La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 8




Toàn bộ doanh địa của tu chân liên minh đều loạn hết lên, các đệ tử hoảng loạn không đầu không đuôi chạy khắp nơi như ong vỡ tổ, tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, dưới sự thống lĩnh cả các vị dẫn đầu, toàn bộ đuổi tới chiến trường ngoại vực.



Vừa rồi, cửa phong vực sụp đổ.

Chấn động cường liệt, khiến mặt đất nứt ra mấy khe nứt rất lớn, một khe nứt trong đó, lại xuyên qua doanh địa của tu chân liên minh, khiến hơn phân nửa doanh địa đều rớt vào đó.

“Cứu mạng…”

Cốc Nhất Nhất hoa dung thất sắc, nàng vẫn là Trúc Cơ kỳ, chỉ có thể phi hành cự ly ngắn, khe nứt dưới đất, nứt ra ngay dưới chân nàng, gần như không có chút chuẩn bị nào, nàng bị ngã xuống, đợi khi nàng ý thức được muốn bay lên chạy, đã trễ, khe nứt sâu không thấy đáy, độ cao mà nàng rơi xuống, đã vượt qua khả năng bay lên của nàng.

Khi nàng cho rằng chết chắc rồi, một cuộn phong vù qua, cuốn nàng lên cao.

“Ngươi có nhìn thấy Lạc Nại Hà không?”

Một thanh âm tràn đầy phẫn nộ vang lên bên tai nàng.

Cốc Nhất Nhất bị cuộn phong cuốn tới đầu váng mắt hoa, vô thức trả lời: “Lạc sư thúc? A… trước đó thấy y đi về chiến trường ngoại vực rồi…”

Binh!

Giây tiếp theo, nàng bị treo trên cành cây, thân thể đụng vào đau đớn vô cùng, nhưng một chút cảm giác cũng không có, nàng chỉ cảm thấy thiên hoàn địa chuyển, rất muốn nôn, mới vừa mở miệng, liền nghe thấy bên cạnh truyền tới vô số tiếng nôn mửa.

Ách… trên cây có rất nhiều người… toàn bộ đều đang nôn khan, hiển nhiên giống như nàng, đều bị cuộn phong cuốn lên.

Đợi đã… vừa rồi thanh âm đó rất quen tai, hình như là Cảnh Dương sư thúc?

“Không thể đi a, thủ tọa nói… đại Thiên Ma Vương sắp thức tỉnh… nguy hiểm… bảo chúng ta nhanh chóng ly khai…”

Cốc Nhất Nhất cao giọng la lên, nhưng trước mắt, đâu còn bóng dáng của cuộn phong nữa.

Cửa phong vực sụp đổ, toàn bộ chiến trường ngoại vực, từ trạng thái như chiếc nồi bị phong kín, đã biến thành lồng hấp tiết khí từ khắp bốn phía, tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ mỗi người đều thủ ở mỗi nơi bị tiết khí, đang liều mạng giết chết những Thiên Ma ngoại vực muốn từ bên trong xông ra, ba vị dẫn đầu chiếm cứ một phương, đang liều mạng moi hết đòn đắc ý, rương bảo bối, muốn trùng kiến lại cửa phong vực.

Cuộn phong từ một nơi rách nát vụt qua.

“Lại một đứa.” Một vị dẫn đầu trắng mắt.

“Mẹ nó, vẫn là tiểu gia hỏa của La Phù Kiếm Môn.” Một vị dẫn đầu khác tức giận chửi mắng.

Mới trongchớp mắt, bọn họ đã nhìn thấy bốn kiếm tu của La Phù Kiếm Môn xông vào.

“Cái gì, lại một đứa?” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong dựng râu, “Có phải là Tiểu Thạch Phong của ta?”

Các tu sĩ Kim Đan kỳ của môn phái khác tranh thủ lúc rảnh rỗi, liếc mắt trắng qua, tên vương bát đản này lo lắng sai hướng rồi, bốn đệ tử môn hạ chạy vào chiến trường ngoại vực, lúc này lẽ nào không phải nên lo lắng tới sống chết của bọn chúng sao?

“Phi, rõ ràng là của Minh Nguyệt Phong ta.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong không chịu yếu thế.

