Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 13




Lạc Thiệu Dã ngừng chơi trò đánh quái đang dở dang, buồn bực nhìn Chúc Tử Lộ, suy nghĩ một chút, mới chậm rãi tiêu sái đi qua.

“Gọi tôi làm cái gì?” Lạc Thiệu Dã trực tiếp ngồi xuống, Chúc Tử Lộ tựa trên giường, ngửa đầu nhìn cậu.

“Vai tôi nhức quá, cậu giúp tôi xoa bóp đi.” Chúc Tử Lộ chỉ chỉ ngón tay vào vai mình, nói xong đầu liền tê liệt dính lên gối, chờ Lạc Thiệu Dã phục vụ.

“Chúc – Tử – Lộ! Cậu có phải là quá đáng quá không? Tuần này nếu không phải vì…” Lạc Thiệu Dã tức giận gằn giọng, vừa nhìn thấy Chúc Tử Lộ kéo áo T-shirt xuống, ứ thanh nhàn nhạt lộ ra trên bờ vai nhỏ rất tròn, liền im miệng.

Băng vải vốn được nhân viên phòng y tế buộc rất khoa trương đã tháo xuống, thế nhưng trên vai phải trắng mịn như sứ vẫn còn tàn dư bóng mờ màu xanh nhạt.

“Mẹ nó! Tôi nợ cậu. Nằm sấp lại! Động chút đã hỏng còn bắt tôi bóp, chờ lát nữa thì đừng khóc lóc với tôi.” Tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, ngữ khí vẫn hung ác độc địa như lưu manh, thế nhưng Lạc Thiệu Dã xuống tay lại nhẹ nhàng như đang ấp ủ cây bông.

Từ cái gáy cứng ngắc, lực đạo rất nhẹ rất nhẹ vuốt ve, sau đó chậm rãi đi xuống, cẩn thận tránh khỏi vết thương cũ trên vai phải, tiếp đó là tấm lưng gầy cùng với thắt lưng mảnh khảnh.

“Ưm…ở đó…Ưm…Lại dùng lực một chút…A…Thật thoải mái…” Lúc cơ thể xơ cứng có người giúp xoa bóp, thật là hưởng thụ chí thượng của nhân gian a! Chúc Tử Lộ thoải mái đến mắt cũng nheo lại, ghé vào gối đầu, thân thể theo động tác của Lạc Thiệu Dã hơi phập phồng, trong miệng hừ hừ phát ra tiếng rên nỉ non thỏa mãn.

“Đừng có rên nữa! Kêu xuân hay sao mà…” Nếu không biết mình đang làm cái gì, cậu thực sự sẽ cho rằng người trong phòng đang xem AV hoặc là vận động gì đó trước khi ngủ.

Mẹ nó, giọng nói của thằng nhóc này thực sự cực kỳ phiến tình! Hôm nay trời đúng là nóng chết đi được! Điều hòa có đang chạy hay không vậy?

“Cậu quản được chắc! A…Nơi đó…Cố sức một chút nữa! Không ăn cơm hay sao vậy! Lại dùng lực một chút! Cố sức a…A!” Chúc Tử Lộ không vui cãi lại, vừa ghét bỏ Lạc Thiệu Dã lực đạo quá mức mềm nhẹ, quả thực như là gãi không đúng chỗ ngứa không đến nơi đến chốn! Hơn nữa vô luận cậu nhắc cỡ nào, Lạc Thiệu Dã cũng chỉ mạnh thêm một milimet, lực đạo cứ như lông chim, tức đến cậu hô to đòi mạnh hơn liên tục.

Đạo lý này cũng như lúc dùng điều khiển từ xa tăng âm lượng TV vậy, vô luận tăng cỡ nào cũng đều không lớn hơn được bao nhiêu, nổi cơn giận dữ, điên cuồng đè lại nút tăng không tha, đè đến tận cùng, xong rồi thì âm lượng sẽ trong nháy mắt…tăng như muốn nổ tai!

