Ký Ức Yêu

Chương 1: Gặp bạn cũ




Từ nhỏ, Tống Tư Kỳ đã thầm mến Lâm Tiêu, thường thường theo dõi hắn, rình coi. Lúc ấy Lâm Tiêu chỉ xem hắn như bằng hữu bình thường, thẳng đến năm hai sơ trung, Tống Tư Kỳ trộm quần lót Lâm Tiêu lại bị hắn phát hiện.

Lâm Tiêu đem hắn hung hăng nhục nhã một trận, nhưng Tống Tư Kỳ lại tuyệt không sinh khí, ngược lại quang minh chính đại theo đuổi Lâm Tiêu.

Sơ trung, trung học, đại học, Lâm Tiêu rốt cuộc bị hắn bám riết không tha mà sinh lòng cảm động, vì thế hai người bắt đầu ở chung.

Nhưng ngay cả như vậy, phụ nữ bên ngoài của Lâm Tiêu vẫn cuồn cuộn không ngừng, Tống Tư Kỳ trong lòng biết rõ nhưng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này.

Một mặt nhường nhịn đổi lấy lại là Lâm Tiêu phản bội, không bao lâu sau, Lâm Tiêu cùng Chung Cẩm Vân, con gái của giám đốc công ti đính hôn, cũng cùng Tống Tư Kỳ chia tay.

Tống Tư Kỳ thương tâm lại không từ bỏ ý định, không ngừng an ủi chính mình rằng Lâm Tiêu sẽ trở lại thôi, vì thế gắt gao quấn con nhà người ta không buông.

Oh my God! Hứa Thầm quả thực muốn cào tường, chẳng lẽ hắn phải trở thành đứa ngốc như vậy? Tha cho ta đi!

“Vì anh yêu mãi yêu mãi không thôi ~” bên gối đột nhiên truyền đến một trận tiếng chuông.

Chậc chậc, ngay cả chuông di động cũng như vậy tiện, thật sự là đủ!

Hắn do dự vài giây, vẫn là cầm lấy điện thoại di động.

Người gọi là —— Lâm Tiêu!

Hứa Thầm sợ tới mức cầm điện thoại quăng đi, tra công gọi điện, thật đáng sợ!

Nhìn trên mặt đất di động đã văng ra làm ba mảnh, Hứa Thầm nhẹ nhàng thở ra, nguy hiểm giải trừ.

Nhưng mà… Chẳng lẽ hắn về sau đều phải không tiếp điện thoại không ra cửa? Này có khả năng sao?

Hứa Thầm đau đớn từ trên giường đứng lên, nhặt di động, lắp vào rồi một lần nữa khởi động máy.

Ảnh nền di động để hình hai người đàn ông, trong đó một người cùng mình bề ngoài rất giống, người còn lại không cần đoán cũng biết là tra công.

Thiết ~ xóa đi, đổi thành Ngô Ngạn Tổ nhà mình thôi.

Hứa Thầm nhìn màn hình gật đầu, như vậy quả nhiên thuận mắt hơn.

Kế tiếp… Đem chuông điện thoại cũng đổi, đổi thành quốc ca đi, ân, lúc này mới giống phẩm vị của mình.

Cầm điện thoại ném đến một bên, Hứa Thầm đi vào buồng vệ sinh rửa mặt. Trong gương thiếu niên cùng hắn giống tới 90%, chỉ là nhìn càng thêm nhu nhược, cũng thấp đi mấy cm.

“Lúc này mệt lớn…” Hứa Thầm thở dài.

Đi ra khỏi buồng vệ sinh, đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong một ít rau dưa cùng thịt tươi, còn có một túi sủi cảo đông lạnh, quyết định lấy sủi cảo.

Xem ra buổi chiều phải đi ra cửa mua vài thứ thôi, Hứa Thầm vừa nghĩ vừa đem sủi cảo thả vào nồi.

