Lạc Cư

Chương 8: Đôi giày da thú






Sau bữa trưa cùng mười mấy phút nghỉ trưa đơn giản, cả nhóm nhanh chóng dọn đồ, hướng thẳng về phía tây nơi có tộc Chim Vàng Anh sinh sống.

Ở nơi đây là vùng đất nằm trong khu vực của tộc Chim Vàng Anh, nên cả nhóm không thể biến thành hình thú mà phải di chuyển bộ qua một cách rừng rậm rạp sương mù dày đặc.

Theo như Lục nói, Lĩnh biết trong khoảng rừng này thi thoảng vẫn có thú bay hoặc một vài loài thú hung dữ lui tới nhưng không nhiều. Cậu ta cũng không rõ vì sao điều này lại diễn ra ở đây, nhưng đây là điều may mắn đối với tộc Chim Vàng Anh, vì khi vùng đất sương mùa có ít sự hiện diện của loài thú hung dữ thì họ sẽ dễ dàng kiếm được nhiều thức ăn hơn, bởi khoảng rừng sương mù tuy cây cối dày đặc nhưng lại có rất nhiều thực vật và động vật, đặc biệt là loài thú đầu nồi chuyên cung cấp những cái nồi như họ đang dùng nấu.

Rắc.

Tiếng giẫm gãy cành cây vang lên, Lĩnh ngừng lại cuộc nói chuyện thầm thì với Lục nhìn xuống.

Da chân khá dày giúp cậu di chuyển ở những địa hình bằng phẳng rất tốt, thế nhưng ở đây, trong khu rừng nhiều tạp vật thì không, cảm giác nhoi nhói khi giẫm phải cành cây khô cứng rất khó chịu.

“Cậu đi chân không như vậy không thấy khó chịu sao?” Lĩnh hỏi Lục vị thú nhân lạc loài nhiều chuyện nhất trong nhóm thường thích tám với mình nhất.

Lục khó hiểu nhìn qua cậu:

“Cậu nói gì, đi chân không á? Chúng ta thường di chuyển như vậy mà, đâu có sao.”

Nói rồi cậu ta dừng lại một chút vuốt cằm dường như đang suy tư chuyện gì, lát sau cậu ta quay qua Lĩnh gật đầu một cái, mặt hơi khó chịu:


“Thường thì không sao, nhưng những lúc đi nhầm vào mồ bọn thú bay xương của chúng rất chắc còn sắc bén nên rất hay cứa đứt chân bọn tôi, lúc đó thì quả thực rất khó chịu.”

“Vậy bọn cậu đã từng nghĩ tới việc dùng gì đó bao nó lại chưa?”

Lục lắc đầu:

“Chưa, mà cũng không cần thiết. Đối với bọn tôi những điều khó chịu qua rồi thì thôi không ai quan tâm nữa. Mấy cái vết thương cắt một phát cạn thế đâu có sao.”

Nói rồi cậu ta cười hí hửng ôm chân lên lật bàn chân về phía Lĩnh khoe khoang:

“Cậu nhìn nè, đây là vết cắt khi nhóm chúng tôi lạc vào mồ bọn thú bay đấy.”

Lĩnh nhìn tới, dù sương mù bao quanh, nhưng bây giờ là ban ngày cộng với khoảng cách họ đi rất gần nhau nên Lĩnh dễ dàng thấy được, dưới lòng bàn chân trái ấy một vết cắt lớn cỡ ngón tay trẻ con kéo dài gần như hết lòng bàn chân.

Lĩnh rít nhẹ qua kẽ răng một cái, cảm nhận nỗi đau khi da thị bị xé rách, nhăn mặt:

“Cậu không đau?”

Lục hạ chân cười cười:

“Đau chứ, nhưng chỉ là khi đó thôi, còn giờ hết rồi.”

Trông thấy thái độ trả lời với phản ứng đơn giản như vậy Lĩnh không biết nói gì hơn. Cậu không hề trách cứ thú nhân vì coi thường thân thể mình, ngược lại cậu thương họ nhiều hơn, thương cho cái sự mộc mạc kém phát triển này của họ.

Phía trước Tân thủ lĩnh đi chậm lại lui xuống gần hai người nhắc nhẹ:

“Tập trung đi, phía trước có phát hiện dấu chân của thú vòi dài.”

Nghe vậy Lục ngay lập tức thẳng người, mắt mở lớn, tai căng ra nhìn khắp ba bề bốn bên quan sát.

Còn Lĩnh sau khi nghe thấy cái tên này liền nhớ tới loài thú Tây Nguyên quen thuộc cũng có vòi dài, chúng có tên là voi.

“Chân đau sao?”

Bất ngờ Tân lên tiếng.

Lĩnh ngạc nhiên nhìn anh, cậu không tin nỗi ở một khoảng cách xa đến vậy mà anh lại nghe được cuộc nói chuyện được cậu cho là thầm thì xú xí với Lục.

“Sao,” Lĩnh nuốt một hơi nước bọt suýt chút nữa làm cậu sặc, “sao anh nghe được vậy?” Cậu nhìn khoảng cách từ đây tới nơi anh đi lúc nãy, “ từ đây tới đó đâu có gần.”


Tân bình tĩnh giải thích:

“Tai của thú nhân rất thích.”

Nghe vậy Lĩnh liền nhớ tới đôi ba lần mình túm tụm với Lục nói xấu Tân liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tân kề sát cậu vừa cùng cậu di chuyển, vừa căng tai căng mắt nhìn xem tình hình xung quanh, tay vòng xuống túi da thú mình mang theo tìm kiếm, chốc sau anh đưa qua cho Lĩnh một mảnh da thú khá dày.