Một cặp nhị hóa, trách không được dạy ra đệ tử đều là đầu sỏ tai họa, sau này tu chân liên minh sẽ không bao giờ phát nhiệm vụ nào cho La Phù Kiếm Môn nữa, đây nào phải La Phù Kiếm Môn chứ, rõ ràng là nhị hóa gây họa môn.

Ba vị dẫn đầu đồng thời tức giận trừng hai vị thủ tọa một cái.

“Lạc Nại Hà!”

Cảnh Dương xông vào chiến trường ngoại vực không bao lâu, thì nhìn thấy đằng trước có một nhân ảnh, hắn phẫn nộ gầm lên, lao tới. Người đó quay người qua, dung nhan tinh tế, mắt lộ hốt hoảng, là Nữ Nhi Hồng.

“Sao lại là ngươi?”

Cảnh Dương không có tâm tư để ý tới Nữ Nhi Hồng, quay người muốn bỏ đi, lại nghe thấy Nữ Nhi Hồng gọi một tiếng: “Tô Lạc…”

“Ta không phải Tô Lạc!”

Lòng nổi hỏa không tên, Cảnh Dương gầm lên. Hắn không phải Tô Lạc, hắn là Cảnh Dương, chính là Cảnh Dương, Tô Lạc là hắn, nhưng hắn tuyệt đối không phải Tô Lạc.

“Tô Lạc…”

Nữ Nhi Hồng ngây ngốc nhìn hắn, tựa hồ không hiểu hắn tại sao lại tức giận, ủy khuất lùi về sau, nhưng lại nhịn không được tiến tới, vươn tay muốn xoa mặt Cảnh Dương.

Bốp!

“Ta là Cảnh Dương, không phải Tô Lạc, ngươi nghe hiểu chưa, Tô Lạc chết rồi, chết rồi, trên đời này trước giờ chưa từng có Tô Lạc gì cả, hắn chính là người chết… người chết của một ngàn năm sau… trước giờ hắn chưa từng tồn tại… ngươi có hiểu hay không? Không có Tô Lạc, trước giờ không có Tô Lạc gì cả… hắn là giả… ngươi không hiểu, các ngươi đều không hiểu, ta mới là thật… ta mới là người đang sống…”

Nữ Nhi Hồng bị dọa, tay co lại, lùi về sau, vẻ mặt hoang mang vô thố.

“Ta hiểu.”

Một thanh âm nhàn nhạt truyền tới sau lưng, Trúc Diệp Thanh hai tay chắp sau lưng đứng ở không xa.

“Ngươi hiểu?”

Cảnh Dương ngây ngây nhìn Trúc Diệp Thanh, chợt cảm thấy không đúng, trên người Trúc Diệp Thanh, hắc khí quấn chặt, ma khí trùng thiên.

“Ngươi… ngươi không phải là Trúc Diệp Thanh, ngươi là ai?”

Trúc Diệp Thanh nhìn hắn, chợt cười, nói: “Lá gan của các ngươi đều rất lớn, biết rõ sẽ thức tỉnh ta khỏi giấc ngủ say, nhưng vẫn dám xông vào.”

Cảnh Dương run tay, thân thể chợt căng cứng, nhìn chăm chăm người đó, từng chữ từng từ: “Đại Thiên Ma Vương?”

“Ta là đại Thiên Ma Vương, cũng là Trúc Diệp Thanh. Tiểu tử này giết quá nhiều con dân của ta, ta chỉ đoạt thân thể của hắn thôi, một chút cũng không quá đáng.” Trúc Diệp Thanh vẫn cười, biểu tình nhàn tản thong dong, tương phản với ma khí lan tràn trên người hắn.

Cảnh Dương chậm rãi nâng kiếm, sau lưng, Cụ Phong kiếm ý một phân làm năm, phát ra tiếng gió vù vù chói tai.

“Lạc Nại Hà đâu?”

Trúc Diệp Thanh cũng tốt, đại Thiên Ma Vương cũng tốt, hắn chỉ quan tâm một người, chỉ cần người đó không sao, cái gì hắn cũng không quản nữa, nhưng nếu người đó có chuyện, bất kể là ai, đều phải đền mạng.