Tống Tư Kỳ vốn là làm nhân viên văn thư trong công ti Lâm Tiêu sở, vừa mới bị sa thải.

Cũng đúng, ai có thể chịu được vị hôn phu của mình lại ngay dưới mí mắt mình qua lại với kẻ khác, còn tâm hoài bất quỹ.

Hơn nữa Tống Tư Kỳ không biết cách quản lý tài sản, trước kia tiền lương cư nhiên đều trực tiếp giao cho tra công, làm cho hiện tại một đồng gởi ngân hàng cũng không có.

Suy trước tính sau, Hứa Thầm quyết định tự làm vốn ban đầu, ở nhà viết tiểu thuyết, không biết tài khoản cũ của mình ở thế giới này có dùng được không nhỉ?

Bất quá còn phải đi tìm việc làm, viết văn cũng không có khả năng kiếm được tiền.

Ăn xong sủi cảo, Hứa Thầm bật máy tính, đăng nhập website.

Tài khoản không tồn tại!

Quả nhiên không được a, đành phải lập nick mới.

Còn là bút danh trước đây —— nguyệt hạ huỳnh hoả.

Không nên nhìn bút danh này uyển chuyển thi vị như vậy, kỳ thật hắn viết cũng không phải ngôn tình tiểu thuyết thiếu nữ, mà là tiểu thuyết trinh thám kinh dị.

Hứa Thầm trước kia ở trên mạng vẫn là nhân vật có địa vị, không thì trạch nam như hắn dựa vào cái gì nuôi sống chính mình.

Lập xong nick tác giả đã là hơn ba giờ chiều, vì buổi tối không muốn bị đói hắn tất yếu phải ra ngoài một chuyến.

Hứa Thầm sáng suốt lựa chọn tàu điện ngầm đi.

Vào siêu thị, đi đến khu thực phẩm đông lạnh, ném bảy tám túi nước canh vào, lại đây đến khu đồ ăn, cầm mấy cái bánh mì khô với mấy gói mỳ tôm…

Thân là một trạch nam, tài nấu ăn của hắn chỉ có thể dùng đến nấu sủi cảo hoặc mì tôm loại không cần bỏ thêm bất cứ đồ gia vị rau xanh gì, bằng không liền rất có khả năng biến thành một nồi đen.

Lại nói tiếp Tống Tư Kỳ trù nghệ hẳn là không sai, chỉ là Hứa Thầm chỉ đơn thuần tiếp nhận ký ức của hắn, nhiều thứ khuyết thiếu hết thảy không cần bàn nữa.

Lấy xong mì tôm hắn lại đến khu đồ dùng sinh hoạt, bàn chải kem đánh răng dầu gội sữa tắm… Toàn bộ đổi thành thứ mình thích.

“Tống Tư Kỳ?” Sau lưng truyện đến giọng nói đàn ông.

Hứa Thầm căn bản không có phản ứng lại, ngươi tưởng, cái tên bị người kêu hai mươi mấy năm đột nhiên đổi, mặc cho ai cũng sẽ không phản ứng đâu.

Thẳng đến khi một bàn tay đáp lên bờ vai của hắn, hắn mới quay đầu nhìn lại.

Di?! Này là ai nha?

Nhìn anh chàng đẹp trai mặc sơ mi đen quần dài đen, Hứa Thầm lâm vào rối rắm.

Trong trí nhớ Tống Tư Kỳ giống như không quen ai tốt như vậy, nhưng đối phương lại biết tên của hắn…

“Anh là?” Hứa Thầm quyết định không ngại học hỏi.

Soái ca xa lạ đầy mặt khó chịu, lạnh lạnh phun ra hai chữ: “Cố Huyền.”

Cố Huyền?

Hứa Thầm cố gắng hồi tưởng, cuối cùng ở một nơi hẻo lánh nào đó trong trí nhớ đào ra chút hồi ức có liên quan đến cái tên này.

