Lạc Đường - Thán Tây Trà

Chương 12




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Bình thường sức ăn của Châu Dật không lớn, hôm nay ở chợ đêm lại hiếm khi ăn nhiều. Sau khi chịu đựng được vị cay của món Laziji, cô càng ăn càng nghiện.

Hai mâm thịt gà, một bàn đồ ăn, Châu Dật ăn nhiều hơn bình thường, nhưng vẫn chưa được một phần năm mâm. Phần còn lại để ba người đàn ông giải quyết.

Đặt đũa xuống, Châu Dật tự rót cho mình một ly hồng trà. Cô lắc cái ly, lắng tai nghe làn điệu tiếng Bốc xung quanh, ánh mắt lướt nhìn khắp nơi, sau đó dừng lại ở cửa hàng bán đồ dân tộc đối diện. Cô uống hai hớp trà nhuận giọng, để ly xuống nhìn mấy người trên bàn. Nhiệt Hắc và Tứ Mã còn đang ăn rất hăng say.

Đinh Tấn mở miệng ngay lúc Châu Dật đứng dậy: “Đi đâu?”

Châu Dật cúi đầu, giọng nói tùy ý: “Sang đối diện xem.”

Không phải đang dò hỏi, cô chỉ báo cho anh một tiếng mà thôi. Đinh Tấn biết dù anh ngăn cản cô cũng sẽ không nghe, vì thế đứng lên theo.

Tạm thời xem như anh không yên tâm để cô đi một mình, Châu Dật biết anh muốn đi cùng cũng không có vẻ gì không vui, đều trong dự kiến.

Cô ra ngoài sạp, Nhiệt Hắc và Tứ Mã định đứng lên lại bị Đinh Tấn ấn xuống: “Để tôi.”

Cửa hàng bán đồ dân tộc rất gần con đường chợ đêm, băng qua đường cái đi gần mười mét là đến.

Châu Dật bị tơ lụa vải vóc Bốc treo trong tiệm hấp dẫn, đủ loại màu sắc dưới ánh đèn không những không bị xỉn đi, trái lại còn tươi mới lạ thường. Hoa văn thêu trên vải vừa thần bí vừa sinh động, giống chiếc váy đỏ mà cô đang mặc.

Trên đường về từ thành cổ Giao Hà, Nhiệt Hắc nhiệt tình giới thiệu lịch sử tơ lụa Bốc cho cô. Đây là tơ lụa sản xuất tại địa phương được phụ nữ Bốc yêu thích nhất, sử dụng cách thức dệt tơ nhuộm màu xa xưa. Màu sắc rực rỡ, hình vẽ phong phú, thể hiện được tính cách nhiệt tình của người Bốc.

Khí hậu một phương con người một phương, Châu Dật thích đến những nơi xa để cảm nhận những nền văn hóa khác biệt. Chỉ có như vậy bút vẽ của cô mới có thể họa ra những tác phẩm đặc sắc.

Cửa hàng bán đồ dân tộc rất lớn, Châu Dật tiến vào mới phát hiện hàng hóa trong tiệm đa dạng, rực rỡ muôn màu, không chỉ bán tơ lụa còn có đủ loại trang sức bằng bạc tinh xảo và đồ mỹ nghệ địa phương độc đáo.

Châu Dật vừa vào tiệm, chủ tiệm đon đả bước đến tiếp đón. Bà là một phụ nữ Bốc, trên người mặc váy lụa Bốc màu xanh, nhiệt tình chào hỏi cô. Sau khi thấy cô cũng mặc váy lụa Bốc thì càng chủ động bắt chuyện, giới thiệu từng cuộn lụa khác nhau trong tiệm, thậm chí giải thích ngụ ý của hoa văn còn tỉ mỉ hơn cả Nhiệt Hắc.

Đinh Tấn đứng phía sau cách cô không xa. Trên đường đội trưởng Trần gọi điện cho anh, mắt anh vẫn nghiêm túc nhìn Châu Dật đang chờ chủ quán giới thiệu, lấy điện thoại ấn nghe.

Châu Dật quay đầu nhìn.

“Hai cô cậu là người nơi khác đến Vực Thành du lịch sao?”

Chủ quán hỏi Châu Dật, hiển nhiên tưởng cô và Đinh Tấn là một cặp. Cô cũng không phí thời gian giải thích, gật đầu.