“Y?” Trúc Diệp Thanh hơi nhún vai, “Vừa rồi đụng phải y, y một lòng muốn tìm chết, ta thấy y vô cùng kiên quyết, nên dứt khoát thành toàn cho y, không cần cảm tạ ta, cả đời này ta chỉ làm một chuyện tốt, đại khái cũng là một chuyện duy nhất, sau này sẽ không bao giờ hảo tâm như thế nữa, dù sao vừa mới thoát vây, ta cần có người phân hưởng niềm vui với ta.”

Một cỗ thi thể rơi xuống trước mặt Cảnh Dương. Thân thể mềm nhũn, toàn thân không có bất cứ vết thương nào, sắc mặt an tường, giống như chỉ đang ngủ.

“Phế vật!”

Trước mắt Cảnh Dương từng trận phát đen, lòng giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm thủng, hắn không tự chủ được vươn tay ôm thân thể Lạc Nại Hà lên, hơi ấm vẫn còn, chỉ không lâu trước đó, hắn đã từng ôm thân thể này như vậy, thậm chí ngay cả xúc cảm cũng không có biến hóa.

Sao lại thành ra thế này?

Mới chỉ phân ra một lúc mà thôi, tại sao khi gặp lại, phế vật này đã biến thành một cỗ thi thể. Cái gì cũng không thay đổi, chỉ là thiếu đi hơi thở.

Một lòng cầu chết, tại sao phải một lòng cầu chết. Hắn đã chấp nhận, sau này, hắn chính là sư huynh, hắn có thể thay thế Tô Lạc… không đúng, rõ ràng Tô Lạc cướp đi địa vị của hắn trong lòng Lạc Nại Hà, nếu không có Tô Lạc… người Lạc Nại Hà yêu sẽ là hắn…

Tại sao?

Cảnh Dương đấm quyền xuống đất, ngẩng đầu lên trời, phát ra tiếng thét gào thảm liệt.

“Đại Thiên Ma Vương, ta muốn ngươi chết!”

Hắn phất kiếm, nhưng đã không thấy nửa bóng người.

“Hắn đã đi rồi.”

Một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai hắn.

Cảnh Dương chợt trừng to mắt, nhìn vào thân ảnh nửa hư nửa huyền trước mắt, toàn thân nhẹ run.

“Tô Lạc… ngươi… ngươi…”

Thanh âm tiết ra từ kẽ răng, hắn đánh một quyền ra.

“Ngươi tại sao không chết, ngươi sớm nên chết rồi… tại sao vào lúc này ngươi còn muốn xuất hiện… đều tại ngươi, nếu không phải vì ngươi, người Lạc Nại Hà yêu sẽ là ta, nếu không phải có ngươi, y sẽ không rơi vào cảnh ngộ hiện tại, nếu không phải vì ngươi, y vẫn là gia hỏa chỉ biết ăn chờ chết đó, tuyệt đối sẽ không chạy tới nơi nguy hiểm này…”

“Nếu không phải có ta, sẽ không có Lạc Nại Hà hiện tại.”

Ánh mắt Tô Lạc trở nên bi ai, một quyền của Cảnh Dương, đấm xuyên qua thân thể hắn, nhưng không tạo nên bất cứ tổn thương nào, hắn chỉ là một lộ tàn hồn mà thôi.

“Ta đã từng nói với ngươi, y có một tử kiếp.”

“Ta đã từng nói với ngươi, bảo ngươi bảo hộ y.”

“Ta vốn đã quyết định sẽ không tỉnh lại nữa, cho nên ta phó thác y cho ngươi.”

“Nhưng ngươi lại làm cái gì? Y tại sao vẫn chết? Tại sao?”

Tô Lạc phẫn nộ, hắn hành động nghịch thiên, thà liều đạo tiêu hồn tan, là vì cái gì? Lúc đó ở hầu nhi sơn, hắn có cơ hội đoạt thân thể Cảnh Dương, lại vì sao mà hắn từ bỏ, hắn muốn thành toàn Cảnh Dương, hắn muốn bồi thường sai lầm đã từng phạm phải, kết quả thì sao?

