Là Yêu Hay Hận

Chương 42: Nhà lớn lung lay, rừng thưa tiêu điều




Lễ tang ở Tiêu phủ rất lớn, tiếng nhạc buồn bã vang xa, hàng chục chiếc lều được dựng lên, các tướng lĩnh Dĩnh quân cùng đại biểu của chính phủ trung ương miền nam, rồi các đại biểu lãnh sự các nước đều đến viếng. Dì bảy chịu tang luôn cả hai đứa con, nỗi đau như thấm vào tận tim gan, nhưng bà luôn nén khóc, cố gắng giúp đỡ Tiêu Bắc Thần để xử lý hết tất cả mọi việc. Đến tối, bà được Tiêu Bắc Thần dìu vào đại sảnh nghỉ ngơi, bên ngoài đã được giao cho quản gia Tiêu phủ là Tiêu An cùng mấy người chuyên tổ chức tang lễ.

Trên chiếc bàn tròn nhỏ của phòng khách có mấy món ăn và cả cháo, ngoài ra còn có một đĩa để mấy món mà dì bảy thích ăn như bánh bao nhỏ... Đây đều do cô cả cô hai cố tình dặn đầu bếp làm. Chính giữa bàn là bát cháo thịt ngỗng cùng nhân sâm, bạch thược (tên một loại thuốc). Bà vừa ngồi xuống trước bàn thì cô tư Tiêu Thư Nghi đã nhanh nhẹn bưng bát cháo lên: "Dì bảy, ăn chút đi." Bà chỉ gật đầu, mặt mày nhợt nhạt. Bà cầm chiếc thìa lên xúc cháo ăn. Chỉ mới đút một thìa vào miệng mà cổ họng đã ọc ọc như muốn nôn ra, trông thấy hình ảnh như vậy ai ai cũng cảm thấy cay cay sống mũi.

Tiêu Bắc Thần cúi đầu xuống, hắn đi lên một bước rồi quỳ xuống đất, gọi một tiếng: "Mẹ."

Hắn vừa nói xong tiếng này thì cô cả cô hai và cô tư đều tự hiểu và tới quỳ phía sau Tiêu Bắc Thần, cùng gọi: "Mẹ." Tiếng gọi "mẹ" nối gót nhau khiến bà không ngăn được nước mắt.

Bà vốn là con vợ lẽ của tướng quân Thịnh Kinh, được Tiêu đại soái cưới về. Tiêu đại soái chinh chiến từ bắc vào nam, bà không ngại khổ mà đều theo ông để chăm sóc, được Danh Báo (tạp chí/báo có tiếng) có ảnh hưởng nhất trong nước lúc bấy giờ gọi là "Tùy Quân Phu Nhân" (vị phu nhân đi theo quân đội).

Khi chính thất phu nhân (vợ cả) của Tiêu đại soái, cũng chính là mẹ đẻ của Tiêu Bắc Thần bị bệnh nguy kịch, chính dì bảy là người đã ở bên chăm sóc, bưng bê thuốc thang. Chính thất phu nhân có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, ngày đó từng bị tổn thương bởi Tiêu đại soái, đến tận khi hấp hối, Tiêu đại soái ân hận, nằm sấp bên giường, rơi nước mắt, nhưng bà vẫn nhắm mắt không chịu nhìn ông một lần. Bà chỉ nói với dì bảy một câu: "Em à, từ nay về sau, Bắc Thần và Thư Nghi xin gửi em." Sau đó liền qua đời. Khi ấy bà mới hai mươi chín tuổi, Tiêu Bắc Thần mười tuổi và Tiêu Thư Nghi cũng mới chỉ 6-7 tuổi. Cả Thư Tinh, Thư Ngọc đều được Thất phu nhân đưa về lầu tây phủ đại soái, nuôi nấng đến khi trưởng thành.

Đến ngày nay, một tiếng "mẹ" của Tiêu Bắc Thần chứng nhận một Thất phu nhân đã hy sinh cả đời cho Tiêu gia. Dì bảy nhìn Bắc Thần, Thư Nghi, Thư Tinh, Thư Ngọc đang quỳ dưới đất, cả cái phòng lớn như thế này, dòng máu Tiêu gia nay chỉ còn có bốn người. Mà ba cô con gái đã mang họ khác, thật ra, Tiêu gia chỉ còn mỗi Tiêu Bắc Thần mà thôi.