Chủ quán lại cười tủm tỉm nói: “Vực Thành hoan nghênh hai cô cậu.”

Châu Dật đáp lại bằng nụ cười.

“Đến Mạc Ấp khi nào?”

Châu Dật ngẫm nghĩ: “Hôm nay vừa đến thành phố.”

Du khách bình thường hoặc là trực tiếp đến thành phố Mạc Ấp, hoặc là từ Cổ Mộc Lí Nhĩ đến đây, bởi vậy chủ quán không nghĩ Châu Dật đến nông thôn trước mới về thành phố.

“Đã thăm thú chỗ nào ở Mạc Ấp chưa? Sang vườn nho chưa?”

Châu Dật lắc đầu.

“Vậy à, trùng hợp quá, hôm nay là lễ Nho, vườn nho có hoạt động. Hai cô cậu có thể sang xem, náo nhiệt lắm.” Chủ quán nhiệt tình giới thiệu, giống hướng dẫn viên du lịch, vô cùng chân thành với du khách từ nơi khác. Rõ ràng là người làm ăn lại không ra sức mời chào, trái lại còn đề cử nơi nên đi.

“Lễ Nho?”

“Đang mùa nho mà, nho đều chín hết cả, mọi người làm lễ chúc mừng.”

Châu Dật nghe, nhớ tới lời Ngải Nhĩ Khẳng. Thảo nào ông ấy nói qua hai ngày nữa là có thể ăn tết, thì ra chỉ ngày hội này.

Nếu là bình thường, ngày hội đặc sắc như vậy nhất định Châu Dật không nói hai lời sẽ đi, dù sao cũng là cơ hội hiếm có. Nhưng bây giờ cô không được tự do, nếu thật sự muốn đi thì hơi phiền.

Châu Dật cũng không cảm thấy Đinh Tấn sẽ đưa cô đi.

“Giờ con cô cũng đang ở bên kia.” Đột nhiên chủ quán nói.

“Sao ạ?”

Chủ quán kiêu ngạo: “Thằng bé tham gia quân ngũ, hôm nay ăn tết mà. Bên vườn nho rất đông, không đủ cảnh sát, đành mượn bên bộ đội ít người.”

Châu Dật nghe vậy thì xao động, cụp mắt suy tư.

Đội trưởng Trần gọi Đinh Tấn dò hỏi tình hình, còn hỏi thăm Tứ Mã và Nhiệt Hắc. Họ trao đổi chút tin tức, vẫn không thể tra ra nguyên nhân VIRUS bắt Châu Dật đi.

Đinh Tấn cúp điện thoại trở lại tiệm. Châu Dật đang khom lưng nhìn đồ thủ công được bày trong ngăn tủ, nghe tiếng bước chân anh đến gần, cô thẳng người dậy, cầm một thứ đồ nhỏ trên tay: “Đây là cái gì?”

Trên tay cô cầm một thứ đồ tựa như con dấu bằng gỗ, hình dạng giống ngọn tháp nhỏ, trên thân còn vẽ hoa văn màu sắc rực rỡ, dưới đáy khắc nhiều nét. Nhìn kỹ lại, những nét đều sắp xếp có quy tắc, xếp thành một đóa hoa hồng.

“Dấu Nang.” Đinh Tấn nói, “Dùng để in hoa văn lên bánh nang.”

Châu Dật nghe được, lập tức hiểu hoa văn trên bánh nang Vực Thành là từ nó mà ra.

Cô ngắm nghía con dấu Nang, nhìn về phía Đinh Tấn: “Đội trưởng Đinh, có thể cho tôi một vật kỷ niệm không?”

Bây giờ xem như Đinh Tấn đã hiểu, chỉ cần cô gọi anh là đội trưởng, đó chính là có việc muốn anh hỗ trợ.

Châu Dật bị trói đến đây, điện thoại túi xách đều bị lấy đi. Việc này Đinh Tấn biết, anh không phải người bủn xỉn, một con dấu Nang mà thôi, nếu cô muốn anh cũng không từ chối.

Lúc tính tiền, chủ quán còn tặng cho Châu Dật một cái túi thủ công. Cô để con dấu Nang vào trong, đeo túi lên vai. Chiếc túi được may từ vải Bốc, rất xứng với bộ váy trên người cô.

“Cậu nhóc, hôm nay bên vườn nho có lễ Nho, cậu có thể đưa bạn gái sang chơi đó.”