“A! A nha…Thắt lưng của tôi…” Sự tan vỡ chỉ trong nháy mắt, ‘đinh!’ như vậy một cái, đau nhức như nước lật úp lan tràn thần kinh toàn thân, Chúc Tử Lộ đau đến viền mắt cũng ẩm ướt, bên trong mắt đen sương mù bốc lên, tùy thời tràn ra.

“A! Xin lỗi ~ cậu…cậu có ổn không?” Lạc Thiệu Dã bị ngôn ngữ không tán thưởng của Chúc Tử Lộ làm tức giận, trong một thoáng quên mất thương hương tiếc ngọc, vươn long trảo thủ toàn lực bóp, nhất thời nghe thanh âm ngọc thạch nát bấy, nhìn Chúc Tử Lộ nằm ẹp trên giường ầm ĩ đau đớn, trong lòng luống cuống, không khỏi lo lắng.

“Đau quá…Ô a…” Chúc Tử Lộ tay đè thắt lưng, nước mắt cũng rơi ra rồi.

Quan toà đại nhân! Đây tuyệt đối là mưu sát ~~~~~~~~~~~~(p > 0 < q)~~ “Không có việc gì không có việc gì! Tôi mang cậu đi phòng y tế!” Lạc Thiệu Dã ôm lấy Chúc Tử Lộ đang còn thống khổ rên rỉ trên giường, hoang mang rối loạn đá văng cánh cửa. Rầm! Cửa phòng vừa mở, mọi người xung quanh văng ra ba thước. “Các…các cậu ở trước cửa phòng ngủ của chúng tôi làm cái gì?” Lạc Thiệu Dã kinh ngạc nhìn đoàn người té thành hình quạt trên mặt đất trước phòng mình, không vui hỏi. Tập trung nhìn lại…Oa! Đại Trì, Tiểu Quất còn có mấy người cùng lớp cư nhiên đều có mặt. Mọi người bị phát hiện lập tức không được tự nhiên quay đầu tránh né đường nhìn, làm bộ công việc lu bù. “A…kính sát tròng của tôi bị rớt.” Tiểu Quất nói rồi quỳ rạp trên mặt đất, như người mù bắt đầu mò mò. “Tôi giúp cậu ấy tìm!” Đại Trì cũng ngồi xổm xuống. “Vậy còn các cậu?” Đường nhìn lợi hại của Lạc Thiệu Dã chuyển sang những khuôn mặt xa lạ chưa thấy qua khác, OMG ~ còn có notebook cùng với coca, bỏng, đây là chuyện gì a? “A ~ tôi…tôi đang giúp bọn họ bói điện tử, ở đây…địa linh nhân kiệt, cảm ứng tương đối tốt…A ~ tôi lại có cảm ứng nữa!” Thành viên số hiệu 74074 chuyên sử dụng notebook nối mạng cập nhật tin lên trang chủ, linh cơ khẽ động, lập tức thuận miệng lảm nhảm, giả thần giả quỷ, thoạt nhìn ba phần giống lên đồng bảy phần giống giả bộ điên. “Đại sư đại sư! Tôi muốn hỏi ipod của tôi đi sửa lúc nào mới xong?” “Đại sư đại sư! Ngài xem xem tôi ngu ngốc như thế này có còn thuốc chữa không?” “Đại sư đại sư…” Lạc Thiệu Dã kỳ quái nhìn nhóm người này, trong vẻ khinh bỉ mang theo bảy phần hồ nghi, ipod đi sửa hẳn là nên hỏi công ty bảo hành đi…Này có cái gì mà bói? “Lạc Thiệu Dã…A ~ tôi đau quá…” Chúc Tử Lộ một tay móc qua cổ Lạc Thiệu Dã tựa trên người cậu ta, một tay thì hai ngón nhéo mặt Lạc Thiệu Dã, muốn ra sức nhéo cậu ta để báo thù, nhưng dùng không được lực, vết thương cũ chưa phục hồi, lại thêm thương tổn mới, bàn tay vô lực trượt dọc xuống