Dì bảy lẳng lặng thở dài, lau đi nước mắt trên mặt mình. Bà bưng bát canh nhân sâm, bạch thược và thịt ngỗng, dùng thìa khuấy nhẹ rồi chầm chậm uống một ngụm. Bà nói nhỏ: "Các con đã gọi dì một tiếng "mẹ", vậy thì có mấy lời này dì không thể không nói. Nhà họ Tiêu chúng ta từng có bao danh vọng, vinh quang. Người xưa có câu, nhà phú quý thì quỷ hay rình giáng họa, lúc sống trong yên ổn vẫn phải lường trước cái nguy hiểm, phải đề phòng cẩn thận, không được phép quên điều này. Bây giờ Tiêu gia đã gặp phải nạn lớn, sự phồn hoa ngày nào đều tan thành mây khói, những ngày tốt đẹp đã chẳng còn nữa. Người ta nói, tai họa đổ đến đầu thì chim bay tán loạn. Từ nay về sau các con cũng tản ra thôi."

Tiêu Thư Nghi nghe vậy thì chỉ nói được một câu: "Dì bảy, như vậy sao được..." Nước mắt liền trào ra, không thể ngăn lại. Đại tiểu thư, nhị tiểu thư cũng ôm mặt mà khóc. Tiêu Bắc Thần quỳ ở đó, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời. Con cái nhà họ Tiêu đều cúi đầu nghe răn dạy, dì bảy tiếp tục ăn ít canh, sau đó đặt xuống, bà nói rõ từng chữ: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, cô tư, ba con tranh thủ lúc này vẫn chưa muộn mà đi đi. Ở lại trong nước thì chỉ thêm phiền, đừng làm gánh nặng cho cậu ba. Ý của dì chắc các con đều hiểu, cứ theo vậy mà làm."

Dì bảy nói xong lại tiếp tục ăn thêm nửa bát canh, đặt thìa xuống, bà nhìn Tiêu Bắc Thần và gọi: "Cậu ba."

Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt bà rất bình thản, bà nói to: "Con thân là con trai nhà họ Tiêu, nên giống như cha con, nên là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nhất định phải hiểu rằng khi đất nước lung lay thì còn lấy đâu ra nhà. Nếu chỉ vì sự ích kỷ cá nhân mà đầu hàng giặc, mà tươi cười nịnh bợ chúng thì thì chính là tự tìm lấy cái chết. Giờ dì coi như là chủ Tiêu phủ, dì sẽ bán hết sản nghiệp Tiêu gia, sung làm công quỹ cho quân đội. Bắc Thần, thù nước thù nhà này chúng ta không thể không trả!"

Lòng hắn ngập tràn đau thương, giọng nói như đay nghiến: "Dì bảy yên tâm, nếu không giết hết bọn Nhật đã khiến nhà chúng ta như ngày này thì Tiêu Bắc Thần con đã uổng một kiếp làm người!"

Dì bảy gật gật đầu, lại tiếp tục nhìn hắn, một lát sau mới khe khẽ nói: "Còn một chuyện nữa, từ nhỏ Hàng Cảnh nó lớn lên bên dì, dì luôn coi nó như con gái ruột. Bây giờ nó đã ở cạnh con thì con không được để nó chịu thiệt, nhất định phải chăm sóc nó cho tốt." Giọng bà cực kỳ trịnh trọng, hắn liền gật đầu: "Vâng, con nhớ rồi."

Lúc bấy giờ dì bảy mới khẽ cười, bà đừng dậy bên bàn, chỉ nói một câu: "Giờ cũng coi như dì đã không khiến cha con thất vọng, dì cũng không thể lo thêm chuyện gì nữa, đi theo hai đứa nhỏ đáng thương của dì vậy." Hai chân bà như không còn sức, bà nghiêng người rồi ngã nằm ra đất. Mọi người hoảng loạn vội chạy đến đỡ. Đại tiểu thư và nhị tiểu thư chỉ biết khóc. Tiêu Bắc Thần vội vàng lao đến, thấy trên chiếc đĩa bánh bao còn có mấy miếng cao thuốc phiện. Dì bảy đã hòa hẳn một lượng lớn cao vào trong bát canh, đây khác gì tự vẫn. Tứ tiểu thư Tiêu Thư Nghi quýnh lên gào to: "Mau mau gọi bác sỹ... mau mời..."