Mong ước khác hiện thực, người hắn xem trọng nhất, cuối cùng vẫn chết trước mặt hắn.

“Cảnh Dương, ngươi là hỗn đàn, ngươi còn hỗn đàn hơn ta đã từng.”

“Câm miệng…”

“Ngươi cút cho ta…”

“Khụ khụ… ồn quá… ta rất buồn ngủ, để ta ngủ một lát…”

Khi Tô Lạc và Cảnh Dương đang phẫn nộ nhìn nhau, đột nhiên một thanh âm suy yếu xen vào.

Tô Lạc: “…”

Cảnh Dương: “…”

Lạc Nại Hà thế nhưng còn sống, tuy nhìn rất suy yếu, nhưng mắt đã mở ra rồi, dường như hơi thở có chút khó khăn, y mở miệng, giống như cá bị văng ra khỏi nước, dùng sức hít thở, hơi không lưu ý, liền nghẹn, bắt đầu ho.

“Di? Hai Cảnh Dương…” Y ngây ngây nhìn trước mặt, sau đó vươn tay xoa mắt, “Khụ… nhất định là bị thương quá nặng, nhìn đồ cũng hiện ra bóng luôn….”

Xoa xoa mắt rồi nhìn lại, vẫn là hai người, gặp quỷ rồi?

Lạc Nại Hà ngốc lăng trừng bọn họ, hai con mắt một nhìn phải, một nhìn trái, liếc tới liếc lui, cuối cùng nhận ra sự bất đồng, một là thực thể, một là hư ảnh, mới đầu còn cho là bóng chồng, hiện tại nhìn rõ rồi, mới phát hiện không đúng, hư ảnh đó nhìn thành thục hơn thực thể, sắc mặt cũng trắng bệch hơn thực thể, quan trọng hơn là, quyến luyến và sủng nhược sâu trong mắt hư ảnh, quen thuộc như thế.

“Sư, sư huynh?”

Không, không đúng, sư huynh sao lại có tướng mạo của Cảnh Dương? Hai con mắt một nhìn trái, một nhìn phải, lại nhìn một hồi, y mới lầm bầm, một bộ không dám hỏi, lại không thể không hỏi, nói: “Sư huynh, huynh dịch dung sao? Kỳ thật, đệ vẫn cảm thấy mắt híp đẹp hơn, huynh không cần phải vì cảm thấy tướng mạo không xứng với đệ mà kiên trì đi dịch dung, gương mặt này nhìn không thuận mắt bằng gương mặt vốn dĩ của huynh…”

Tô Lạc: “…”

“Còn không bằng chết rồi mới tốt.” Cảnh Dương tức giận quay đầu bỏ đi, đi được hai bước, lại không cam tâm, lùi về, kéo Lạc Nại Hà lên, “Đi theo ta.”

Lạc Nại Hà vốn đang đứng lên nửa chừng, nhưng vẫn không thể đứng vững, bị hắn kéo như vậy, đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng trở nên xám như tro.

“Đừng di chuyển y.” Tô Lạc kinh sợ, “Đại Thiên Ma Vương đã tiêu hủy hơn phân nửa hồn phách của y, kỳ quái, hồn phách của y không biết tại sao, lại mạnh hơn người bình thường rất nhiều, cho dù hồn phách bị đánh tan, nhưng vẫn còn nửa nhỏ hồn phách chống đỡ, không tốt… chống không nỗi nữa, hồn phách của y đang tiêu tan!”

Thân thể Cảnh Dương cứng ngắc.

“Cứu y… ta biết ngươi có biện pháp… nhanh cứu y…”

Tô Lạc ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc ảm đạm.

“Không còn thời gian nữa…” Hắn nhắm mắt lại, sau đó cười khổ, “Thiên đạo đã phát hiện ra ta…”

Trong thiên không, không biết từ lúc nào, đã giăng đầy mây đen, một đạo điện quang xà chui qua đám mây, đang tích lũy năng lượng, hiển nhiên sẽ lập tức đánh xuống.

“Ngươi…” Cảnh Dương co giật trong lòng, “Trốn vào trong thức hải của ta đi.”