“Mảnh này đủ bao hai chân cậu không?”

Lĩnh ngạc nhiên nhìn anh, trong khoảnh khắc đó bộ từ điển Tiếng Việt trong não cậu dường như đã đi chơi sạch, không còn lại một từ nào để cậu diễn tả cảm xúc lúc này của mình.

Bên kia sau khi đưa da thú qua cho Lĩnh, Tân liền nhìn cậu, thấy cậu không có phải ứng gì ngoài đôi mắt đen láy cứ thế trân trân nhìn anh.

Tân liền xé đôi tấm da thú, rồi đi qua cánh trái một chút giật mạnh sợi dây leo màu nâu đen không biết là rễ của loài cây gì bên cạnh đưa qua.

Anh nói:

“Tôi sẽ canh chừng cho cậu, cậu mau bao nó lại đi.”

Lĩnh cầm lấy da thú và dây từ tay anh, nhỏ giọng, “Cảm ơn” rồi cúi xuống quấn da thú quanh chân mình dùng sợi dây rừng nhìn rất cứng nhưng khi chạm vào lại cực kì mềm mại kia quấn lấy.

Đôi mắt vừa làm vừa nhìn đôi chân thô to có lớp da chai lì trước mặt mình.

Cậu mỉm cười, lượng lớn ngôn ngữ đủ để cậu suy nghĩ quay trở lại. Cậu biết lời cảm ơn nói nhiều sẽ thành thừa và vô nghĩa, vậy xin cho cậu giữ lại nó trong tim, trong đầu, sau này sẽ cho đôi chân trước mặt một đôi giày thật đẹp. Bởi đối với Lĩnh cậu tự tin làm được điều đó.

Thắt nút cuối cùng Lĩnh đứng lên, cười thật tươi với Tân một cái:

“Đi thôi, đi nhanh kẻo trời tối.”

Nhìn Lĩnh cười với mình đôi mắt Tân dịu xuống, gật nhẹ đầu dặn thêm:

“Nhớ đi sát tôi, đừng để bỏ lại phía sau, thú vòi dài bình thường rất hiền, nhưng một khi đã công kích thì chỉ có chết mới dừng nên hãy cẩn thận, nhìn chúng tôi hành động mà làm theo.”

Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu. Cả hai lần nữa cẩn thận tiến về phía trước. Với bao da chân vừa làm xong, Lĩnh cảm thấy an toàn hơn nên những bước đi của cậu cũng bắt đầu nhanh hơn cẩn thận hơn.

Quả nhiên di chuyển tầm mười mấy phút, khi bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách bọn họ liền nhìn thấy một đàn thú vòi dài khoảng chừng hơn chục con, có lớn có nhỏ đang tụ tập quanh một hồ nước nhỏ được dẫn nước từ một con thác nhỏ và thấp gần đó.

Cả nhóm lập tức ngồi thụt xuống yên lặng quan sát.


“Chúng ta sẽ vòng qua bên kia để di chuyển, đường tuy hơi xa một chút nhưng an toàn hơn so với việc đụng độ chúng.” Anh thú nhân lên tiếng.

Lĩnh trố mắt nhìn một đàn voi đang uống nước trước mặt, voi nơi này to gấp đôi trái đất, cái chân của nó không thể nào ví như cột đình được nữa mà nên ví như thân cây rừng ngàn tuổi phải tới ba bốn người ôm, một cái chân đó mà giẫm xuống, Lĩnh rùng mình, cảm giác nhão nhoẹt cứ vậy bò lan khắp người cậu.

Chính vì vậy mà ngay lập tức Lĩnh gật đầu với kế hoạch của Anh, an toàn mà hơi xa một chút cũng đâu có sao còn hơn thành thịt vụn.

Dưới sự dẫn đầu của Anh họ cẩn thận đi về một hướng khác, luồn qua bụi cây, đi qua cành dày, rồi luồn qua vài hốc đá, nhỏ có vừa có nằm lộn xộn giữa lối di chuyển. Càng đi tiếng nước chảy bên tai càng nhỏ dần, tâm của cả nhóm cũng thả lõng xuống theo.

Cuối cùng sau không biết bao nhiêu phút di chuyển, bọn họ đặt chân ra một khoảng đất sáng rõ nhờ ánh mặt trời không bị mây mù che khuất.

“Mày lại nói bậy!”

Thình lình một tiếng quát bén nhọn bay vào tai họ. Ngay lập túc họ lùi vào vội nép mình trong một gốc cây lớn cần tới cả chục người ôm mới xuể.

“Quả là em gái của thú nhân lạc loài, dù nó giống chúng ta nhưng tâm hồn và suy nghĩ thì không. Vết thương của Dương thú nhân như thế mà nó kêu là cần phải cắt bỏ thịt đi mới mong không lan rộng.”

Một giọng nói thú nhân khác vang lên gần như liền kề.

Tiếp đó một giọng nữa đệm vào:

“Mày nghĩ mày là ai, là học trò của thầy thuốc sao?! Bác ấy còn đang chữa trị cho Dương mày nhảy vào làm gì.”

“Đáng đời bị từ hôn.”

Giọng thú nhân cuối cùng như ngậm cười hả hê mà nói.

Nghe đến đây Lĩnh và Anh đồng loạt đứng vụt dậy, người thì hốt hoảng lo lắng, người lại kinh ngạc không thôi.