Mới đó cả nhà liền loạn hết cả lên. Hắn bế dì bảy vào trong phòng, đặt dì nằm lên giường. Người bà thẳng đờ, mặt xám như tro, nhưng những ngón tay vấn túm chặt lấy tay hắn, thều thào không rõ ràng: "Bắc Vọng, Bắc Ý... Đứa con đáng thương của dì..." Hắn ôm lấy tay bà, trên mặt hắn chỉ còn đau thương và tuyệt vọng. Bác sỹ đã đến, nhanh chóng khám bệnh, tuy nhiên khuôn mặt bà đã trắng nhợt, bà bỗng chợt gọi một tiếng: "... Hàng Cảnh..."

Lâm Hàng Cảnh đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trái tim đập loạn thình thịch thình thịch không rõ vì sao, thậm chí cô còn ho mãi không ngừng. Hai gò má hơi hơi nóng, cô nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Vân Nghệ đẩy cửa đi vào, trên tay là bát canh lê cách thủy. Cô ấy nói: "Thiếu phu nhân, bát nước lê này chữa ho rất tốt, cô mau uống đi."

Cô khẽ nói: "Xin lỗi, tôi lại khiến mọi người lo lắng." Cô nói xong, ngẩng đầu lên nhìn thì tức khắc đờ ra, hai mắt Vân Nghệ sưng đỏ, trên cánh tay có quấn vải đen. Sắc mặt cô liền tái nhợt, miệng mở ra lại khép vào, giọng nói như không mang chút sức lực: "Có chuyện gì vậy?"

Những giọt nước mắt trong mắt Vân Nghệ liền trào ra, cô ấy quỳ sụp xuống đất, khóc lóc: "Đại soái mất rồi, cậu năm chết rồi, cậu sáu cũng chết rồi. Vừa nãy có tin từ bên phủ đại soái, nói là dì bảy cũng không cầm cự nổi nữa, bà đã ngã bệnh nằm trên giường, tính mạng như mành treo chuông. Mới chỉ có một ngày mà phủ đại soái đã có ba cái bài vị, Tam thiếu gia thật đáng thương..."

Trái tim cô như nhảy ra ngoài, những ngón tay phát lạnh, cô gắng gượng bước xuống khỏi giường. Vân Nghệ giật thót, vội vàng chạy đến đỡ: "Thiếu phu nhân, cô không thể đi lại được."

Lâm Hàng Cảnh không để vào tai, miệng chỉ nghẹn ngào gọi một tiếng "dì bảy", không biết sức lực từ đâu ra mà cô đẩy Vân Nghệ ra, sau đó lảo đảo đi ra bên ngoài, rồi lại nghiêng nghiêng ngả ngả đi xuống lầu. Nước mắt rơi xuống như mưa, khung cảnh trước mắt như quay cuồng, cô đau đến tận tim. Tất cả bỗng trở nên tối đen, cô liền ngã xuống tấm thảm dày ở đại sảnh, thân thể yếu ớt, gầy gầy nằm đó, trông như một cánh bướm mỏng manh...

Đêm khuya, trong phủ vẫn tiếp tục hỗn loạn. Dì bảy tự uống một lượng lớn thuốc phiện tự sát, bác sỹ đã bó tay không chữa nổi. Hiện bà đang nằm thẳng đờ trên giường, khuôn mặt không hề có chút hồng hào, bà vẫn còn một hơi thở. Tiêu Bắc Thần đang ở bên cạnh bà, bỗng nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở bên ngoài. Cửa được đẩy ra, chính là Quách Thiệu Luân, được sai đến Hoa Thinh châu để đưa Lâm Hàng Cảnh tới.

Lâm Hàng Cảnh vừa nhìn thấy tình cảnh hiện tại của dì bày thì liền bổ nhào đến, quỳ trước mặt bà, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Dì bảy." Một tiếng gọi làm ánh mắt vốn đang rời rạc của bà bỗng lấp lánh ánh sáng, như hồi quang phản chiếu*. Bà giơ tay ra, cô vội vã nắm lấy. Giọng bà rất nhỏ: "Hàng Cảnh, dì coi như... đã đợi được con tới... con... qua đây... nghe dì dặn..."

* Hiện tượng một người đang hấp hối, trước khi qua đời bỗng khỏe mạnh như thường trong một thời gian ngắn.

