Lạc Đường - Thán Tây Trà

Chương 9




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Cúp máy, Đinh Tấn gửi địa chỉ của mình cho đội trưởng Trần, sau đó lên mạng tìm kiếm Châu Dật.

Từ khóa anh tìm kiếm là “họa sĩ Châu Dật”. Tiêu đề đầu tiên hiện ra lại là “Họa sĩ nổi tiếng Châu Dật bị cho là chen chân vào tình yêu của bạn thân, chị em chí cốt nay vì đàn ông mà trở mặt thành thù, phơi bày sự hỗn loạn trong giới nghệ thuật”.

Đinh Tấn: “…”

Nếu cô là người bình thường, muốn điều tra thì hơi tốn công, nhưng cô là một họa sĩ thành danh từ khi còn là thiếu niên. Muốn tìm hiểu về cô, chỉ cần tiện tay tìm kiếm, trên mạng đã có đủ mọi bài post.

Anh không quan tâm sinh hoạt cá nhân của cô, điều anh để ý là rốt cuộc cô có liên quan gì đến VIRUS.

Chẳng lẽ VIRUS bắt sai người, bọn chúng có mục tiêu khác?

Trong lúc Đinh Tấn suy tư, phòng tắm bên kia có tiếng động. Anh cúi đầu ấn thoát, nhét điện thoại vào túi, lúc xoay người vào phòng thì hơi sửng sốt.

Châu Dật mặc áo tắm dài của khách sạn, đang cầm khăn lau tóc. Nhận thấy tầm mắt của anh, cô giải thích: “Quần áo bẩn rồi, tôi không có đồ thay.”

Châu Dật tùy tiện ngồi ở mép giường, áo tắm bao quanh cơ thể, cô ngẩng đầu: “Tôi vừa giặt đồ, thời tiết này ở Mạc Ấp chắc nửa ngày là khô nhỉ?”

Đinh Tấn dời mắt, ho khan một tiếng: “Ừ.”

Châu Dật khảy tóc: “Vậy chúng ta nghỉ ngơi nửa ngày rồi đi?”

Hôm qua vừa chạm trán sinh tử, hôm nay cô còn có tâm tình tắm rửa thoải mái, đúng là không thể không nói tố chất tâm lý của cô rất tốt. Nếu không phải giờ Đinh Tấn đã biết thân phận của cô, anh nhất định sẽ hoài nghi cô là nội gián của VIRUS.

Khách sạn lụp xụp không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt để dưới đất.

Châu Dật sợ nóng, kéo quạt đến trước giường, mở mức lớn nhất.

Lúc thuê phòng Đinh Tấn không nghĩ nhiều, tùy tiện chọn trúng phòng có giường lớn. Tối qua họ chung một phòng là do điều kiện bắt buộc, giờ anh nhìn mái tóc dài phiêu tán trong gió của cô, thật sự cảm thấy mình ở đây không thích hợp lắm.

Đinh Tấn vào phòng tắm rửa mặt, vừa vào đã thấy chiếc váy dài và nội y cô treo ở cửa sổ bên cạnh.

Anh nhanh chóng rửa mặt, sau khi ra thì nói với Châu Dật: “Tôi ra ngoài xử lý chút việc, cô ở yên trong khách sạn đừng đi đâu cả.”

“Lo tôi bỏ trốn?” Châu Dật chỉ chính mình, “Bây giờ tôi thế này, khỏa thân đào tẩu à?”

Đinh Tấn mím môi, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi dưới mục tin tức có người đánh giá cô… khó gần.

“Anh có việc thì cứ đi đi, tôi không chạy đâu.”

Dù muốn thì cô cũng có tâm mà không có sức. Giờ cô không xu dính túi, ngay cả thẻ căn cước cũng không có, chỉ trông cậy anh sẽ đưa cô đến Cổ Mộc Lí Nhĩ lấy hành lý.

Đinh Tấn đi rồi, Châu Dật lấy quần áo trong phòng tắm ra, treo trước quạt điện.

Cô mở TV, tùy tiện chuyển kênh, ánh mắt lại dừng ở điện thoại cạnh TV.

Châu Dật do dự một lát, cầm điện thoại gọi dãy số kia, kết quả vẫn không được. Cô cầm ống nghe suy nghĩ nửa ngày, hoàn toàn không thể nghĩ ra ngoại trừ bản thân anh ta, cô còn có thể thông qua ai để liên hệ anh ta nữa.

Trước đây ngay cả chính anh ta cô còn không thích, đừng nói đến quen bạn anh ta.

Châu Dật nhụt chí cúp điện thoại. Cô nằm trên giường hồi tưởng lại tấm bản đồ trong email, cũng chỉ là bản đồ du lịch Vực Thành. Chẳng lẽ anh ta gửi cho cô email này không phải để kêu cô tới Vực Thành tìm anh ta sao? Phía dưới là một loạt ký hiệu loạn tùng phèo, anh ta vô tình hay có ý gì khác?

Châu Dật nghĩ mà đau cả đầu, trong lòng vừa bực tức vừa oán giận, lại mơ hồ có chút lo lắng.