“Không cần đâu, thiên đạo đã khóa chặt ta rồi, hai hồn phách đồng dạng không thể cùng tồn tại, có ngươi không có ta, có ta không có ngươi…” Tô Lạc vẫn cười khổ, từ giây phút hắn cảm giác được khí tức của Lạc Nại Hà biến mất mà tỉnh khỏi giấc ngủ mê, hắn đã bị thiên đạo khóa chặt, tử vong hắn không sợ, nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc Lạc Nại Hà, vốn cho rằng, khi tàn hồn từ từ triệt để dung hợp với Cảnh Dương, hắn có thể dùng một phương thức khác vĩnh viễn lưu lại trên thế giới này sống cùng Lạc Nại Hà, nhưng sự tình luôn vĩnh viễn không phát triển theo hy vọng của hắn.

Nhưng, vừa rồi rõ ràng cảm giác không được khí tức của Lạc Nại Hà, tại sao đột nhiên lại có? Và hồn phách của y, tại sao lại mạnh như vậy? Giống như là hai hồn phách dung hợp lại với nhau… lẽ nào là… Tô Lạc đột nhiên tỉnh ngộ, không sai, là hai hồn phách, vốn cho rằng lúc đầu hồn phách của Lạc Nại Hà bị hắn đưa về ngàn năm trước kia, đã bị thiên đạo tiêu diệt, hiện tại xem ra, hồn phách đó không những không tiêu tan, ngược lại không biết vì nguyên nhân gì, dung hợp cùng Lạc Nại Hà hiện tại… may mà, may mà là như vậy, nếu không lần này Lạc Nại Hà chết chắc rồi. Chỉ cần hồn phách còn chưa hoàn toàn tiêu tan, hắn sẽ còn biện pháp. Ai lại có thể cướp đi mạng của gia hỏa này từ tay hắn chứ, ngàn năm sau, hắn có thể bắt đầu tất cả từ đầu, hiện tại cũng có thể khiến Lạc Nại Hà tiếp tục sống.

Đúng vậy, hắn còn một biện pháp sau cùng, chỉ là làm như vậy, hắn thật sự sẽ không bao giờ có thể gặp được gia hỏa làm hắn vướng mắc cả đời này nữa.

Chậm rãi khom người xuống, hắn vươn cánh tay hư ảo ra, nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt xám như tro đó.

“Sư đệ, phải sống cho khoái lạc.” Hắn lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt, giống như hồi chuyển ngàn năm, hắn dùng thân phận Tô Lạc, lần đầu tiên gặp được Lạc Nại Hà ở La Phù Kiếm Môn, “Ta sẽ không bức đệ tu luyện nữa.”

“Sư huynh…”

Lạc Nại Hà lại ho ra một ngụm máu, sắc mặt đã không ngừng xám trắng, căn bản giống hệt người chết, y cảm giác được trong thân thể có thứ gì đó đang tiêu tan, thời gian không còn nhiều nữa.

“Sư huynh, dịch dung cũng không sao cả, bất kể huynh dịch thành bộ dáng nào, đệ vẫn thích…” Y muốn mở mắt ra nhìn cho rõ, nhưng trong đường nhìn lại chỉ có gương mặt càng lúc càng mơ hồ.

“Sư huynh, huynh đừng đi, đệ tìm huynh rất lâu rất lâu… đừng đi…”

Nước mắt rơi xuống, đường nhìn của y trở nên càng mơ hồ.

“Ta là Cảnh Dương…”

Thanh âm của Tô Lạc nhẹ vang vọng bên tai y.

“Tiểu ngốc nghếch, nhớ cho kỹ, ta là Cảnh Dương… vẫn luôn là Cảnh Dương, không có Tô Lạc… chỉ có Cảnh Dương… trước đây vậy, sau này cũng vậy… đệ ngủ một giấc thật tốt đi, đợi khi tỉnh lại, thì tất cả đã yên rồi. Có lẽ hiện tại ta còn chưa đủ thành thục, có lẽ hiện tại ta còn quá xấu hổ, có lẽ hiện tại ta khiến đệ rất không thích, nhưng tin tưởng ta, ta đối với đệ… trước giờ chưa từng thay đổi… vẫn luôn không thay đổi… tiểu ngốc nghếch, tính tình đệ tốt, phải bao dung một chút, sẽ có một ngày, đợi ta thành thục rồi, đợi ta hiểu phải yêu như thế nào, đệ sẽ phát hiện, kỳ thật ta vẫn luôn chưa từng rời khỏi đệ…”

Nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên khóe môi y, sau đó, một tiếng sấm nổ vang lên, chấn Lạc Nại Hà hôn mê.