má Lạc Thiệu Dã. Chú thích: một màn này trong mắt mọi người thoạt nhìn chẳng khác gì làm nũng. “A được được được. Các cậu tránh ra một chút. Mẹ nó! Thang máy này có chạy hay không a!” Lạc Thiệu Dã ôm Chúc Tử Lộ đi qua đoàn người chờ thang máy, trong lòng hoảng hốt lại càng không bình tĩnh, tức giận đến nỗi muốn đá tường, nếu như không phải cố kỵ trong lòng vẫn còn ôm Chúc Tử Lộ. “Lạc Thiệu Dã…Nếu như cậu hại tôi bán thân bất toại, tôi sẽ hận cậu cả đời!” Chúc Tử Lộ rưng rưng lên án, cậu thật hận a…Ui da…Đau quá đau quá đau quá! ~(> 0 <)~ “Không có, tin tưởng tôi, cậu nhất định không có việc gì.” Lạc Thiệu Dã không có tâm tư phát giận nữa, cậu lo lắng nhìn đôi mắt đen ngấn nước lưng tròng của Chúc Tử Lộ, nhẹ giọng an ủi. Mẹ ơi ~ tôi cũng không phải cố ý! Tôi cũng không muốn bởi vì tội đánh bị thương người mà ngồi tù a! Cứ như vậy, trong ánh mắt tiễn đưa đầy thân thiết, sợ hãi, cảm động của quần chúng, Lạc Thiệu Dã ôm Chúc Tử Lộ đi vào thang máy. “Oa…Làm đến gãy cả thắt lưng! Lạc Thiệu có phải là quá uy mãnh hay không?” Biểu tình lúc hỏi của Đại Trì cư nhiên mang theo vẻ kính nể cùng hướng tới. “Thật đáng sợ…” Về phần Tiểu Quất thì vừa cảm động lại vừa bị dọa sợ đến phát run, Đại Trì nhìn thấy liền ôm lấy vai cậu ta, yên tâm, cậu còn chưa đạt được đến cảnh giới đó. “Cá nhân tôi cho rằng…bọn họ cần chính là thứ này.” Thành viên số hiệu 26958 xuất ra một xấp giấy phân phát cho các đồng chí ở đây. “[Đến bẻ gãy tôi đi ~ Trust Me. You Can Make It!] Này không phải là sách ưu đãi của chương trình học [Bẻ] của Yoga sao? Oa dựa vào! Cậu lấy đâu ra thứ này vậy?” Nhận ra sách của chương trình Yoga, số hiệu 13823 không khỏi kỳ quái hỏi. “Khụ…Bởi vì lúc người có sách đang copy thì vừa hay tôi ở đó làm công, hiệu quả thực sự không tệ! Các cậu xem!” 26958 nói, chân vừa nhấc liền móc luôn lên cổ, không buông xuống. “Oa a! Thực sự thật là lợi hại!” Quần chúng lập tức đánh trống reo hò, nhiệt liệt vỗ tay. “A…Không cần như vậy đi?” Tiểu Quất nhìn đã có chút buồn nôn, sợ hãi đi lùi về, không cẩn thận đụng vào Đại Trì ở đằng sau. “A…rớt rồi.” Bị Tiểu Quất va chạm, trang giấy trong tay tung ra, Đại Trì vội vã ngồi xổm xuống đất lượm lại. “Đại Trì! Cậu lấy nhiều như thế làm cái gì! Thả toàn bộ xuống đất cho tôi! Không được lượm!” Tiểu Quất trừng lớn mắt, thần kinh khẩn trương, phát điên rống Đại Trì. Cứ ầm ầm như vậy, cư nhiên đã qua hai mươi phút, đôi nam diễn viên của sự kiện đã trở về từ phòng y tế trường học. Thang máy vừa đến còn chưa mở ra đã nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng mắng chửi khó chịu của Chúc Tử Lộ. “Đều tại cậu