Cố Huyền, bạn cùng bàn ba năm cấp ba của Tống Tư Kỳ, cũng là lớp trưởng. Kỳ thật không thể trách hắn nhận không ra, chung quy đã là chuyện của bao nhiêu năm, hơn nữa đối phương thay đổi rất nhiều.

Trong trí nhớ của Tống Tư Kỳ, Cố Huyền là một gia hoả rất lợi hại, dự thi nhiều lần đều đứng nhất, luôn là đại biểu trường học đi phát ngôn, tóm lại là bá vương học đường. Nghe nói nhà hắn mở công ti khoa học kỹ thuật, điển hình soái ca nhà giàu học giỏi, vì thế liền thành nhân vật phong vân lúc bấy giờ.

Ha ha, các ngươi đoán lúc ấy nhân vật phong vân thứ hai là ai? Không sai, chính là tra công Lâm Tiêu.

Bởi vì Tống Tư Kỳ một lòng một dạ nhào vào người tra công, thế cho nên đối với vị ngồi cùng bàn này ấn tượng vẫn dừng lại tại bạn học ngồi cùng bàn kiêm lớp trưởng, ngay cả bằng hữu cũng không tính.

Bất quá lúc trước chuyện hắn truy Lâm Tiêu đã ồn ào khắp trường học, người này thân là bạn ngồi cùng bàn khẳng định cũng biết.

Như vậy vừa nghĩ, Hứa Thầm liền cảm giác có chút xấu hổ: “A, trùng hợp vậy sao cậu cũng ở chỗ này…”

Cố Huyền thản nhiên nhìn hắn một cái, gật đầu: “Nhà tôi ở gần đây.”

“Như vậy hả…” Hứa Thầm nhược nhược đáp lại.

“Cậu và Lâm Tiêu sao rồi?” Cố Huyền cầm lấy một thứ trên kệ hàng xem xét, có vẻ tùy ý hỏi.

Quả nhiên vẫn là tránh không khỏi… Hứa Thầm vì mình yên lặng một chút, đáp: “Ách… Cãi nhau một trận, vừa chia tay.”

“Vậy sao…”

Không biết có phải Hứa Thầm nhìn lầm hay không, Cố Huyền giống như đang cười?

Thế nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục trạng thái lạnh lùng: “Sao vậy? Hắn ta đối với cậu không tốt sao?”

Vì cái gì đau thương đều đánh vào ngực…

“Không có, đàn ông mà… Dù sao cũng phải tìm phụ nữ để sống.” Mặc dù Hứa Thầm đối với tra công có rất nhiều bất mãn, thế nhưng tốt khoe xấu che, loại sự tình này tự mình biết là được rồi.

“Nga? Hắn muốn kết hôn?” Cố Huyền đột nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Hứa Thầm dại ra nhìn hắn, bởi vì từ góc độ này nhìn hắn phát hiện ánh mắt Cố Huyền rất thâm thúy, rất đáng xem.

Hắn nhớ lại ảnh nền di động kia, đột nhiên cảm giác Tống Tư Kỳ này mắt nhìn người thật kém, soái ca ngồi cùng bàn ba năm hắn hoàn toàn không để ý, lại đi say mê tiểu bạch kiểm Lâm Tiêu, rất không đáng giá.

“Đúng vậy…” Hứa Thầm tận lực khiến ngữ khí của mình nghe vào tai bi thương hơn một chút, như vậy tương đối phù hợp với tính cách đương sự.

Cố Huyền trầm mặc, tầm mắt chuyển qua đồ ăn hắn mua, đột nhiên nhíu mày: “Cậu liền ăn những thứ không có dinh dưỡng này?”

Ôi chao? Đề tài dời đi quá mức đột ngột, Hứa Thầm có chút phản ứng không kịp.

