Là Rồng Mạnh Lắm Sao

Chương 17: Độc dược điều khiển kĩ năng tới tay




Từ khi đến thế giới này xuyên vào rắn nhỏ, Lí Việt nhất là định một cuộc sống không giống bình thường, nhân sinh to lớn thay đổi cùng vặn vẹo

Mạt thế giáng lâm, thôn phệ kĩ năng ăn sinh vật khác hóa tiến hóa điểm mà mạnh lên, hắn cuối cùng cũng tìm ra khát vọng của mình chính là đăng đỉnh vinh quang, cúi đầu mà nhìn vạn chúng triều bái.

Vì lẽ đó sức mạnh là rất cần thiết, không có sức mạnh lời lẽ trên vĩnh viễn hóa hư vô.

"Độc dược điều khiển kĩ năng, nếu như chỉ cần lấy ý chí chèo chống lại đau đớn, cái kĩ năng này ta bắt buộc phải có, nếu không khát vọng đế vương thật lớn có trở ngại cùng tiến độ chậm chạp."

Lí Việt bất chợt nhếch miệng cười gằn, đầu rắn ngẩng lên trời nhìn rộng lớn mênh mông khoảnh không, nhìn một chút mây trắng trôi, cuối cùng chốt xuống thật kinh người quyết định

"Ta không tin ý chí mình lại kém như vậy."

Nói rồi, Lí Việt miệng lớn gầm lên một trận to lớn thanh âm, ngay sau đó thân hình là uốn éo mạnh mẽ bắn vụt lên nhảy hẳn vào độc trì, băng lãnh thấu xương cảm giác đánh tới, hắn nhịn không được rùng mình một cái.

Tử sắc chất lỏng có chút đặc dính, tưới lên vảy giáp mà lưu lại khó trôi đi.

Mới đầu dựa vào vảy dày cùng cứng rắn nguyên nhân mà Lí Việt chỉ có thể cảm nhận đến lành lạnh bên ngoài, tuy nhiên theo thời gian chậm rãi trôi đi hắn sắc mặt ngày càng tối lại, tử sắc dịch lỏng bất ngờ lộ ra ăn mòn đặc tính mà mài mòn vảy giáp.

Xèo xèo thanh âm tỏa ra khói bụi liên tục phát ra hòa vào khói độc quyện lại từng đám trôi nổi lượn lờ như đám mây phía trên bề mặt độc trì.

Độc dược bốc hơi lên khói bụi bay lên không trung đi thẳng vào hai lỗ mũi của Lí Việt, một trận cay nồng theo đó xộc lên não, khiến cho hai mắt nhất thời tràn ngập tia máu.

"Ha rắn nhỏ, độc khói là không có làm giết được ngươi, chỉ là gây ra chút chóng mặt cùng buồn nôn cảm giác thôi, cứ yên tâm trải nghiệm." Từ xa xa lão giả tiếng nói vọng lại, như để nhắc nhở thêm.

Lí Việt im lặng không nói gì, bởi hắn bây giờ tâm trí không còn hứng thú để nghe, hai tay một trận ong ong, tầm mắt đối diện quỷ dị biến ảo.

"Gừ, chỉ là chút chính mặt này sao làm khó được ta." Lí Việt lạnh lùng nói, đầu rắn mãnh liệt lắc phá tan đi hư ảnh.

Tuy nhiên là không có hiện quả.

Độc khói tràn vào mũi càng nhiều khiến cho Lí Việt não bộ cực lớn bị ảnh hưởng, theo đó chóng mặt buồn nôn cảm giác tràn ngập trong óc.

Tuy nhiên theo lấy lớp vảy cuối cùng bị ăn mòn xong, Lí Việt mặt biến sắc, hai mắt trợn ngược, toàn thân không tự chủ run rẩy mạnh mẽ phát ra tê tê thanh âm.

Cực độ đau đớn, độc tính ăn mòn đến da như hàng ngàn con kiến không ngừng khoét sâu vào bên trong, mỗi giờ mỗi phút đều chịu tải đến thịt mất cảm giác đau đớn.