Đinh Tấn cùng Châu Dật vào tiệm, tuấn nam mỹ nữ, vừa rồi Đinh Tấn lại thay Châu Dật trả tiền, dĩ nhiên chủ quán cho rằng họ là một đôi.

Đinh Tấn không để ý việc bị hiểu lầm, chẳng qua nhìn thấy đôi mắt hứng thú của Châu Dật thì hơi đau đầu.

Vốn tưởng lúc này cô cũng nên ngừng nghỉ, nhưng hình như cô không muốn kết thúc hành trình Mạc Ấp của mình tại đây, ngoan ngoãn về với anh. Thậm chí anh hơi hối hận vì đã để cô ở lại Mạc Ấp, biết cô chạy lung tung thế này, chiều nay anh đã kêu Tứ Mã và Nhiệt Hắc đưa cô tới Cổ Mộc Lí Nhĩ trước.

Đúng là đang trong hiểm cảnh mà không tự biết.

Ô tô chạy về phía vườn nho, không khí vô cùng im ắng. Đinh Tấn và Châu Dật ngồi ở ghế sau hoàn toàn không nói chuyện với nhau. Nhiệt Hắc và Tứ Mã ngồi phía trước cũng không dám lên tiếng. Họ không biết vì sao đi ra ngoài một vòng, đột nhiên đội trưởng Đinh nói muốn đến vườn nho một chuyến. Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, hình như cũng không phải tự nguyện đi. Nghĩ vậy, họ không thể không bội phục Châu Dật thêm lần nữa.

Vườn nho nằm ở trong một hẻm núi dưới chân núi Liệt Diễm, chạy theo hướng nam bắc. Con rãnh hẹp dài bằng phẳng, có dòng suối vây quanh cùng những giàn nho bất tận, được xem là “Chốn đào nguyên” của khu vực quanh năm nắng nóng này. Mỗi khi đến mùa nho chín, nơi đây sẽ trở thành tụ điểm chắc chắn phải đi đối với du khách tới Mạc Ấp. Đặc biệt là lễ Nho mỗi năm chỉ có một lần, càng là thời điểm người dân tụ tập, vô cùng náo nhiệt.

Mất khoảng nửa tiếng xe chạy đến vườn nho. Vào trong hẻm, Nhiệt Hắc trực tiếp chạy tới trạm tiếp đón, lễ Nho được tổ chức ở phía bên kia.

Trạm tiếp đón dựa núi gần sông, có vài chục dàn nho chạy dọc kéo dài.

Lúc họ đến, bên ngoài dàn nho đã đỗ đầy xe. Nhiệt Hắc tìm không thấy chỗ đậu, kêu Châu Dật và Đinh Tấn xuống xe trước, cậu và Tứ Mã tìm chỗ dừng xe.

Mỗi dàn đều có những hoạt động khác nhau, đâu đâu cũng chen chúc xô đẩy, ồn ào náo nhiệt.

Châu Dật tùy tiện chọn một dàn nho đi vào, lúc ngang qua cảnh sát đứng ở lối vào, cô còn cố ý nhìn thêm vài lần.

Trên đỉnh dàn là những cành nho đan xen, chùm nho nào rũ xuống cũng tròn mẩy xanh trong. Dưới dàn bày rất nhiều bàn dài, trên bàn là đủ loại nho tươi lớn nhỏ không đồng nhất, còn có cả nho khô cho khách nếm thử.

Châu Dật tới Mạc Ấp mới chỉ ăn loại không hạt, chưa thử những chủng khác. Cho nên lúc nhân viên mời cô nếm thử, cô không từ chối, hái vài quả màu sắc khác nhau nếm.

Loại nào cũng rất ngọt, nhưng lại ngọt theo kiểu khác nhau.

Đinh Tấn vẫn luôn theo phía sau Châu Dật, mặc dù anh hơi câm nín với yêu cầu giờ này còn muốn đến vườn nho của cô, nhưng anh cũng không vì vậy mà chậm trễ, trái lại còn tận chức tận trách mà làm tốt vai trò vệ sĩ. Thậm chí lúc du khách khác đến thử nho còn đưa tay chắn, để những người đó không đụng vào cô.

Châu Dật thấy anh thi thoảng đưa tay, khóe môi hơi nhếch. Cô hái một quả nho màu tím nhạt hình trứng, xoay người đưa đến bên miệng Đinh Tấn: “Nếm thử quả này đi.”