Đột nhiên cô nghĩ lại, có gặp anh ta hay không thì cũng không để tâm nữa.

Một tiếng sau Đinh Tấn trở về, mở cửa khách sạn thấy Châu Dật đang ngủ trên giường. Anh sững người, đóng cửa định đi, mới lùi về sau một bước thì vào phòng lần nữa.

Anh đặt gói đồ ăn lên đầu giường, cúi đầu nhìn lướt qua mặt cô, cái cảm giác như đã từng quen biết lại tới.

Đống đồ phơi trước quạt ngăn Đinh Tấn nghĩ sâu hơn. Anh nhẹ nhàng ra ngoài, thuận tay đóng cửa.

Vì nóng quá mà Châu Dật tỉnh lại, cô lau mồ hôi trên trán, ghét bỏ đứng dậy vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt mới thấy thoải mái hơn chút.

Trên đầu giường khách sạn có một cái đồng hồ báo thức, Châu Dật xem thời gian mới phát hiện túi đồ ăn. Cô mở ra, là một phần cơm trảo.

Ngoại trừ Đinh Tấn đưa thì không còn ai khác. Châu Dật nghĩ, anh khá là tinh tế.

Châu Dật ăn nửa phần cơm, nhìn chiếc váy bay trước quạt, đứng dậy sờ thử, khô rồi.

Mới chỉ hai tiếng trôi quá, Mạc Ấp quá khô hanh.

Châu Dật thay quần áo, vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Dĩ nhiên cô cho rằng người bên ngoài là Đinh Tấn, chắc là anh đang thử xem cô dậy hay chưa nên mới gõ.

Cô mở hé: “Tôi…”

Ngoài cửa là hai người đàn ông xa lạ. Châu Dật nhanh chóng đóng sầm cửa, sắc mặt không tốt.

Bên ngoài, hai người đàn ông cũng hai mặt nhìn nhau.

“Chúng ta gõ sai à?”

Một người khác lấy điện thoại ra: “Không thể nào, đội trưởng Trần gửi tin nhắn nói phòng này mà.”

“Vậy sao người mở ‘nà’ một cô gái?”

“Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”

Châu Dật ghé vào ván cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Đột nhiên cửa lại bị gõ, tiếp theo có người dò hỏi: “Xin hỏi có đội trưởng Đinh ở đây không?”

Đội trưởng Đinh? Đinh Tấn?

Châu Dật nhíu mày: “Các anh là ai?”

“Chúng tôi… ừm… chúng tôi…”

Người ngoài cửa người ấp úng nói không được. Châu Dật nghi ngờ thân phận của họ có điểm lạ thường, lập tức khóa trái cửa.

Hai người bên ngoài xô qua đẩy lại, người cao hơn huých người bên cạnh: “Cậu nói thật luôn đi!”

Người lùn hơn huých lại, trừng mắt nói nhỏ: “‘Lói’ gì mà ‘lói’, thân phận của chúng ta có thể tùy tiện ‘lói’ sao.”

“Cũng đúng.” Người cao hơn gãi đầu, “Vậy giờ sao đây?”

“Sao là sao, gọi cho đội trưởng Đinh, đơn giản quá còn gì.”

Đinh Tấn đánh giá thời gian rồi trở lại khách sạn. Vừa lên lầu đã thấy hai người đứng trước cửa phòng đang lẩm nhẩm nói chuyện không chú ý đến anh, anh gọi: “Nhiệt Hắc, Tứ Mã.”

Hai người kia nghe thấy tiếng đồng thời nhìn qua, thấy là ai thì lập tức đứng nghiêm, chào theo kiểu quân đội: “Đội trưởng!”

Đinh Tấn đến gần: “Tới khi nào?”

“Vừa đến ạ.” Nhiệt Hắc trả lời, rồi hỏi ngược lại, “Đội trưởng, anh không ở phòng này à?”

Đinh Tấn vừa định lấy thẻ phòng mở cửa, lại nghĩ nếu Châu Dật còn ngủ thì không tiện lắm, anh gõ cửa trước: “Châu Dật?”

Châu Dật vẫn luôn canh giữ phía sau cửa, nghe thấy giọng anh thì nghi ngờ mở miệng: “Đinh Tấn?”

“Là tôi.” Đinh Tấn nói, “Cô thay đồ đi rồi mở cửa.”

Phía sau anh, Nhiệt Hắc và Tứ Mã nhìn nhau với ý vị sâu xa.

Hôm qua đội trưởng Trần kêu họ đến Cổ Mộc Lí Nhĩ tiếp ứng đội trưởng Đinh, nhưng không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói lúc tới đội trưởng Đinh sẽ giải thích. Sáng nay lại vội vàng kêu họ đến Mạc Ấp tập hợp với đội trưởng Đinh, cho nên họ vẫn chưa biết chuyện Châu Dật, lúc này dĩ nhiên sẽ nghĩ theo hướng khác.

Một nam một nữ ở chung phòng, hơn nữa vừa rồi Đinh Tấn còn nói câu khiến người ta nghĩ sâu xa. Hai người có thân phận gì dĩ nhiên không cần nói cũng biết.