Cô rơi nước mắt, nhanh chóng áp tai đến gần, nghe bà run run nói, cực kỳ khẽ: "Chẳng qua nó cũng chỉ là một đứa bé đáng thương, mẹ mất từ nhỏ, cha thì nghiêm khắc, quả thật bên cạnh chẳng có lấy một ai thân cận. Dì nhìn nó lớn đến bây giờ, đúng là nó từng làm chuyện có lỗi với con, nhưng nó đối với con là thật lòng thật dạ, Hàng Cảnh, dì giao nó lại cho con, con nhất định phải... chăm sóc nó cho tốt..."

Cô khóc, nước mắt không thể kiềm nén được nữa. Thấy sắc mặt bà đầy ưu sầu, bà nói liền một hơi như thế, có vẻ đã không chống cự nổi nữa. Tuy vậy bà vẫn ngóng nhìn cô, cô liền gạt nước mắt mà gật đầu: "Con nhớ rồi." Lúc này bà mới yên tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhẹ, bà lẩm bẩm khe khẽ một câu gì đó, đầu bỗng ngả sang một bên, rời khỏi thế gian khi ba mươi tám tuổi.

Phủ đại soái đêm đó, đèn điện sáng thâu đêm không tắt vì giới chính trị và tài chính... đến phúng viếng không dứt. Người họ Tiêu và người hầu bận rộn đến nửa đêm mới có một khoảng thời gian rảnh mà nghỉ ngơi. Họ lui xuống hết, còn phụ nữ Tiêu gia thì không gượng nổi nữa, đều được dìu về phòng nghỉ. Trong phòng viếng là một không khí yên ắng, tịch mịch, chỉ có ngọn nến tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Tiêu Bắc Thần vẫn quỳ thẳng tắp ở trong phòng, nhìn bốn bài vị đang đặt trên bàn, ánh mắt sâu thẳm, môi mím chặt thành một đường sắc như dao.

Quanh phòng bày đủ loại vòng hoa có to có nhỏ, chiếc rèm trắng khẽ lay động do cơn gió thổi vào từ bên ngoài. Tiêu Bắc Thần nghe thấy tiếng bước chân sau lưng hắn, hắn quay đầu lại, tấm mành trắng tung bay trước mắt hắn, cô mặc đồ tang trắng, cô nhìn bốn tấm bài vị, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Cuối cùng, ánh mắt cô nhìn tới hắn, hắn cũng nhìn thẳng vào cô, dùng ánh mắt sâu thẳm, tịch mịch, cô đơn, ảm đạm như đêm tối. Khi ấy, ngoài cửa sổ gió tản trăng tàn, tô lên một màu thê lương, một cái nhìn lẳng lặng mà chăm chú đó như cả đất trời này chỉ còn lại đối phương, để rồi sống dựa vào nhau.

Cô đi từng bước đến gần, quỳ xuống không một tiếng động. Ánh sáng từ cây nến trắng chiếu ra, hắt bóng hai người. Bốn bài vị trên bàn như cái đau xuyên thẳng vào tim. Mành trắng phất phới, trước mắt chỉ còn thuần một màu trắng, đìu hiu, vắng vẻ. Tiêu Bắc Thần nắm chặt tay, nghiến răng nói với chính mình, không thể gục ngã, không thể gục, tuyệt đối không thể gục xuống...

Hắn cầm súng canh trước phòng, trong mắt đầy tơ máu. Hắn lẳng lặng mở nòng súng, nhét từng viên đạn nặng trịch vào trong, sau đó lên đạn, một tiếng "cạch" trở nên vô cùng bắt tai trong khung cảnh yên ắng này.

Cả cơ thể Lâm Hàng Cảnh rung động, quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, như đã hòa với nó làm một. Trái tim cô hoảng loạn, vội giơ tay ra nắm chặt lấy bàn tay cầm súng của hắn, run run nói: "Đừng..."

Hắn đối mặt với đôi mắt đầy nước mắt của cô.

Giọng hắn trở nên rất buồn: "Em đi đi, tôi sẽ không ngăn em nữa."

Lâm Hàng Cảnh không kiềm chế được sự run rẩy: "Em... em..." Trong lòng có vô vàn điều muốn nói, nhưng lại không nói ra nổi một câu.

Hắn đứng thẳng, chịu hết gió lạnh trong phòng viếng, siết chặt cây súng lạnh lẽo trong tay, mắt nhìn ánh nến trắng chập chờn. Bốn bài vị đặt đó, mối thù mất người thân như sóng biển lạnh buốt, từng đợt ập đến, gào rít chói tai, cuối cùng nhấn chìm cả người hắn...

Hết chương 42.