đều tại cậu đều tại cậu! Hại nhân viên y tế nói muốn đưa tôi một thẻ VIP! Sau này xem bệnh không cần xếp hàng đăng ký! Mất mặt chết đi được!” Nương theo tiếng rống của Chúc Tử Lộ là mấy tiếng ba ba ba, có thể đoán được cậu ta nhất định là dùng bộ phận nào đó trên thân thể Lạc Thiệu Dã làm trống đánh. “Cậu gào đủ chưa! Là ai tự nằm úp sấp trên giường ngoắc ngón tay gọi tôi nói muốn? Tôi đã nói không muốn chạm vào cậu! Cũng là cậu kéo áo xuống lộ vai cho tôi nhìn, cậu biết rõ tôi thấy cậu như vậy là sẽ không nhịn được! Là cậu bức tôi!” Tiếng lòng quần chúng: câu dẫn! Này căn bản là 100% câu dẫn! Tội lỗi mê người a ~ ~ ~ Thang máy vừa mở, Lạc Thiệu Dã đỡ Chúc Tử Lộ đi tới, biểu tình của hai người đều là nổi giận đùng đùng. “Cậu…cậu có thể đừng dùng lực mạnh a! Cậu ba ngày thì hết hai lượt làm tôi bị thương! Cậu đồ quỷ thô lỗ chỉ biết cậy mạnh!” Chúc Tử Lộ nghe xong càng tức, là cậu yêu cầu muốn xoa bóp không sai, thế nhưng…thế nhưng cậu nào có bảo cậu ta làm cậu bị thương a! Hận chết! Chúc Tử Lộ quay đầu rống to hơn vào tai Lạc Thiệu Dã. “Tôi thô lỗ? Là cậu quá mảnh mai đi! Tôi vẫn rất cẩn thận! Là cậu! Là cậu cứ bảo tôi cố sức cố sức lại dùng lực!” Vừa đỡ Chúc Tử Lộ đi, Lạc Thiệu Dã còn phải quay đầu cãi cọ, khuôn mặt hai người cơ hồ đều dán lại với nhau. Quần chúng hít sâu một hơi: cố sức cố sức lại dùng lực ~ ~ ~ o(>/////////. ////////<)pp “A ~ ~ ~ Lạc Thiệu Dã cậu đi chết đi!” Chúc Tử Lộ trong lòng biết đuối lý, nhưng cậu chính là tức không chịu được, nói sao thì chịu thương bị hại là cậu nha! Bằng cái gì Lạc Thiệu Dã có thể nói với cậu như vậy? Cái thái độ gì đó? Một bước vào phòng, Chúc Tử Lộ liền đẩy Lạc Thiệu Dã ra bên ngoài, đóng cửa lại. “Chúc Tử Lộ! Mở cửa ra! Đây cũng là phòng ngủ của tôi! Cậu con mẹ nó mở cửa ra cho tôi!” Thế nhưng mặc cho Lạc Thiệu Dã gõ hay cố sức đạp cửa thế nào, bên trong chính là không rên một tiếng, không có nửa điểm hồi âm. “Kiền!” Lạc Thiệu Dã tức giận lại đạp cửa phòng một chút, sau đó quay đầu trừng một đám người lộn xộn vẫn còn tụ tập ngoài cửa phòng. Mẹ ơi…Loại thời gian này hình như không nên ngồi chờ bão nổi a, sẽ bị gió thổi bay nha! Thế nhưng ngay lúc mọi người muốn làm như không có việc gì lui về phòng ngủ nhà mình, Lạc Thiệu Dã rầu rĩ mở miệng. “Này, thầy bói…Cậu giúp tôi tính toán một chút…cậu ta lúc nào mới có thể mở cửa cho tôi?” “A? Ơ…” Thành viên số hiệu 74074, chức vụ – quản lý website chuyên phụ trách ghi lại nhật ký sinh hoạt tình yêu Yale, vì cái cớ mình vừa rồi linh cơ khẽ động nghĩ được, nhất thời sinh ra xúc động muốn dùng notebook kẹp chết mình luôn cho rồi. . . . — oOo —