biết rằng Leonard kia không phải là cậu."

"......"

"Hay là nói đó chính là cậu?" Nghĩ tới khả năng này Lạc Vân Thanh cả người đều có chút không tốt, híp mắt chăm chú nhìn chằm chằm Leonard.

Ha hả, nếu hắn thực sự là Leonard Horae, cậu cũng không biết bản thân sẽ làm cái gì.

"Đương nhiên không phải, chỉ là hiện tại hắn là ông chủ của tôi, tôi cũng chưa thấy qua người thật của hắn, nhưng vài vị lãnh đạo công ty đều nói như vậy." Leonard khó được giải thích một câu dài, mặt ngoài giả trấn định, nhưng kỳ thực khẩn trương đến sau lưng đều bắt đầu toát cả mồ hôi rồi.

"Thì ra là thế." Nhìn Leonard bình tĩnh, Lạc Vân Thanh lý giải gật gật đầu.

Đồng thời nhịn không được nghĩ có lẽ Leonard Horae kỳ thực cũng không như mình nghĩ? Nghĩ tới những tin đồn trên Thiên Bác, Lạc Vân Thanh lại cảm thấy này cũng không nhất định.

Dù sao những tin đồn đó đến từ nhiều con đường, không đơn giản chỉ là những tài khoản bát quái đưa tin, mà còn có rất nhiều là bằng hữu của Leonard (?) lộ ra, nhưng nói hắn giữ mình trong sạch lại từ trong miệng cấp dưới của hắn nói ra.....có lẽ là vuốt mông ngựa ông chủ thì sao?

Nhưng Lạc Vân Thanh cũng không có tiếp xúc qua Leonard, cho nên nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên cớ, cuối cùng gãi gãi tóc, quyết định không nghĩ!

Mặc kệ Leonard Horae là dạng người gì, dù sao mình và hắn về sau đều sẽ giải trừ hôn ước, vậy hắn là người thế nào thì có quan hệ gì với mình sao?