"Gào gào gào gào!"

Cảm giác còn đau đớn hơn gấp nhiều lần so với tiến hóa đến cấp E, Lí Việt ngay lập tức gầm lên.

Càng rống to, có lẽ đau đớn là càng bị lãng quên đi.

Nhất thời cả một khoảng không rộng lớn tràn ngập tiếng gào rú dữ tợn, nghe đến rợn tóc gáy.

"Gào gào gào gào!" Không biết Lí Việt đã hét lên bao lâu, chỉ biết là cổ họng hắn bây giờ truyền đến từng đợt đau nhức, đau quặn thắt lại, tiếng hét ngay sau đó dừng hẳn.

Nhìn đến Lí Việt rên rỉ kêu lên trong đau đớn, lão giả lắc đầu nói:

"Lí Việt, ngươi cần gì phải gầm lên hết cỡ như vậy, dù cho có thể ngăn lại đại lượng đau đớn nhưng rất mất sức, không phải là cách hay."

Nhưng Lí Việt là không nghe thấy câu nói này, hắn bây giờ toàn bộ ý thức cùng ý chí đều đang kiệt lực chống lại đau đớn truyền đến cảm giác.

Không rống lên được nữa, vậy thì chỉ còn cách dùng to lớn ý chí mà chèo chống thôi.

Cứ như vậy Lí Việt là toàn bộ thân hình ngập chìm trong độc trì, mà vảy giáp trên thân đã mất từ khi nào, chỉ còn cơ thịt đỏ lòm đang vẩn lên một màu tử sắc ánh nhìn, lốm đốm xuất hiện

Độc dược dịch lỏng không ngừng ăn mòn không ngừng thẩm thấu, mà đối diện Lí Việt như chết lên chết xuống, to lớn thân hình dài đến mười năm mét dẫy mạnh mẽ trong độc trì.

Ầm ầm ầm ầm! To lớn đuôi rắn quất lên kèm theo đó là đại lượng tử sắc dịch lỏng bắn lên không trung, mặt nước liên tục bị khuấy đảo, mà âm thanh theo đó phát ra ngày một lớn.

"Hừ, độc còn bắn cả đến chỗ ta, ngươi cái con rắn nhỏ này yên ổn một chút cũng không được à." Lão giả ngón tay nhẹ điểm lên hư không một chỉ, ngay lập tức tầng tầng lớp khí bảo hộ xuất hiện ngăn trở dịch độc bắn lên.

Đúng lúc này, Lí Việt tại độc trì ngẩng lên đầu rắn mà tê tê thanh minh, như muốn nói điều gì.

Lão giả như hiểu tiếng rắn một dạng mà phá lên cười, ngay sau đó nhanh chóng nói ra:

"Mới chỉ trôi qua hai canh giờ, so với bảy bảy bốn mươi chín ngày vẫn còn đoạn dài, ngươi đừng có vọng tưởng nữa đi."

Nghe hết câu Lí Việt không khỏi thất vọng sâu sắc nhưng độc tính ăn mòn mãnh liệt phần thịt khắp cơ thể, cùng với đó đau đớn ầm ầm kéo đến khiến cho hắn không còn tâm tư để ý đến nữa mà kiệt lực dùng ý chí chống lại.

Cứ như thế một trận giằng co trong độc trì kéo dài, chẳng biết bao lâu Lí Việt đầu răn kia đã lộ ra xương trắng run rẩy ngẩng lên nhìn lão giả, đương nhiên tầm mắt chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy.

"Mới có bốn canh giờ trôi qua, tiếp tục chịu đựng đi, ngươi bây giờ là không còn đường lui nữa rồi." Tiếng lão giả từ xa nhanh chóng vọng lại, phá đi vọng tưởng của Lí Việt khiến cho hắn quay lại hiện thực tiếp tục ngâm mình trong độc trì.