Cố Huyền đem một đống lớn mì tôm và bánh mì khô trong xe đẩy toàn bộ nhét trả về kệ hàng, đầy mặt nghiêm túc nói: “Thứ này ăn nhiều không tốt cho thân thể.”

Hứa Thầm ai oán nhìn mì tôm bánh quy bánh mì bị lấy đi, khóc không ra nước mắt.

Cố Huyền nhìn ánh mắt hắn quá mức ai oán, tựa hồ ý thức được mình có chút xen vào việc của người khác, xấu hổ khụ khụ vài tiếng, nói: “Qua bên kia mua một chút đồ ăn trở về nấu đi.”

Hứa Thầm nhược nhược nói: “Tôi sẽ không nấu ăn…”

Cố Huyền ngốc ngốc nhìn hắn vài giây, sau đó phì cười một tiếng.

Con mẹ nó! Này hóa là cười nhạo hắn sao? Hoá ra là cười nhạo hắn sao?

“Rất đáng cười sao?” Hứa Thầm bĩu môi, lại đem móng vuốt yên lặng hướng mì tôm.

Cách gói mì tôm chỉ kém 0. 1 cm, móng vuốt bị người nào đó cầm trụ, Cố Huyền lôi kéo hắn đi đến quầy rau dưa: “Mua đồ ăn đi, tôi nấu cho cậu ăn.”

Nha?

Hứa Thầm cảm giác thái độ của Cố Huyền căn bản không giống như là đối đãi với bạn học cấp ba, chẳng lẽ… Hắn thầm mến Tống Tư Kỳ?

Không phải đâu, này không phải quá cẩu huyết sao!

Hắn yên lặng đem tầm mắt chuyển qua bàn tay đang nắm móng vuốt của mình, nhìn ra chân tướng.

“Cậu muốn ăn cái gì?” Cố Huyền quay đầu nhìn hắn, mặt mang nụ cười.

Hứa Thầm nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng rút ra cái tay bị nắm, chỉ quầy thuỷ sản cách đó không xa: “Qua bên kia xem xem.”

Nói xong, tự mình đẩy xe qua bên kia.

Nụ cười của Cố Huyền nháy mắt đông cứng, nhìn hắn đi xa, nội tâm dâng lên một trận mất mát.

Đợi đến khi Cố Huyền đi đến khu thuỷ sản, Hứa Thầm đang đứng đối diện một đống cua ngẩn người.

“Làm sao?” Cố Huyền ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

Hứa Thầm chỉ tay vào một con cua đang từ khu giá thấp bò lên khu cua giá cao, nói: “Cậu xem con cua này có tham vọng quá…”

Cố Huyền:…

Nhìn cua thành công bò nhập khu giá cao, Hứa Thầm ác ý vươn ra một ngón tay, đem con cua bắt hồi khu giá thấp, cua lại bám riết không tha hướng khu giá cao bò đi…

“Muốn ăn cua sao?” Cố Huyền không nhìn hành vi ngây thơ của hắn, hỏi.

“Không phải…” Hứa Thầm rốt cuộc đem ma trảo hướng con cua, đem nó một phen chộp lấy: “Con cua thông minh như vậy như thế nào ăn nó được, đương nhiên muốn đem nó mua về làm sủng vật.”

Nói xong đứng dậy cầm con cua về phía tiểu ca quản lý thuỷ sản, còn hỏi phải nuôi nó như thế nào.

Nhìn Hứa Thầm mạc danh hưng phấn cùng tiểu ca đầy mặt rối rắm, Cố Huyền đột nhiên cảm giác hắn vài năm thay đổi rất nhiều, thế nhưng hắn lại cảm giác Tống Tư Kỳ như vậy ngược lại càng thêm khả ái mê người, khiến hắn nhịn không được muốn… Tới gần.

Cố Huyền cho rằng mình đối với Tống Tư Kỳ đã sớm không cố chấp nhưng là hiện tại xem ra tựa hồ là bản thân đã xem nhẹ rồi.