“Muốn cứu y, chỉ có một biện pháp, là hiến tế một phần hồn phách khác, để bổ sung vào hồn phách khiếm khuyết. Thiên đạo dùng lôi diệt ta, ta liền dùng lôi tế hồn, lôi đình sẽ tẩy luyện tàn hồn của ta thành hồn lực thuần tịnh vô tà, đây là cơ hội duy nhất, Cảnh Dương, ngươi phải nắm chắc cơ hội, ngay khắc ta tế hồn hoàn thành, hãy đánh ta nhập vào thức hải của y, không thể sớm hơn, sớm hơn thì lực của lôi đình sẽ tẩy rửa luôn cả hồn phách của y, cũng không thể trễ hơn, trễ hơn thì hồn lực sẽ tiêu tan không cứu được y nữa.”

Tô Lạc ngẩng đầu, theo thói quen híp mắt lại, tính toán thời gian lôi đình sẽ đánh xuống, đếm ngược tới cuối cùng.

“Năm… bốn… ba… hai… chuẩn bị…”

Ầm ầm ầm… cuối cùng tích lũy đủ năng lượng, một đạo lôi điện mạnh mẽ từ giữa tầng mây đột ngột chui ra, đánh xuống dưới.

Khi Tô Lạc ngẩng mặt đón nhận lôi đình đánh xuống, thân thể của hắn đột nhiên chịu một cỗ lực đạo cường đại quấn lấy, thân bất do kỷ lui về sau, gần như đồng thời, một hồn ảnh hoàn toàn giống hệt với hắn lướt qua vai hắn lao đi, chạy tới chỗ lôi đình.

“Có thể vì y mà chết, không phải chỉ có ngươi… một đạo tàn hồn, có thể tẩy luyện được bao nhiêu hồn lực?”

Thanh âm của Cảnh Dương vang vọng trong không trung, hồi âm chưa dứt, hồn phách đã đụng vào lôi đình.

Sắc mặt Tô Lạc đại biến, không kịp làm ra phản ứng gì, tàn hồn của hắn đã bị hút vào trong thân thể của Cảnh Dương, đây vốn chính là thân thể của hắn, khi hồn phách của Cảnh Dương còn chiếm cứ khối thân thể này, hắn là dư thừa, thiên đạo bất dung, nhưng khi hồn phách của Cảnh Dương rời khỏi thân thể, một cỗ tàn hồn như hắn căn bản không thể kháng cự lại lực hút tới từ thân thể.

Sau khi quay lại thân thể của chính mình, Tô Lạc nghĩ cũng không nghĩ, hay tay giao nhau biến hóa ra vô số ảnh quang.

“Càn khôn na di, hồn phách hỗ chuyển… Cảnh Dương tên bạch si nhà ngươi, hiện tại ngươi chết rồi, ta cũng không thể sống sót, còn không nhanh trở về cho ta.”

Quang ảnh nhanh chóng kéo dài, giữa tàn hồn của Tô Lạc và hồn phách của Cảnh Dương, kéo ra một chiếc cầu quang ảnh, hai hồn phách trao đổi vị trí với nhau trên cầu quang ảnh.

Ầm ầm ầm…

Tiếng sấm thoáng chốc đại chấn, giống như hành vi quấy nhiễu giữa hai hồn phách này, đã khiêu chiến với tôn nghiêm của thiên đạo, lại một đạo lôi quang từ tầng mây đánh xuống, đánh thẳng vào chiếc cầu do quang ảnh hình thành.

Tiếng vang cực lớn, cầu quang ảnh và cả hai hồn phách đang chuyển hoán vị trí đó, cùng bị đánh trúng, thoáng chốc, hai hồn phách mỗi cái tiêu thất một nửa, một nửa còn lại thế nhưng bị lôi quang cưỡng ép dung hóa, sau đó bị lực hút cường đại đến từ thân xác hút về thân thể, cầu quang ảnh bị gẫy, lôi quang tiếp tục đánh xuống, đánh ra một lỗ trên mặt đất.