"Gừ gừ gừ gừ!!!" Lí Việt run rẩy chịu đựng, toàn bộ thịt trên cơ thể hắn bị ăn mòn đến hai phần ba thể tích, sức lực lúc này cũng gần như bị hao tổn hoàn toàn, không còn vẫy vùng mạnh mẽ nữa.

"Chết tiệt, cảm giác bị lão già đó hố."

Trong đầu Lí Việt lúc này quanh quẩn một dòng chữ mà hắn không còn khả năng gây ra một trận tức giận nữa, chỉ có thể mơ hồ mà nghĩ đến.

Tầm nhìn trở nên một dạng mông lung, đau đớn như ít dần đi, quanh thân rát cảm xúc dịu lại.

"Hả không còn đau, ý thức ta thực sự khôi phục." Lí Việt bất ngờ kinh ngạc thốt lên, to lớn thân thể như có lực mà mạnh mẽ trồi dậy, đại lượng tử sắc dịch lỏng theo đó từ trên cao ào ào chảy xuống.

"Không đúng, có gì đó khác khác, đúng thế khác khác." Lí Việt trầm ngâm suy nghĩ, thật lâu cũng không nhận ra là lạ vấn đề, rốt cuộc hắn từ bỏ.

Nhưng một lần nữa lão giả thanh âm đánh ngắt hắn mạch suy nghĩ, kéo lại chú ý dồn về phía đó.

"Ngươi quá trình thẩm thấu đã hoàn thành, như vậy chính thức là đạt được tư cách sử dụng độc dược điều khiển kĩ năng."

Như sét đánh qua tai, Lí Việt chết đứng tại chỗ, hắn bị lời nói dọa sợ.

Không phải sợ hãi mà nhất thời không thể tiếp thu, cứ như vậy qua rồi, thời gian không phải quá nhanh đi.

Tuy nhiên Lí Việt nhân trí không phải tầm thường, rất nhanh hắn tỉnh táo nhìn lại phía lão giả, miệng như muốn nói rắn ngữ thì bất chợt hắn không thể nói được nữa, lúng túng, đúng thế thân hình lúng túng.

Lão giả thu lại toàn bộ vào tầm mắt, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nói, ngữ điệu bất biến:

"Ngươi trải qua độc trì ăn mòn nên biến thành một khung xương rắn, không thể nói được cũng là lẽ bình thường, hơn nữa hình dạng này chỉ tồn tại khi ngươi ở đây thôi, quay về hiện thực là lại khôi phục ngay."

"Ra là vậy, ta ý thức mê man thời gian độc dược đã ăn mòn hết thịt." Lí Việt trong đầu âm thầm hiểu ra, hai mắt nhanh ý nhìn xuống dưới thân.

Quả nhiên là một bộ xương trắng, hoàn toàn không có thịt lưu lại, vậy mà hắn vẫn sống được, có chút quỷ dị.

"Mạt thế giáng lâm đã là sự kiện kinh ngạc rồi, tuy nhiên đây mới chỉ là nho nhỏ một thành viên, thế giới này nơi ta xuyên đến thật sự tràn ngập những siêu nhiên hiện tượng khóa học không thể chứng minh." Lí Việt đầu rắn gật gù, thật sâu cảm khái.

Mặc dù hắn đối với sự việc quỷ dị diễn ra có chút kinh ngạc nhưng hoàn toàn không thể không tiếp thu, hơn thế nữa Lí Việt có cảm tưởng chỉ cần hắn ngày càng mạnh lên thì khám phá những điều này nắm trong lòng bàn tay.

Ngay lập tức Lí Việt sâu trong hõm mắt hướng về phía lão giả, như muốn thâm ý hiển lộ.

"Ha, quên, ngươi mặc dù bị ăn mòn bị biến thành khung xương trắng nhưng ý thức vẫn còn, vì lẽ đó ngươi chính thức thông qua khảo nghiệm này."

Lão giả nhẹ nhàng cười, thâm ý của Lí Việt làm sao qua được mắt hắn, chỉ thấy hắn là không nhanh không chậm nói ra.