Cô đột nhiên tốt bụng khiến Đinh Tấn hơi bất ngờ. Hơn nữa động tác này quá mập mờ, anh không khỏi nhìn kỹ cô, muốn nhìn thấu mục đích của hành động này.

Châu Dật lại đưa tay lên cao hơn, chỉ thiếu điều trực tiếp nhét vào miệng Đinh Tấn.

Bên cạnh có người nhìn họ, nhân viên kia cũng chăm chú nhìn anh, ánh mắt mang theo nét cười cùng chờ mong.

Đinh Tấn không tiện từ chối cô trước mặt người khác. Anh quét mắt nhìn đầu ngón tay trắng trẻo của cô, sau đó lùi về sau một bước, lấy quả nho trong tay cô cho vào miệng.

Châu Dật xoa đầu ngón tay: “Ngọt không?”

“Có.”

“Loại này ngọt nhất.”

Nếm nho tươi và nho khô xong, Châu Dật lại sang dàn bày rượu nho, hương rượu lan tỏa khắp nơi.

Lúc cô phẩm rượu biểu cảm rất hưởng thụ, uống đến rượu ngon, ánh mắt còn tự nhiên nheo lại, sau đó toát lên sự khen ngợi.

Dường như đây là trạng thái thả lỏng nhất của cô mà Đinh Tấn thấy trong mấy ngày nay.

“Cảnh sát không chỉ bảo vệ an toàn của nhân dân, còn phải giữ cho tinh thần của nhân dân ổn định. Anh không thể để sau này tôi nhớ tới Vực Thành, trong đầu chỉ có hồi ức bị bắt cóc được.” Những lời vừa nãy cô nói với anh ở cửa hàng bán đồ dân tộc, tuy ngang ngược nhưng lại khiến người ta không thể phản bác.

Dưới dàn có rất nhiều người vây quanh, Châu Dật nhìn xuyên vào trong mới phát hiện vài cô thiếu nữ người Bốc đang ca hát nhảy múa trong chậu gỗ lớn. Những người xung quanh gõ nhịp theo tiết tấu của các cô ấy.

Cô thấy được nước nho vẩy ra từ chậu: “Dẫm nho?”

“Ừ.”

Châu Dật cảm thấy hiếm lạ, cô mới chỉ thấy cách thức ủ rượu cổ xưa này trong sách và phim ảnh: “Giờ Vực Thành vẫn giữ cách thức này?”

Đinh Tấn gật đầu, đồng thời đưa tay giúp cô ngăn đám đông chen chúc xung quanh, gần như nửa ôm cô vào ngực: “Làm bằng sức người thì khó nghiền nát hạt nho hơn.”

“À.”

Hạt nho nằm giữa quả nho, sau khi nát sẽ có vị đắng, điều này Châu Dật biết.

Phía trước có người chen ra, Châu Dật không đề phòng bị người phía trước đâm trúng. Cô đứng không vững, lùi ra một bước, trực tiếp dựa vào ngực Đinh Tấn.

Đinh Tấn ôm eo đỡ cô theo bản năng, sau đó nhanh chóng buông lỏng tay, lùi ra sau một bước.

Châu Dật đứng vững, cuốn tóc mai của mình, quay đầu đi: “Cảm ơn.”

Đinh Tấn “Ừ” một tiếng: “Còn xem nữa không?”

Châu Dật quay người lại, không nhanh không chậm đáp: “Sang chỗ khác xem đi.”

Thật ra cô hiểu trước khi điều tra ra thân phận bọn bắt cóc, cô xuất đầu lộ diện như bây giờ rất nguy hiểm. Cô cũng biết Đinh Tấn muốn nhanh chóng đưa cô về, nhưng cô tới đây vì có mục đích khác, cô không thể đến một chuyến công cốc được.

Châu Dật ra ngoài, trong đầu vẫn luôn nghĩ làm sao mới có thể tạm thời thoát khỏi Đinh Tấn để làm chuyện của mình. Anh là người thông minh, mấy cái cớ sứt sẹo không lừa nổi anh.

Còn chưa chờ cô nghĩ ra lý do thích hợp, một chuyện ngoài ý muốn đã chen ngang dòng suy nghĩ.

Bên ngoài dàn nho vang lên tiếng “bùm” lớn như sấm sét, vọng khắp vườn nho.