“Phụt…”

Cảnh Dương phun ra một ngụm máu lớn, nhưng lại nhìn thấy trong lôi quang, một đoàn hồn lực đã tẩy luyện hoàn thành trôi nổi trong đó.

“Cụ Phong…”

Hắn miễn cưỡng phóng xuất ra một đạo Cụ Phong kiếm ý, cuốn đoàn hồn lực đó, dùng sức bắn vào trong thức hải của Lạc Nại Hà. Động tác này, dường như tiêu tận hết tất cả sức lực của hắn.

Thành công rồi.

Nụ cười vui sướng hiện lên khóe miệng tuấn mỹ của hắn, tiếp đó, ngã xuống.

“Thiên đại vô cực, tứ phương tứ cực, âm dương hóa cực, vạn tướng hợp nhất, cửa phong vực, thành!”

Giờ này khắc này, ba vị dẫn đầu lau mồ hôi trán, thở nhẹ nhõm một hơi. May mà bảo bối thu thập được trong mấy năm nay đủ dùng, cũng coi như trùng kiến thành công cửa phong vực.

“Các tu sĩ Kim Đan kỳ các phái nghe lệnh, canh tốt khe hở chỗ mình, trong vòng mười hơi thở, ngăn cản Thiên Ma ngoại vực liều chết xong ra.”

“Không tốt, cửa phong vực có dị động.”

“Đợi đã… đừng đánh, đừng đánh, là người của mình…”

Trúc Diệp Thanh từ sau cửa phong vực thò nửa đầu ra, cẩn thận vô cùng, còn chưa nhìn rõ trước mắt, một lỗ tai đã bị thủ tọa Tiểu Thạch Phong nộ khí bừng bừng túm lấy.

“Tiểu tử thúi, ngươi còn dám đi ra, xem xem họa do ngươi gây ra này, bao nhiêu người đang ở đây lau mông cho ngươi… có bản lĩnh ngươi đến Thục Sơn, Côn Luân đá sơn môn đi, chạy tới chỗ này giết Thiên Ma thì tính là bản lĩnh gì, xém chút đánh thức đại Thiên Ma Vương, ngươi nói, ngươi rốt cuộc đã giết bao nhiêu Thiên Ma cao cấp? Ngươi giết ít một chút không được a, thể hiện cái mông ngươi đó…”

Ba vị dẫn đầu đồng thời đen mặt, nói năng kiểu gì vậy, có bản lĩnh đi Thục Sơn, Côn Luân đá sơn môn, vậy những tu sĩ trấn thủ ở cửa phong vực như bọn họ đây, toàn bộ đều không có bản lĩnh sao?

“Đau… đau… thủ tọa, tha mạng a…” Trúc Diệp Thanh liên tục cầu tha, quay người lộ ra Nữ Nhi Hồng đang hôn mê bất tỉnh trên lưng, “Cứu người khẩn cấp, thủ tọa… bên trong còn có hai người nữa…”

“Bọn chúng còn sống chứ?” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong sáp tới.

“Còn sống, còn sống... ách… đại khái cũng chết một người…” Trúc Diệp Thanh lộ ra nụ cười mỉm, hắn chỉ xuất thủ giết một, còn một còn lại… đại khái sống không bằng chết đi.

Hắn hít thật sâu một hơi, không khí trong lành a, còn cả khí tức tươi mới, thật sự… đã lâu không gặp rồi.

“Thạch Đầu lão nhi, đừng điên nữa, còn không nhanh đi vào cứu ngươi.”

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong một cước đạp sang thủ tọa Tiểu Thạch Phong, sau đó quay người chạy vào trong cửa phong vực.

“Minh Nguyệt lão nhi, ngươi đồ hỗn đàn, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép đá mông, đường đường thủ tọa, sao lại giống y hạng vô lại lưu manh…” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong hô lớn hô nhỏ vát kiếm đuổi giết theo.

Sau lưng, một đám đông tu sĩ không thốt nên lời.