Trong mắt Nhiệt Hắc và Tứ Mã đều lóe lên ánh sáng hóng hớt. Đinh Tấn giữ uy vọng rất cao trong đội, các đội viên đều biết anh vẫn luôn không có đối tượng. Đội trưởng Trần thường thúc giục anh, các đội viên cũng thích lấy chuyện này ra trêu, nói anh đẹp trai cũng đâu có tác dụng. Đời này nhất định phải hiến thân cho tổ quốc, cưới súng làm vợ. Ai ngờ anh cất giấu người đẹp, còn đúng lúc bị hai người họ chạm mặt. Cái này mà về nói trong đội, chắc ai cũng hết hồn cho mà xem.

Châu Dật nghe Đinh Tấn nói vậy, do dự mở cửa. Đầu tiên cô thấy Đinh Tấn, sau đó mới thấy hai người phía sau.

Có vẻ quen nhau.

Châu Dật lùi vào trong. Đinh Tấn vào phòng nhìn đầu giường, thấy hộp cơm mở ra đã ăn hơn nửa mới dời mắt.

Nhiệt Hắc và Tứ Mã vừa bước vào đã phát huy năng lực điều tra ưu việt của lính đặc chủng. Chiếc giường hỗn độn quả đúng là bằng chứng, đội trưởng Đinh có đối tượng thật rồi.

Hai người họ liếc nhau, sau đó đồng loạt thành khẩn cúi mình vái cháo Châu Dật: “Chào chị dâu!”

Châu Dật: “…”

Đinh Tấn: “…”

Tứ Mã nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng phát sáng: “Chị dâu, em tên Mã Bưu, ‘quân tử nhất ngôn, tứ mã ‘lam’ truy ’ chính ‘nà’ em, chị có thể gọi em ‘nà’ Tứ Mã giống đội trưởng Đinh.”

Đến lượt người cao hơn mở miệng: “Chị dâu, em là Nhiệt Hắc Ba Bố Nhĩ, người Biệt Khắc, chị có thể gọi em là Nhiệt Hắc giống đội trưởng Đinh.”

Người cao to da ngăm đen tên Nhiệt Hắc, còn cái người lùn hơn không phân biệt được “n” “l” là Tứ Mã. Hai người đều khoảng hai mươi, gọi chị thì cô còn hiểu, nhưng chị dâu?

Châu Dật nhìn về phía Đinh Tấn.

Đinh Tấn đau đầu: “Đội trưởng Trần không nói với các cậu sao?”

“Nói gì ạ?” Nhiệt Hắc hỏi, “Anh ấy kêu tụi em tập hợp với anh, nói có nhiệm vụ.”

“Xem ra nhiệm vụ ‘nà’ kêu chúng em tới chào hỏi chị dâu.” Tứ Mã phụ họa, cười hì hì nói, “Đội trưởng Đinh yên tâm, đợi sau khi về em sẽ báo cáo đúng sự thật với đội trưởng Trần, chị dâu siêu xinh.”

Đinh Tấn hạ thấp giọng: “Nghiêm!”

Nhiệt Hắc và Tứ Mã đứng nghiêm theo phản xạ.

“Ra đây với tôi.”

Nhiệt Hắc và Tứ Mã nhìn nhau, phục tùng mệnh lệnh.

Châu Dật phì cười, cảm thấy khá thú vị.

Chờ ba người họ quay lại, rõ ràng là Nhiệt Hắc và Tứ Mã có vẻ xấu hổ, ánh mắt nhìn cô ngoài lúng túng còn có vẻ nghiền ngẫm.

Nữa rồi, lại thêm hai người hoài nghi cô.

Châu Dật dựa vào tủ TV, nhếch môi nhìn họ: “Giờ muốn ‘áp giải’ tôi về Cổ Mộc Lí Nhĩ sao?”

Không chừng thành phố Mạc Ấp có tai mắt của VIRUS. Châu Dật ở đây càng lâu càng không an toàn, xem tình hình trước mắt, rất có khả năng cô sẽ liên lụy đến nhân viên vô tội. Đây cũng là lý do khiến anh luôn theo sát cô, để cô nhanh chóng rời khỏi Vực Thành mới là tốt nhất.

Đinh Tấn đang định trả lời cô, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, là đội trưởng Trần.

Anh nhìn hai đội viên rồi ra cửa, đến cuối hành lang mới nghe máy.

“Tôi vừa nhận được tình báo. Mấy ngày trước bộ Văn Giao tiếp đãi một đoàn ngoại giao Stan đến Vực Thành giao lưu học tập. Số lượng khá nhiều, đi theo trình tự chính quy, cấp trên đã phê duyệt.”

Đinh Tấn nhíu mày: “Giờ đoàn Giao Lưu đang ở đâu?”

Giọng đội trưởng Trần nghiêm nghị: “Mạc Ấp.”

Ánh mắt Đinh Tấn thay đổi, như lưỡi dao ra khỏi vỏ, hiện lên ánh sáng lạnh.

Trùng hợp sao?